Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

chương 80

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tống Kiến Chi chưa bao giờ nghĩ tới kết cục thê thảm của mình chính là ăn cỏ.

Nàng đần độn cắn cái loại trái cây giòn vô vị, nhìn Minh Tự thản nhiên ăn thịt bên cạnh.

Thậm chí còn không có một miếng ức gà luộc trong salad trái cây!

Tống Kiến Chi liếc nhìn mọi người đối diện, thấy bọn họ ăn đều có vẻ mặt thỏa mãn, cảm thấy trong miệng nhạt như nước ốc.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha đây là loại đáng thương yếu đuối lại bất lực gì thế này?"

"Minh Tự đây là đang cố gắng làm đúng với tính cách sao? Cô ấy là một tỷ tỷ có trái tim ấm áp, sợ Tống Tam mập lên sẽ ảnh hưởng đến hình tượng sao?? Tôi không thể biên tập nữa."

"Nhưng tại sao Minh Tự lại chú ý tới Tống Tam mập lên hay không? Tôi cảm thấy không mập a."

Tống Kiến Chi cũng không phục lắm, tuy nàng về nhà được mẹ nàng cho ăn ngon uống tốt, đặc biệt là buổi tối, nhưng eo vẫn thon, mặt cũng không lớn.

Vốn dĩ Tống Kiến Chi muốn phát huy tính cách của mình, trong lòng tức giận ném món salad sang một bên, nhưng...

Ừm, "ăn vụng" bên ngoài một tuần, nàng không tự tin, Tống Kiến Chi mặt ủ mày ê nghĩ, thuật tay gạt món salad nàng không thích sang một bên.

Minh Tự nhìn qua, chậm rãi nói: "Kén ăn sao?"

Tống Kiến Chi thấp giọng nói: "Ừm... có một chút."

Chỉ có một chút, những thứ không ngon sẽ ăn sau cùng.

"Tống Tam phiên bản Đại tiểu thư: Thói xấu duy nhất là kén ăn."

"Tôi cười chết mất, đáng yêu vậy sao?"

"Diễn xuất đâu? Diễn xuất trong trailer đâu."

...

Một bữa tiệc tối mọi người ăn đến no nê, ăn xong, Hà Hi Lam là người đầu tiên hỗ trợ dọn bàn, rửa nồi bát đĩa.

Hà Hi Lam nghĩ rõ ràng, nếu chỉ ăn mà không làm gì thì có thể không quá xuất sắc, tốt quá hóa lốp.

Tổ chương trình cho rằng cô là người hay phàn nàn ngay thẳng, chỉ bằng cách biểu hiện tích cực mới có thể giành được sự yêu mến của người qua đường.

Từ Bội thấy Hà Hi Lam cần mẫn, giống như toàn bộ sự "chăm chỉ" trong tính cách của nàng đã bị Hà Hi Lam lấy đi, cho nên chỉ có thể khẽ cắn môi biểu hiện, cũng đi theo phía sau hỗ trợ.

Những người còn lại tụ tập ở phòng khách, sau khi rượu đủ cơm no liền rơi vào trạng thái hiền triết, tâm trạng vô cùng yên tĩnh, nhìn có vẻ hơi buồn ngủ.

PD tuyên bố phiên đoạn trò chơi:

"Ai có thể đi ngủ trưa: Dựa vào biểu hiện của các khách mời, khán giả trên live sẽ bỏ phiếu tại chỗ để quyết định ai có thể ngủ trưa trong hai tiếng. Bốn khách mời hàng đầu sẽ về phòng nghỉ ngơi một lát, bốn khách mời cuối cùng sẽ làm việc ở phòng khách."

"Kênh bỏ phiếu mở trong mười phút, mỗi người một phiếu, mời người xem bắt đầu bỏ phiếu."

Phiên bỏ phiếu đột ngột không chỉ làm khán giả kinh ngạc mà cả khách mời đều có những biểu tình khác nhau.

"Hiện tại mời mọi người bật TV, xem kết quả bình chọn theo thời gian thực."

Ngày nay mọi người đều chơi điện thoại, TV chỉ như một vật trang trí. Bận rộn cả buổi sáng, không ai nghĩ đến việc bật TV lên.

Thịnh Cách tiến lên mở TV, chuyển sang trang phát sóng trực tiếp, mọi người lập tức nhìn thấy chính mình trên màn hình cùng thống kê bình chọn bên dưới.

