Tiếp đó mẹ An lại hỏi một số điều có thể là triệu chứng mang thao, Tô Giản càng cảm thấy sợ hãi, người nhà họ An đang hưng phấn.
Vốn là một trận hỏa chiến lập tức được dập tắt. Cái gì mà kết hôn giả, cái già mà giả ân ái, lập tức thua trận trước Tô Giản muốn nôn... con cũng đã có, tại sao có thể là kết hôn giả! Huống hồ, dù là kết hôn giả thì thế nào, có con, cái này nhất định là kết hôn thật!
Mẹ An hạ lệnh, An Dĩ Trạch thực hiện, ba An và An Dĩ Nhu đi theo, người một nhà không quan tâm suy nghĩ của Tô Giản, lập tức kéo đến bệnh viện.
"CHúc mừng, cô đã mang thai hai tháng." Kiểm tra xong, bác sĩ cười nói.
Người nhà họ An đều vui vẻ, đến An Dĩ Trạch cả năm đều một vẻ mặt cũng kích động, chỉ có trên mặt tô Giản hiện lên vẻ kinh sợ, sau đó vẻ mặt đưa đám hỏi: "Bác sĩ, bác sĩ chắc chắn không sai chứ? Thật sự là mang thai chứ không phải bệnh khác sao? Không phải chỉ là một cái nhọt dài sao?"
Bác sĩ: "...Tôi chắc chắn, chúc mừng cô, cô sắp được làm mẹ."
Mẹ... mẹ...
Tô Giản bị đánh thoi thóp, hai mắt đã rưng rưng: Chuyện vui từ đâu đến? Đây rõ ràng sấm sét từ trên đời hạ xuống!
Nhưng mà người một nhà vui vẻ không để ý đến tâm trạng của anh, chỉ coi anh khiếp dợ là quá mức kích động. Vây quanh bác sĩ hỏi thăm một có chuyện cần chú ý, dè dặt như vậy coi Tô Giản như quốc bảo.
An Dĩ Trạch cẩn thận đỡ Tô Giản đi lên trước, vẻ mặt kích động cũng chưa rút đi, giọng nói cũng rất dịu dàng: "Giản Giản, có còn khó chịu chỗ nào không?"
Tô Giản dựa vào người anh, uể oải lẩm bẩm: "Tim đau thắt, cơ tim tắc nghẽn, xuất huyết bên trong..."
An Dĩ Trạch: "..."
An Dĩ Nhu nhìn chị dâu trước mặt mình nép vào người anh trai như con chim nhỏ, mà ánh mắt anh trai mình cẩn thận nhìn chị dâu, cảm thán: "Chị dâu và anh trai yêu nhau như vậy, nhìn một cái cũng biết là thật, tại sao có thể diễn là kết hôn giả? Cũng không biết lời đồn từ đâu, thật là nhàm chán!"
Ánh mắt ba An vui vẻ yên tâm: "Bất kể lời đồn đại thế nào, hai cái miệng nhỏ của bọn họ nói thật là được rồi."
An Dĩ Nhu cười nói: "Cho tới bây giờ con chưa từng thấy anh trai vui vẻ như vậy. Lại nói, từ sau khi chị dâu được gả vào nhà chúng ta, anh trai cũng cười nhiều hơn, bản thân cũng dịu dàng hơn nhiều!"
Ba An gật đầu cười: "Đứa nhỏ Tiểu Giản này, quả thật không tệ."
Mẹ An bên cạnh hưng phấn nói: "Chờ chút, chúng ta đến siêu thị trẻ em, mẹ muốn mua cái gì mà, giường trẻ con, bình sữa..."
"Mẹ!" An Dĩ Nhu cười nói: "Có phải quá sớm rồi không? Chị dâu mới mang thai hai tháng!"
Mẹ An trừng mắt: "Con nhóc như con biết cái gì! Mang thai phải chuẩn bị rất nhiều thứ!"
Ba An ở bên cạnh cười nói: "Nhu Nhu nói đúng, bây giờ chuẩn bị những thứ này còn quá sớm, ngược lại cần phải suy nghĩ xem nên chăm sóc Tiểu Giản thế nào mới đúng."
