Tống Kiến Chi nhấp một ngụm sữa rồi theo Minh Tự lên lầu, giống như vật nhỏ đi theo gót chân.
Không biết Minh Tự không nghe thấy tiếng bước chân của nàng hay là không thèm quan tâm, tóm lại Minh Tự vẫn luôn không quay đầu lại nhìn nàng.
Cho đến khi Minh Tự mở cửa phòng, đương nhiên Tống Kiến Chi muốn đi theo cô vào, nhưng đã bị Minh Tự xoay người chặn lại.
"Ơ?" Tống Kiến Chi hai tay cầm ly sữa, ngẩng đầu nhìn Minh Tự, đôi mắt mèo màu hổ phách trong veo chứa đầy nghi hoặc như "Sao người này không cho mình vào?", mùi sữa tỏa ra từ hô hấp của nàng vừa đơn thuần vừa quyến rũ.
Một khung cửa ngăn cách hai người, Tống Kiến Chi nhạy bén cảm nhận được hai người cách nhau không xa, chỉ bằng một sải tay, nhưng giống như bị chia cắt thành hai thế giới.
Nàng ngo ngoe rục rịch, muốn xông vào.
Giọng nói của Minh Tự trầm thấp lại an tĩnh, giống như vầng trăng chiếu trên mặt nước ngoài cửa sổ, một lớp ánh sáng mỏng chạm đáy nước, trong trẻo mà ấm áp.
"Có chuyện gì sao?"
Tống Kiến Chi cử động ngón tay, nói: "Ừm... chị không có gì muốn hỏi em sao?"
Lúc này không có camera, cũng không có người khác, Tống Kiến Chi tự mình hiểu lấy chuẩn bị giao một bản.
- --Tuy nhiên, này chỉ có thể là hư cấu.
Nhưng nếu không an ủi cô, chuyện này nhất định sẽ để lại nút thắt trong lòng Minh Tự tỷ tỷ, ít nhất chính mình cũng phải tỏ ra thái độ, trong lòng Minh Tự sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Tống Kiến Chi hiểu rằng nhất thiết phải xoa dịu những cảm xúc nhỏ của Minh Tự, nhưng nàng không ngờ lại nghe thấy Minh Tự nói:
"Không có."
Tống Kiến Chi:?
Cô gái trước mặt đều đem tâm tư để ở trên mặt, Minh Tự rũ mắt xuống liền có thể hoàn toàn nhìn thấy biểu cảm của nàng.
Nếu Tống Kiến Chi có thể giải thích, lấy tính cách của nàng, nàng sẽ nói hết ra. Nếu nàng không thể nói, Minh Tự không muốn suy nghĩ xem câu trả lời nàng đưa ra là thật hay giả, mấy phần thật mấy phần giả.
Không muốn nghi ngờ nàng.
Khi không thể gặp nàng, Minh Tự cảm thấy trong lòng lạnh lẽo cùng bất an, giống như có cái gì đó quan trọng đã rời bỏ chính mình.
Nhưng khi gặp nàng, những thứ đó giống như sương sớm, khi gặp mặt trời, chúng dần tiêu trừ cho đến khi bốc hơi hoàn toàn, không còn tìm thấy nữa.
Minh Tự vẫn luôn hiểu rằng không có hai người nào có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nhau, mỗi người đều có cuộc sống và sự nghiệp riêng, ly biệt ngắn ngủi, tưởng niệm lâu dài cùng đoàn tụ quý giá là điều bình thường trong cuộc sống.
- - có điều giữ lại khi chưa hoàn toàn thổ lộ tình cảm với nhau cũng là điều bình thường.
Cô nhạy cảm nhận ra Tống Kiến Chi đang giấu cô điều gì đó, giống như giữa hai người có một bức tường đen tối, không đau cũng không ngứa, nhưng khi đến gần thì đọng lại trên người, không vứt bỏ được. Cùng với bất an của chính mình, mặt đất tưởng chừng như ổn định lại đang dần rung chuyển.
Chỉ khi Tống Kiến Chi ở trước mặt mới có thể thu hút hết sự chú ý của cô, quên đi mối nguy hiểm tiềm ẩn đang theo cô khắp nơi.
Giống như hiện tại.
Minh Tự nhẹ nhàng mở rộng vòng tay: "Có muốn ôm một chút không?"
Cô gái trước mặt cắn môi dưới nhìn mình, trong mắt càng lúc càng lấp lánh, nàng thò người về phía trước như một chú chim lông xù xù, vỗ vỗ cánh, lặng lẽ dùng đôi cánh nhỏ bé quấn lấy eo cô.
Ôm lấy cô.
