Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước

chương 138: c138: cảm động (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Bây giờ chúng ta sẽ kết thúc lễ trao giải."

Nhạc công bắt đầu chơi sau khi Alberu Crossman ra hiệu cho quản lý. Thế tử nhìn về phía thiết bị liên lạc hình ảnh và những quý tộc, nói.

"Hôm nay là một ngày vui, ta hy vọng những người ở quảng trường và những người trong hội trường này đều thực sự tận hưởng khoảnh khắc này."

Những quý tộc cúi đầu tránh ánh mắt của Alberu giống như không dám lên tiếng.

Vui? Thực sự vui sao? Ngài ấy nghĩ thật sự như vậy sao?

...Thật tệ.

Một bài hát vui tươi và lạc quan đang được chơi, nhưng bầu không khí bên trong hội trường lại bình lặng một cách kỳ lạ.

"Ta chắc không ai trong này có thể tận hưởng hoàn toàn nếu ta còn ở đây, thế nên ta quyết định đi trước vậy."

Thế tử cho phép những quý tộc thư giãn khi bước đến phía lối vào của hội trường. Mọi người cố gắng tập trung và đưa tiễn ra ngoài nhưng Alberu đã từ chối tất cả những lời đề nghị này.

Tuy nhiên, những quý tộc không thể thả lỏng được. Có một người đã bám sau Alberu khi ngài ấy rời đi. Người di chuyển như một cái bóng giống như một hành động tự nhiên bắt đầu đi đến bên cạnh Thế tử sau khi thấy Alberu đẩy người đó lên.

Nếu Thế tử cho phép người đó đi bên cạnh mình, thì điều đó có nghĩa là hai người họ rất thân thiết và Thế tử tôn trọng người đó.

"... Và Choi Han là người đó."

Một quý tộc bắt đầu cau mày sau khi nhìn về phía Thế tử và Choi Han bên cạnh.

Thế tử đang đứng gần và trò chuyện với Choi Han, người mà sau này được biết đến với tư cách là Thái phó cho ngài ấy. Tuy nhiên, những quý tộc không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ khi âm nhạc vẫn tiếp tục ngay cả sau khi Thế tử rời đi.

Hầu tước Ailan, thủ lĩnh phe quý tộc khu vực Đông Nam của Vương quốc Roan. Ông ấy cũng đang nhìn Thế tử và Choi Han. Một trong những Bá tước trong phe của ông bước đến và nghiêm túc hỏi.

"... Nhìn hai người có vẻ rất thân thiết."

Choi Han giờ đã đạt đến một vị trí mà những quý tộc khác đều gọi phải gọi cậu ta là Ngài. Hầu tước Ailan có thể nhìn thấy nụ cười thoải mái của Alberu và nụ cười điềm tĩnh nhưng mờ nhạt của Choi Han.

Họ thực sự có vẻ thân thiết.

"Hầu tước, nếu để mọi thứ như thế này, vậy có thực sự ổn không?"

Hầu tước chớp mắt sau khi nghe câu hỏi của Bá tước. Không ổn. Làm sao có thể ổn được khi Hầu tước Ailan không nhận được gì từ kết quả của cuộc chiến này chứ?

... Nhưng mình không có lý do chính đáng để phản đối nó.

Hầu tước Ailan của khu vực Đông Nam và Công tước Orsena của khu vực trung tâm sẽ làm mọi thứ trong khả năng của họ để ngăn gia đình Henituse từ gia tộc Bá tước thành Công tước.

... Hầu tước Stan và Công tước Gyerre đã đứng về phía Bá tước Henituse.

Đó không phải là cuộc chiến giữa Thế tử với các Công tước và Hầu tước; nó thực tế là một trận chiến chọi .

Không. Nó thậm chí có thể được gọi là xung đột giữa gia tộc Henituse với những gia tộc Ailan và Orsena.

