Nghe nói các vị Thần sống ở tầng cao nhất, còn thiên thần thì ở tầng hai.
Tiếp đó là tầng ba, nơi nhân loại sinh sống. Dưới đó nữa là tầng cho những kẻ đã khuất còn tầng cuối cùng là thuộc về dị tộc. Ranh giới giữa các thế giới là tuyệt đối, cũng là lý do vì sao nền văn minh của nhân loại có thể thiết lập được ổn định ở tầng thứ ba.
Đó là thế giới Lapis Lazuli, Lam Giới.
[note36806]
Tuy nhiên, vài tháng trước, những kẻ đã chết và đám dị hình bắt đầu chui lên từ những tầng thấp nhất khiến sự ổn định dần sụp đổ.
Điều bất thường này đã bắt đầu từ năm ngoái, khi tòa thành đen đột nhiên xuất hiện trên hòn đảo xa xôi ở phía tây. Đó là pháo đài của Quỷ vương trong truyền thuyết. Tức là Quỷ vương đã trở lại. Khi vị vua của cái chết và dị tộc phục hưng, ranh giới giữa các tầng thấp hơn đã yếu đi. Cứ đà này thì nền văn minh nhân loại, Lam Thạch Giới sẽ sụp đổ. Chính vì thế, Vua của các quốc gia đã chỉ định người mạnh nhất trong nước làm anh hùng và điều họ đến nơi của Quỷ vương. Thế nhưng vẫn chưa ai đi xa được tới mức tiếp cận pháo đài Quỷ vương cả.
Không, - trước lúc ấy thì.
“Gì đây?”
Không, nghiêm túc đấy, cái gì đây?
“À hiểu rồi… là mơ sao?”
Ngay cả khi nhớ lại về mở đầu của 『Thế giới Lapis Lazuli』, tôi vẫn mơ hồ.
Một tòa thành đen nằm ở nơi toàn mùi thối rữa và không có dấu hiệu của sự sống. Trên đỉnh của lâu đài là đám mây đen che phủ tỏa ra như một bóng cây. Nó còn cao hơn tháp ăng ten nhiều, thỉnh thoảng lại sáng lấp lánh như thể đang từ chối không tiếp đón những người đến tham quan. – Thật tuyệt vời. Một bản sao hoàn hảo. Thậm chí còn tốt đến mức một bản gốc lập dị như tôi đây cũng phải thừa nhận. Hãy nhận lấy tràng pháo tay và lòng biết ơn này nào. À mà không, đó không phải những gì tôi định nói.
“Phải có nơi nào tốt hơn để mơ về chứ nhỉ…? Tại sao! Mình! Lại ở trước lâu đài Quỷ vương?! Đúng cái nơi nguy hiểm nhất trên đời này! Mình muốn đến thị trấn hơn! Hoặc ít ra nếu đã là ở lâu đài thì cũng cho người ta xuất hiện ở bên trong đi chứ!”
Bị mắc kẹt ngay trước lâu đài Quỷ vương, tôi đành ôm gối.
Cánh cổng thì quá nặng để mở, mà muốn tránh xa cái lâu đài này thì xung quanh cũng chỉ là đầm lầy sủi bọt. Là cái loại sẽ trở nên kịch độc ngay khi bước vô nhỉ? Tôi đã thấy trong mấy trò chơi nhập vai rồi. Đó là thứ sẽ khiến bạn chỉ cần đi qua thôi cũng tụt máu nhỉ? Biết mà, biết chứ. Người thường như tôi mà dẫm vô chắc nhũn chân luôn ha? Cám ơn nhiều nha. Quá rõ rằng đám khí phun lên kia cũng độc luôn. Thiệt đó à nha, cám ơn nhiều.
“Với lại cái mùi này thì chắc chắn là H2S rồi còn gì? Từ cái mùi này thì có thể nói là nồng độ cũng không cao lắm, nhưng vẫn không phải nơi tốt lành gì để một người trần mắt thịt sinh sống cả. Tôi đã thấy đau đầu được một lúc rồi, cả mắt lẫn họng cũng thế…. Nói cách khác, cứ đà này chắc chết mất.
Để nắm tình hình hiện tại, tôi nói thật to những gì mình hiểu và run rẩy trước nội dung của nó.
