Trở Thành "Nam thần" Nữ Nhân

chương 55: lục bình trên nước

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Supaala - supaala

Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Chương : Lục bình trên nước

An Nhàn không có ở lại bên cạnh Hạ Lẫm quá lâu, thấy Phi Thác lái xe tới cô liền rời khỏi nơi này.

"Làm sao vậy Hạ gia?" Phi Thác thấy ánh mắt không chút thiện cảm của Hạ Lẫm đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng có chút nao nao.

"Không có gì." Hạ Lẫm ngồi trên xe sắc mặt trầm ngưng, lòng bàn tay nắm một khối tinh thạch, âm thầm quyết định đem toàn bộ thời gian trống kế tiếp để luyện khí. Hắn bức thiết muốn nhìn thấy y, ở lại bên cạnh y, dù chỉ có thể làm một bình hoa "nhe răng cười" cũng thật vui vẻ...

bức thiết: rất cần thiết, đến mức không thể trì hoãn.

Xe An Nhàn ngừng lại ở ngoài cách bờ biển tầm mấy kilomet, đi đường biển tương đối nhanh vì thế côlại uống thuốc, rồi nhảy xuống biển, chuẩn bị một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm bơi qua đi.

Một vầng sáng màu lam chợt loé lên trong biển, mang theo một mảng bọt sóng. Tuy nhiên chỉ một lát sau, ánh sang màu lam kia lại vòng vèo trở về, bơi sang phía bên kia rồi dừng lại ở một một nước ven bờ. Trước mắt rải rác một đám phao cá điện tử nối với các loại lưới đánh cá trong suốt, thoạt nhìn hẳn là do ngư dân nào đó trộm bố trí. Dựa theo quy định, ven bờ biển Phỉ Thuý không cho phép giăng lưới.

Trong lưới đã có không ít cá biển, thình lình một màu ngân bạch loé lên, cá đuối an tĩnh mà nằm dưới đáy lưới, giống như đang ngủ say.

An Nhàn có chút cạn lời, một hồi không thấy, sao nó lại sa lưới nữa?!

Đang chuẩn bị phá rách lưới cá đi, thì cá đuối bỗng nhiên mở mắt, thoáng nhìn An Nhàn, lập tức vọt tới trước, nhẹ nhàng từ lưới đánh cá nhảy ra, bơi tới bên người An Nhàn, vui sướng cọ đi cọ lại.

Trong mắt An Nhàn hiện lên một tia ngạc nhiên, nhìn xem động tác vừa rồi, lưới đánh cá căn bản không vây được nó, vì sao nó lại xuất hiện dưới đáy lưới? Chẳng lẽ.. chẳng lẽ nó tự mình chui vào?

An Nhàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của cá đuối, trong lòng nổi lên một tầng gợn sóng. Lần trước nó bị bắt, sau đó trùng hợp mà bị đưa đến trước mặt mình, vì vậy nó đơn thuần cho rằng chỉ cần bị con người bắt là có thể nhìn thấy cô à?

Sao lại ngớ ngẩn đến thế này?

An Nhàn khó mà tin được rằng chỉ là một con cá thế nhưng lại chấp nhất đến mức này, rốt cuộc thì cô đã làm chuyện gì khiến nó nghĩa vô phản cố mà tìm đường chết như thế?

Vốn dĩ ban đầu cô cũng không hề quan tâm con cá đuối này, hiện giờ xem ra nếu bỏ mặc, nó sớm muộn gì cũng sẽ ngây ngốc đem chính mình đưa lên bàn ăn của con người.

Nhưng mà cô chỉ sống ở nơi sông hồ, không thích hợp cho sinh vật biển sinh hoạt. Trừ phi giúp nó cải thiện thể chất giống như Trảo Nha, đồng thích nghi với cả điều kiện sống của nước ngọt và nước biển thì còn được.

An Nhàn sờ sờ cá đuối, dùng thần niệm truyền ý nghĩ của mình cho nó: [ Miở biển Phỉ Thuý chờ ta, cố gắng né tránh những người khác, qua mấy ngày ta liền tìm mi, sau đó mang mi về nhà.]

Cá đuối cọ cọ lòng bàn tay cô, vui sướng mà vẫy vẫy đuôi, cũng không biết là nghe có hiểu hay không nữa.

An Nhàn lặp đi lặp lại lời dặn dò vài lần, cho đến khi xác định nó hiểu rõ thì mới yên tâm rời đi.

