Câu trả lời của Nhược Hy khiến thái y và Diệp Tử không khỏi sửng sốt, sắc mặt ông ta bỗng trở nên kinh ngạc hơn không dám tin vào tai mình ngay cả Diệp Tử cũng không thể hiểu nổi
Nàng rốt cuộc bị làm sao, tại sao lại biến bản thân trở thành người vô tình như thế này
Chẳng lẽ là do ngày hôm đó đã khiến nàng quay lưng hoàn toàn thay đổi thành một người khác
Chỉ vì bệ hạ đưa hoàng hậu đi trước mặt người
Nhưng dù sao người cũng đã mang cốt nhục của bệ hạ hơn nữa lại còn chính là hoàng thái tử người trị vì Nguyên Quốc sau này, người không thể làm như vậy
Thái y cúi người xuống, giọng nói trầm đặc liền trở nên luống cuống
""Nương nương việc này, vi thần không thể không nói cho bệ hạ biết người đang mang trong mình thái tử chủ nhân tương lai của Nguyên Quốc sau này nếu như thần không bẩm báo lại e rằng sẽ không thể giữ được tính mạng""
""Thái Y"" Lời nói của Nhược Hy trở nên rất đáng sợ, nàng gằn giọng nói thân thể dường như có chút mệt mỏi
""Nương nương...."" Thái Y trông thấy vẻ mặt băng lãnh xen lẫn tức giận của nàng vội cúi người xuống nền đất không nói lên lời
""Ngươi nghe rõ đây, thái y việc này không được bẩm báo lại cho bệ hạ cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa ngươi nhất định cũng không được nói hãy giữ kín việc ta đang mang thai và lui về thái y viện như chưa biết chuyện gì đang xảy ra mọi việc ta sẽ chịu trách nhiệm thay ngươi, đừng lo lắng ngươi sẽ không chết được đâu"" Nhược Hy cố gắng ngồi dậy, cánh tay nhỏ chống xuống gường làm điểm tựa tấm chăn lụa ấm áp phủ kín bụng nàng
""Vâng, thần nhất định sẽ không nói với bệ hạ bây giờ nương nương xin hãy nghỉ ngơi thần xin phép được lui về thái y viện"" Thái Y thở dài một tiếng, cúi người hành lễ trên nền đất lạnh rồi thu dọn đồ đạc lui về thái y viện
Chắc hẳn ông ta cũng biết nàng có lí do nào đó không muốn nói cho bệ hạ nhưng chuyện ấy cũng chẳng thể giấu được bao lâu bởi sau này bụng nàng sẽ to ra đến lúc đó có giấu cũng chẳng được nữa
Thái Y vừa rời khỏi, Diệp Tử liền tới cạnh Nhược Hy vẻ mặt không mấy hài lòng hiện ra, Nhược Hy cười nhạt nói "" Diệp Tử, ngươi sao vậy đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó""
""Nương nương, tại sao người lại không muốn nói cho bệ hạ biết người đang mang thai hoàng thái tử""
""Nếu ta nói ra thì được gì, nếu ta nói ra mọi chuyện có tốt hơn chút nào không Diệp Tử"" Nhược Hy lãnh đạm nói nàng tựa lưng vào đầu gường, đúng vậy nói ra rồi thì có ích gì mọi chuyện vẫn mãi mãi chẳng thể thay đổi vậy thì tại sao nàng lại phải nói cho hắn biết chuyện này, hắn đều không xứng đáng
""Nương nương, xin người đừng ích kỉ như vậy nếu người nói ra mọi chuyện sẽ được giải quyết cả người cả bệ hạ sẽ không còn xa cách như bây giờ nữa"" Diệp Tử cau mày, cúi người xuống đáp trả
""Không còn xa cách? Ngươi nghĩ ta cần sự thương hại từ hắn sao, chỉ vì đứa con này mà lôi kéo hắn trở về bên ta sao ngươi nghĩ ta là loại người đó sao"" Nhược Hy quát lớn, ánh mắt sẫm lại bao phẫn nộ bao đau đớn tủi nhục lần lượt hiện về trong tâm trí nàng
Nếu hắn đã không yêu nàng thì mãi mãi chính là không yêu nàng vậy thì sao nàng phải dùng cách hèn hạ này để lôi kéo hắn về cạnh nàng
Chắc chắn khi nàng nói rằng nàng đang mang trong mình cốt nhục của hắn thì nhất định hắn sẽ tới cạnh nàng ngày nào cũng sẽ tới làm phiền nàng, hỏi thăm nàng sẽ sai người ngày nào cũng đem đồ ăn thật ngon tới cho nàng nhưng đó không phải là hắn đang quan tâm nàng mà là đang quan tâm tới hài nhi trong bụng nàng, hắn có nói một vạn lần hắn yêu nàng hắn cần nàng thì nàng cũng không cần, mọi lời nói của hắn đối với nàng lúc này đều đóng băng hết cả rồi
