Sau khi An Dĩ Trạch ôm Tô Giản rời đi, Quý Minh Phi nhìn về phía Kỷ Nghiên, thấy bộ dạng nhếch nhác ôm ngực của Kỷ Nghiên, anh dừng một chút, với áo khoác xuống khoác lên người cô, hào hiệp nói: "Cô Kỷ, còn có gì tôi có thể giúp một tay không?"
Kỷ Nghiên lẳng lặng nhìn hướng An Dĩ Trạch rời đi, ánh mắt u ám không rõ, nghe vậy nói một câu: "Cảm ơn, không cần." Ngừng một chút, bổ sung: "Ngày mai, tôi sẽ nói người mang trả lại quần áo." Nói xong liền xoay người rời đi.
Quý Minh Phi nhìn bóng lưng thẳng tắp của Kỷ Nghiên, nhún vai một cái.
Đợi bên ngoài một lát, đoán chừng bác sĩ bên phía Tô Giản đã rời đi, lúc này Quý Minh Phi mới đi về phía phòng của An Dĩ Trạch.
Trong phòng quả nhiên đã không còn người khác, chỉ có Tô Giản đang nằm ngủ trên giường và An Dĩ Trạch đang cầm tay anh để trong chăn.
Quý Minh Phi nhẹ giọng hỏi: "Chị dâu sao rồi?"
An Dĩ Trạch quay đầu nhìn anh một cái, thản nhiên nói: "Không có vấn đề gì lớn, chỉ là chân bị chuột rút, lại sặc nước, nghỉ ngơi một chút là được rồi."
Quý Minh Phi nhìn về phía Tô Giản: "Vậy thì tốt." Ánh mắt xoay chuyển, lại phát hiện An Dĩ Trạch đang nhìn mình, trong lòng rùng mình một cái, vẻ mặt nghi ngờ: "Dĩ Trạch?"
Vẻ mặt An Dĩ Trạch có chút phức tạp: "Giản Giản và A Nghiên rơi vào nước... không phải ngoài ý muốn."
Quý Minh Phi thầm than một tiếng, cười khổ nói: "Cậu cũng có kết luận rồi, còn muốn mình trả lời thế nào?"
An Dĩ Trạch cau mày: "A Phi, cậu thật sự đẩy A Nghiên?"
Quý Minh Phi hào phóng thừa nhận: "Ừ. đây không phải đều là vấn đề của phụ nữ sao, mình cảm thấy có lẽ cô nhóc Tô Giản nhà cậu cũng quan tâm, nếu như bạn gái trước và cô ấy cùng rơi xuống nước, rốt cuộc cậu sẽ cứu ai. Dĩ nhiên, mình thừa nhận mình cũng rất tò mò." Thấy vẻ mặt An Dĩ Trạch không được tốt, anh cười một cái. "Thật ra thì vậy cũng có cái lợi, lần này cậu cũng xem như là anh hùng cứu mỹ nhân. Cô nhóc nhà cậu nhất định bị thu hút."
An Dĩ Trạch nhìn đôi môi có chút tái nhợt của Tô Giản, cau mày nói: "Không cần."
"Không cần?" Quý Minh Phi cau mày. "Cậu nói cậu không cần chứng minh trước mặt cô nhóc nhà cậu, hay là cậu không cần mình xen vào chuyện của người khác?" Quý Minh Phi nhìn An Dĩ Trạch, chậm rãi nói: "Dĩ Trạch, Kỷ Nghiên rơi vào nước, cậu... đau lòng?"
An Dĩ Trạch không để ý đến anh, chỉ hơi cúi người quan tâm đến tình trạng của Tô Giản.
Mắt Quý Minh Phi lướt qua một tia u ám, từ từ nói: "Dĩ Trạch, nếu mình nói, mình chỉ dùng một chút lực?"
An Dĩ Trạch quay đầu lại: "Có ý gì?"