Cá đuối nhìn theo bóng dáng cô đi xa, hai con mắt chợt loé, quyết định mỗi ngày đều đến bờ biển bơi vài vòng cho đến khi có người đón nó.

Trở lại tiểu lâu, An Nhàn lập tức bắt đầu xuống tay luyện chế dược vật cải tạo thể chất cho cá. Ở thời đại tu chân, hầu hết các trung đại môn phái đều có linh thú trấn phái, cho nên dược vật thuần dưỡng linh thú cũng bán chạy cực kì.

Kỹ năng luyện dược của An Nhàn tương đối toàn diện, không chỉ am hiểu luyện chế linh dược phụ trợ con người tu luyện và sinh hoạt, mà còn am hiểu luyện chế linh dược đào tạo động thực vật.

Lấy tu vi trước mắt và dược liệu của cô, muốn luyện chế ra dược vật làm phàm thú tiến giai thành linh thú căn bản là không có khả năng, nhưng chỉ làm sinh vật biển thích ứng với hoàn cảnh nước ngọt thì vẫn có thể.

Chỉ tốn thời gian một ngày, An Nhàn liền thành công luyện chế ra "chuyển tâm đan", cái này thì phải cảm ơn Hạ Lẫm đã đưa tới dược liệu đầy đủ chủng loại, đỡ mắc công cô phải đi tìm dược liệu.

Tuy nhiên An Nhàn cũng không vội đi tìm cá đuối, mà nắm chặt thời gian bổ sung dược liệu rồi luyện chế ra tân dược cho lần phát sóng trực tiếp sau. Lại nghĩ tới Phật Tâm Tuỷ, An Nhàn đã nghiên cứu hoàn toàn, vì thế quyết định luyện chế một viên Thông Suốt Hoàn.

Lần luyện chế này hao phí ba ngày thời gian cùng rất nhiều linh lực, nhưng thành quả cũng rất khả quan.

Thông Suốt Hoàn, trung phẩm năm sao,là một trong những dược vật trung phẩm mà An Nhàn luyện chế có phẩm chất tốt nhất, Hơn nữa nếu phẩm chất nguyên liệu tốt hơn, tuyệt đối có thể đột phá trung phẩm đạt tới thượng phẩm.

ĐÓng gói xong tất cả dược vật, An Nhàn trở lại phòng tắm rửa một cái, nghỉ ngơi một giờ, sau đó đem dược vật định giá, tuyên bố tân dược, rồi liền lái xe đến biển Phỉ Thuý.

Gần núi Tư Du có một con sông cũng gọi là Tư Du, con sông ở hướng đông nối dài đến biển mây, sau khi Trảo Nha tới liền đả thông mạch nước ngầm có thể ra vào trực tiếp từ sông Tư Du đến tiểu lâu của An Nhàn.

Sông Tư Du dài hơn km, rộng hơn km, hoàn toàn đủ cho cá Đuối lăn qua lộn lại.

Biển Phỉ Thuý.

Cá đuối mỗi ngày đều ở gần bờ biển trông mòn con mắt, nhiều lần thiếu chút nữa bị con người bắt được, may mắn nó nhớ rõ lời dặn dò của An Nhàn, thông minh trốn thoát.

Một ngày, hai ngày rồi lại ba ngày... cá đuối chờ đến nôn nóng bất an, nó đều đem cá tôm gần bờ biển ăn sạch, san hô cũng xong rồi, vì sao cô còn chưa tới? Nếu ngày thứ tư không thấy người nó liền đi chui đầu vô lưới thật đó!

Cá đuối mỗi ngày đều nhảy nhảy trên biển, không kiêng nể mà trêu chọc các ngư dân. Tên nhóc này cố tình thật sự, khi thuyền đánh cá còn ở xa nó liền tiếp tục nhảy, chờ đến khi thuyền đánh cá tới gần, nó liền vỗ vỗ mông chạy lấy người.

Tuy nhiên tình huống này chỉ duy trì bốn ngày, sau bốn ngày cá đuối đã không còn xuất hiện ở biển Phỉ Thuý.

Vào thời điểm khi nó nhìn thấy An Nhàn, cá đuối bắn nhanh như một khẩu pháo phòng không, trực tiếp đem An Nhàn từ trong biển bắn tới bờ cát, rồi chính mình cũng mắc cạn, cái đuôi còn nhảy nhót quét cát.

An Nhàn cảm thấy, nếu không phải vì chủng tộc bất đồng, cô gần như bị chân tình của cá đuối làm cho cảm động.