Mắt mẹ An sáng lên: "Lúc trước bà Trường có khoe với tôi thời gian nàng dâu bà ấy mang thai có cái gì mà tháp dinh dường thời kỳ mang thai, để ngày mai tôi đi hỏi một chút!"
Vừa về đến phòng, An Dĩ Trạch liền kéo Tô Giản vào trong lòng, cẩn thận ôm.
"Giản Giản." Giọng nói của An Dĩ Trạch có chút run rẩy. "Chúng ta sắp có con rồi!"
Tô Giản ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, không nhúc nhích, cũng không có lên tiếng.
An Dĩ Trạch vẫn kích động hồi lâu, lúc này mới phát hiện Tô Giản có gì đó không đúng, nhẹ nhàng đẩy Tô Giản ra, An Dĩ Trạch nhìn vào mắt anh, nghi ngờ hỏi: "Giản Giản, em không vui sao?"
Tô Giản giật giật khóe miệng, miễn cưỡng nói: "Không phải..."
An Dĩ Trạch nhìn anh: "Vậy tại sao vẻ mặt lại như vậy?"
Tô Giản sứng ngắc nói: "Em chỉ cảm thấy, có chút đột nhiên..."
An Dĩ Trạch nhìn vẻ mặt như ba mẹ chết của Tô Giản, nhiệt độ toàn thân dần hạ xuống, im lặng một lúc, anh thấp giọng nói: "Giản Giản, có phải em không mong đứa bé này không?"
Tô Giản không lên tiếng. Không phải anh không mong đứa bé này, là anh hoàn toàn không dám nghĩ đến chuyện mình sinh con, vừa nghĩ đến trong bụng mình có một đứa bé, tương lai anh còn phải mở lớn chân để cho đứa bé chui ra ngoài, trong bụng anh lập tức dấy lên cảm giác sợ hãi hoang đường.
Kích động trong lòng An Dĩ Trạch dần lui xuống, nhớ đến lúc trước đối mặt với anh Tô Giản cũng không đả động gì đến chuyện nôn mửa, anh đột nhiên có chút không chắc chắn. Nếu người trước mặt thật sự đồng ý trải qua một đời với anh, tại sao lúc có con lại không có ngạc nhiên mừng rỡ lại chỉ có miễn cưỡng và khổ sở, trừ khi...
An Dĩ Trạch chán nản nói: "Giản Giản, lúc trước những lời anh nói với ba mẹ anh, thật ra đều là diễn kịch đúng không?"
Tô Giản đột nhiên ngước mắt lên, ngạc nhiên nhìn anh chằm chằm: "Diễn kịch?"
Giọng nói An Dĩ Trạch khàn khàn: "Thật ra thời gian hợp đồng của chúng ta đã qua, nếu như em thật sư muốn ly dị, thật ra thì không cần..."
Giọng nói của An Dĩ Trạch bỗng nhiên dừng lại, vì anh đột nhiên phát hiện vẻ mặt Tô Giản có chút không đúng.
Tô Giản nhìn anh chằm chằm, ánh mắt toàn là vẻ không dám tin. Chết tiệt, ông đây trước đây vẫn luôn diễn kịch, chỉ có lần này là nói thật có được không? Ông đây nói ra chân thực như vậy, đều không chú ý đến tính hướng vặn vẹo muốn ở chung một chỗ với một người đàn ông, anh lại dám không tin ông đây?
Lòng Tô Giản tràn đầy phẫn nộ, nếu là trước đây, anh hoặc là tức giận nhảy cẫng lên, hoặc là nổi giận không để ý đến An Dĩ Trạch, nhưng trước mắt, không biết tại sao, bị An Dĩ Trạch hỏi như vậy, nghĩ đến anh vất vả lấy hết dũng cảm cho nửa đời sau, lại chuẩn bị giao cho một người không tin tưởng mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, hơn nữa cảm giác sợ hãi sau khi biết mình mang thai, Tô Giản liền chép chép miệng, đột nhiên 'oa' một tiếng, gào khóc.
An Dĩ Trạch: "..."