Rồi Thiên Nhi nàng ta sẽ nghĩ sao? Dùng cách bỉ ổi để bắt hắn rời xa nàng ta khi họ đang ân ân ái ái bên cạnh nhau không rời, nàng cười nhạt bất kì ai cũng có thể thương hại nàng nhưng nàng ta thì không nhất định không được phép
Cả nàng và Tử Ngôn đã đi quá xa rồi, từ ngày hôm đó hắn không đến nàng cũng không còn chạy đi tìm hắn nữa, nàng chấp nhận để hắn ở cạnh Thiên Nhi còn nàng lui về phía sau không còn liên quan đến họ nữa, nàng rất phẫn uất rất mệt mỏi nhưng có tư cách gì để ghen ngược lại với Thiên Nhi, nàng ấy là người đến trước người được tử ngôn đã từng thề hứa một vạn năm bên cạnh mãi mãi sẽ không rời
Nàng không động chạm tới Thiên Nhi không có nghĩa nàng ta được phép coi thường nàng, nàng chạm tay lên bụng mình, vẻ mặt đau xót lại hiện lên
Tiểu bảo bảo, ta rất có lỗi với con xin lỗi, rất xin lỗi con
""Nương nương"" Diệp Tử trong lòng quặn thắt nhìn từng giọt nước mắt rơi xuống gương mặt của Nhược Hy, một con người lúc nào cũng vui vẻ như vậy từ bao giờ đã biến thành người đau khổ nhất thế gian như vậy, nàng cắn môi không thể nói bất cứ một lời nào nữa
""Diệp Tử, ngươi lui đi ta muốn được nghỉ ngơi chỉ hôm nay thôi đừng làm phiền ta"" Nhược Hy nằm xuống gường, chùm tấm chăn lụa qua người một tay ôm lấy phần bụng của mình im lìm nằm trong tấm chăn
""Vâng"" Diệp Tử lùi bước ra phía bên ngoài, từ từ đóng cửa phòng lại nhìn nương nương như vậy càng khiến nàng mệt mỏi bất cứ ai khi đã yêu vào rồi thì chẳng thể dứt ra được hơn nữa lại khiến bản thân mình càng lúc càng trở nên đau khổ mệt mỏi
Duyên kiếp hồng trần là thứ gì mà có thể khiến người ta lao đầu vào rồi lại trở nên đau khổ như vậy
Nếu đã không yêu thì sẽ không biết cảm giác đó ra sao nhưng đã yêu vào rồi thì nhất định không thể buông tay
Nỗi đau của năm đó khiến cả đời nàng mãi mãi không thể quên được bây giờ nhắc lại lòng vẫn còn rất đau, tê tái không nguôi, nàng đã tự hứa với bản thân nhất định sẽ không được phép yêu bất kì một ai nữa, nếu như bản thân lại lỡ sa vào mối duyên kiếp hồng trần thì cánh tay này sẽ phải mang một vết sẹo rất lớn
Thứ đáng sợ nhất trên thế gian này là gì? Chính là lòng dạ của nam nhân ngày hôm qua có thể hứa sẽ mãi mãi bên cạnh một nữ nhân gieo rắc cho nàng cho vọng tưởng rồi hôm sau bỗng dưng biệt tăm nuốt lại lời hứa một vạn năm nên duyên vợ chồng
Thái y đang trên đường trở về thái y viện bất chợt có hai cung nữ xuất hiện lôi ông ta đi về phía Lãnh Hoa Cung, tẩm cung được mở ra hai người đó đẩy ông ta xuống trước mặt Thiên Nhi, nàng ta cao ngạo ngồi trên chiếc ghế ngọc trên tay đang lựa trâm cài đầu, trên bàn có vô số chiếc trâm vàng được nạm ngọc bên trong rất cao quý bên cạnh có cung nữ đang đưa trâm cho nàng ta lựa chọn
""Nương nương, thần đã đưa ông ta tới""
Thái Y cúi người xuống, dáng vẻ run run lo sợ chuyện xấu sẽ xảy ra với mình, luôn miệng nói
""Hoàng hậu nương nương""
Ánh mắt Thiên Nhi vẫn nhìn vào chiếc trâm ngọc đang cầm trên tay chẳng buồn liếc ông ta lấy một lần, nhẹ giọng hỏi ""Ngươi có biết tại sao ta lại đưa ngươi tới đây không""
Tay ông ta run lên, đầu vẫn cúi xuống không dám ngước lên "" Thần thật sự không biết""
Thiên Nhi nhếch miệng đặt chiếc trâm ngọc xuống, hai tay thon dài để đan xen nhau, giọng điệu lạnh nhạt khinh thường ra mặt
""Bổn cung nghe nói ngươi vừa từ Ngự Linh Cung chữa bệnh cho Hoàng Phi về, nàng ta vốn là ngươi trong hậu cung lại là người mà bổn cung phải dạy dỗ tận tình phép tắc trong cung nay thân thể lại mang bệnh bổn cung không thể không biết đó là bệnh gì, mau nói cho ta nghe xem nàng ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì""
""Hoàng Phi nương nương chỉ mang trong người một chút bệnh tình nhỏ không đáng lo ngại, xin nương nương yên tâm""