Phải nói rằng, việc xem mình qua camera trong buổi phát sóng trực tiếp... thực sự xấu hổ gấp đôi.

Phản ứng đầu tiên của một người mới trong giới giải trí như Tống Kiến Chi chính là lấy gối che nửa mặt, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn.

Minh Tự nhìn thẳng vào TV, camera chân thực ghi lại dung mạo của Tống Kiến Chi, đôi mắt nàng sáng ngời, còn có thể nhìn thấy bả vai bên cạnh chính mình.

"Tống Tam thật đáng yêu!"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha Tôi đang xem Chu Chu trong phòng phát sóng trực tiếp"

"Bỏ phiếu bỏ phiếu, để Minh Tự nhà chúng ta nghỉ ngơi"

"Lam Lam còn đi hỗ trợ rửa bát, Lam Lam cũng cần nghỉ ngơi, đau lòng."

Trần Viên Ninh lẩm bẩm một mình: "Sao mình cứ có cảm giác mình như nhãi con trong trò chơi vậy..."

Hắn nhướng đôi mày, tiến lại gần camera, cười có chút đẹp trai lại có chút nghịch ngợm, "Để tôi ngủ trưa đi."

"Nhãi con nhãi con!!! Để nhãi con ngủ đi!!"

"A a a a a a a, đệ đệ yên tâm!! Fan tỷ tỷ mụ mụ cố lên!"

Hà Hi Lam rửa bát trở về, bộ dáng giống như hiền thê lương mẫu. Cô đang ở trong bếp nghe rõ ràng, cô lập tức ý thức được, ngủ trưa cũng không hẳn là chuyện tốt.

Người thắng cuộc đi ngủ trưa, tất cả lưu lượng đều thuộc về 4 người còn lại, nàng đến làm việc chứ không phải ngủ.

Bên kia, Nhạc Nghị thở dài: "Ai da, nếu Viên Ninh nói như vậy, chẳng phải mọi người đều sẽ bỏ phiếu cho cậu ấy sao?"

Thật là như vậy, Trần Viên Ninh vừa lôi kéo bỏ phiếu, số phiếu hiển nhiên đã tăng vọt.

"Nghị ca cũng đang lôi kéo bỏ phiếu, hahaha."

Nhìn thấy số phiếu của mình xếp thứ tư, Hà Hi Lam suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh nói:

"Không nhất thiết." Cô ngồi trên ghế sô pha khẽ cười, "Mọi người đều muốn xem thần tượng nhiều hơn, có thể cố ý bỏ phiếu cho người khác, để thần tượng ở đây."

Hà Hi Lam "nhắc nhở" khán giả.

Mọi người:......?!!!

"Hiện tại hủy còn kịp không?"

"Để Tống Tam ở lại cho tôi, để cô ấy bán manh cho tôi xem! Không ai được phép bỏ phiếu cho cô ấy, nghe không!"

"Mặc dù Minh Tự đã thực sự làm việc vất vả, ô ô ô, tôi đau lòng Minh Tự."

"Nở một nụ cười độc ác với Trần Viên Ninh."

"Tôi rất hối hận vì đã bỏ phiếu cho Lam Lam, không thể hủy, qwq, may mà tôi còn acc phụ vẫn chưa bỏ phiếu, tất cả phiếu đều bỏ cho Từ Bội, tôi thích cô ấy thứ hai, moah moah"

Khi Từ Bội nhìn thấy câu này:??? Tôi rất cảm ơn bạn đã thích tôi thứ hai, mỉm cười.

Mười phút trôi qua, dưới lôi kéo của fan mụ mụ và tỷ tỷ, thứ hạng rất khác so với dự đoán, làm người kinh ngạc nhất chính là Từ Bội, người không có lượng khán giả hùng hậu.

Trong lúc nhất thời, mọi người không biết nên chúc phúc cho Từ Bội giành được vị trí đứng nhất trong phân đoạn này, hay là cảm thấy đau lòng cho nàng vì bị fan của khách mời khác lợi dụng.

Đuổi sát phía sau chính là Minh Tự, giống như mọi người đều cho rằng Minh Tự là người buổi sáng làm việc nhiều nhất cùng mệt mỏi nhất, phải cho cô nghỉ ngơi thật tốt.

Phía sau là Bành Chu và Nhạc Nghị, để Hà Hi Lam, Tống Kiến Chi, Trần Viên Ninh và Thịnh Cách ở lại.

