Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

chương 67

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tống Kiến Chi đang thu mình lại ở một bên bị chuyện này làm cho chấn kinh.

Nàng lập tức muốn tra hỏi hệ thống, thân phận của con gái quốc dân là gì? Hóa ra Triệu Thiên Đóa còn có gia cảnh tốt sao??

Nhưng nghĩ tới cơ sở dữ liệu nhỏ bằng móng tay của hệ thống, Tống Kiến Chi cảm thấy tự mình hỏi Triệu Thiên Đóa sẽ nhanh hơn.

Nàng nhìn tình hình hiện tại, một chiếc bàn lớn ngăn cách hai người, một bên là dáng người yểu điệu Triệu Thiên Đóa, một bên là Tống Kiến Nhân đạm nhiên đối mặt.

Xung quanh hai người giống như sinh ra từ trường kỳ quái nào đó, theo trực giác nhạy bén của Tống Kiến Chi, lúc này lên tiếng có vẻ không ổn.

Tống Kiến Chi nín thở tập trung, vểnh tai lên, quyết định đợi chị gái hỏi lại để thỏa mãn trí tò mò.

Nhưng mà...

Tống Kiến Nhân chỉ là chớp mắt, nhìn Triệu Thiên Đóa, nhàn nhạt nói:

"Liên hôn, miễn cưỡng tính là công việc."

"Nhưng tôi không có hứng thú."

Triệu Thiên Đóa cũng đoán được câu trả lời như vậy, nàng biết chỉ có một số ít người có tính cách như mình, nào có ai chỉ trong nháy mắt đã quyết định chung sống cả đời.

Đặc biệt là Tống Kiến Nhân.

Nhưng biết là biết, khi thật sự bị Tống Kiến Nhân từ chối, nàng vẫn không khỏi cảm thấy mất mát vì hy vọng của mình đã thất bại.

Hy vọng dù mong manh đến đâu thì vẫn là hy vọng đi?

Triệu Thiên Đóa thu liễm ý cười, nói: "Chị thực không suy xét một chút sao?" Nàng nhỏ giọng dụ dỗ, "Chị không hiếu kỳ gia cảnh của em thế nào sao? Điều kiện của em rất tốt đó."

Triệu Thiên Đóa chỉ kém hét lên "Em là Triệu Thiên Đóa, ứng cử viên sáng giá nhất cho liên hôn của ngài."

Tống Kiến Nhân không đáp lại, từ đầu đến cuối, trong mắt cô chưa từng có tia gợn sóng.

Tống Kiến Nhân cầm ly cà phê trong tay lên nhấp một ngụm, Triệu Thiên Đóa đột nhiên nhớ tới hình như không có ai phục vụ trà hay chiêu đãi nàng.

- -- Đây không phải có nghĩa là ngay từ đầu Tống Kiến Nhân đã không chuẩn bị nói vài câu với nàng sao?

Nhìn xem, hiện tại đều không để ý tới nàng.

Triệu Thiên Đóa cảm thấy lời đầu tiên của Tống Kiến Nhân sau khi đặt ly cà phê xuống là mời chính mình rời khỏi văn phòng.

Triệu Thiên Đóa cảnh giác mà đứng thẳng dậy, thái độ đúng mực, ngoan ngoãn thú nhận:

"Tỷ tỷ em sai rồi, em chỉ muốn phô trương một chút thôi."

Sau đó, nàng nhỏ giọng nói thêm, "Nhưng một ngày nào đó chị nghĩ tới nhân sinh đại sự thì nhất định phải tìm đến em nha."

Tống Kiến Nhân:...

"Sao cô gọi tôi là tỷ tỷ?"

Triệu Thiên Đóa trở nên ngoan ngoãn hơn, ngọt ngào nói: "Kiến Chi với em là bạn bè, tỷ tỷ của cậu ấy cũng là tỷ tỷ của em."

Nói xong, nàng nhìn Tống Kiến Chi đang thu mình ở một bên, "Đúng không, Kiến Chi?"