Không đợi người hỏi, chú chim nhỏ đã ngoan ngoãn nói: "Em sẽ không rời xa chị nữa đâu".
"Nhất định sẽ không."
Minh Tự hít vào hơi thở ấm áp của mặt trời nhỏ, thấp giọng đáp: "Ừm, chị tin em."
Nếu thích một người thì phải nỗ lực mà tin tưởng nàng.
Sự tin tưởng sẽ làm các nàng tiến xa hơn.
Minh Tự muốn ở bên cô gái này lâu dài, cô đang nỗ lực học cách tin tưởng nàng.
Sau một cái ôm, hai người chúc nhau ngủ ngon, một đêm mộng đẹp.
Chương trình thực tế kéo dài hai ngày kỳ thực chỉ kéo dài đến 3 giờ chiều chủ nhật. Dù sao ngày đầu tiên cũng là lần xuất hiện đầu tiên của khách mời, mục đích chính là làm quen và hòa hợp với nhau.
Ngày thứ hai tập trung vào nhiệm vụ hơn, vào ngày này, các khách mời lần đầu tiên thành lập đội thông qua một trò chơi nhỏ, cũng yêu cầu hai đội.
Nhưng kịch bản ở đây chính là muốn cho Từ Bội và Nhạc Nghị chung đội, bắt đầu mở đường cho couple, Ôn Toa bác bỏ đề nghị "động tay động chân trong rút thăm" của PD, thong thả ung dung nói: "Đây không phải là lần đầu tiên các khách mời tùy hứng, tự giải quyết vấn đề của mình, khán giả sẽ thích xem hơn."
Kết quả bốc thăm là Nhạc Nghị và Minh Tự là một đội, Từ Bội và Tống Kiến Chi là một đội.
Vẻ mặt của mọi người đều rất vi diệu: Ồ, đây không phải là trùng hợp sao.
Cho nên, vốn dĩ ban đầu có kịch bản là "khách mời không màng ý đồ của chương trình mà để Từ Bội cùng Nhạc Nghị thành một đội" trực tiếp biến thành "Tống Tam đã vi phạm yêu cầu của tổ chương trình, nhất quyết muốn làm nhiệm vụ với Minh Tự."
Weibo chửi thề: "Vừa có kết quả rút thăm, Tống Tam lập tức nhìn về phía Minh Tự, mọi người cũng có biểu cảm 'Cp của tôi bị xé nát', tuy các minh tinh thành thục đã quản lý tốt vẻ mặt khẩn cấp, nhưng vẫn không lừa được người."
"Chương trình đã bước sang ngày thứ hai, cuối cùng tiểu khả ái Tống Tam cũng nhớ đến thân phận đại tiểu thư của mình, nổi giận với e-kip chỉ vì muốn làm nhiệm vụ cùng Minh Tự, (che miệng, nổi giận cũng thật đáng yêu giống như đang làm nũng, ô ô ô, mụ mụ yêu con)"
"Sau khi xem buổi live ngày hôm nay tôi mới nhận ra Tống Tam chỉ là tiểu khả ái trước mặt Minh Tự, khi phát ra tính tình đại tiểu thư cũng là vì Minh Tự #đầu chó, cô ấy đã biến tính cách tiêu cực của chương trình thành luyến ái rồi."
Khu vực bình luận:
"Vốn dĩ tôi muốn diss chương trình vì đã bỏ qua cp chính, người ta nói cp khác liếc nhìn nhau cũng có thể tưởng tượng ra bọn họ sắp kết hôn. Tôi xắn tay áo xem video, chuẩn bị nói có sách mách có chứng mà diss, kết quả là... sau khi xem video, tôi rơi vào trầm tư rất lâu."
"Nếu bọn họ thu liễm lại một chút thì tôi đã không chèo thành như vậy (chết tại )."
"Sau khi xem live, tôi cố gắng bình tĩnh phân tích --- nhưng mẹ nó không thể bình tĩnh được. Chết tiệt, nếu cái này là kịch bản của chương trình thì... Tôi sẽ cho họ một bao tiền! Mụ mụ yêu con, mong các con kết hôn QAQ"
Chủ đề của nhiệm vụ là chính các khách mời quyết định. Tóm lại, họ sẽ làm công việc bán thời gian xung quanh khu nghỉ dưỡng.
Mọi người thu dọn đồ đạc ra ngoài, Minh Tự và Tống Kiến Chi đi bộ đến trung tâm thương mại, lần đầu tiên Tống Kiến Chi đến đây, không nghĩ tới đi được vài bước, người phụ trách trung tâm thương mại lại đi tới, vẻ mặt kính trọng mà gọi nàng là tiểu thư, lúc này Tống Kiến Chi mới biết trung tâm thương mại này thuộc sở hữu của Tống thị.