An Dĩ Trạch làm sao cũng không ngờ đến loại phản ứng này của Tô Giản, nhất thời hoàn hồn. Từ lúc gặp Tô Giản đến nay, trừ lần thấy Tô Giản nhìn hình Lục Thừa Hòa chảy nước mắt, còn lúc Tô Giản tỉnh táo anh hoàn toàn không thể nhìn tháy Tô Giản khóc, mà trước mắt, người ngày thường khí thế bừng bừng đột nhiên gào khóc, mặc dù khóc cũng khá khí thế, nhưng lại nhất thời khiến tay chân anh luống cuống.
"Giản Giản, đừng khóc." An Dĩ Trạch sợ hãi lau nước mắt cho Tô Giản, nhìn từng giọt nước mắt lăn xuống của Tô Giản, vẻ mặt đáng thương, trong lòng bối rối. "Ngoan, đừng khóc."
Nước mắt Tô Giản ào ào, thút tha thút thít: "Con cũng không phải do anh sinh, anh hoàn toàn không biết cảm giác đau đớn khi trên người có thêm một cục thịt!"
An Dĩ Trạch dần hiểu ra, dịu dàng hôn lên nước mắt An Dĩ Trạch, nhẹ nhàng nói: "Giản Giản, em sợ sinh con sao?"
Tô Giản thút tha thút thít nói: "Em... em không sợ! Chỉ là em..."
"Sỡ đau sao?" Ngón tay tinh tế của An Dĩ Trạch lau đi giọt nước mắt của Tô Giản, dịu dàng dụ dỗ: "Đừng sợ, có lẽ cũng không đau như vậy..."
Hai mắt Tô Giản ngấn lệ mơ hồ nhìn chằm chằm anh: "Anh đương nhiên sẽ nói như vậy! Đều nói sinh còn còn đau hơn gà con() bị đá, anh còn nói không đau!"
() Gà con = tiểu kê: Là bộ phận đau nhất khi đàn ông bị đá đó.
"..." An Dĩ Trạch im lặng một chút, nhìn Tô Giản vẫn luôn nước mắt không ngừng, liền đưa tay nâng mặt anh, dịu dàng an ủi. "Giản Giản, em suy nghĩ một chút, tám tháng sau, chúng ta sẽ có con, sẽ có một đứa trẻ gọi em là 'mẹ', em thật sự không mong đợi chút nào sao?"
Nghe được hai chữ 'mẹ' Tô Giản cứng ngắc một chút, sau đó 'oa' một tiếng, khóc lớn.
An Dĩ Trạch: "..."
Cuối cùng An Dĩ Trạch còn lấy ra món bánh ngọt 'Ba con gấu con' An Dĩ Nhu mua về lúc trước, lúc này mới dỗ được Tô Giản.
Trên lông mi Tô Giản còn treo nước mắt, vừa thút thít vừa ăn, còn vừa dặn: "Lần sau nhớ mua vị chocolate!"
An Dĩ Trạch kinh ngạc: "Không phải bình thường em không thích ăn vị chocolate sao?"
Động tác của Tô Giản dừng một chút, yên lặng nhìn anh một cái, nước mắt yên lặng rơi xuống.
An Dĩ Trạch sợ hết hòn, vội vươn tay lau nước mắt cho anh, đau lòng nói: "Tại sao lại khóc?"
Tô Giản rũ mắt nhìn xuống bụng mình, đau lòng nói: "Thì ra bên trong thật sự có đứa bé, nếu không sao đột nhiên em muốn ăn chocolate? Nhất định là con trai anh thích ăn chocolate..."
An Dĩ Trạch: "..."
Vừa khóc vừa rơi nước mắt xong, cũng không lâu lắm, Tô Giản liền ngủ thiếp đi. An Dĩ Trạch nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt anh, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tô Giản tỉnh dậy, phát hiện An Dĩ Trạch đang nằm bên cạnh, mà mình nằm trong ngực anh. Sau một lúc mơ hồ, dần dần nhớ lại, nhớ lại lúc trước mình gào khóc với An Dĩ Trạch, Tô Giản xấu hổ che kín mặt.
Một giây sau, hai tay che mặt bị nhẹ nhàng kéo ra, giọng nói của An Dĩ Trạch nhẹ nhàng vang lên bên tai: "Tỉnh rồi? Ngủ có ngon không?"