Tống Kiến Chi muốn nói không, nhưng nói phải cũng không ổn, hàm hồ nói:

"Ừm... cái này... Thiên Đóa tương đối lễ phép, đúng không chị?"

Nàng trộm đá cầu trở về.

Chuyện hai người, hai người tự giải quyết đi chứ?

Tống Kiến Nhân nhìn Triệu Thiên Đóa, rất có xúc động muốn giơ tay xoa xoa lông mày.

Lý trí nói với Tống Kiến Nhân, Triệu Thiên Đóa từ nhỏ đã tiến vào giới giải trí, không hề thiếu kinh nghiệm với thế sự, nói không chừng cũng không thua kém mình.

Nhưng Triệu Thiên Đóa đứng đó, xinh đẹp tươi tắn, một thân váy trắng liền có thể xuất hiện như một tiểu tiên nữ.

Đôi mắt giống như quả nho đen mới rửa sạch, lộ ra nghiêm túc nhưng khó có thể khiến người ta tức giận với nàng.

Quên đi, nàng còn trẻ, là bạn của em gái, thật sự không thể so đo với nàng.

Sau khi Tống Kiến Nhân đưa ra kết luận, cô không còn suy nghĩ tới những lời nói kỳ quái của nàng nữa, chỉ giả vờ như không nghe thấy, nói:

“Tùy cô.”

Cô nghiêng đầu nói với Tống Kiến Chi: “Nếu bạn của em đã đến gặp em, ngày mai lại đến đây báo cáo công việc."

Sau đó, cô ấn vào đường dây nội bộ, nói: "Thông báo cho các bộ phận, 10 phút nữa sẽ mở hội thảo."

"Vâng, tổng tài."

Tống Kiến Chi trơ mắt nhìn thao tác của chị gái một lúc mới nhận ra, mình đây là cùng Triệu Thiên Đóa bị đóng gói ném ra khỏi văn phòng sao?

Thậm chí còn bị ném đến dứt khoát lưu loát, chị gái còn “tăng ca”, kêu mọi người 10 phút sau đến dự họp.

Đều như vậy, hai người chỉ có thể hai mặt nhìn nhau rồi đi ra khỏi văn phòng của Tống Kiến Nhân, dọc đường nhìn thấy rất nhiều người đi thang máy lên phòng họp trên tầng cao nhất, đi ngang qua hai người.

Mặc dù những người đi lên đều là tinh anh của Tống thị, ngày thường bất động thanh sắc, nhưng khi bất ngờ nhìn thấy con gái quốc dân xuất hiện trong tòa nhà văn phòng của họ, nhiều người vẫn đưa mắt nhìn lần thứ hai.

Triệu Thiên Đóa cùng Tống Kiến Chi thoải mái hào phóng bước tới, vào thang máy khác đi xuống.

Mãi cho đến khi chỉ còn hai người trong thang máy, Triệu Thiên Đóa mới nở nụ cười thoải mái: “Hôm nay cảm ơn nha Kiến Chi, cuối cùng cũng có chút tiến triển.” Nàng ngẩng đầu, hất đuôi ngựa quanh eo, khuôn mặt tràn đầy thoả mãn, đôi mắt sáng ngời.

Có thể nhìn ra là rất vui vẻ.

“Không có gì, tôi cũng không có làm gì cả.” Tống Kiến Chi nghĩ nghĩ, “Thứ lỗi cho tôi hỏi thẳng... vừa rồi, có tiến triển sao?”

Tại sao nàng chỉ cảm nhận vô tình của chị mình đối với Triệu Thiên Đóa như gió thu cuốn hết lá vàng vậy?

Loại chuyện này, chẳng phải đương sự sẽ cảm nhận càng sâu sao? Tại sao Triệu Thiên Đóa đối mặt với gió thu lại thoải mái giống như gió xuân thổi vào mặt vậy?