"Được rồi, về nhà thôi." An Nhàn thả nó vào chum nước, rồi âm thầm quyết định về sau nhất định phải tìm cho nó một con cá đuối giống cái, tóm lại không thể để nó ngây ngốc một mình trên đất liền được.

An Nhàn trực tiếp đem xe chạy đến gần sông Tư Du, sau đó đem "Chuyển tâm đan" đút cho cá đuối, kiên nhẫn đợi giờ, cho đến khi nó tỉnh hẳn mới thử đem nó để vào sông Tư Du.

Cá Đuối tò mò bơi qua bơi lại trong sông Tư Du, phun ra mấy cái bong bóng, tựa hồ như đang thích ứng với hoàn cảnh mới.

An Nhàn vẫn luôn dùng thần thức lưu ý biến hoá của thân thể nó, xác định không có cái gì bất thường mới mỉm cười thả lỏng.

Nhìn thời gian, kế hoạch phát sóng trực tiếp cũng gần bắt đầu. Tân dược lần này cũng liên quan đến nước cho nên cô mới đem cá đuối đến sông Tư Du.

Hoa Hoa Thế Giới phát sóng trực tiếp, mấy vạn Hoa Phấn ngẩng đầu chờ đợi.

Đếm ngược kết thúc, thân ảnh An Nhàn liền xuất hiện trên màn hình, áo gió tung bay, tư thái phiêu dạt, phong cách soái khí.

Phía trước cô là một con sông rộng lớn với những đỉnh và rằng núi xếp chồng lên nhau, cùng nhưu bóng cây nặng trĩu, tựa như một bức tranh thuỷ mặc u đạm.

[ A, nam thần, một ngày không gặp như cách tam thu, một tháng không thấy đảo mắt ngàn năm.]

[Tỏ vẻ thành trend, liếm màn hình, mong ngài mang tui chân dẫm núi sông, tay trích sao trời.]

【Em yêu anh mỗi ngày táo bạo đến dũng cảm, em yêu anh như thế nào cũng yêu anh, dẫu cho cách xa muôn trùng, em cũng yêu anh, tình yêu ấy nó trong trắng tựa như kem, đẹp đẽ giống như bánh.】

Beta: Bà nội này lố quá =(((

[ Sau khi biết đến Minh chủ, trình độ văn học của mọi người đều từ từ tăng lên..]

...

An Nhàn che chắn âm thanh, cho nên căn bản không nghe được họ đang ngâm thánh ca.

Cô rút một mảnh giấy trắng có kích thước tầm bằng khăn tắm từ trên xe ra, rồi ở trước mắt bao người, ngón tay linh động gấp nó thành một cái đĩa bằng giấy bàn tinh xảo.

[ Ủa? Lần này nam thần mở triển lãm gấp giấy nghệ thuật sao?]

[ Đặc tả quá nét, cảm giác như nam thần đang dùng ngón tay hắn mát xa cho tui vậy.]

[Trên tay trái nam thần có đeo một chiếc nhẫn, không biết là được chế tác bằng cái gì, hình thức vô cùng đặc biệt, thật muốn làm thêm một cái giống vậy ghê.]

[Hắc hắc, ta sáng suốt đã sớm đặt làm rồi.]

[ Giống như trên.]

[Ta cũng...]

Vì thế, dưới tình huống An Nhàn không hề biết này được mấy chục vạn tài khoản đeo cùng một loại nhẫn " Hoa phấn tình nhân", An Nhàn hoàn toàn bị hậu cung khổng lồ tế lên chín tầng mây.

An Nhàn cầm cái đĩa giấy đã gấp xong tiến đến bờ sông, ngay sau đó lấy ra một lọ dược, nhỏ một giọt lên đĩa giấy,chỉ thấy màu trắng của giấy bàn lấy mắt thường có thể thấy được nhuộm thành màu tím nhạt.

Tiếp theo, An Nhàn siết chặt mép đĩa bằng một tay, nghiêng người trầm mình xuống, trở tay đem đĩa giấy ném xuống giữa dòng sông.

Đĩa giấy ở trên không trung nhanh chóng xoay tròn, dừng trên mặt sông, vẽ ra một mũi tên nước, không ngừng tiến về phía trước.

Cùng lúc đó, An Nhàn thả người nhảy xuống, mũi chân xẹt qua mặt sông, nhẹ nhàng dừng trên đĩa giấy, thân hình xoay vòng tạo ra từng tầng gợn sóng.

Mấy chục giây sau, tốc độ của cô chậm lại. An Nhàn một chân đạp lên giấy bàn, chân khác thâm nhập vào nước, theo sự di chuyển của đĩa giấy mà vẽ ra từng đợt sóng nước ở giữa sông.