Tô Giản gật đầu một cái, luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng khi đối mặt An Dĩ Trạch. Anh không biết tại sao lúc ấy mình lại đột nhiên bùng nổ, nghĩ đến lúc ấy mình khóc không chút kiêng kỵ còn được An Dĩ Trạch dịu dàng lại kiên nhẫn dỗ, anh liền cảm thấy mặt có chút nóng.
Thật sự là chưa từng mất mặt như vậy, hình tượng của anh... Tô Giản đà điểu chôn vào ngực An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch lại hoàn toàn không để ý đến chuyện trước đó, vừa rồi lúc Tô Giản ngủ, anh cầm điện thoại di động lên mang tra về tinh thần của phụ nữ khi mang thai, bên trong có một cái nói, phụ nữ khi mang thai dễ bị cảm xúc hóa. 'Phụ nữ mang thai thường cảm xúc hóa, sẽ có ảnh hưởng xấu đến bản thân và thai nhi, người nhà phải tại hoàn cảnh tốt, phải cố gắng hiểu và quan tâm.' An Dĩ Trạch yên lặng nhớ lại một chút đề nghị của chuyên gia, ôm Tô Giản, dịu dàng nói: "Có đói bụng không?"
Tô Giản cười nói: "Trước khi ngủ mới ăn bánh ngọt, sao có thể đói? Em cũng không phải con heo!"
An Dĩ Trạch cười nói: "Đói cũng không sao, sau khi mang thai nhanh đói cũng là chuyện bình thường."
Khóc một trận, lại buồn ngủ, Tô Giản xả hết tâm trạng tiêu cực một hồi, dần dần chấp nhận chuyện mình mang thai. Hào phóng vén áo lên, Tô Giản nhìn chằm chằm bụng mình hồi lâu, lại đưa tay sờ một cái, vẫn có chút không thể tin, thở dài: "Em cảm thấy làm sao cũng không tưởng tượng được, bên trong còn có một đứa bé!"
An Dĩ Trạch cười nói: "Bây giờ còn nhỏ, bản thân em cũng không nhìn ra được."
Tô Giản nhìn cái bụng trắng nõn của mình một cái, lại đảo mắt nhìn về phía An Dĩ Trạch, ánh mắt u oán. Người này có cơ bụng sáu múi, mình trước kia vốn không bằng, giờ thì hay rồi, mình lại bắt đầu có con, càng không thể sánh được rồi!
Tô Giản sâu xa nói: "Tại sao không phải là anh đẻ con?"
An Dĩ Trạch vuốt ve tóc anh, nhẹ nhàng nói: "Sao đàn ông có thể sinh con?"
Tô Giản u oán nói: "Nào có người chỉ để ý đến chuyện gieo giống như anh vậy?"
An Dĩ Trạch: "..."
Tô Giản thở dài: "Nếu con mình có thể lớn lên xinh đẹp như hoa thì tốt rồi! Khi còn bé mẹ em còn gạt em, em là do bà nhặt từ chậu hoa bên ngoài. Sau đó em muốn có em gái, nhưng không có, vì vậy em muốn trồng em gái. Kết quả ngày nào em cũng chăm chậu hoa, nhưng em gái lại không đi ra, khiến em vô cùng đau lòng."
Thấy An Dĩ Trạch cười, Tô Giản cũng cười, hỏi: "Con cái hỏi mình đẻ ra thế nào, rất nhiều ba mẹ dùng biện pháp như vậy lừa con cái, lúc ấy ba mẹ anh nói với anh thế nào?"
An Dĩ Trạch nói: "Anh chưa từng hỏi."
Tô Giản tỏ ra nghi ngờ: "Thật sự chưa từng hỏi? Tuổi thơ của anh thật nhàm chán!"
An Dĩ Trạch: "..."
"Anh nói xem, nếu như sau này con hỏi chúng ta, chúng ta nên trả lời thế nào đây?" Tô Giản bỗng nhiên nói. "Nhặt được trong thùng rác? Chui ra từ đá? Nhận từ phí điện thoại? Hình như đều không được."
Vẻ mặt của An Dĩ Trạch có chút dễ chịu.
Tô Giản nói: "Nếu không, đến lúc đó nói cho con, nó là do chúng ta trúng giải, anh thấy thế nào?"
An Dĩ Trạch: "..."