"Như vậy mà cậu còn chê chậm hay sao?! Con chào chú Trúc, chú vẫn sẽ chào đón con chứ?! " Bạch Thiệu Huy gật đầu với Trúc Tịnh Ca, sau đó quay đầu chào hỏi Trúc Hải Thuỵ.
"Tất nhiên, ta luôn chào đón con, nào Thiệu Huy mau lại đây ngồi đi!" Trúc Hải Thuỵ vui mừng nói với Bạch Thiệu Huy.
Vừa nghĩ đến tên tiểu tử này thì ngay sau đó nó liền xuất hiện trước mặt ông, ông tất nhiên là vui mừng chào đón rồi.
"Vâng ạ!" Bạch Thiệu Huy lễ phép cuối đầu với Trúc Hải Thụy, sau đó bước đến vị trí kế bên Trúc Tịnh Ca ngồi xuống.
Đám người bang Long Hổ khi nhìn thấy có người bước vào địa bàng của mình thì đã thấy không thích hợp.
Tuy rằng họ cũng đã rất ngạc nhiên khi thấy thanh niên này bước vào, cũng càng ngạc nhiên hơn khi biết được đó là Bạch Thiệu Huy.
Không nghĩ rằng, một thiếu gia bị người đời đồn đoán rằng một tên phế vật, lại có thể tạo cho người ta ấn tượng đầu tiên ưu tú đến như thế.
Họ cũng không phải không biết quan hệ của Trúc gia và Bạch gia thân thiết cỡ nào! Dù vậy thì họ vẫn không thể chấp nhận được một người ngoài đến đây để tham dự buổi họp quan trọng nội bộ này của Long Hổ bang.
"Lão đại, như thế này là sao? Chẳng phải nói là mở cuộc họp để trao quyền thừa kế cho thiếu gia hay sao, đây là một cuộc họp nội bộ như thế nào lại có người ngoài ở đây." Ngay khi Bạch Thiệu Huy vừa ngồi xuống, một người đàn ông cỡ tầm tuổi Trúc Hải Thụy, đứng lên chỉ thẳng vào mặt Bạch Thiệu Huy, giọng điệu giận dữ chất vấn.
" Đủ rồi, ta là lão đại của các ngươi hay các ngươi là lão đại của ta.
Ta làm gì cũng tới lượt các ngươi quản à?! Muốn hay không ta cho các ngươi lên đây ngồi thử vị trí của ta?" Trúc Hải Thuỵ nghe vậy liền đập mạnh vào bàn, tức giận mà quát lên.
Có phải dạo gần đây ông quá hiền nên đám người này cứ được đằng chân lân đằng đầu, muốn trèo lên đầu ông ngồi luôn rồi?! Thậm chí còn dám dùng giọng điệu chất vấn đối với ông!
" Xem ra, Long Hổ của Trúc gia không được chặt chẽ như đồn đại nhỉ?!" Bạch Thiệu Huy rót cho mình một tách trà, đưa lên miệng nhấm nháp một ngụm, Bạch Thiệu Huy lười biếng nhìn người đàn ông trung niên vừa đưa tay chỉ về phía anh kia mà lạnh lùng hỏi.
" Bạch Thiệu Huy, đây là chuyện của Trúc gia cùng Long Hổ bọn ta, Bạch gia không liên quan gì ở đây, đã không liên quan thì không cần phải xen vào chuyện của người khác!" Một người đứng lên, người này có vẻ lớn hơn Bạch Thiệu Huy vài tuổi, một bộ dáng có hơi thô lỗ cộc cằn, cách nói chuyện hẳn là một người có tính bốc đồng.
" Ồ! Anh hình như tên là Mã Khiết đúng không? Tôi biết anh là một người đánh nhau rất giỏi nhưng mà trước lúc nói chuyện nên suy nghĩ kĩ một chút trước khi phát ra lời nói.
Hiện giờ tôi không biết có nên xen vào chuyện của bang Long Hổ các anh không, nhưng mà anh không nghĩ xem, sao tôi lại có thể bước vào đây?!" Bạch thiếu một bộ dạng như đang xem trò hề mà hỏi lại Mã Khiết.
Nhất thời không ai lên tiếng cãi lại lời nói của anh.
Dừng lại một chút anh tiếp tục nói tiếp:
"Với lại, các người thấy Bạch gia cùng Trúc gia có không liên quan sao? Tôi cũng không biết là có liên quan hay không, nhưng tôi biết, Bạch gia cùng Trúc gia quen biết nhau trên chiến trường sinh tử của năm đời trước.