“Huh? Mà mình vừa chết xong mà? Lại nữa à? Hông hông, hông được! Thế thì tàn nhẫn quá! Thế này là ép người quá đáng rồi còn gì! Thôi thì để tránh phải chết liền tù tì thì đành phải làm cái trò mà mọi người biết rồi đó thôi!”
Còn phương án nào ngoài vào trong nữa.
“Lâu đài của… Ngài …Quỷ Vương.”
--Chết đi! Quỷ vương!
--- Quỷ vương bay màu trước bí kỹ tối thượng của Anh hùng! (Lời xúi giục)
--- Bằng mọi giá tôi không thể để anh ta sống. (Lời Tác giả)
“Nơi … cuối cùng…”
Ngài là trùm cuối nên ít nhất cũng phải được nói lời trăn trối. Đáng lẽ, Ngài nên làm vậy, dù chỉ một từ thôi. Thế nhưng con người đó không còn nói được nữa. Câu chuyện sẽ đến hồi kết trong hai tuần nữa sau khi bị bỏ dở. Nghĩ thôi mà đã cay mũi muốn khóc rồi.
“Lên nào.”
Tôi nghiến răng và đứng dậy.
Mơ hay không thì cũng đang ở lâu đài Quỷ vương rồi. Vậy thì hãy để tôi hành hương nơi thánh địa mà người ấy đã sống nào. Tuy đã nhiễm độc và sắp chết tới nơi, chí ít tôi cũng muốn thấy người ấy dù chỉ một chút, hay chỉ một giây cũng được. Không, phải thấy cho bằng được.
Tôi tự khích lệ bản thân. Không màng đến việc trông mình có thảm hại ra sao, tôi kéo chiếc quần âu lên, thắt chặt dây lưng, xắn tay áo khoác rồi đặt tay lên cổng.
“Hây da!”
……. Nặng quá, tôi không nghĩ mình làm nó nhúc nhích nổi nữa. Nên tính cách nào hiệu quả hơn nhỉ? Không, giờ còn cách nào nữa …. nhưng mà... Lấy hai tay vỗ vào má, tôi xốc lại tinh thần. Dồn hết sức, tôi dùng cả hai tay đẩy cánh cổng.
“Hựựựựựựựựự!”
“…Ê.”
“Mở raaaaaaaaa!”
“Này.”
“Meoooooooooooo!”
Bỗng nhiên, tầm nhìn của tôi tối sầm lại.
“Nhóc từ đâu tới?”
Khi ngẩng mặt lên, tôi thấy một gương mặt thân quen.
“Ối?”
“Hử?”
Một sinh vật tựa như sự cô đọng nhất của cái đẹp đang kabedon tôi từ phía sau.”
“….Hơ~.”
“Này!”
Đến khi nhận ra thì tôi như không thở nổi, thế rồi ngã ngửa ra sau và mất ý thức.
Có gì đó đang chạm vào trán.
Sự lạnh lẽo này thật thoải mái, nhưng càng xích lại gần thì nó lại càng tránh ra xa. Khi còn đang nghĩ xem tại sao cái lạnh ấy lại biến mất thì lại có gì đó mềm mại chạm vào má. Thấy nhột nhột, tôi bật cười theo phản xạ.
“Dậy chưa?”
Có gì đó bông bông đang vuốt ve tôi từ nãy đến giờ. Nó buồn buồn, âm ấm mà cũng dễ chịu. Tôi vươn tay ra ôm lấy nó. Vừa mịn, vừa ấm, vừa to và cũng đủ độ đàn hồi. Quả là một cái gối ôm tốt, hình dạng như chân của động vật ấy. Tôi cọ má vào nó. Ôi mềm mịn làm sao, thích quá à. Đây là cảm giác khi chào ngày mới với thú cưng hay sao? Còn gi bằng chứ. Có lẽ mình nên mua một bé chồn nâu thôi.
---Hử?
Ờm. Tôi đang không giữ con thú nào bên mình cả.
“Nhóc dậy rồi chứ?”
Vừa mở mắt đã có gì đó ngay sát tôi rồi.
“Nhóc có thể trình bày.”
Đôi mắt xám như ngọc trai ấy đang nhìn tôi.
“Làm thế nào nhóc đến được tận Lâu đài Quỷ?”
