Sau lần đó hai ngày, mẹ An giận dữ không nói với Tô Giản một câu nào.
Cũng may không quá hai ngày, ba An từ trước vẫn chưa xuất hiện được trở về từ vùng khác.
Ba của An Dĩ Trạch tên là An Tông Hải, là một nhân vật mà ngay cả lúc trước không thường tiếp xúc với thông tin tài chính Tô Giản cũng có nghe nói qua. Tô Giản ước ao ghen tị với thế hệ nhà giàu thứ hai của An Dĩ Trạch, còn lại khá sùng bái với nhà giàu thế hệ thứ nhất như ba An. Nhưng thân phận hiện tại của anh là vợ của An Dĩ Trạch, là con dâu thứ ba của ba An, hơn nữa còn là cô con dâu không được mẹ chồng yêu thích, cũng không biết ba An sẽ dùng thái độ nào với anh.
Tô Giản cũng không sợ, nhưng lại có chút đau đầu, nếu ba An thật sự không thích anh, phản đối anh và An Dĩ Trạch ở cùng nhau, chỉ sợ còn khó đối phó hơn so với mẹ An.
Vậy mà đợi đến lúc chính thức nhìn thấy ba An, tim của Tô Giản liền từ từ rơi xuống.
Ba An cũng chừng tuổi, nhưng lại rất trẻ, nhìn mặt như mới , cũng coi như là một ông chú đẹp trai. Hơn nữa ba An còn hết sức cưng chiều mẹ An, Tô Giản cũng xem như biết được tính tình như thiếu nữ của mẹ An từ đâu tới.
Càng làm cho Tô Giản cảm thấy ngoài ý muốn là, thái độ của ba An đối với anh rất dịu dàng, không chỉ cho anh một món quà quý giá, hơn nữa còn ân cần hỏi thăm tình trạng thân thể của anh, thái độ dịu dàng lại hiền lành, hoàn toàn là một người ba chồng đáng mến. Thậm chí trong bữa tối hôm đó, ba An còn nghiêm mặt dặn dò An Dĩ Trạch, muốn anh chăm sóc Tô Giản thật tốt, không cho phép bắt nạt Tô Giản.
Tô Giản được yêu mến mà kinh ngạc, buổi tối trước khi đi ngủ còn tự đắc nói với An Dĩ Trạch: “Xem ra ba anh thật sự thích tôi!”
An Dĩ Trạch nói: “Em là loại hình ba anh thích.”
Tô Giản kinh hãi: “Tôi là ba anh… loại hình ba anh thích?”
Mặt An Dĩ Trạch tối lại: “Thích loại hình như con gái, ba anh thích con gái.”
Tô Giản có chút kinh ngạc, suy nghĩ một chút nói: “Không trách được nhà anh ba nam một nữ, có phải vì ba anh vẫn luôn muốn con gái, kết quả sinh ra nhiều con trai, cho nên vẫn phải sinh tiếp.”
Khóe miệng An Dĩ Trạch khẽ giật giật, chấp nhận.
Tô Giản hứng thú: “Ba anh thích tôi như vậy? Xem ra tôi khiến người ta rất thích!”
An Dĩ Trạch yên lặng nhìn anh một cái: “Bề ngoài em rất phù hợp với kỳ vọng về con gái của ông ấy.”
Anh hùng thật giống nhau! Tô Giản thầm nghĩ, tôi cũng cảm thấy bề ngoài của em gái Tô rất phù hợp với kỳ vọng về con gái của tôi, dĩ nhiên cũng phù hợp với kỳ vọng về con gái của mẹ tôi!
Một giây sau, Tô Giản chợt hiểu ý, nhất thời nổi giận: “Cái gì gọi là bề ngoài phù hợp!” Họ An, anh nói vòng vo như vậy đừng cho rằng tôi không nghe hiểu!
An Dĩ Trạch vẫn lặng lẽ nhìn anh một cái như cũ: “Ba anh thích con gái lém lỉnh.”
Tô Giản thốt lên: “Tôi không lém lỉnh sao?”
An Dĩ Trạch: “…”
Tô Giản vừa thốt lên, đợi đến lúc hiểu mình định nói gì cũng cảm thấy hơi không được tự nhiên, đang muốn chuyển sang đề tài khác, đột nhiên nghe thấy An Dĩ Trạch nghiêm mặt thốt lên hai chữ.
“Lém lỉnh.”
Tô Giản. “…”
Mặc dù Tô Giản cảm thấy xinh đẹp và trí thông mình của mình cùng tồn tại, có cả bề ngoài lẫn bên trong, nhưng hai chữ này của An Dĩ Trạch, đánh giá một chút, Tô Giản vẫn bị đánh một cú mạnh mẽ, vì để ngăn cảm khí nóng không giải thích được phát lên mặt, Tô Giản vội vàng tìm một đề tài để chuyển hướng.
