Không chờ y phản ứng, anh đã dùng sức kéo Hà Văn đi theo mình.
Khi đã hoàn thần trở lại, hai bên má y đã nhiễm một tầng mây hồng.
"Này..." Hà Văn không tin nổi nhìn vào cánh tay rắn chắc đang nắm lấy bàn tay của mình lôi đi.
Hà Văn biết rõ anh có thói quen không thích đụng hay bị đụng người khác, chỉ có những người anh nhận định mới có thể được anh nói chuyện hoà nhã.
Việc anh nói chuyện hoà nhã với y đã là chuyện khó huống chi là nắm tay y, lôi kéo y như thế này, đây là một chuyện trước nay chưa từng có.
"Không cần nói!!" Thấy y vẫn chưa hiểu chuyện, Bạch Thiệu Huy quay mặt lại, có chút nhăn mày, mắt anh đanh lại, giọng điệu chính là không cho phép cãi lời.
Thấy anh có vẻ nổi giận, y cũng chỉ đành im lặng cụp mắt xuống, mặc cho anh lôi kéo.
Hôm nay anh thật lạ, không biết có chuyện gì xảy ra với anh nhỉ.
Anh cứ như người khác vậy, càng nhìn càng không thấu được rồi.
Hà Văn bắt đầu suy nghĩ lung tung, chuyện gì cũng nghĩ đến, kể cả việc anh và Trần Lục Kỳ đang cãi nhau và y chỉ là sự mua vui hứng thú nhất thời của anh thôi.
Nghĩ tới đây, y có chút không được tự nhiên.
Không biết là vô tình hay cố ý tay của y đột nhiên bị siết chặt thêm làm y hoàn hồn.
Đúng a, dù anh có chuyện gì chỉ cần anh có thể nhìn đến y là được rồi, đâu cần đòi hỏi chi quá nhiều.
Hơi ấm từ bàn tay kia lại khiến y an tâm đến vậy.
Bạch Thiệu Huy một tay lôi kéo Hà Văn đi, một bên thì mắt vẫn nhìn thẳng đi về phía trước.
Nhưng ai biết rằng, anh chỉ đang tập trung vào đôi tay mềm mại kia.
Bình thường nhìn tay y cũng không có gì đặc biệt nhưng tại sao khi anh nắm lấy bàn tay ấy thì lại trở nên nhỏ bé và mềm mại như thế.
Bàn tay ấy mềm mại và hấp dẫn khiến anh thật không muốn buông nó ra, muốn được ngày nào cũng cũng được nắm lấy bàn tay ấy không cho nó rời xa anh như kiếp trước, đó sẽ là một giấc mộng kinh khủng nếu như anh lại không thể giữ lại được đôi bàn tay ấy.
............
"Ba, mẹ, chú Bạch,cô Bạch." Trúc Tịnh Ca lễ phép chào những người đang ở đây.
"Ba mẹ, chú Trúc, cô Trúc." Bạch Thiệu Huy cũng lễ phép không kém đâu.
"Chào Bạch tổng, Bạch phu nhân, chào Trúc lão gia, Trúc phu nhân." Lễ phép nhất vẫn là Hà Văn, đến nỗi cuối đầu chào bốn người luôn.
"Ồ, ra là Hà tổng, tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao!! Haha.
Nào các con ngồi đi." Người nhận ra Hà Văn đầu tiên là Bạch Thiên Ngụy, ông rất thưởng thức chàng thanh niên này.
Mấy năm gần đây, các công ty khởi nghiệp và thành công có không ít, nhưng đứa nhỏ Hà Văn này lại gây được thiện cảm với ông.
Rất có tài, rất cố gắng tiến bộ, tinh thần học hỏi cũng rất cao, đặc biệt ông cực thích cái tính khiêm tốn không kêu ngạo của y.
"Chúng con cảm ơn!"
"Tịnh Ca, ta đã nghe ba con nói về chuyện thừa kế, thế nào con đã quyết định chưa." Không để bạn mình tự làm, Bạch Thiên Ngụy liền hỏi.
"Dạ, con nghĩ là con tiếp nhận ạ! Dù sao Thiệu Huy cũng đồng ý rồi, con cũng không thể lạc hậu được." Trúc Tịnh Ca nghiêm túc nói.
"Haha, vậy được, thế mới là con trai của ta." Trúc Hải Thụy nghe con trai nói liền cười sảng khoái.
Con trai ông cũng chịu tiếp nhận cái Trúc gia này rồi, ông cũng đỡ cực nhọc sau này.
"Đúng rồi, Thiệu Huy, ta nghe nói con cũng đã đồng ý tiếp nhận Bạch thị rồi hả?!" Tố Nhã hỏi.
"Đúng vậy!" Bạch Thiệu Huy tự nhiên gật đầu.
"Đã nhiều lần như vậy, con rốt cuộc cũng chịu nhận rồi à?! Ta thật không biết điều gì khiến cho con thay đổi quyết định vậy nhỉ, ta cũng thật tò mò đó." Trúc Hải Thụy là người cực kỳ hiểu ý bà xã của mình nên khi đoán ra được việc bà muốn làm nên vô cùng phối hợp.
"Cũng chẳng có gì lạ đâu ạ, vài tháng nữa liền là sinh nhật lần thứ hai bảy của con rồi, nhận hay không nhận cũng là chuyện sớm hay muộn." Nhắc đến chuyện này lại nhớ đến chuyện của trước kia, một tia sát khí vô tình lộ ra nhưng được anh che giấu rất nhanh bằng một ly rượu.
Tuy nhiên, anh có che giấu ra sao thì không thể thoát khỏi sự nhạy bén của người trên chiến trường giết chóc lâu năm như Trúc Hải Thụy được.
Chỉ một tia sát khí đầy máu tanh đã làm ông nhận định được rất nhiều điều trong đó, biết ngay là mọi chuyện không đơn giản mà.
Tên nhóc này, một là đã bị chuyện gì đó kích động, thậm chí là mang thù.
Hai, có thể là nó trước kia chỉ là giả vờ vì mục đích nào đó.
Nhưng thật tò mò, tia sát khí dù mỏng nhưng lại nặng như vậy, thậm chí lại còn xen lẫn huyết tinh, nó rốt cuộc là đã dưỡng ra từ lúc nào?!
"Vậy cũng tốt." Nhưng ông không nói gì chỉ để lại câu nói này.
Chuyện gì đó thì cũng là chuyện của nó, nếu nó không muốn phanh phui ra thì ông cũng sẽ không để lộ ra điều gì.
Hơn nữa, chuyện này xem ra là theo chiều hướng tốt, có thể là không gây hại hoặc là có thể tăng thêm lợi ích cho Bạch gia.
Nếu đã vậy ông liền yên tâm.