Mái tóc đen bóng, óng ả, nhẹ như lớp áo choàng của nữ thần đang xõa trên đầu giường.
“Này nhóc, nghe không đấy?.... Chắc không còn độc nữa rồi.”
Từ khuỷu tay trái của anh ấy trở xuống là của dị tộc – cảm giác khi ôm chắc chắn là giống khi chạm vào một con thú rồi.
Phần bên phải lại là của cái chết. Cánh tay trông giống như của con người, nhưng phần da chẳng lộ khỏi áo hay găng tay dù chỉ một li. Với lại, sẽ không thể nhận ra nếu không
xem cái bìa màu ấy, nhưng đôi găng da đen kia chính là hàng đẹp hiếm có được thiết kế tinh xảo theo mẫu hoa sen. – Vật phẩm tối thượng trên cánh tay phải ấy quả thực đang ở ngay sát đầu tôi.
Mà hơn hết là 『Khuôn mặt đó』.
“Q,q-q-q-q”
“…Hay nhóc không nói được?”
Dù đang trừng mắt nhìn tôi, khuôn mặt ấy vẫn thật đẹp.
--Ôi, đây quả là mơ rồi.
Tôi nhìn lại cái thứ bông bông vừa ôm. Trông nó giống chân con mèo lớn với lông đen. Phần đệm ngón vùi sâu trong lớp lông, nhưng khi chạm vào chắc chắn sẽ thấy mềm. Đúng là mềm thật. Khi tôi ấn vào dưới lớp đệm, bộ vuốt ló ra. Ấn tiếp cái nữa, nó thụt vào. Ấn vào lại nhô ra. Ấn nữa lại thụt vào.
“Úi!?”
“Nhóc đang tính làm trò gì…”
Nghe chất giọng trầm, điềm tĩnh mà tao nhã ấy khiến tôi thấy nhũn cả lòng. Nó còn hơn hẳn giọng của Ngài Quỷ vương mà tôi tưởng tượng khi nằm mơ thấy bộ truyện được chuyển thể thành phim hoạt hình. Thế rồi, tôi lại cẩn thận quan sát mặt anh ấy.
Là Ngài Quỷ vương.
--Ngài Quỷ vương đây rồi.
“Nếu đây là mơ xin đừng để con thức giấc!”
“Không, dậy ngay.”
Anh ấy rụt tay lại.
“Tạm biệt nhé, bông bông.”
“Hử?”
Ngài Quỷ vương trông có vẻ cáu, không nhìn tôi nữa mà đứng dậy. Cho nên, tôi cũng từ từ ngồi dậy để với theo.
Cảm giác khó chịu trước khi mất nhận thức chẳng còn nữa. Đúng hơn thì hiện tôi có cảm giác thể chất mình đang trong trạng thái đỉnh cao mà mấy năm gần đây chưa từng thấy. Tôi thử nắm rồi xòe bàn tay, không hề tê hay chuột rút. Như thể chưa từng có triệu chứng nào của việc nhiễm độc vậy.
“Này.”
“Dạ.”
Khi tôi nhìn về phía giọng nói ấy gọi mình, đôi mắt xám của Ngài Quỷ vương lóe rên.
--Ồ, mình đang bị giám định.
Hiểu rồi. Vậy ra đó không hẳn là biểu cảm trong truyện, mà mắt của ngài thực sự phát sáng. Vừa nghĩ rằng trông kỹ năng ấy không hữu ích cho lắm nếu cái việc giám định nó lại rõ như ban ngày thế này, tôi nhìn lại đôi mắt ấy.
Sau ba giây thì ánh sáng biến mất.
“… Không sức mạnh, không ma lực. Làm thế nào nhóc đến được tận đây vậy…”
Hẳn là ngài muốn biết qua lối nào mà kẻ xâm phạm loài người lại bỗng dưng xuất hiện như này. Ra vậy. Rõ là lo về vấn đề an ninh rồi. Cơ mà ngay lúc tỉnh dậy tôi đã ở trước cổng lâu đài rồi nên cũng chẳng biết phải trình bày ra sao.
“À.”
“Sao?”
“À, không…”
“…Có chuyện gì à?”
--Thôi thì cho nó lắng xuống luôn vậy.