Đĩa giấy mỏng chịu đựng trọng lượng của An Nhàn, tuy nhiên nó lại không hề có dấu hiệu chìm xuống.

An Nhàn tựa như sải bước trên sóng, tư thái tự do.

[ A a a, đây quả thực là thao tác của thần a!]

[ Minh chủ tiện tay gấp tờ giấy đều có thể trở nên ngầu lòi, quả thật mẹ nó có tài!]

[ Ngày nào đó nhìn Minh chủ dùng thuốc viên sáng tạo một cái thế giới tui cũng tin.]

...

Nhóm Hoa phấn không biết lời nói của họ lúc này trong tương lai sẽ trở thành sự thật.

Lúc này, An Nhàn lại lấy ra một mảnh giấy khác từ trong người ra, gấp gấp thành một cái máy bay, máy bay bắt đầu chuyển thành màu tím hiển nhiên là đã hấp thụ dược phẩm.

An Nhàn giơ máy bay giấy lên, rồi dùng sức phóng nó đi tựa như phóng phi tiêu, đem nó bắn về phía trước.

Máy bay giấy hạ xuống nước, tiếp tục xuôi dòng. An Nhàn nhún chân lấy đà nhảy lên, lại thả người đứng trên chiếc máy bay đang dần tăng tốc.

Máy bay giấy nhỏ hơn đĩa giấy một chút, tuy nhiên cũng đủ để đặt chân. An Nhàn một chân đạp lên trên nó, một chân khác tuỳ ý gác phía sau, hai tay chắp sau lưng, xuôi dòng sông mà đi, xung quanh những cây cùng núi cứ thế xẹt qua.

Vào thời cổ xưa có một phép qua sông, người thường hay gọi đó là truyền thuyết, nhưng lại không biết thật sự có chuyện như thế hay không.

Hiện giờ An Nhàn một giấy qua sông, tuy không thể so sánh với tổ sư khi xưa, nhưng cũng không hề thua kém hơn chút nào.

Thuận gió đạp lãng, nếu phù bè nhiên.

Tiêu sái phong độ, phong tư vô lượng.

Phòng phát sóng trực tiếp vang lên từng tiếng hét chói tai.

Nước chảy ngày càng xiết, sóng gió cuồn cuộn đánh vào đùi An Nhàn làm bắn ra các bọt nước, âm vang điếc tai xuyên thấu qua phát sóng trực tiếp truyền vào tai mọi người.

Cách đó không xa rõ ràng là một cái thác nước lớn.

[ Minh chủ cẩn thận, phía trước nguy hiểm.]

[ Vì sao tui một chút cũng đều không khẩn trương? Tui cảm thấy Minh chủ sắp phóng đại chiêu.]

[ Không khẩn trương+, phóng đại chiêu +.]

Màn ảnh theo thân ảnh của An Nhàn thẳng tiến về thác nước, máy bay giấy như mũi tên rời cung, mang theo An Nhàn lao ra khỏi thác nước, bay lên trời.

[A a a....]

Không đợi tiếng thét ngừng lại, bỗng nhiên màn ảnh tối sầm lại, rồi một chiếc áo gió chậm rãi rơi xuống, xẹt qua àn ảnh, ngay sau đó liền thấy An Nhàn giống như đại bàng, uyển chuyển nhẹ nhàng bước lên chiếc áo gió cùng nó bay xuống mặt sông.

Động tác liền mạch lưu loát, soái khí vô biên.

[ Ta quỳ!]

[ Ta bị Minh chủ soái khóc!]

[ Từ từ, đó là cái gì?]

Chỉ thấy trong màn ảnh, một con cá lớn theo sát phía sau An Nhàn, từ trên thác nước nhảy xuống, lấy một tư thế duyên dáng chui vào giữa sông.

[ Nếu tôi không nhìn nhầm, thì đó hẳn là một con cá đuối.]

[ Nói hươu nói vượn, cá đuối là cá biển, làm sao lại xuất hiện ở chỗ nước ngọt?]

[ Tui cũng cảm thấy đó là cá đuối...]

[ Chờ nó lại gần chút rồi nhìn.]

Tuy nhiên, buổi phát sóng trực tiếp đã bị An Nhàn vô tình kết thúc trước sự chăm chú nhìn chằm chằm của mọi người.

[A a a a Minh chủ anh thật quá đáng!!!]

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả thực lười, nói dối cũng không nói.

_oOo_

Truyện Chữ Hay