Đời tiếp theo Trúc gia có con gái làm dâu nhà họ Bạch, hai đời nữa lại là anh em kết nghĩa thân như anh em ruột thịt, đến đời thứ năm này, tôi cùng thiếu gia của các người cũng không kém là bao.
Vậy xin hỏi Mã Khiết anh cùng tất cả những người ở đây, Bạch gia cùng Trúc gia có liên quan hay không?!" Bạch Thiệu Huy ung dung nói, biểu hiện lười biếng nhưng ánh mắt sắc lạnh, lời nói sắc bén, mang một chút sát khí nhìn thẳng vào Mã Khiết và đám người đang ngồi ở phía dưới.
Mã Khiết bị anh nhìn mà chảy mồ hôi hột, phía sau lưng là một mảnh ướt nhẹp.
Cái nhìn của Bạch Thiệu Huy quá mức sắc bén, như hàng ngàn mũi dao đâm thẳng vào người hắn, muốn xé xác hắn ra.
Bây giờ Mã Khiết dám nói không mới lạ.
Mẹ nó, ai dám nói cái tên ác ma đang nhìn hắn chính là tên hoàn khố Bạch thiếu gia vô dụng chứ.
Mã Khiết chỉ còn cách ngồi xuống, yên lặng tránh đi ánh nhìn của anh.
Đám người còn lại cũng không kém gì Mã Khiết, ánh mắt của Bạch đại thiếu gia sắc bén cùng tàn độc không khác gì mấy so với lão đại của bọn họ.
Bọn họ có thể cảm nhận được, người này có thể giết bọn họ bất cứ lúc nào bọn họ muốn.
"Bây giờ thì thế nào đây?! Biểu hiện bây giờ của các người làm tôi thật thắc mắc đấy?! Hiện tại, ở nơi đây, Trúc Tịnh Ca bạn thân của tôi đang gặp khó khăn, Bạch Thiệu Huy tôi không đến giúp được à?! Hay các người nghĩ tôi là tên hoàn khố hèn yếu vô năng như lời thiên hạ nói? Tôi không biết rằng tôi có hèn yếu vô năng như vậy không nhưng tôi biết rằng là...!Đám người các người đều là một lũ vô dụng!"
"Trúc gia cho các người đến bây giờ là không thể kể hết, nhưng lúc Trúc gia cần các người giúp các người lại làm nó càng thêm rối tung lên.
Chú Trúc gọi các người đến đây để hỏi ý kiến của các người, tôi biết trong các người ai cũng có cái đầu để suy nghĩ, ai cũng có ý kiến cho riêng mình và mong muốn được làm như nguyện vọng.
Nhưng các ngươi có bao nhiêu người? Ở đây có hơn hai trăm con người, không kể trong bang còn cả nghìn mấy anh em! Chú Trúc và Tịnh Ca phải đáp ứng hết từng cái ước muốn ích kỷ các người à?! Hay là các ngươi nghĩ chú Trúc không xứng đáng làm lão đại của các ngươi, Tịnh Ca không đáng để các ngươi tôn trọng.
Nếu một tổ chức không có sự tôn trọng lẫn nhau, vì mục đích ích kỷ của bản thân mà không thống nhất, thì tôi nghĩ tổ chức đó nên bị bắn bỏ đi là vừa.
Bởi vì nó tồn tại, chỉ sẽ làm người khác khinh thường hơn mà thôi!"
Bạch Thiệu Huy dần dần chuyển sang giọng điệu đanh thép, khí thế tỏa ra, lời nói như con dao xé vào lòng người, Bạch Thiệu Huy không ngại tuôn ra sát khí cùng huyết khí của mình mà áp đảo đám người này.
Anh không ngại chửi tỉnh đám người này một trận.
Đúng là ăn no rửng mỡ, ít hoạt động đến nỗi đầu óc có vấn đề.
Không khí ở đây càng thêm trầm lặng, họ không dám phản lại lời nói của anh.
Một là vì lời nói đó quá đúng, họ càng nghe thì càng không giận dữ nổi, mà ngược lại ai cũng cuối đầu xấu hổ.
Hai là, dù Bạch Thiệu Huy có là tiểu bối của một số người ở đây,thì họ cũng không dám ra tay với anh, vì thân phận của anh vẫn còn đang nằm đó.