Từ Bội nuốt một chút cay đắng mới đi lên, mỉm cười nói cảm ơn mọi người, đám người Nhạc Nghị đã đi lên tầng hai.

Bên kia, Trần Viên Ninh dùng TV làm hộp thoại, đang giao tiếp với fan thông qua đạn mạc, nói không ngừng. Hà Hi Lam đã đạt được mong muốn của mình, cũng ở bên cạnh trò chuyện với fan.

Màn ảnh quay đám người Trần Viên Ninh, Minh Tự và Tống Kiến Chi không có trong đó, Minh Tự quay đầu lại nhìn Tống Kiến Chi đang nép mình ở bên cạnh, liền thấy nàng đang nhìn mình không chớp mắt.

Giống như vật nhỏ sắp rời xa chủ nhân.

Vật nhỏ còn ngoan ngoãn nói: "Chị đi ngủ đi, gặp lại sau."

"Chào buổi chiều."

Giọng nói của Tống Kiến Chi vừa mềm mại vừa ngọt ngào, giống như một viên kẹo dẻo được bọc trong những hạt đường trắng mịn, nhẹ nhàng chà xát trên đầu lưỡi, tạo cảm giác gai mịn nhưng tan chảy trong miệng.

Minh Tự luôn cảm thấy Tống Kiến Chi rất kỳ quái, giống như chỉ cần ở gần nàng là cô liền có thể hấp thụ được đường. Ngay cả khi cô không nói lời nào, chỉ ở rất gần nàng thì cô vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí yên bình cùng ấm áp từ không khí xung quanh nàng.

Giống như ở gần một ngọn đèn đêm.

Mặc dù bị bỏ lại một bên, toàn thân cô trở nên lạnh lẽo vì mất đi đèn đêm, nhưng khi đèn đêm quay trở lại với cô, dù cô đã cố gắng phớt lờ cùng cố gắng lạnh lùng với nàng, nhưng cơ thể cô vẫn bị bao bọc trong một cảm giác ấm áp dễ chịu, tầng băng mỏng bất tri bất giác lặng lẽ tan rã.

"Chào buổi chiều." Minh Tự dừng một chút, cuối cùng cũng theo ý nghĩ trong nội tâm của mình mà nói lời chào buổi chiều với nàng.

Cô không có ý định làm gì nhiều hơn, cô chỉ mới nguôi giận một chút mà thôi, không thể đối xử quá tốt với Tống Kiến Chi được.

Nếu không, lần sau nàng lại tái phạm.

Minh Tự nghĩ tới những ngày dày vò đó, cuối cùng quyết định rời khỏi Tống Kiến Chi - tạm thời trong hai giờ.

Thiếu bốn người, hội trường đột nhiên có chút trống trải, chỉ có camera và nhân viên công tác, mọi người yên lặng như gà, chờ khách mời khuấy động lên.

Đây cũng là một vấn đề lớn đối với các chương trình truyền hình thực tế, dù sao cũng phải có gì đó để phát sóng, khách mời phải liên tục tạo chủ đề cho khán giả trong khoảng thời gian từ 7 - 22 giờ, điều này cũng thử thách khả năng giao lưu của khách mời.

Hiện tại trong phòng khách có Thịnh Cách, Hà Hi Lam, Trần Viên Ninh và Tống Kiến Chi, Thịnh Cách là người đầu tiên mở miệng nói:

"Chúng ta biểu diễn cho khán giả xem, hay ngủ ở sô pha?"

Trò đùa này thực sự khiến mọi người lạnh kẽo, khán giả giống như có thể nhìn thấy hiệu ứng đặc biệt gió lạnh thổi bay chiếc lá rơi.

Trần Viên Ninh ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, suy nghĩ một lúc rồi kiến nghị: "Trưa rồi, chúng ta chơi game một lát đi?"

Vốn dĩ Trần Viên Ninh chỉ thuận miệng nói, nhưng càng nghĩ càng thấy đó là một ý tưởng​​hay.

Một là trong nhà không có gì thú vị, chẳng lẽ phải ngồi đây nói chuyện hai tiếng đồng hồ?

Hai là người nghiện game bị ngứa tay, đã lâu không chơi game với tiểu biểu tỷ ----- hơn nữa, chính mình cùng tiểu biểu tỷ còn có thể thu hút khán giả bằng kỹ năng của mình. Về phần Thịnh ca cùng Hi Lam tỷ thì phụ trách làm bao cát, quả thực hoàn hảo.