"Không có gì." Quý Minh Phi giật giật khóe miệng, vẻ mặt ảm đạm có chút bất đắc dĩ. "Mình biết cậu không tin mình, bất kể cô ấy làm gì cậu, trong lòng cậu, cô ấy vẫn là người quan trọng nhất, không phải sao?"
"A Phi!" An Dĩ Trạch cau mày, đột nhiên đứng dậy.
Quý Minh Phi nhìn Tô Giản nằm trên giường một chút, sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt có chút chán nản: "Dĩ Trạch, cậu có tin mình không cũng không vấn đề gì, có điều, nếu như đổi lại là cô ấy và chị dâu, cậu như vậy, chị dâu nhất định rất đau lòng. Phụ nữ đều rất nhạy cảm, cậu không tin cô ấy, còn tổn thương cô ấy hơn là không yêu."
An Dĩ Trạch cau mày nói: "Mình không tin cậu."
Quý Minh Phi gượng gạo cười, giọng nói trầm thấp: "Mình biết, thời gian không còn sớm, cậu chăm sóc chị dâu cho tốt, mình về trước." Nói xong cũng không chờ An Dĩ Trạch nói nữa, anh liền xoay người đi ra ngoài cửa, bóng lưng lộ vẻ nặng nề không nói nên lời.
Cửa được mở ra lại đóng lại không một tiếng động.
Đợi đến lúc cửa phòng phát ra tiếng khóa cửa, đã không còn thấy bộ dạng năng nề của Quý Minh Phi ở phòng ngoài, dáng người cao ngất, nhịp bước vững vàng, nụ cười thản nhiên, hào phóng.
Vừa rồi ở cạnh bể bơi, quả thật trong lúc Tô Giản trượt chân hỗn loạn, khéo léo đụng vào người Kỷ Nghiên.
Kỷ Nghiên có định đẩy Tô Giản xuống hay không anh không chắc chắn, có điều, ho khan một cái, lực của mình anh biết, 'hung thủ' chủ yếu khiến Tô Giản rơi xuống nước, quả thật không phải Kỷ Nghiên...
Tô Giản tỉnh dậy, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Trên giường đã không còn người khác, Tô Giản ngồi trên giường yên lặng nhớ lại chuyện lúc trước, sau đó đưa mu bàn tay lên che mắt.
Lại rơi vào trong nước, thiếu chút nữa chết đuối trong hồ bơi, quả thật rất mất mặt...
Tô Giản chậm rãi bò dậy tẩy rửa mình một chút, đang mặc quần áo, đột nhiên phát hiện An Dĩ Nhu đang đẩy cửa đi vào.
An Dĩ Nhu giương mắt nhìn anh, ánh mắt sáng lên: "Chị dâu, chị tỉnh rồi."
Tô Giản chào hỏi: "Tiểu Nhu, chào buổi sáng."
An Dĩ Nhu cười: "Đã không còn sớm nữa rồi! Anh ba đi làm, còn dặn riêng em phải chăm sóc chị thật tốt."
Tô Giản có chút 囧: "Chị rất tốt, có chỗ nào cần em chăm sóc chứ? Tiểu Nhu, em đừng nghe anh ta."
An Dĩ Nhu cười híp mắt nói: "Anh ba đang quân tâm chị mà!" Đặt đồ trong tay lên giường, An Dĩ Nhu cũng ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Tô Giản. "Tối qua anh ba chăm sóc chị một đêm, có phải chị rất cảm động không?"
Tô Giản nói: "Đâu có một đêm?" Rõ ràng An Dĩ Trạch nằm bên cạnh ôm anh ngủ, mặc dù anh ngủ rất sớm, nhưng bên người có người hay không vấn có thể cảm thấy.
An Dĩ Nhu cười nói: "Vì từ đầu đến cuối, anh ba đều tự mình chăm sóc chị! Ngay cả em nói muốn giúp một tay anh ấy cũng nói không cần."