Triệu Thiên Đóa nghiêm túc gật đầu, nói: "Đương nhiên là có a."

"Cậu xem, tôi kêu là Nhân Nhân tỷ tỷ, chị ấy nhượng bộ, không truy cứu." Triệu Thiên Đóa đè thấp giọng, vẻ mặt tự nhiên, trong đôi mắt đen hơi thần bí híp lại.

"Con người đều là lùi một bước tiến hai bước, lùi một bước nhỏ tiến một bước to."

Nàng cười, nghịch ngợm nháy mắt: "Cậu có thấy đây là đạo lý này không?"

Tống Kiến Chi:...

Như thế nào lại cảm thấy hình tượng tiểu tiên nữ của Triệu Thiên Đóa đang sụp đổ vậy?

Khi thang máy đi xuống, đến nơi, Triệu Thiên Đóa nắm lấy cánh tay của Tống Kiến Chi, thân mật nói: "Đi thôi tiểu muội muội, tỷ tỷ mua trà sữa cho muội muội."

Tống Kiến Chi nói: "Từ từ?"

Gọi chị gái nhà mình là tỷ tỷ xong, quay đầu liền gọi mình là muội muội?

Triệu Thiên Đóa thờ ơ, cố gắng thuyết phục nàng: "Cậu không quen với cảm giác có hai tỷ tỷ sao? Cứ từ từ, không vội."

Sau cuộc trò chuyện vừa rồi, Tống Kiến Chi đã nhanh chóng học được cách không thể nhượng bộ nữ nhân này, nàng lập tức lắc đầu, nói "Không có".

Đùa à, bằng tuổi nhau không nói, không biết là ai lớn tháng hơn ai. Chỉ nói đến việc hai người đứng cạnh nhau, rõ ràng nhìn vẻ ngoài tiểu tiên nữ Triệu Thiên Đóa chẳng phải còn phì nộn hơn nàng sao?

Tống Kiến Chi há miệng tỏ ra quyết tâm sẽ không nhượng bộ, lại nghe thấy Triệu Thiên Đóa đột nhiên "A" một tiếng, sau đó nhớ ra cái gì đó liền nói: "Vừa lúc không có việc gì làm, muốn đến nhà tôi chơi một chút không? Để tôi kể cho cậu nghe những chuyện thú vị trong lúc quay phim của Minh Tự, còn có một ít ảnh chụp với bạn bè, đều là chụp lén trong tiệc tụ hội."

Lời nói của Tống Kiến Chi đến bên môi đột nhiên đổi thành: "Được được."

"Đi thôi, chúng ta gọi trà sữa mang về."

Triệu Thiên Đóa không quên mua trà sữa cho tiểu muội muội, đưa Tống Kiến Chi đi thẳng đến bãi đậu xe, Tống Kiến Chi đi theo phía sau, nghĩ đến Minh Tự, nàng đã quên mất trước đó định nói gì: "Tôi thích ăn trân châu, trân châu ở tiệm trà sữa cạnh nhà cậu có ngon không?"

"Ngon, tôi đều gọi chân trâu gấp đôi."

"Tôn tổng, ngài không thể vào!” Thư ký lo lắng chặn văn phòng của Ngụy Trí Huyên.

"Tránh ra!" Lông mày Tôn Thanh dựng ngược, trong mắt tràn đầy lửa giận, "Ngụy Trí Huyên rất có bản lĩnh, em trai mất tích không lo, còn bao nuôi tiểu minh tinh?"

"Ngụy ca của tôi còn nằm trên giường bệnh." Tôn Thanh vừa kích động vừa nói, đưa tay đẩy thư ký sang một bên rồi xông vào, "Tôi muốn xem có phải Ngụy Trí Huyên thật sự kêu tiểu minh tinh đến công ty chơi trò ái muội không!"

"Aiz, ngài---"

"Còn ra thể thống gì!" Người đứng sau Tôn Thanh đẩy thư ký ra, Tôn Thanh bước tới xông vào văn phòng.