Thịnh Ca nói: "Game gì?"

"Vinh diệu a, có tào khoản không?"

Biểu tỷ nhất định có tài khoản, Trần Viên Ninh đang hỏi hai người còn lại.

Thịnh Ca nhìn trời, nhớ lại một lát rồi nói: "Hình như là có, tôi cũng không chơi nhiều."

Hà Hi Lam do dự, một lúc sau mới gật đầu nói: "Có."

"Tới tới, xông lên." Trần Viên Ninh còn an ủi Hà Hi Lam, "Hi Lam thường không chơi game đi? Không sao, cứ thoải mái chơi, không cần cảm thấy áp lực tâm lý."

Hà Hi Lam đáp lại, cũng không nói gì, lấy điện thoại ra.

Nhân viên chương trình tiến tới, đưa giao diện trên điện thoại của Trần Viên Ninh vào phòng phát sóng trực tiếp, giống như phát sóng trực tiếp game, chỉ lộ ra màn ảnh nhỏ ở góc dưới bên phải, bên trong có bốn cái nhỏ.

"Chào mừng đến với phòng phát sóng trực tiếp vương giả vinh diệu của minh tinh."

"Chờ một chút, có phải bốn người thì cần tuyển thêm đồng đội không? Tôi có thể ngẫu nguyên gặp được không?"

"Woccc, ngẫu nhiên găp được! Vương giả vinh diệu, khởi động!"

Bốn người không thể theo xếp hạng, Trần Viên Ninh trực tiếp tuyển người, lời mời lần lượt gửi đi, ba người còn lại lần lượt vào phòng.

Trần Viên Ninh nhìn kỹ hơn.

Chính mình, tinh anh.

Thịnh Cách, đồng.

Tống Kiến Chi, vương giả.

Hà Hi Lam, vương giả.

Trần Viên Ninh:?

Đạn mạc:???

Thịnh Cách:....

"Ha ha ha ha ha Tôi cười chết mất."

"Đệ đệ: Các tỷ tỷ đừng xem em thao tác. Hai tỷ tỷ: cười nhẹ."

"Chỉ có Thịnh Cách làm đến nơi đến chốn, là đồng đơn giản lại quật cường."

"Đây chỉ là hiệu ứng của chương trình mà thôi, hai cô ấy là vương giả? Sao có thể?"

Có người diss cũng không có gì lạ, hai nữ nghệ sĩ cũng chưa tiết lộ thông tin về phương diện này, bình thường họ chỉ nhìn thấy nữ thần cao cao tại thượng, ngày nào cũng tham dự tiệc rượu đi thảm đỏ, giờ lại nói với mọi người cả hai đều là vương giả?

Chuyện này... thậm chí nếu có nữ minh tinh thật sự thích chơi game thì cũng sẽ không trùng hợp là cả hai đều ở đây đi?

Tống Kiến Chi nhướng mày, quay đầu nhìn Hà Hi Lam, không nghĩ tới Hà Hi Lam chơi game giỏi như vậy? Không biết đây là sở thích thực sự của cô ấy hay là tính cách nữa.

Hà Hi Lam vốn tưởng mình sẽ dẫn đầu, khi nhìn thấy một vị cao thủ khác vào, cô cũng rất kinh ngạc. Hiện tại người có tiền hoạt động giải trí đơn giản như vậy sao? Game đều lên vương giả.

Hai người nhìn nhau, cho nhau cái gật đầu.

Trần Viên Ninh nhìn Hà Hi Lam với tâm trạng phức tạp, đột nhiên cảm thấy cú sốc này cùng đảo ngược cốt truyện có chút quen thuộc...

Chỉ có Thịnh Cách là đồng thau, bình tĩnh nhìn mọi người: "Sao không ghép trận đi?"

Trần Viên Ninh: "Ghép liền đây."

Hắn bi phẫn mà nhấn ghép trận.

Sau khi tiến vào, bắt đầu chọn các anh hùng, những người qua đường may mắn được ghép đôi đều im lặng như gà, giống như không biết tình hình, không hề phát biểu cảm nghĩ, cao lãnh chọn đường.

Ưu tiên nữ, Tống Kiến Chi hỏi Hà Hi Lam trước: "Cô trước đi?"

Có thể đạt tới vương giả cũng không phải tay gà, hơn nữa Hà Hi Lam còn biết đi mấy vị trí, cô không khách khí mà chọn đi rừng.