“Cảm giác như em vừa nhớ được gì đó…nhưng hóa ra lại chẳng có gì…em xin lỗi.”
“…Đâu phải cái lặt vặt gì nhóc cũng nhớ được. Mấy thứ đó khỏi phải áy náy làm gì.”
“Thật tốt bụng làm sao! Ngài là thiên thần ạ!?”
“Hả?”
Ngài Quỷ vương nghiêng đầu.
Ủa, dáng điệu gì kia? Dễ thương quá đi!
“Nhóc… là cái giống gì vậy?”
“Dù ngài có hỏi vậy…”
『Cái giống gì』chắc là 『chủng tộc』đây mà. Hay nói cách khác, câu trả lời đúng sẽ là 『Em là con người ạ』, nhưng nói vậy thì có ý gì? Không phải ‘nhìn là biết’ à?
“À thì…”
Tập 15 là bản thương mại hóa.
Cuối tập 15, người hầu cận (nhân vật chính thứ cấp) đã hạ quyết tâm và xưng danh với anh hùng (nhân vật chính). Thật cảm động. Cá nhân tôi thấy đó là một bản hồi tưởng mà Ngài Quỷ vương còn chả xuất hiện được tí nào trong khi vẫn có hẳn một tập để làm sáng tỏ mối quan hệ giữa kẻ hầu cận và anh hùng. Nó lại còn được dân tình hưởng ứng mãnh liệt nữa chứ, mà từ từ đã, cái đó giờ không quan trọng! Đúng là cái thói xấu của đám otaku, chưa gì đã lạc đề ngay rồi.
Cái cốt yếu ở đây là xưng danh đồng nghĩa với 『sự phục tùng』.
Đó là lời thề không thể phá vỡ mà người lập ra sẽ phải hiến dâng cả đời mình cho người khác. Lời thề nguyện còn có sức nặng hơn cả hôn nhân.
Dù vậy, liệu với phe quỷ vương thì nó có như vậy không? Tôi có cảm giác là ngay từ đầu đã chả có mô tả nào về những kẻ dưới trướng Ngài Quỷ vương rồi.
Nhìn khuôn mặt ấy, cảm giác như ngài đang bình tĩnh chờ câu trả lời của tôi.
--Ơ kìa, so với sếp tôi không phải Ngài ấy tuyệt khỏi chê sao? Chẳng phải đợi câu trả lời như này là hơi hiền sao? Thực ra ấy, nghĩ lại thì chính Ngài mở cổng cho tôi mà? Rồi còn đợi tôi thức giấc nữa? Chắc độc tố cũng là do Ngài trung hòa rồi nhỉ? Như thế không phải quá nguy hiểm à? Không đuổi, cũng chẳng giết, tuyệt quá còn gì? Theo tôi thì nếu là vì Ngài Quỷ vương thì cái gì mình cũng làm tất.
“Tên em là Tohru.”
Ngài Quỷ vương trố mắt.
Biểu cảm ngạc nhiên vậy cũng dễ hiểu thôi. Có vẻ như cái thiết lập này cũng đúng với phe Quỷ vương. Tốt, tốt. Thấy tôi cười ngoác miệng, Ngài Quỷ vương nhăn mắt nhăn mũi. Đây cũng là biểu cảm khó chịu dễ đoán này.
“…Ta sẽ vờ như chưa nghe… cho nên mau nói làm thế nào nhóc tới được đây. Rồi … lượn.”
--Sự ân cần ấy khiến tôi vô thức bật cười.
“Có gì đáng cười?”
“Tên em là Kariya Tohru.”
“Mi!”
Tôi xuống giường và quỳ gối trước Ngài Quỷ vương vừa mới khẽ quay lưng. Khi tôi nâng vạt áo choàng đen và hôn lên đó, cái chân biến dị của Ngài run lên.
“… Nghiêm túc đấy hả nhóc?”
“Vâng!”
“… Vậy nhóc tuyên bố rằng sẽ phục vụ ta đây sao?”
“Vâng, tất nhiên rồi ạ!”
“…”
“…”
“…”
Khoảng lặng dài thật.
Tôi lén nhìn Ngài Quỷ vương và thấy Ngài đang che miệng bằng tay phải.
“Có … chuyện gì ạ?”
