Chương
Sau một hồi suy nghĩ, bác Hải đã lên kế hoạch mượn dao để giết người.
Đầu tiên lão ta gọi điện thoại cho Vua Tây Hải, ngoài mặt ra vẻ anh em, nhưng thực chất lại là kẻ thù không đội trời chung.
“Lão Viên, là tôi đây, cái lão sư tử Hà Đông ấy đúng là không biết điều, chẳng đánh tiếng gì đã đánh nhau rồi, hùng hùng hổ hổ đem người tới địa bàn của tôi, ông nói xem như vậy coi làm sao được?”
Bác Hải sốt sắng nói: “Người anh em, tôi biết tính khí của ông, nhất định sẽ không thể nuốt trôi cục tức này”.
“Mà với thực lực của ông thì chắc chắn sẽ không sợ lão nhà quê đấy đâu nhỉ. Hôm nay tôi gọi điện đến là để hỏi ý ông, nếu có cần gì hỗ trợ, thì cứ việc nói với tôi đây, cứ nói thẳng với tôi là được, tôi cam đoan sẽ hết mình”.
Mặc dù những lời nói của bác Hải đầy khiêm tốn, nhưng chúng lại ẩn chứa ẩn ý.
Mục đích là từng bước đưa đối phương lên một cấp độ cao hơn, lợi dụng tính sĩ diện hão của đối phương, ép đối phương ra tay với Sư Tử Hà Đông.
Nhưng câu trả lời của đối phương khiến bác Hải thất vọng, đồng thời toát mồ hôi lạnh.
“Cảm ơn sự quan tâm của ông, hai”
, chuyện này ấy mà, quả đúng là có hơi cay thật, nhưng lần này tôi đây không thể làm gì lão nhà quê đó được đâu”.
“Tôi không những không làm gì được ông ta, mà còn đặc biệt cử người đi mở đường cho họ kìa”.
Bác Hải nghe xong vội nói: “Ông Viên, tôi không nghe nhầm chứ. Chỉ là một lão nhà quê thôi mà ông cũng sợ à? Đây không phải là phong cách của ông!”
Bên kia thở dài nói: “Haizz, ông không biết rồi, nếu nói thẳng ra tôi mà lại đi sợ lão nhà quê ấy á”.
“Tôi cũng rất khó chịu với ông ta, ông ta làm những chuyện mà đến tôi còn cảm thấy buồn nôn”.
“Chỉ là chuyện này thực sự là không thể. Để tôi nói cho ông biết. Trong đội xe của họ, có một chiếc xe khách cỡ lớn đã được gia cố và sửa đổi”.
“Mà bên cạnh chiếc xe khách đã được sửa đổi và gia cố này, có mấy chiếc xe màu đen làm nhiệm vụ bảo vệ”.
“Ông là người thông minh, tôi nói thế ông hiểu ý tôi chứ”.
Bác Hải hơi nhíu mày: “Xe khách được gia cố lại? Bên cạnh còn có vài chiếc xe con…… Chẳng lẽ…”
Một ý nghĩ cực kỳ kinh hãi đột nhiên xuất hiện trong đầu bác Hải!
Một lúc lâu mới kìm lại được, run rẩy nói ra nửa câu sau: “Chẳng lẽ … Sư Tử Hà Đông thả người đó ra ngoài sao?”
Giọng điệu của người ở đầu bên kia điện thoại cũng vô cùng trịnh trọng: “Cho nên, bây giờ ông cũng hiểu sao lần này tôi cố nén cục tức kia xuống rồi chứ”.
Bác Hải mồ hôi nhễ nhại, tay cầm điện thoại run rẩy không ngớt!
Thật không ngờ, Sư Tử Hà Đông thậm chí còn thả hắn ra ngoài.
Hậu quả sau đó, bác Hải không dám tưởng tượng!
“Hải Gia, đội mục tiêu dự kiến sẽ tiến vào Đông Hải trong mười phút nữa. Có phải vẫn tiến hành theo kế hoạch không?”
Một người bất ngờ gọi điện để trưng cầu ý kiến của bác Hải.
Bác Hải nhấc máy: “Tất cả hãy…… Chờ chút, ba phút sau, tôi sẽ thông báo cho cậu bằng tin nhắn!”
Cúp điện thoại xong, bác Hải ngồi phịch xuống ghế, dùng ngón trỏ xoa xoa thái dương.
Lão ta đã không phải đối mặt với một quyết định khó khăn như vậy trong nhiều năm.