"Ngụy Trí Huyên, cô làm ra những chuyện hoang đường này, cô--"

Vốn dĩ Tôn Thanh nghĩ rằng Ngụy Trí Huyên đưa tiểu minh tinh vào phòng nghỉ bên trong vui sướng, không nghĩ tới vừa bước vào liền nhìn thấy người, hắn nhìn hai nữ nhân ngồi hai bên bàn tiếp khách, không khỏi nghẹn lời.

Đây là chuyện gì? Mình tới muộn sao? Đã làm xong rồi?

"Ô, chú Tôn." Ngụy Trí Huyên thả con chuột ra, ngồi thẳng dậy nhìn hắn, giọng nói ôn hòa nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.   

"Không phải ngài ở nước ngoài thuê du thuyền, dẫn theo bốn năm người mẫu trẻ tuổi, chơi vui vẻ đến không chịu về nước sao? Nghĩ thế nào lại đến công ty vậy?"

"Hiện tại còn chưa đến thời điểm chia hoa hồng cuối năm đâu." Ngụy Trí Huyên lười nhác nói.

Tôn Thanh đỏ mặt, ương ngạnh nói, "Tôi lại không trở về, công ty sẽ thành bộ dáng gì---- liền nói hiện tại, vừa rồi cô kiêu ngạo đến mức này, có thể tưởng tượng bình thường cô ra vẻ ta đây như thế nào!"

"Tôi với ba cô có giao tình lâu năm, tôi không thể trơ mắt nhìn cô vứt bỏ hết tâm huyết của ông ấy được!"

"Ngụy Kiêu đâu? Cô đã đưa nó đi đâu rồi?"

Ngụy Trí Huyên ngoáy lỗ tai, cũng biết được mục đích của ông chú đê tiện này.

Muốn nói Tôn Thanh không có bản lĩnh khác, chỉ có hai điểm: Mệnh tốt, có được lòng tin của cha Ngụy. Suy nghĩ của cha Ngụy là nguyên tắc của hắn khi giải quyết mọi việc.

Cha Ngụy rất cưng chiều con trai, Tôn Thanh chăm sóc Ngụy Kiêu giống như thái giám thân tín của hoàng thượng chăm sóc hoàng tử, đảm đương chủ tử còn đảm đương nhi tử, hẳn là đã nỗ lực rất nhiều.

Phỏng chừng lần này không liên lạc được với Ngụy Kiêu nên nóng nảy chạy tới tìm mình tính sổ.

Hà Hi Lam ngồi trên ghế sô pha, bất động thanh sắc tắt trò chơi.

Hai người bên kia vẫn đang đối mặt nhau.

Ngụy Trí Huyên đang gánh trọng trách lớn, sắc mặt không tốt lắm, đôi mắt hoa đào như mang theo sát khí, môi đỏ mọng trào phúng nhếch lên: “Ngụy Kiêu? Tôi cũng đang tìm cậu ta.”

“Tìm? Tôi nghĩ chính cô đã làm hại em trai cô! Ước nó không bao giờ trở về!"

"Ngài nói chuyện có căn cứ chút đi, lúc trước hợp tác với Tống gia đang ở thời điểm quan trọng, Ngụy Kiêu già đầu mà não còn không bằng hạt đào, chạy đi khiêu khích em gái của Tống Kiến Nhân."

Ngụy Trí Huyên thở dài, “Tôi chẳng qua là để cậu ta xuất ngoại tránh nạn, làm Tống Kiến Nhân nguôi giận, nếu là người khác sẽ có cơ hội xuất ngoại sao?"

Ngụy Trí Huyên khá hài lòng với câu nói này, ít nhất nghi hoặc là có thật, nhưng trong mắt Tôn Thanh cũng là quá giả tạo.

Hắn đưa tay hung hăng chỉ vào không khí hai lần, gần như chọc thẳng vào mặt Ngụy Trí Huyên: "Cô hỏi tôi? Tôi nghĩ đây là cô giở trò quỷ!"