“Này Dĩ Trạch, anh thích con trai hay con gái?”
An Dĩ Trạch lặng lẽ nhìn anh một lần nữa: “Con gái.”
“Ồ.” Tô Giản chán ngán. “Dạng con gái như thế nào?”
An Dĩ Trạch: “Cũng lém lỉnh giống như em.”
Tô Giản: “…”
Tối hôm đó, Tô Giản nằm mơ.
Trong mơ, anh lại sinh cho An Dĩ Trạch một đứa con gái!
Trước giường sinh, An Dĩ Trạch ôm con lại cho anh nhìn, vẻ mặt kích động: “Bà xã, em xem, con gái của chúng ta cũng lém lỉnh như em vậy!”
Tô Giản cười dịu dàng: “Ông xã, anh đặt cho con gái của chúng ta một cái tên đi.”
An Dĩ Trạch suy nghĩ một chút: “Con gái chúng ta lém lỉnh như vậy, không bằng gọi là An Quai Quai đi…”
Buổi sáng tỉnh lại, nhớ lại hình ảnh trong mơ, Tô Giản thiếu chút nữa bị đánh chết, sắc mặt vẫn không được tốt, lúc ăn sáng, sắc mặt vẫn chưa trở lại bình thường.
An Dĩ Trạch đưa sữa tươi cho anh, thấy thế hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Nghĩ gì thế?”
Trong đầu Tô Giản chỉ có ba chữ to ‘An Quai Quai’, nghe vậy anh nhìn An Dĩ Trạch một cái, đột nhiên thốt lên: “An Quai Quai!”
An Dĩ Trạch: “…”
Ba An sững sờ một chút, vui vẻ: “Quả nhiên là vợ chồng mới cưới, cách gọi này rất khác biệt…”
Hôm nay tâm tình của An Quai Quai không lên được, ngược lại Tô Giản vẫn rất vui vẻ.
Bởi vì em gái An Dĩ Trạch An Dĩ Nhu về nhà.
Tô Giản đã sớm nghe được từ một người giúp việc, An Dĩ Nhu là một em gái xinh đẹp, lại có nhan sắc của ba An mẹ An An Dĩ Trạch trong nhà chứng thực, Tô Giản cũng tin tưởng, em gái An nhất định là một mỹ nhân.
Quả nhiên, đợi đến lúc gặp được An Dĩ Nhu, Tô Giản không khỏi thầm than: Gen di truyền của nhà họ An thật tốt!
Chỉ đến lúc An Dĩ Nhu cười, hào phóng gọi cô hai tiếng ‘chị dâu’, anh yên lặng một chút.
Mấy ngày ở chung, Tô Giản càng thêm có cảm tình với vị tiểu thư của nhà họ An này. Năm nay An Dĩ nhu mười chín tuổi, đang học năm thứ hai đại học, mặc dù xuất thân giàu sang, nhưng trên người không có vẻ gì là kiêu căng. Hơn nữa, hình như ấn tượng của An Dĩ Nhu đối với vị tam tẩu này cũng không tệ, vì vậy thường xuyên lôi kéo Tô Giản nói chuyện, Tô Giản tất nhiên là vui vẻ theo cùng.
Hôm nay, An Dĩ Nhu đến phòng tìm anh, phát hiện Tô Giản đang ôm laptop xem phim, tiến tới xem, An Dĩ Nhu vui vẻ nói: “Tam tẩu, chị lại xem bộ mới à!”
Tô Giản cười nói: “Gần đây khá nhàm chán, nên tùy tiện xem một chút.”
An Dĩ Nhu hào hứng: “Tam tẩu, chị thích bộ nào nhất?”
Tô Giản không ngờ em gái nhỏ lại cảm thấy hứng thú với đề tài này, suy nghĩ một chút nói: “Hiện tại đang theo dõi bộ Tokyo Ghoul.”
“Chị dâu, chị cũng thích Tokyo Ghoul?” An Dĩ Nhu tìm được người có cùng sở thích thì vô cùng vui mừng.
Tô Giản gật đầu một cái.
An Dĩ Nhu dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Tô Giản, bắt đầu hào hứng nói chuyện về hoạt hình với anh. Tô Giản thấy An Dĩ Nhu gần gũi mình như vậy, trong lòng vui mừng, lại thêm việc hai người có chung sở thích, tất nhiên phối hợp nói chuyện vô cùng sung sướng.