"Tống Kiến Chi tỏ vẻ kinh ngạc: Vậy đây là cửa hàng nhà tôi sao?"
"Ô ô ô, đây là tiểu thư hàng thật giá thật."
"Thật ngưỡng mộ quá đi."
Tống Kiến Chi lập tức nghĩ đến tình bạn giữa Ôn tỷ và chị gái của mình, không biết có phải là tổ chương trình cố ý kêu người phụ trách đến chào hỏi để tạo tin nóng hay không, thật sự là sẽ tạo ra khoảnh khắc bùng nổ.
Vốn dĩ hai người muốn tìm một cửa hàng để trải nghiệm việc bán trà sữa, kết quả lại là một đoàn tàu tham quan trung tâm thương mại đầy màu sắc, mang theo hiệu ứng ánh sáng nhấp nháy chạy ngang qua hai người.
Hai mắt Tống Kiến Chi đột nhiên sáng lên, lấp lánh quay đầu lại nhìn Minh Tự.
Vẻ mặt Minh Tự cứng đờ.
Đạn mạc: "?Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
Sau khi thương lượng với người chịu trách nhiệm lái tàu, Tống Kiến Chi đã đạt được ý nguyện của mình, vinh quang mà ngồi lên ghế lái, trở thành một người lái tàu ưu tú.
Minh Tự ngồi ở phía sau, là người đầu tiên lên toa, trên ngực có mã QR, phụ trách bán vé và thu tiền.
Ngoài camera cố định bên cạnh, còn có một người quay phim ngồi xổm trên xe của trẻ em trong trung tâm thương mại để quay chụp, thân hình cường tráng của hắn chen vào chiếc xe nhỏ, vẻ mặt thỏa hiệp, khung cảnh rất ngớ ngẩn.
Đoàn tàu nhỏ phát ra những bài hát thiếu nhi vui nhộn, chạy quanh khu mua sắm, người xem đã sớm phát hiện ra thân ảnh của tổ chương trình nhưng trước đó họ đã bị nhân viên an ninh chặn lại bên ngoài, duy trì trật tự.
Thấy hai người đã chọn công việc bán thời gian này, fan của chương trình và người qua đường có con nhỏ liền bế con lên xe với niềm tự hào tột độ --- có thể nhìn đại minh tinh còn có thể lên TV, thật tuyệt a!
Minh Tự đưa mã QR, nhẹ nhàng chiêu đãi mỗi đứa trẻ có đôi mắt trong trẻo, cúi xuống nói với mấy bạn nhỏ: "Chơi vui vẻ nhé."
Chuyến tàu tổng cộng chỉ có 10 toa, chẳng mấy chốc đã chật kín những vị khách nhỏ tuổi và phụ huynh, Tống Kiến Chi dứt khoát nói:
"Chào mừng lên tàu, chúng ta xuất phát!"
Niềm vui giống như được lan truyền, tất cả những đứa trẻ phía sau cũng cười ha ha, không ngừng nói chuyện, cùng với bài hát của chuyến tàu nhỏ là giai điệu cảm động nhất.
"Tống Tam kiêu ngạo giống như một tài xế giàu kinh nghiệm."
"Ô ô ô, rất thích a, Minh Tự ôn nhu, Tống Tam đáng yêu, còn có những thiên thần nhỏ đáng yêu nhất."
"Lần đầu tiên, tôi biết lái xe không chỉ là vui sướng này #đầu chó."
"Thật tốt đẹp quá đi!! Bọn họ thật giỏi lựa chọn công việc!!!"
Có lẽ trên đời không có gì là hoàn hảo, tiến hành nhiệm vụ được một nửa thì có chuyện xảy ra.
Hành khách xuống tàu sau khi vui vẻ, còn những người khác thì lên tàu để trải nghiệm, tàu khởi hành có thể tùy tiện dừng trong trung tâm thương mại, thấy không có tình trạng mất trật tự nên an ninh cũng không theo sát bọn họ.
Mọi người đang xếp hàng rất trật tự thì đột nhiên có hai mẹ con xông vào ống kính, cậu bé đang làm ầm ĩ muốn lên tàu, chỉ vào toa trước mặt nói: "Con muốn đi toa nấm đỏ đó! Con không quan tâm! Con muốn nó!"
Người mẹ hùng hổ mắng, lại không chút khách khí mà bế con trai chen vào hàng, nói với các phụ huynh khác: "Ai da, con tôi muốn ngồi, phiền toái một chút, nha."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong giọng nói lại có chút không lễ độ, giống như người khác sinh ra là để nhường cô ta.