Và họ đã thua. Hầu tước Ailan nhìn chằm chằm Công tước Orsena, người không giấu được vẻ thất vọng khi nhớ lại những gì Thế tử Alberu đã âm thầm nói với mình.

Hầu tước Ailan. Ông có muốn bỏ lỡ điều gì đó lớn hơn vì muốn bảo vệ sức mạnh của mình trong Vương quốc Roan nhỏ bé này không?

Người sẽ trở thành vua tiếp theo đã gọi quyền lực bên trong Vương quốc Roan là một thứ kỳ quặc.

Chắc là ông cũng biết tin tức lan truyền qua Liên minh Bất khuất, Đế quốc Mogoru, Vương quốc Caro, Vương quốc Breck và Đông lục địa, đúng không? Đúng chứ?

Hầu tước Ailan đã nghe về những câu chuyện lan truyền khắp Tây lục địa.

Có một kẻ điều khiển con rối đang ẩn đằng sau tất cả những gì đã xảy ra trong năm nay ở Tây lục địa, và kẻ đó đang cố đẩy Tây lục địa vào hỗn loạn và Cale Henituse phải chạy khắp nơi để ngăn chặn kẻ đó. (Ở đây dùng điều khiển con rối là vò WS toàn điều khiển chứ không ra tay.)

Ông có nhắm mắt, bịt tai và sống không suy nghĩ gì không?

Hầu tước Ailan nhớ lại ánh mắt lạnh lùng đã nhìn xuống mình. Đôi mắt đó đã nói với ông điều đó. Suy nghĩ thông suốt.

Cale Henituse không đơn độc. Cậu ta đã có phe phái của riêng mình mà cả ông và ta đều không thể có.

Hãy nắm bắt thực tế. Gia tộc Henituse, không, có phải Cale Henituse trông giống như một thiếu gia của gia tộc Bá tước không?

Nếu ông muốn sắp xếp mọi thứ để bảo vệ sức mạnh nhỏ bé này, thì hãy im lặng. Ông hẳn là một người thông minh mà.

Hầu tước Ailan, người mà Thế tử nói là thông minh nhận ra Cale Henituse giờ là người mà ông không thể làm gì với sức mạnh của mình. Tất nhiên, điều đó là khả thi nếu tất cả những quý tộc hợp tác cùng nhau để trấn áp Cale Henituse.

Nhưng điều đó có thể khiến Cale Henituse phải đi nơi khác.

"... Chúng ta không thể để mất cậu ta được."

Họ không thể để điều đó xảy ra.

"Hầu tước?"

"Không có gì."

Ông lắc đầu nói không có gì đối với Bá tước và nhìn vào cuộc trò chuyện thân mật của Choi Han và Alberu.

Có rất nhiều người đang nhìn họ. Một trong số họ là Cale.

"Họ thân thiết nhau từ khi nào vậy?"

Choi Han và Alberu có vẻ thân thiết dù cậu đã nhìn bao nhiêu lần.

- Nhân loại! Không giống như Choi Han đang diễn! Thật không thể chịu được khi Choi Han diễn mà!

Chính xác.

Cale quyết định hai người sẽ tìm hiểu mọi chuyện và quay đi. Choi Han và Alberu đang lặng lẽ trò chuyện vào lúc đó.

"Thái phó, không phải cậu nên tận hưởng lễ kỷ niệm sao?"

"Ít nhất thì tôi không nên dắt học sinh của mình đi chơi chứ?"

Alberu mỉm cười dịu dàng và một nụ cười yếu ớt hiện trên khuôn mặt khắc khổ của Choi Han.

"Mm, Thái phó?"

"Vâng, thưa điện hạ."

"Tôi nghe nói Thái phó của tôi là một diễn viên diễn rất tệ."

"Đúng vậy."

Alberu mỉm cười trong im lặng trước khi hỏi Choi Han tiếp tục.

"Ngươi thật sự nghĩ muốn thu ta làm đệ tử?" (đệ tử, học trò, học sinh? Chọn đê.)

"...Ngài cầm lấy cái này."