Thịnh Cách nhất định phải chơi hỗ trợ, đi theo người khác, nếu không hắn sợ bị đánh đến hỗn loạn.

Tống Kiến Chi nâng cằm hỏi Trần Viên Ninh: "Cậu muốn đi đường trên hay đường dưới?"

Trần Viên Ninh: "Em đi đường trên." Vẫn là để biểu tỷ đi đường dưới gánh Thịnh Cách đi.

Tống Kiến Chi đi xạ thủ, Trần Viên Ninh đi top, sau đó mọi người đồng tâm hiệp lực chọn ra một anh hùng hỗ trợ có kỹ năng đơn giản và không dễ chết cho Thịnh Cách.

Chính thức vào trận.

Lúc đầu, Hà Hi Lam phối hợp với người đi đường dưới Tống Kiến Chi và hỗ trợ Thịnh Cách lao tới khu vực rừng địch, cướp bùa xanh của rừng địch.

Mid của địch tới chi viện, Hà Hi Lam lao tới diệt mid đang ẩn nấp phía sau, thành công lấy được mạng đầu tiên.

"Thịnh ca, chúng ta về."

Tống Kiến Chi mang theo Thịnh Cách trở về dọn lính đẩy trụ, cùng đường của địch là vừa xạ thủ vừa sát thủ, liều mạng kháng thương nhưng vẫn bị đánh đến nửa cây máu.

Hà Hi Lam nhanh chóng dọn sạch rừng nhà, đi đường dưới mang theo song buff để bắt người, ba người tông trụ giết sạch địch.

Trụ ở đường dưới bị đánh sập, ba người đi thẳng ra đường giữa để bắt người, cưỡng bức tóm lấy pháp sư, một đợt ép tới.

Tiết tấu đi rừng của Hà Hi Lam quá cao, có thể bắt người ba đường là địch không dám rời khỏi trụ, Tống Kiến Chi mang theo hỗ trợ đi đẩy trụ, người tới liền giết, Trần Viên Ninh không ngốc, phối hợp đúng chỗ, địch nhiều người cũng không sợ.

Double kill, tripble kill, quadkill, megakill.

Đạn mạc xem đến ngây người.

"Cái quái gì vậy?"

"Lam Lam soái quá, ô ô ô, thật soái a a a a, đệ đệ cùng Thịnh Cách thật nỗ lực nghiêm túc làm hỗ trợ ha ha ha ha."

"Hi Lam ngầu quá."

Có lẽ pháp sư cũng đánh đến hưởng thụ, cuối cùng đứng ở suối của địch run rẩy, khi nhìn trụ thủy tinh của địch nổ tung thành pháo hoa, pháp sư vội vàng chat hỏi: "Rừng ad, thêm bạn không?"

"Hahahahahahaha, cậu có biết cậu đang kêu thêm bạn với ai không?"

"Bây giờ tôi thực sự tin đó không phải là khán giả."

"Có lẽ chỉ giả vờ không biết thôi!! Không được rồi, tôi cười chết mất."

"Victory!"

Trong vòng hai giờ, khán giả đã chán ngấy từ ngữ tượng trưng cho chiến thắng này.

Vốn dĩ chỉ có thể chơi bốn năm ván trong hai giờ, nhưng không chịu nổi việc địch bị đánh đến mức tinh thần suy sụp, không thấy hy vọng lội ngược dòng nên đành đầu hàng.

Khi tổ chương trình nhắc nhở đã hết thời gian, Thịnh Cách đặt điện thoại xuống, thở dài: "Đây là lần đầu tiên tôi phát hiện ra game này thú vị đến vậy."

Đạn mạc:

"Nếu tôi có đồng đội như vậy gánh, trải nghiệm sẽ rất tốt, tôi cũng sẽ thấy thú vị."

"Thịnh Cách: Khi tôi còn ở đồng chơi game này không giống như vậy."

Lúc này Trần Viên Ninh nhìn Hà Hi Lam giống như đang nhìn tiểu biểu tỷ khác, cười đến ôn nhu nhưng khi đánh nhau lại rất hung hăng.

Hà Hi Lam đặt điện thoại xuống, cô lại là nữ thần ôn nhu dịu dàng.

Chương trình chơi game kết thúc tại đây, tổ chương trình đã đưa ra một nhiệm vụ mới cho bốn khách mời:

"Đồng bạn ôn nhu: Đi đánh thức người đồng hành đang ngủ trưa."

Truyện Chữ Hay