Tô Giản thầm nghĩ: Dĩ nhiên không cần, cũng chỉ là sặc nước, mình lại không có chuyện gì lớn... đột nhiên anh nghĩ đến một chuyện: Toàn bộ quá trình đều do An Dĩ Trạch làm, vậy quần áo của anh, cũng do An Dĩ Trạch thay?
Tô Giản cũng không cảm thấy có gì xấu hổ, chỉ có cảm gác bực bội vì bảo vật của mình bị phát hiện.
An Dĩ Nhu không chú ý đến tâm tình của anh, chỉ cảm thán: "Chị dâu, anh ba đối với chị thật tốt! Tối hôm qua còn lần đầu tiên đánh đàn cho chị, tiếp đó lại nhảy xuống nước cứu chị, tối qua lúc anh ba ôm chị vào đây, sắc mặt cũng thay đổi. Trong lòng anh ba, nhất định chị dâu có vị trí rất quan trọng." An Dĩ Nhu thở dài một cái. "Nếu như người yêu của em đối với em như vậy, em nhất định sẽ vui chết mất.”
Vẻ mặt An Dĩ Nhu đầy hâm mộ, Tô Giản lại có chút dở khóc dở cười. Anh thầm nghĩ, bầu không khí tối qua quả thật không tệ, nếu như anh là một em gái, anh quả thật sẽ cảm động, nhưng thật đau lòng, anh là một cô vợ giả, An Dĩ Trạch làm tốt hơn nữa, vậy cùng lắm chỉ là một ảnh đế.
Tô Giản đột nhiên nhớ đến chuyện tối qua nghe được. Trước đây anh cũng thường xoa trán nghĩ An Dĩ Trạch có tình yêu không, nếu có, thì là ai. Kết quả tối hôm qua câu trả lời được công bố, lại quả thực ngoài ý muốn của anh, An Dĩ Trạch lại từng cầu hôn Kỷ Nghiên, hơn nữa còn bị từ chối!
Tô Giản bất tri bất giác vui vẻ. Chết tiệt, An Dĩ Trạch, anh cũng có ngày hôm nay! Em gái của anh bị con nhà giàu đẹp trai hấp dẫn đi tính là gì, còn nhà giàu đẹp trai bị tình yêu từ chối lời cầu hôn mới thật sự đau lòng! Điều thú vị của cuộc sống, cùng lắm cũng chỉ đến mức này thôi!
Tô Giản quyết định, buổi tối đợi An Dĩ Trạch về, nhất định phải tìm một cơ hội hỏi điều không may mắn của chú An, để mình có thể hạnh phúc hơn một chút.
An Dĩ Nhu yên lặng nhìn vẻ mặt phong phú của chị dâu, trừng mắt nhìn: "Chị dâu?"
Tô Giản phục hồi tinh thần lại: "Hả?"
An Dĩ Nhu lấy cái gì đó đưa cho anh: "Cái này cho chị."
Tô Giản nhận lấy cái túi, nghiêng đầu nhìn vào trong: "Đây là cái gì?"
"Là quà em chọn giúp chị." An Dĩ Nhu nói. "Vốn định đưa cho chị vào tối qua, để chị đưa cho anh ba, không nghĩ đến... vậy chị không thể làm gì khác hơn là đợi tối này đợi anh ba về thì đưa cho anh ấy."
Tô Giản tò mò hỏi: "Là quà gì?"
An Dĩ Nhu cười thần bí: "Quần áo."
"Quần áo?" Tô Giản có chút ngoài ý muốn, suy nghĩ một chút lại cảm thấy cũng không tệ lắm, An Dĩ Trạch là người thế nào, không thể nào thiếu cái gì được, mà thích gì, anh cũng không thật sự rõ, mà dù có thích, anh cũng chưa chắc mua được. Ngược lại là quần áo, cái này do vợ mua cho, cái này dù sao cũng thích hợp.
Có điều giá trị quần áo An Dĩ Trạch mặc cũng không rẻ, quần áo như vậy, cũng không biết tổng giám đốc An có chịu nhìn một cái không.
Tô Giản hỏi: "Tiểu Nhu, bộ quần áo này bao nhiêu tiền? Chị trả tiền cho em."