Hai người nói chuyện đến giờ cơm, An Dĩ Nhu thấy chưa thỏa mãn, nhìn Tô Giản, cảm thán: “Chị dâu, lúc trước nhìn dáng vẻ của chị, em còn tưởng chị thuộc loại người lịch sự, hay xấu hổ, không ngờ chị lại thú vị như vậy, không trách được anh tư lại thích chị!”
Tô Giản khẽ cứng đờ, thầm nghĩ tôi cảm thấy hiện tại tôi cũng đã rất lịch sự, hay xấu hổ rồi! Hơn nữa, anh tư của cô mới không thích tôi, mấy ngày gần đây cũng không biết vì sao, không thềm trở về ăn tối, không làm được nên nên ra ngoài hẹn hò với tiểu tam rồi cũng không chừng…
Trong những ngày kế tiếp, An Dĩ Nhu thường xuyên lôi kéo Tô Giản cùng xem phim. Tô Giản mừng rỡ cùng đi, dù sao cùng em gái xem hoạt hình tốt hơn cùng Dung ma ma xem phim thần tượng thiếu nữ nhiều. Dĩ nhiên, An Dĩ Nhu ngoại trừ theo dõi hoạt hình, cũng xem phim truyền hình, mấy ngày nay luôn lôi kéo Tô Giản cùng nhau một bộ phim thần tượng rất hot.
Tô Giản còn lo lắng An Dĩ Nhu sẽ giống như mẹ An, thể hiện tình cảm của thiếu nữ mới lớn, vì vậy anh yên lặng bày xong tư thế bào vệ, chuẩn bị xong khăn giấy.
Ai ngờ, tình hình thực tế lại không phải vậy!
“Ha ha ha, đây là hiệu quả của năm đồng tiền!”
“Ha ha ha, đây là cái quỷ gì! Có thể cùng nhau chơi đùa vui vẻ không!”
“Ha ha ha, nữ chính thật đáng thương! Nam chính lại chạy trốn cùng bạn gay!”
“Ha ha ha, tình tiết tác phẩm như thần! Thật sảng khoái!”
Tô Giản: “…”
An Dĩ Nhu: “Tam tẩu, chị cảm thấy bộ phim này thế nào?”
Tô Giản: “Tạm được…”
An Dĩ Nhu chống cằm: “Thật ra thì em rất thích nam chính trong bộ phim này, ngây ngô dễ thương.”
Tô Giản đánh giá khách quan: “Ừ, thật sự đẹp trai.”
“Đúng không?” An Dĩ Nhu vui vẻ. “Hình như anh ba biết diễn viên đóng vai nam chính, hôm nào gọi điện cho anh ba xin cho em một tấm ảnh có chữ kí, tam tẩu, chị có muốn không?”
Tô Giản yên lặng cảm thán một câu ‘cường hào’, chần chờ nói: “Thật ra thì chị thích nữ chính hơn, không biết anh ba có biết nữ diễn viên đóng nhân vật chính không?”
An Dĩ Nhu suy nghĩ một chút: “Hình như có nghe anh ba nói qua, biết. Không sao, có biết hay không, em đều có thể khiến anh ba xin được tấm ảnh có chữ kì của nữ chính!”
Tô Giản nói cảm ơn, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, nam nữ diễn viên chính trong phim này đều rất nổi tiếng, anh ba An có quen biết với họ, vậy danh tiếng cũng không tháp, nhưng tại sao hình như anh chưa từng nghe qua cái tên ‘An Dĩ Hằng’?
Tô Giản thử dò hỏi: “Chị còn chưa gặp anh ba, có phải anh ấy đi vùng khác quay phim rồi không?”
An Dĩ Nhu nói: “Anh ba không ở nhà, gần đây hình như anh ấy đi quay bộ điện ảnh ‘Phi Vân truyền kỳ’ rồi, phải hết mấy tháng, trong thời gian ngắn như vậy không thể về được.”
‘Phi Vân truyền kỳ’? Tô Giản yên lặng hoảng sợ, đây là một bộ phim điện ảnh lớn, do một đạo diễn có tên tuổi đầu tư, ngay cả anh, không đặc biệt chú ý đến làng giải trí cũng có nghe nói qua, anh ba An tham gia bộ phim điện ảnh như vậy, có thể thấy anh ấy cũng có chút danh tiếng.
“Có điều mặc dù chưa nhìn thấy người thật, nhưng trên tivi, chị dâu cũng phải từng thấy rồi.” An Dĩ Nhu cười nói. “Trước đó anh ba có nhận được giải ảnh đế nhờ bộ phim ‘Đại thời đại’, chị có xem qua chưa?”
Ảnh đế? ‘Đại thời đại? Tô Giản kinh ngạc: “Diệp Lãng?”
“Đúng vậy.” An Dĩ Nhu cười híp mắt. “Nghệ danh của anh ba là Diệp Lãng.”