Choi Han lấy một đống giấy nhỏ trong người và đưa cho Alberu.

"Cái gì...?"

Alberu bối rối nhìn về phía Choi Han khi Choi Han xóa đi nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt và đáp lại bằng một biểu cảm nghiêm túc.

"Tôi rất giỏi trong việc dạy kiếm thuật."

Nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt của Alberu và thay vào đó là sự hoài nghi. Anh thờ ơ nhìn qua đống giấy. Có những hình ảnh về những điều cơ bản cho nhiều môn kiếm thuật đơn giản. Choi Han dường như đã tự tay vẽ những hình ảnh này.

Cậu ta thực sự sẽ dạy mình?

Cậu ta thực sự dự định trở thành người dạy kiếm thuật của mình?

Alberu là người chưa từng có Thái phó trong đời. Người thân nhất với anh là Tasha, nhưng cô ấy là gia đình.

Alberu nghe thấy một giọng nói cứng nhắc bên tai.

"Ít nhất ngài nên biết cách tự bảo vệ mình chứ nhỉ?"

Alberu ngước lên khỏi tờ giấy và nhìn chằm chằm Choi Han. Alberu đang quan sát kỹ lưỡng Choi Han để thấy được ý định thực sự ẩn sau những lời nói đó.

Alberu quan sát một lúc và bắt đầu cười khúc khích.

"Thái phó, tôi thực sự có khả năng và khá giỏi trong việc dùng kiếm đấy."

"Ngài không tốt bằng tôi, điện hạ."

"Đó là lý do tại sao cậu yêu cầu ta học?"

"Được học là một điều thật tuyệt đấy. Sống lâu mà không bị thương là một điều tốt nhất."

Alberu bắt đầu cười thành tiếng. Những quý tộc ở khoảng cách xa thậm chí còn tập trung vào Alberu nhiều hơn, nhưng anh ta không quan tâm và nhìn Choi Han.

"Có vẻ như những người giống nhau đều di chuyển xung quanh và tạo thành một nhóm."

Anh cho giấy tờ vào túi trong của bộ đồ.

"Được rồi, Thái phó, hãy ở lại và tận hưởng bản thân với em trai của tôi."

Choi Han hơi cúi đầu.

"... Thông điệp mà ngài yêu cầu tôi chuyển. Tôi sẽ đảm bảo cung cấp tất cả những thứ đó."

"Vâng vâng. Thái phó, sau này hãy dạy tôi vài kỹ thuật nhé."

Choi Han và Alberu nhìn nhau. Alberu nở một nụ cười rạng rỡ và bắt đầu nói.

"Cho thật."

"Tất nhiên, học sinh-nim."

Choi Han mỉm cười và Alberu nói Cậu giống bọn ta một cách đáng ngạc nhiên trước khi ra khỏi phòng tiệc một mình. Những kỵ sĩ và người hầu đóng quân bên ngoài bắt đầu đi theo anh ta.

Choi Han nhìn họ rời đi và quay lại. Cậu có thể thấy ánh mắt của những quý tộc đang nhìn mình.

Đồ chơi? Không. Cậu ta có phải là một kho báu không?

Vẻ mặt của Choi Han không thay đổi chút nào khi nhìn thấy những ánh mắt thèm thuồng như đang nhìn chằm chằm vào một kho báu mới. Cậu chào Mary, Tasha và Đội trưởng Đoàn Pháp sư bằng mắt và tìm kiếm ai đó.

Cậu nhận thấy người đó đang nhanh chóng đi qua với đĩa đầy món tráng miệng trên cả hai tay.

Choi Han lặng lẽ đi theo sau cậu ta.

- Nhân loại! Ta có thể ăn tất cả những thứ này? Chúng đều là của ta, phải không?

Đúng đúng.

Cale gật đầu và đi đến một sân thượng ở góc của tầng hai.

"... Mm-"

Cale quay đầu lại sau khi nghe thấy một giọng nói. Một quý tộc đang đưa tay về phía Cale im lặng một lúc.