An Dĩ Nhu từ chối. "Không cần!"
"Như vậy sao được?" Tô Giản nói. "Em chọn quà giúp chị, sao chị lại dùng tiền của em được?" Dù sao tiền của chị cũng là anh em cho, đưa tiền cho cô em nhà mình, anh em nhất định không đau lòng!
"Chị dâu, thật sự không cần." An Dĩ Nhu nói. "Bộ quần áo này cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, có điều nhất định anh ba sẽ thích! Ngược lại nếu chị dâu muốn cảm ơn em, không bằng chị nấu cho em một chút đồ ăn ngon? Em nghe anh ba nói, kỹ thuật nấu nướng của chị rất tốt!"
Oa, An Dĩ Trạch lại còn khen anh trước mặt người khác? Tâm trạng Tô Giản vô cùng thoải mái, lập tức hào phòng đồng ý: "Không thành vấn đề!"
Lúc An Dĩ Trạch tan làm về nhà, không thấy Tô Giản trong phòng lập tức hỏi quản gia: "Giản Giản đi đâu vậy?"
Quản gia cung kinh nói: "Hình như mợ ba đang ở vườn hoa."
An Dĩ Trạch nhấc chân lập tức đi về phía vườn hoa, đi qua một bụi hoa, quả nhiên thấy Tô Giản đang ngồi trên xích đu, lỗ tai đang đeo tai nghe.
An Dĩ Trạch đi lại, đột nhiên đưa tay đẩy xích đu vốn đang không di chuyển một chút.
Tô Giản sợ hết hồn, quay đầu nhìn thấy An Dĩ Trạch, oán giận nói: "Anh sao vậy?"
An Dĩ Trạch kéo dây đu, chuyển tới trước mặt anh, quan sát một chút: "Có còn không thoải mái không?"
Tô Giản mất hứng nói: "Tôi rất khỏe!" Cũng chỉ bị ngạt ở hồ bơi một chút mà thôi, họ An có phải có vấn đề hay không mà chuyện bé xé ra to, luôn luôn nhắc nhở anh chuyện xấu!
An Dĩ Trạch không lên tiếng, chỉ xoa xóa tóc anh.
To Giản lấy tay anh xuống, nghĩ đến một chuyện, tháo tai nghe xuống, nhìn An Dĩ Trạch. An Dĩ Trạch đôi mắt lóe sáng đang nhìn mình, hỏi: "Sao vậy?"
Tô Giản vội vàng kéo một bên xích đu khác, nhiệt tình nói với anh: "Ngồi xuống nói đi, đứng lâu rất mệt!"
An Dĩ Trạch nghi ngờ nhìn anh một cái, do dự một chút, ngồi xuống xích đu.
Tô Giản quay đầu nhìn anh: "Dĩ Trạch, tôi hỏi anh một chuyện!"
An Dĩ Trạch chậm rãi nói: "Chuyện gì?"
Tô Giản cười nói: "Chính là... anh và thiên hậu Kỷ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
An Dĩ Trạch lẳng lặng nhìn anh, không nói gì.
Tô Giản có chút thất vọng: "Sao? Không muốn nói với tôi sao?"
An Dĩ Trạch nói: "Không phải. Chẳng qua bây giờ không phải lúc."
"A?" Tô Giản có chút không hiểu. "Vậy lúc nào mới đúng lúc?"
An Dĩ Trạch không trả lời mà hỏi lại: "Tại sao lại muốn biết cái này?"
Vì lòng tò mò, cuối cùng vấn do tâm hồn nhiều chuyện mà thôi! Tô Giản chân thành nói: "Vì tôi quan tâm anh mà!"
An Dĩ Trạch lặng lẽ nhìn anh một cái.
Vẻ mặt Tô Giản vô cùng thành khẩn: "Bây giờ chúng ta là vợ chồng, tất nhiên là tôi quan tâm, muốn biết về anh." Thấy vẻ mặt An Dĩ Trạch vẫn không dứt khoát, Tô Giản nói tiếp: "Huống hồ, bây giờ tôi là vợ anh, tôi cảm thấy tôi có quyền biết về quá khứ của anh."