“Ta đây không có thuộc hạ. Không….cần thiết.”
“Ơ?!”
Mặt tôi như viết rõ hai chữ kinh ngạc. Ngài Quỷ vương nhìn tôi và vừa bối rối nói rằng “không phải thế”.
“Mi … không hiểu sao? Ta là Quỷ vương đó.”
“Vâng! Ngài Quỷ vương!”
“Ngài Quỷ vương…. Ta đây sẽ khiến thế giới bị tàn phá.”
“Vâng, nếu ngài muốn!”
“Chưa xét đến mong muốn của ta đây thì sự tồn tại của Quỷ vương đã… à mà thôi, với lại, Quỷ vương sẽ tạo nên thế giới hỗn loạn nơi cái chết và dị tộc chung sống đó? Giả như nó xảy ra thì loài người chết ngay lập tức đấy?
…. Này, nhóc có hiểu không vậy? Quỷ vương sẽ giết mi đó, hiểu không?”
“Dạ em hiểu!”
“…Nhóc nghĩ trở thành thuộc hạ của Quỷ vương thì sẽ sống sao?”
“Còn hay mất với em không quan trọng. Em chỉ muốn người em yêu là ngài được sống mà thôi.”
Lúc này đây, em muốn hiến dâng mọi thứ cho ngài từ giờ về sau.
“Ngài muốn sự ổn định, em sẽ làm cho được.
Nếu muốn sự hủy diệt, em sẽ hỗ trợ ngài bằng tất cả những gì mình có thể. Em sẽ biến mọi ước nguyện của ngài thành sự thật. Và hơn hết là em muốn bảo vệ ngài. Em muốn thấy ngài tươi cười và hạnh phúc. Vì lẽ đó, em muốn phục vụ ngài.”
[note36807]
Ngài Quỷ vương lơ đãng chớp mắt trước những lời tôi nói rồi lại cau mày.
“…Không được sao ạ?”
“…Nhóc đã xưng danh cho ta đây.”
“Vâng.”
“…Vậy thì..”
Thở một hơi dài, Ngài Quỷ vương mới mở lời.
“Tohru.”
“!”
Khoảnh khắc tên mình được xướng lên, có gì đó trong tôi như biến mất. Thế rồi có gì đó từ Ngài Quỷ vương bắt đầu trút vào trong tôi. ---Ah chúng ta đã kết nối với nhau. Tôi đã trở thành quyến thuộc của người này rồi.
“Biết sao giờ… ta đành chấp nhận nhóc thôi.”
“Vâng! Thưa Ngài Quỷ vương!”
“Ai chà, ta đây là kẻ rộng lượng với thuộc hạ của mình cho nên là , ờm, ta cho phép nhóc gọi vậy đó.”
“Ngài là thiên thần sao!?”
“Hở?”
“Ôi ngài Quỷ vương! Ngài là nhất!”
Thấy miệng tôi cười rộng đến mang tai, Ngài Quỷ vương lại thở dài rồi đặt tay lên đầu tôi.
“…Nhóc là thuộc hạ của ta.”
“Vâng, đúng thế ạ!”
“Hà hà…”
“Có gì sao ạ?”
“Suy cho cùng thì đám dị tộc không nói chuyện được…. được chuyện trò với kẻ khác cũng có cái thú của nó, hà hà.”
“Ồ, hóa ra Ngài Quỷ vương không có bạ-“
“Ây!”
“Em xin lỗi!”
“….Mà sao cũng được.”
Ngài Quỷ vương vừa cười vừa vuốt má tôi.
---Ngài chỉ khẽ nhắm mắt và hơi nhếch mép thôi, nhưng vẫn làm tôi ngượng chín mặt.
“Nhớ phải chăm đấy, Tohru.”
“T-tất nhiên rồi ạ!”
“Hả? Gì cơ?”
“Ôi chaooooooooo! Thiên thần kìaaaaaa!”
“Ai?!”
“Chắc chắn em sẽ làm ngài hạnh phúc!”
“Hử? Không, ta đây….”
“Em chắc chắn sẽ giúp ngài sống sót.”
Cứ như thế, tôi đã bắt đầu
thay đổi câu chuyện gốc.
--- Đây chính là câu chuyện của kẻ trong phút lâm chung.