Editor: Lin
Cho đến khi bộ phim kết thúc, An Dĩ Trạch vẫn không nói thêm câu nào với Tô Giản, nhưng vẫn lấy tay ôm anh vào lòng. Sau đó Tô Giản bị tình tiết trên phim hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, không quan tâm đến những thứ khác, nằm trong lòng người đàn ông bên cạnh sung sướng xem hết cả bộ phim.
Bộ phim kết thúc, Tô Giản vẫn chưa thỏa mãn, lúc đèn trong phòng chiếu sáng lên, thấy đôi tình nhân cách vách đứng lên, Tô Giản không khỏi tò mò đưa đầu nhìn sang.
Là một đôi nam nữ đi với hai người, nam khoảng chừng tuổi, có điều không trẻ bằng An Dĩ Trạch, cũng không có được dáng dấp của An Dĩ Trạch, nữ nhìn qua cũng chỉ khoảng , khuôn mặt vô cùng trong sáng, hoàn toàn không thể nhìn ra cô có thể làm chuyện phóng khoáng như vậy.
An Dĩ Trạch xoa nhẹ mái tóc của cô: "Sao vậy?"
Tô Giản lập tức rụt cổ về: "Không có gì! Chúng ta đi thôi!"
An Dĩ Trạch kéo anh lại: "Chờ họ đi trước, nếu không sẽ dễ dàng đụng mặt."
Vì vậy Tô Giản ngoan ngoãn ngồi lại. Nhìn người đã rời đi, Tô Giản đỡ anh đứng dậy, Tô Giản chống gậy, đột nhiên thấy hoa hồng trên chỗ ngồi, không khỏi giật mình: Chết! Lúc nãy không chú ý, lại ngồi lên hoa hồng rồi!
Dù sao hoa này cũng do An Dĩ Trạch mua cho anh, Tô Giản cũng gần như hiểu được, An Dĩ Trạch mua hoa cho anh có lẽ lại muốn diễn vợ chồng ân ái, dù sao bây giờ hai người đang ở bên ngoài, hơn nữa hôm nay còn là Đêm Thất Tịch, làm chồng mà không tặng hoa cho vợ thì mới khiến người ta cảm thấy kỳ quái, ngược lại là anh, hoàn toàn không biết phối hợp, lại biến hoa hồng chồng tằng thành bánh hoa hồng! Tô Giản có chút chột dạ, vội nhiệt tình nói: "Đừng quên là anh tặng hoa hồng cho tôi!"
An Dĩ Trạch cũng nhìn thấy thi thể của bông hoa, im lặng một lát rồi nói: "Hỏng rồi thì cũng không cần!"
"Như vậy sao được!" Tô Giản chính nghĩa nói: "Đây là hoa anh tặng tôi! Biến thành hình dạng này tôi vẫn muốn mang về!"
An Dĩ Trạch nhìn anh một cáu,yên lặng nhặt bông hoa hồng tội nghiệp lên.
Tô Giản không quên dặn dò: "Cầm chắc nha!"
Vì vậy các khán giả trong rạp chiếu phim đều thấy một cô gái xinh đẹp đang chống gậy, sau lưng là một người đàn ông tuấn tú đang cầm một bông hoa hồng nửa sống nửa chết, nghiêm mặt đi ra.d.đ.l.q.đ
"Ôi cháo, ai, ôi, cậu xem, bên kia có người đẹp trai!"
"Oa, thật là đẹp trai! Bộ dạng còn có chút giống Diệp Lãng!"
"A, đúng vậy! Thật sự có chút giống Diệp Lãng! Có điều người bên cạnh là bạn gái anh ấy sao? Ai, tại sao trai đẹp đều có bạn gái hết rồi chứ?"
"Chắc là vậy, nếu không sao anh ấy là dìu cô ta?"
"Có điều cũng không chắc, lỡ như người ta đẹp trai, tính tình lại nhiệt tình, thích giúp đỡ người tàn tật thì sao?"
Âm thanh nói chuyện của hai cô gái cách đó không xa mơ hồ truyền tới, Tô Giản vừa nghe đã biết là nói An Dĩ Trạch, trong lòng không khỏi chua xót, cũng không phải chua quá rồi không, anh cảm thấy bụng bắt đầu có chút không thoải mái.
"Dĩ Trạch." An Dĩ Trạch dừng chân lại. "Tôi muốn đi nhà vệ sinh."
An Dĩ Trạch gật đầu: "Vậy anh đứng ở đây chờ em?"
"ĐƯợc." Tô Giản vừa định tiến về phai trước, bỗng nhiên dừng bước, uyển chuyển bổ sung. "CÓ thể sẽ hơi lâu."
An Dĩ Trạch nói. "Anh chờ em. Cẩn thận một chút."
Đưa mắt nhìn Tô Giản an toàn đi vào nhà vệ sinh, An DĨ Trạch thu hồi tầm mắt, liếc nhìn bông hoa hồng trên tay, nhớ tới câu nói vừa rồi của Tô Giản 'Đây là hoa anh tặng tôi', khóe môi không khỏi nở nụ cười.
"Anh Dĩ Trạch?" Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nữ.
An Dĩ Trạch quay đầu, chỉ thấy Bạch Ninh tuyết mặc một chiếc váy dài, mái tóc màu đen, mỉm cười đứng cách đó không xa, đang kinh ngạc nhìn anh.
"Anh Dĩ Trạch, thật sự là anh! Em còn tưởng em nhìn nhầm!" Bạch Ninh Tuyết vui vẻ nói, nhanh chóng đi về phía anh, chẳng qua hôm nay cô đi một đôi cao gót mới, đôi giày vừa cao vừa mảnh, sàn nhà nơi này là bóng loáng, bước chân của cô quá nhanh, không chú ý nên cuồi cùng lại té xuống. DĐLQĐôn
"A!" Bạch Ninh Tuyết thét lên một tiếng kinh hãi.