Sắc mặt An Dĩ Trạch vẫn không đổi: "Hiểu về quá khứ của anh thì có ích gì?"
Ích lợi? Ích lợi chính là để thỏa mãn sự tò mò của tôi mà! Tô Giản nói: "Đương nhiên có ích lợi! Anh xem, hiện tại tôi là vợ anh, nếu như biết anh từng thích cô gái nào, tôi có thể phòng bị sớm một chút, miễn cho việc bị anh cắm sừng!"
An Dĩ Trạch: "..."
Tô Giản nói xong cũng cảm thấy có chút không đúng, vội bổ sung: "Ý của tôi là chúng ta còn phải hợp tác, tất nhiên phải hiểu nhau, nếu không đến lúc đó ngay cả đối thủ là ai tôi cũng không biết, xảy ra vấn đề gì thì làm sao bây giờ?"
Vẻ mặt An Dĩ Trạch vẫn không có biểu tình gì: "Em không có đối thủ, cho nên không cần giải thích."
Sức lực Tô Giản mất đi một nửa, kết quả An Dĩ Trạch vẫn không nói, không khỏi có chút buồn bực, liền nói: "Thật nhỏ mọn! Vốn đang chuẩn bị tặng quà cho anh, hiện tại tôi không muốn tặng nữa!"
An Dĩ Trạch giật mình: "Quà tặng?"
Tô Giản nhảy xuống xích đu, tức giận nói: "Mất quà rồi!"
An Dĩ Trạch không nói gì, ngược lại vẻ mặt lại dịu dàng không ít.
Dùng xong bữa tối, Tô Giản đi tắm trước, sau đó liền nằm sấp trên giường chơi điện thoại di động.
An Dĩ Trạch ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn anh.
Tô Giản bị anh nhìn chăm chú có chút không tự nhiên, thân thể rụt một cái: "Sao vậy?"
An Dĩ Trạch nói: "Không phải em nói có quà tặng anh sao?"
Con ngươi Tô Giản xoay vòng, tiến lại, tò mò hỏi: "Anh thật sự thích Kỷ Nghiên sao?"
An Dĩ Trạch bình tĩnh nói: "Không thích."
Tô Giản: "..."
An Dĩ Trạch nói: "Anh đã trả lời rồi. Quà đâu?"
Tô Giản không cảm nhận được sự thích thú của bát quái, nghe vậy giang tay giang chân nằm xuống giường, nhấc chân chỉ sang bên cạnh, tức giận nói: "Trong tủ quần áo!"
An Dĩ Trạch đứng dậy đi qua, mở tủ quần áo ra, quả nhiên phát hiện bên trong có một cái hộp lớn.
Cầm hộp lại, lần nữa ngồi trên giường, An Dĩ Trạch hỏi: "Đây là cái gì?"
Tô Giản lười biếng nói: "Quần áo. Anh mặc thử một chút đi."
Nghe được hai chữ 'quần áo', An Dĩ Trạch nhìn Tô Giản một cái, sau đó lập tức cúi đầu mở hộp.
Tô Giản lười biếng cầm điện thoại, sau khi nghe An Dĩ Trạch mở hộp ra đột nhiên không có động tĩnh, Không khỏi thò đầu ra: "Sao vậy? Không thích sao?"
An Dĩ Trạch chần chờ đưa tay, mở rộng bộ quần áo trong hộp ra, chậm rãi nói: "Em muốn tặng anh, là loại quần áo này?"
Tô Giản thò đầu nhìn một cái, toàn thân lập tức cứng lại.
Mẹ nó! Không phải quần áo anh tặng cho An Dĩ Trạch nên là âu phục, áo sơ mi, tất các kiểu sao? Tại sao trong hộp lại có thêm một bộ quần áo thủy thủ gợi cảm vậy?