"Không tìm thấy, là ý gì?"
Giọng nói của Ngụy Trí Huyên lười nhác, âm cuối vang lên, giống như cảm thấy những lời này thật hoang đường.
Ba vệ sĩ mặc tây trang đen đứng trước bàn, chắp hai tay, đứng thành hình tam giác, hai người phía sau vạm vỡ khỏe mạnh, còn người phía trước thì thon gầy hơn một chút.
Ba người cúi đầu nghe chỉ thị, người đứng đầu thành khẩn đáp: "Ngụy thiếu luôn tổ chức tiệc ở nhà, không ra ngoài, rất có nhiều người ra vào..."
Bọn họ thiếu nhân lực, những người đến dự tiệc đều là hoa hòe lòe loẹt hoặc là lén lút, còn có cả những chiếc xe đắt tiền... Nghĩ đến đây, vệ sĩ nhanh chóng nói thêm: "Còn có, vì kiếm tiền, thiếu gia đã bán hàng cấm, những người tiếp xúc với ngài ấy càng hỗn loạn hơn."
Ngụy Trí Huyên vừa nghe vừa ký vào văn kiện mà thư ký mang đến, nàng ném giấy bút trên bàn, tiếng va chạm của kim loại và gỗ tạo nên âm thanh chói tai trong văn phòng yên tĩnh.
"Sao cậu ta có được những thứ này?" sắc mặt của Ngụy Trí Huyên không tốt lắm, mặc dù rất chán ghét Ngụy Kiêu, nhưng việc Ngụy Kiêu lấy được những thứ bẩn thỉu này vẫn làm nàng tức giận.
Chỉ để chơi cũng không sao, có rất nhiều du học sinh theo đuổi sự kích thích, nhưng Ngụy Kiêu còn làm người bán, hẳn là cũng nghiện rồi.
"Sao không báo cho tôi?"
Đôi mắt hoa đào vũ mị của Ngụy Trí Huyên lóe lên ánh sáng dữ tợn.
Sau đó nàng nhìn thấy ba đại nam nhân phía dưới đều ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Ngụy Trí Huyên không kiên nhẫn nói: "Nhìn tôi làm gì, trả lời."
Người đứng đầu chịu trách nhiệm ứng đối với lửa giận của Ngụy Trí Huyên, đại nam nhân đáng thương như cừu nhỏ yếu ớt nói: "Không phải, không phải ngài đã phái người làm sao??"
Ngụy Trí Huyên:?
"Cái gì?" Câu trả lời của vệ sĩ vớ vẩn đến mức Ngụy Trí Huyên không khỏi nghiêng người hỏi.
"Tôi... Chúng tôi đều tưởng ngài ngầm làm," Vệ sĩ thanh giọng, da đầu tê dại, "Dùng loại vật này để làm tê liệt ý chí của thiếu gia, ngăn ngài ấy nháo lên liền về nước."
Lúc này vệ sĩ đã hiểu, hóa ra không phải mình cùng thủ hạ độc ác tàn nhẫn của chủ tử rất có ăn ý, mà là bọn họ đã hiểu sai chủ tử của mình, hắn nói: "Sau khi thiếu gia bắt đầu bán, chúng tôi mới báo cáo."
Thư ký bên cạnh tiếp tục nói: "Đã báo cáo rồi, nhưng trước đó tổng tài ngài nói thiếu gia ở bên kia không có chuyện gì thì không cần báo cáo lại..."
Thư ký uyển chuyển nói, nguyên lời của Ngụy Trí Huyên là: Ngụy Kiêu sắp chết hoặc sắp về nước, hoặc cậu ta hăm hở nỗ lực, nếu không thì đừng để tôi nghe đến tên cậu ta, ảnh hưởng tới tâm tình chơi game của tôi.
Ngụy Trí Huyên:...
Nghe rất có đạo lý.