Ngụy Trí Huyên không ném được cái nồi này, cũng lười tiếp tục tranh cãi với Lão già ngốc này nên nàng chỉ đơn giản trừng mắt nói: "Ừm ừm ừm, được được được, tôi tìm cậu ta trở về là được chứ gì?" Ngụy Trí Huyên mỉm cười nhẹ giọng nói: "Ngài yên tâm, Tống Kiến Nhân cũng đang tìm cậu ta, sẽ làm cậu ta dễ chịu."

Tôn Thanh vội nói: "Tại sao Tống gia còn chưa buông tha nó? Lòng dạ nữ nhân thật độc ác! Cô cùng Tống gia đều độc ác. Ngụy ca nói đúng, gia sản vẫn nên giao cho con trai, giao cho cô chỉ nhìn thôi cũng sẽ bị hủy hoại!”

Hắn dựa vào tuổi già, gần như chỉ vào mũi Ngụy Trí Huyên không ngóc đầu lên nổi.

Vốn dĩ Hà Hi Lam đang đóng vai một minh tinh bình hoa dịu ngoan, nghe được lời này, sắc mặt rốt cục trở nên lạnh lùng.

Cô nhìn Ngụy Trí Huyên, thấy sắc mặt của Ngụy Trí Huyên vô cùng có lệ, dư quang vẫn đang nhìn chiếc máy tính xách tay trên bàn, ánh mắt tiếc nuối, giống như đang bỏ lỡ đấu trường mà nàng có thể giành chiến thắng vừa rồi.

Cơn giận trong lòng Hà Hi Lam lập tức biến mất.

Không để ý là được rồi.

Ngụy Trí Huyên từ nhỏ đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần, từ miệng của cha nàng, từ miệng những người được gọi là anh em của cha nàng.

Khi còn nhỏ, nàng rất khổ sở, nói một câu liền bị trừng phạt, vì thế mà càng khổ sở hơn.

Hiện tại nàng coi đó như chuyện cười, khi tâm trạng vui vẻ sẽ nể mặt những người được gọi là trưởng bối này, khi không kiên nhẫn, nàng có rất nhiều thủ đoạn ghê tởm đánh trở về.

Khổ sở liền sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Ngụy Trí Huyên nhìn đồng hồ nói: Ừm, hôm nay đã cho Tôn Thanh ba phút, nếu tiếp tục nói có lẽ hắn sẽ kích động mà chết.

"Nói xong chưa?" Nàng cắt ngang lời nói của Tôn Thanh, đạm thanh nói: "Nói xong rồi thì ra ngoài đi, tôi không muốn gọi bảo vệ, đỡ phải làm chú Tôn mất mặt."

Tôn Thanh nghẹn lời, biết sự kiên nhẫn của Ngụy Trí Huyên đã hết, nhưng hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ --- nhất là khi có sự hiện diện của người ngoài, một nữ minh tinh trẻ đẹp.

Cuối cùng, hắn ra vẻ như trưởng bối, nhàn nhạt nói: “Không nói chuyện của công ty, cuộc sống riêng tư của cô quá rối loạn.”

Hắn khinh thường liếc nhìn Hà Hi Lam, nói: “Mỗi ngày lêu lổng với loại minh tinh dơ bẩn này, có thể làm ra chuyện lớn gì?"

Loại nam nhân này coi thường người khác để đạt được mục đích giữ gìn phẩm giá của bản thân, cũng là một thủ đoạn phổ biến.

Ngụy Trí Huyên hiểu rõ, nhưng lúc này, trong lồng ngực nàng lại nổi lên một cỗ lạnh lẽo cuồng nộ.

Tôn Thanh nói quá nhiều.