Tại sao ngài ấy lại như vậy?

Trong vô thức anh cuộn người lại vì sợ hãi sau khi nhìn thấy cách Cale đang nhìn mình. Cale đang tỏa ra một cảm giác làm người khác khó tiếp cận mình, khiến người quý tộc đứng đó nghĩ đó là cảm giác khi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của một con Rồng.

... Ngài ấy thật sự giống như một kẻ lười biếng khi mình đến gần!

Nhưng việc nhìn vào mắt Cale sau khi tiếp cận khiến người quý tộc này cảm thấy người này xứng đáng với danh hiệu Thiếu gia bạc và Anh hùng bạc.

"Tôi có thể làm gì cho ngài sao?"

"... À, đừng bận tâm."

Quý tộc nhanh chóng rụt tay lại và lùi lại sau khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Cale, nghe như Cale đang chĩa dao găm vào cổ mình.

Cale ngoảnh mặt đi và tiếp tục đi.

- Nhân loại! Hôm nay trông ngươi cũng hơi mạnh mẽ!

Cale tiếp tục bước đi khi lắng nghe lời nhận xét của Raon và có Hào quang Thống trị bao quanh cơ thể mình.

Cuối cùng quý tộc đó cũng nhận ra đầu ngón tay của mình đang rung lên khi Cale rời đi và cuối cùng cố gắng thở ra một cách thoải mái. Một người bạn của anh ấy đến và vỗ vai an ủi.

"Cận cảnh một anh hùng thực sự khác biệt."

"Tôi biết, phải không? Cảm giác như vậy... Nó giống như- "

Giống như người đứng đầu của một vương quốc vậy. (Bản Eng "Like a ruler".)

Tuy nhiên, lòng kiêu hãnh của anh sẽ không cho phép mình nói những lời như vậy. Vị quý tộc kia chỉ ra chỗ khác như để bình lặng lại tâm trạng.

"Chúng ta đừng lo lắng về những vấn đề ngoài tầm kiểm soát của chúng ta và hãy chọn những mặt mà chúng ta có thể với tới được."

Bạn của anh ta đang chỉ về phía Bá tước Henituse, không, Công tước Henituse và gia đình ông ta, cũng như các quý tộc của khu vực Đông Bắc.

"Ý tôi là chúng ta nên theo đuổi những con đường khác thay vì cố gắng thu phục anh hùng và đối mặt với cơn thịnh nộ của người đó. Cậu nghĩ sao?"

"Nghe hay đấy."

Hai quý tộc hướng về phía các quý tộc khu vực Đông Bắc đang là trung tâm của sự chú ý.

Những quý tộc khác cũng vội vàng làm điều tương tự đến nỗi không ai trong số họ nhận ra Mary và Tasha đang từ từ đi ra khỏi sảnh. Chỉ những người quan sát mọi chuyện từ quảng trường mới chú ý.

Hầu hết họ đều thất vọng vì Mary và Tasha đi sớm như vậy, nhưng họ không mấy để ý đến điều đó.

"Cùng nhau ăn chơi và làm tất cả những gì chúng ta muốn trong hôm nay thôi!"

"Đúng rồi! Thế tử điện hạ đã cung cấp miễn phí cho chúng ta tất cả đồ ăn này!"

"Kahahaha! Đây là một ngày tuyệt vời! Ai biết được một ngày như vậy sẽ đến?"

Tất cả họ đều quá vui sướng để tận hưởng khoảnh khắc này. Tuy nhiên, đã có một số người lén lút rời khỏi quảng trường vốn là trung tâm của lễ kỷ niệm này.

Hai người trùm mũ trùm kín mặt đẩy qua đám đông và đi ra ngoài.

"Barrow."

Một người thì thầm với người kia.

"Ngươi nghĩ sao?"

Đôi mắt của Vua Gấu Sayeru bên dưới mũ trùm đầu hướng về White Star, khuôn mặt cũng bị che dưới mũ trùm đầu.