Đối mặt với loại người này, trên mặt các phụ huynh cũng không quá dễ nhìn, nhưng dưới camera, mọi người khó có thể tức giận, không thể không có phẩm chất mà đi so đo với cô ta.
Người mẹ thậm chí còn không đợi họ phản ứng, có lệ đáp lại liền quay người dắt đứa nhỏ lên tàu, nhưng sau đó lại bị một bóng người chặn lại, vừa ngẩng đầu liền thấy là một nữ nhân rất xinh đẹp, khí chất cũng không giống người thường.
Với trình độ học vấn của người mẹ, cô ta không nói nên lời là nơi nào không giống nhau, nhưng vẫn luôn cảm thấy mình đứng ở trước mặt nữ nhân trẻ tuổi này lại bị ép tới không dám ngẩng đầu lên.
"Mời ngài xếp hàng mua vé." Nữ nhân trẻ tuổi nói, giọng nói có chút lạnh lùng.
Người mẹ bị hù cho nhảy dựng, nhưng con trai của cô ta lại hét lớn: "Mẹ! Con đã thấy chị gái này trên TV! Chị ấy là đại minh tinh!"
Đại minh tinh?
Người mẹ vô thức nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy hai ba cái camera đang chĩa vào mình.
Trong lòng liền khiếp sợ, nhưng cô ta đã quen, muốn cô ta nhận sai còn khó hơn lên trời.
"Mẹ, con muốn chụp ảnh với đại minh tinh! Cũng muốn xin chữ ký!" Đứa trẻ vẫn còn hét lớn.
Tống Kiến Chi đang ngồi ở ghế lái, lo lắng mà nhìn Minh Tự từ cửa sổ, thấy tình hình không được trấn áp ngay, nàng không khỏi cau mày, mở cửa đi xuống.
"Tống Tam cau mày rồi."
"Đối với một danh viện có gia giáo, nhất định sẽ cảm thấy như vậy rất thô lỗ."
"Aiz, vốn dĩ là một chương trình hay, còn đang xem Tống Kiến Chi và Minh Tự lái tàu."
"Hahahahaha? Lời này còn có nghĩa khác."
Khi nàng đến gần, nàng nghe thấy giọng nói của người phụ nữ bế đứa trẻ cao lên vài độ, chua chát nói: "Chụp ảnh cái gì? Không phải chỉ là một minh tinh thôi sao, thật khoa trương, đi, không ngồi thứ đồ hư này nữa, về nhà!"
Cô ta ôm đứa trẻ xoay người rời đi, phút cuối còn khinh thường phun vào "đoàn tàu nhỏ", nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Minh Tự, ý nói: "Ai hiếm lạ?"
"Có chuyện gì với người này vậy?"
"A a a a, khi dễ Minh Tự nhà tôi, thanh đao bốn mươi mét của tôi đâu!!!"
"Thật không biết điều."
"Người của công chúng chính là như vậy, những lúc như thế này dù có chính đáng cũng không thể nổi giận, nếu không sẽ bị hắc nước bẩn vào người, sẽ đau lòng."
Đúng như đạn mạc nói, Minh Tự vẫn đứng yên tại chỗ. Trong lòng cô không có chút gợn sóng, trước kia cô từng gặp rất nhiều người như vậy nên cũng không thèm để ý.
Người này cũng không nháo quá mức, tuy nói mấy lời không dễ nghe, nhưng mắt thấy chỉ ngoài mạnh trong yếu, cũng đã rời đi, này chỉ đang mạnh miệng mà thôi.
Nếu cô so đo mà xảy ra tranh cãi, ngược lại sẽ khó coi, không tốt cho bản thân cô cũng như chương trình.
Người mẹ đang định bế con rời đi, nhưng chưa đi được bao xa, đứa trẻ lại bắt đầu quấy khóc, khóc như có rễ bám vào gót chân, la hét muốn lên tàu và đại minh tinh.
Minh Tự không để ý nữa, cô nhìn nhóm khách nhỏ trước mặt rồi mỉm cười, đang định an ủi cô bé đang sợ hãi thì ---
"Ai hiếm lạ?" Giọng nói của Tống Kiến Chi truyền đến từ bên cạnh cô, sau đó trên vai có chút nặng, là Tống Kiến Chi đặt cánh tay lên, Minh Tự ngước mắt nhìn.
Khuôn mặt kiều mị của Tống Kiến Chi vì tức giận mà hiện ra nhiều màu sắc, giọng nói không lớn nhưng lại tự tin cùng kiên quyết, lộ ra chút kiêu ngạo lại có chút lười biếng.
Tống Kiến Chi nhướng mày, thản nhiên nói:
"Tôi hiếm lạ đấy."