Thiên Nhi nhướn mày lên, bất chợt cười lớn vẻ mặt càng lúc càng trở nên đáng sợ, nàng hỏi lại ông ta một lần nữa "" Mau nói trước khi ta còn nhẹ tay với ngươi, thái y""
""Nương nương, thần chỉ đang nói sự thật""
Thiên Nhi hét lớn, đôi mắt ngọc thủy dần dần đổi màu "" Ngươi không nói thì đừng trách bổn cung tiễn ngươi xuống hoàng tuyền một đoạn""
Lưỡi kiếm sắc nhọn kề trên cổ ông ta, ông ta càng lúc càng sợ hãi mồ hôi chảy đầm đìa ướt đẫm khuôn mặt đã có tuổi, thanh kiếm một lúc một sát cổ mắt ông ta nhắm lại khẩn trương nói
""Nương nương, thần sẽ nói cho ngươi""
""Tốt"" Thiên Nhi mỉm cười, ra lệnh cho hai cung nữ bên cạnh cất kiếm nàng nhìn thẳng vào mắt ông ta chờ đợi câu trả lời, tốt nhất câu trả lời nên khiến nàng cảm thấy vui vẻ
""Hoàng phi nương nương... thật sự đã mang long thai""
Thiên Nhi trợn to mắt, thân thể cứng nhắc dần dần trở nên vô hồn gằn từng chữ nói "" Mang thai? là công chúa hay thái tử mau nói""
""Nương nương chính là thái tử"" Lời nói của Thiên Nhi khiến ông ta trở nên khiếp sợ
Thiên Nhi sững người, tư thế ngồi không còn cao ngạo như trước cả người lập tức rơi xuống nền đất lạnh băng, cung nữ bên cạnh sợ hãi nâng đỡ nàng dậy, lời nói của thái y khiến mọi thứ trước mặt nàng như sụp đổ, bản thân dần dần chìm trong sợ hãi, nàng ôm đầu lên tục nói rồi hét lớn lên
""Không thể nào, nàng ta không thể mang thai thái tử được, không được""
Bi kịch một lần nữa ập tới trước mặt nàng, nàng ta đã mang thai hơn nữa đứa trẻ đó lại chính là thái tử người nối dõi hoàng thất sau này, không thể được nếu Tử Ngôn biết thì chuyện gì sẽ xảy ra
Cả Tử Ngôn cả ngôi vị hoàng hậu của nàng cả hai sẽ không còn nữa, con ngươi hiện lên từng nhánh màu đỏ rất đáng sợ, đôi mắt ngọc thủy trong veo dần dần biến thành đục ngầu tựa như quỷ dữ
""Nam Cung Nhược Hy, ngươi.... ""
""Hoàng hậu nương nương...""
Bên ngoài tẩm cung vang lên tiếng gọi thật êm dịu của một cung nữ khiến Nhược Hy chợt tỉnh giấc, nàng nhíu mày, cả thân thể ngồi dậy xem ra cơ thể nàng vẫn còn rất mệt mỏi
""Diệp Tử sao, ngươi vào đi""
Bên ngoài bước vào là một cung nữ mặc bộ y phục giản dị trên đầu cài một chiếc trâm bằng gỗ, trên tay nàng ta đang cầm một bát thuốc có mùi vị rất thơm lan tỏa khắp căn phòng nhỏ của nàng, nàng ngạc nhiên chưa kịp hỏi thì cung nữ này đã lên tiếng
""Hoàng phi nương nương, xin đừng ngạc nhiên thần chỉ là mang thuốc đến cho người
Nhược Hy cười nhẹ nhàng "" Diệp Tử sai ngươi tới sao""
Cung nữ đó nhắc đầu đặt bát thuốc xuống bàn rồi ngồi xuống cạnh Nhược Hy, giọng êm dịu như ru
""Thần là Bạch Liên, thần không phải là người trong Nguyên Quốc thần là người của Bắc Thần Quốc, thần đã được một người gửi gắm vào hoàng cung này để chăm sóc cho nương nương thật tốt, đề phòng chuyện bất chắc xảy ra với với người""
""Người của Bắc Thần Quốc là ai đã sai ngươi tới đây""
""Đến mức này thần không giấu người nữa là Từ Hiên điện hạ đã cử cung nữ tới chăm sóc thầm lặng cho người, mấy hôm hôm nay có tin báo của thần gửi về Bắc Thần Quốc về việc người bị bệnh bệ hạ đã rất lo lắng nói rằng cung nữ hãy mang lọ thuốc này tới cho nương nương uống vài ngày sau bệnh tình sẽ khỏi, đây là loại thuốc tốt nhất của Bắc Thần Quốc mà bệ hạ đã tự mình đi tìm cho nương nương""
""Là.. Từ Hiên sao...""
""Người muốn thần chuyển lời tới nương nương hiện tại ở Bắc Thần Quốc người đang rất bận rộn việc triều chính nên không thể đến thăm người chừng nào mọi việc êm xuôi điện hạ sẽ nhất định tới Nguyên Quốc thăm người, chỉ mong người khỏe lại và mỉm cười được như trước, điện hạ biết nương nương tâm tình không ổn nên muốn người vui vẻ hơn một chút còn một việc nữa nương nương""
""Điện hạ rất nhớ người""