"Ta không chắc."

"Hiện giờ không phải ngươi đang tranh luận giữa khu vực Tây Bắc của Vương quốc Roan và Vương quốc Caro sao?"

White Star không trả lời và Sayeru bắt đầu nghĩ giống như hắnn không cần phản hồi.

Họ đã nhanh chóng chạy đến thủ đô của Vương quốc Roan sau khi nghe tin lễ trao giải sẽ được phát sóng trực tiếp ở quảng trường. Tất nhiên, họ dễ dàng tránh được sự chú ý của những người lính của Vương quốc Roan.

Sayeru sắp xếp suy nghĩ của mình và lẩm bẩm một mình.

"Mm, một người như Cale Henituse nên biết chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì có thể để xem những chuyện này. Nhưng hắn đã làm như vậy để khẳng định hắn đang ở Vương quốc Roan sao?"

Có gì đó thật kỳ lạ.

"... Có vẻ như hắn đã hành động có chủ đích để chúng ta hướng sự chú ý của mình về Vương quốc Roan."

Sayeru nhìn White Star. White Star bắt đầu nói.

"Vùng đất Chết. Ngươi nói Ảo ảnh sư đến lối vào của sa mạc, phải không?"

"Tất nhiên."

"Vậy thì chúng ta cũng sẽ đến đó."

Sayeru cười khẩy hỏi.

"Tại sao?"

"Ngươi không nhìn thấy sao?"

White Star nhìn về phía màn hình và tiếp tục nói.

"Choi Han, Dark Elf, Necromancer, và thậm chí cả Cale. Tất cả đều đã rời khỏi hội trường. Sau khi lừa chúng ta đến Vương quốc Roan-"

"Chúng có thể sẽ sử dụng sơ hở để tiến đến Vương quốc Caro và giành lấy sức mạnh cho chính mình?"

Sayeru và White Star nhanh chóng biến mất khỏi thủ đô.

Tại tầng hai của cung điện, nơi lễ kỷ niệm đang diễn ra... Ở một góc không nhìn thấy trong thiết bị liên lạc...

Keng.

- Hả? Nhân loại! Có vẻ như ai đó đang cố gắng vào đây đó!

Raon nhanh chóng lau kem sô cô la quanh miệng bằng khăn tay của Cale khi Cale mở rèm sân thượng và mở khóa cửa.

Chhhhhhhhh.

Choi Han bước vào qua cánh cửa khi rèm cửa mở ra.

"Cale-nim."

Cậu ta nhìn về phía Cale và hỏi.

"Liệu White Star có đến Vùng đất chết không?"

Rắc, rắc.

Cale gặm một cái bánh quy và gật đầu.

"Chắc chắn."

"Vậy thì chúng ta cũng đi chứ?"

Lạch cạch.

Cale đứng dậy khỏi ghế. Có những thứ khác trên bàn ngoài hiên ngoài những đĩa tráng miệng mà cậu mang đến.

Có một bản đồ khu vực Tây Bắc của Vương quốc Roan, hồ sơ về những quý tộc của khu vực Tây Bắc và cuối cùng là ... Một bức thư từ trưởng làng Dark Elf mà Tasha đã khẩn trương đưa cho cậu vào sáng nay.Thời điểm đó.

Lý do mà Dark Elf xây dựng nhà của họ bên dưới Vùng đất chết. Tử mana sẽ bốc lên ở dạng khói hai lần một năm vào những thời điểm bất thường trong sa mạc phủ đầy cát đen này.

Vùng đất chết sẽ bị bao phủ hoàn toàn bởi khói Tử mana sau hai ngày kể từ lúc này.

Cale cất lá thư vào túi sau khi đọc câu cuối cùng của trưởng làng Dark Elf.

Cale nhẹ nhàng mỉm cười về phía Choi Han và bắt đầu nói.

"Chúng ta có nên cắt cánh tay phải của White Star không?"

Truyện Chữ Hay