Hà Hi Lam đóng máy tính lại, cô làm động tác đơn giản, tăng thêm vài phần ưu nhã, vòng eo thẳng tắp, tư thế đoan trang, đôi môi đạm sắc mím lại: “Ngụy tổng đừng tức giận, mỗi ngày Tôn tổng đều như vậy nên mới có loại suy nghĩ dơ bẩn này, xem hai người ở cùng một phòng coi chừng bị dùng gậy đánh chết, còn bị đục tròng mắt, đương nhiên là để xem ai dơ hơn ai."

Hà Hi Lam nói, nụ cười trên mặt cô giống như phóng viên phỏng vấn, năm tháng trầm lặng, ôn nhu nhẹ nhàng.

Trong lúc nhất thời, Tôn Thanh nghi ngờ tai mình bị hỏng, đây thật sự là lời nói của tiểu minh tinh trước mặt sao?

Đừng nói Tôn Thanh, ngay cả Ngụy Trí Huyên cũng giật mình, ngay sao đó bật cười, cười đến nỗi đôi mắt hoa đào rỉ ra vài giọt sương pha lê.

Hà Hi Lam không hề bị ảnh hưởng, vẫn mỉm cười nói: "Hôm nay tôi đã hiểu ý nghĩa của câu già mà không đứng đắn, một tiểu minh tinh nhỏ chưa hiểu hết sự đời như tôi còn phải cảm ơn Tôn tổng."

Hà Hi Lam tràn đầy tự tin, Tôn Thanh vẫn chưa hiểu hết Ngụy Trí Huyên.

Cuộc sống giải trí của nàng chỉ giới hạn ở việc chơi game, kích thích nhất là chơi liên tiếp các trò chơi nhập vai.

"Cô!" Tôn Thanh đỏ mặt tía tai, xấu hổ muốn sung máu não, cơ thể run rẩy theo âm thanh. "Cô--"

Ngụy Trí Huyên không cho hắn cơ hội nói, nàng chỉ đơn giản mở cửa, nói với nhân viên bảo vệ đang chờ bên ngoài: “Tôn tổng thấy không khỏe, mau đưa ông ta đến bệnh viện đi – À, đưa đến Ngũ Viện đi, chủ tịch cũng đang ở đó, đừng đưa nhầm."

Ngụy Trí Huyên mỉm cười quay lại nhìn Tôn Thanh, "Để chú Tôn gặp lão ca tốt của chú, thanh tỉnh đầu óc một chút."

"Vâng!"

"Cô có ý gì! Tôi nói cho cô biết, cô đừng quá càn rỡ!" Tôn Thanh rống lên.

Bảo vệ tiến vào không khách khí mà đưa Tôn Thanh ra ngoài, không biết là ai cơ linh, nhìn sắc mặt Ngụy Trí Huyên không tốt liền nhanh chóng bụm miệng Tôn Thanh, thế giới trở nên yên bình.

Thư ký cẩn thận đóng cửa văn phòng lại, Ngụy Trí Huyên quay đầu lại nhìn Hà Hi Lam mấy lần.

Hà Hi Lam biết nàng đang nghĩ gì.

Hôm nay cô có chút kỳ quái, rõ ràng có thể tiếp tục che đậy, để Ngụy Trí Huyên xử lý người kia.

Đột nhiên cô không muốn chịu đựng nữa, cô muốn thay nàng trút giận, cô muốn thay nàng mắng lại, cô cũng muốn...

Cô cũng muốn nàng nhìn thấy con người thật của mình, chính là như thế này.

Hà Hi Lam mím môi cười, nhất thời không biết tại sao mình lại cười: “Còn chơi game không?”

Ngụy Trí Huyên nói: “Trước mắt không chơi nữa.”

Hà Hi Lam híp mắt lại, dừng một chút, chuẩn bị đứng dậy: “Vậy tôi về trước.”

Ngụy Trí Huyên nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: “Đừng đi.”

"Tôi muốn xem văn kiện, em ở lại bồi tôi đi."

Nàng dùng đôi mắt hoa đào mang theo ý cười khóa chặt Hà Hi Lam tại chỗ.

Không muốn rời đi nữa.

Truyện Chữ Hay