An Dĩ Trạch tiến lên đỡ cô dậy: "Sao rồi? Có ngã tới chỗ nào không?"
Bạch Ninh Tuyết chậm rãi đứng dậy, nhưng chỉ đứng được một nửa, đôi mi xinh đẹp nhíu chặt, ngã lên người An Dĩ Trạch, đáng thương nói: "Đau quá!"
An Dĩ Trạch không thể làm gì khác hơn là đỡ cô dậy: "Còn có thể đi không?"
Bạch Ninh Tuyết dựa vào người anh, vẻ mặt đau đớn: "Hình như chân em trẹo rồi."
AN Dĩ Trạch đỡ cô đến bên ghế ngồi xuống, ánh mắt quét một vòng: "Một mình em tới đây?"
"Ừ!" Bạch Ninh Tuyết gật đầu một cái. "Không nghĩ tới sẽ gặp anh ở đây. Anh Dĩ Trạch, anh cũng đến một mình sao?"
"Không." An Dĩ Trạch nói. "Anh đến đây cùng Giản Giản."
"Ồ." Vẻ mặt của Bạch Ninh Tuyết có chút buồn bã. "Vậy cô Tô đâu?"
An Dĩ Trạch nói: "Cô ấy vào phòng vệ sinh."
"Vậy," Bạch Ninh Tuyết nở nụ cười. "Anh Dĩ Trạch đi chờ cô Tô đi, không cần để ý đến em."
An Dĩ Trạch im lặng một chút: "Anh đưa em lên xe."
Ánh mắt Bạch Ninh Tuyết lóe sáng vui mừng. "Anh Dĩ Trạch muốn đưa em về nhà sao?"
"Anh chỉ có thể đưa em về xe của em, em gọi điện thoại cho tài xế của nhà, để ông ấy đến đón em." An Dĩ Trạch nói. "Anh muốn ở lại đây chờ Giản Giàn, xin lỗi."
Ánh sáng trong mắt Bạch Ninh Tuyết nhạt xuống, cô cười gượng nói: "Không sao."
An Dĩ Trạch nhìn về phía nhà vệ sinh một chút, sau đó hành động dứt khoát, đỡ Bạch Ninh Tuyết đi vào thang máy. "Xe của em trong tầng hầm sao?"
"Ừ." Bạch NInh Tuyết dựa hơn nửa người lên An Dĩ Trạch, chân bị đau đưa về phía trước, thỉnh thoảng lại nhíu mày, cắn môi. "Đau quá."
An Dĩ Trạch đỡ cô vào thang máy, an ủi. "Kiên nhân một chút."
Đi tháng máy xuống tầng hầm, tìm thấy xe của Bạch Ninh Tuyết, An Dĩ Trạch một mực nói với Bạch Ninh Tuyết đang dựa vào lòng mình: "Vừa rồi tài xế cũng nói ông ấy sẽ nhanh chóng đến đây, em ở trong xe chờ một lát là được rồi."
Nói xong liền mở cửa xe cho Bạch NInh Tuyết, đỡ cô lên xe, không nghĩ tới Bạch Ninh Tuyết đột nhiên xoay người, ôm lấy hông anh.
An Dĩ Trạch không nhúc nhích: "Ninh Tuyết?"
"ANh Dĩ Trạch." Bạch Ninh Tuyết siết chặt tay, vùi mặt trong lòng anh. "Đừng đi!"
Người An Dĩ Trạch cứng một chút, giơ tay lên nhẹ nhàng đẩy cô ra. "Xin lỗi, anh còn có việc."
Bạch Ninh Tuyết ôm chặt anh không buông, nâng khuôn mặt đáng thương lên nhìn anh: "ANh Dĩ Trạch, đừng bỏ em lại một mình! Em không muốn anh bỏ em lại! Em thích anh!"
An Dĩ Trạch im lặng, sau đó nói: "Ninh Tuyết, anh kết hôn rồi."
"Em không quan tâm!" Bạch Ninh Tuyết nồng nàn nhìn anh. "Em biết anh cũng không thật lòng yêu Tô Giản..."
"Có." An Dĩ Trạch cắt đứt lời cô.
"Anh không!" Trong mắt Bạch Ninh Tuyết ánh lên ánh nước. "Anh Dĩ Trạch, anh biết không! Nhiều năm qua, em vẫn luôn thích anh, nhưng từ trước đến nay anh chỉ luôn nhìn chị Kỷ, rõ ràng chị ấy không yêu anh..."
"Ninh Tuyết!" An Dĩ Trạch trầm giọng cắt đứt cô.
Nước mắt Bạch Ninh Tuyết rơi xuống, khuôn mặt lại càng hiện vẻ đáng thương: "Chỉ Kỷ đã đính hôn, em cho là anh có thể quay đầu lại nhìn em, nhưng không nghĩ tới anh lại kết hôn với người khác! Rốt cuộc cô nàng Tô Giản đó có gì tốt? Rốt cuộc em không sánh bàng cô ấy chỗ nào?"LQĐôn
"Em không cần so sánh mình với cô ấy."
"Nhưng cô ấy kết hôn với anh!" Trong mắt Bạch Ninh tuyết lóe lên ánh sáng ghen tỵ, nhưng nhanh chóng biến mất, chỉ lưu lại khuôn mặt tình cảm. "Anh Dĩ Trạch, em không quan tâm, anh kết hôn cũng không sao, em có thể đợi..."
An Dĩ Trạch chậm chạp nhưng kiên định đẩy cô ra: "Ninh Tuyết, xin lỗi."