Những thuộc hạ trước mặt đều cúi đầu, mồ hôi lạnh sắp chảy xuống đất. Ngụy Trí Huyên muốn phát hỏa, lại bị câu thần thuật này bóp nghẹt, nghĩ tới nghĩ lui, suýt chút nữa bật cười tại chỗ.
Ngụy Trí Huyên tạm thời gác vấn đề này sang một bên, hỏi vấn đề quan trọng hơn: "Hiện tại không tìm được cậu ta sao?"
"Vâng." Vệ sĩ đưa tay lau trán, "Đã an bài người đi tìm thiếu gia, nhưng vẫn chưa có manh mối. Căn hộ của thiếu gia có quá nhiều người ra vào, ngư long hỗn tạp, người nào cũng có, điều tra có chút khó khăn".
Dù vệ sĩ có ý trốn tránh trách nhiệm thì những gì hắn nói đều là đúng. Do thiếu nhân lực nên họ không tiến hành giám sát chặt chẽ, cũng không có ở căn cứ trong nước nên hoạt động rất bất tiện.
Trong lòng Ngụy Trí Huyên hiểu rõ, trầm mặc một lát.
Nàng đột nhiên nghĩ đến người cha già vẫn đang hấp hối trên giường bệnh, nếu biết đứa con trai duy nhất của mình lại trở nên như thế này, hắn sẽ tức chết, hoặc là sẽ tức giận đến mãn huyết sống lại, đá mình ra khỏi công ty.
Suy cho cùng, chính nàng là người đã ép Ngụy Kiêu rời đi.
Mặc dù Ngụy Kiêu là đắm mình trụy lạc, nhưng trời sinh thừa hưởng huyết mạch tốt của cha.
Ngụy Trí Huyên nhớ lại chuyện cũ, trong lòng có chút phiền muội, trợ lý thư ký bên ngoài gõ cửa, cẩn thận thông báo: "Ngụy tổng, Hà tiểu thư đến rồi."
Hà Hi Lam?
Ngụy Trí Huyên suy nghĩ một lúc mới nhớ ra trước đó nàng đã kêu Hà Hi Lam đến công ty.
"Bây giờ là mấy giờ?"
Thư ký thận trọng nhanh chóng nói: "1 giờ 32, còn nửa tiếng nữa mới đến lịch trình buổi chiều của ngài."
Ngụy Trí Huyên xoa xoa giữa lông mày, giọng nói có chút lạnh lùng: "Mau chóng tìm ra Ngụy Kiêu, lấy công chuộc tội."
"Nếu không -"
Ngụy Trí Huyên không nói tiếp, ba đại nam nhân vội vàng đáp lại giống như được ân xá: "Rõ, ngài yên tâm!"
Hà Hi Lam chờ ở khu tiếp tân một lúc, liền nhìn thấy Ngụy Trí Huyên từ văn phòng tổng tài đi ra.
Nàng mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay cổ chữ V màu đen, bên dưới là váy họa tiết, vòng eo thon, tinh xảo giỏi giang. Sắc mặt Ngụy Trí Huyên nghiêm túc, khi ngẩng đầu lên là lãnh diễm mê người.
Hô hấp Hà Hi Lam hơi cứng lại, sau đó đặt tạp chí công ty trong tay xuống, đứng dậy: "Ngụy tổng."
Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, đám vệ sĩ đi theo Ngụy Trí Huyên không khỏi nhìn Hà Hi Lam.
Sau lưng Ngụy Trí Huyên như có đôi mắt, lạnh giọng nói: "Còn không mau cút đi."
"Vâng vâng." Vệ sĩ gật đầu rồi vội vàng rời đi, tiếp tục tìm kiếm thiếu gia Ngụy gia mất tích.
Ngụy Trí Huyên nâng cằm nhìn Hà Hi Lam, nói: "Đi thôi."
Nói xong, nàng giẫm lên giày cao gót, trước tiên đi đến thang máy.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Hà Hi Lam tiến lên một bước, đi theo Ngụy Trí Huyên ở phía trước.
"Trúc Ô."
"Trúc Ô." Tống Kiến Chi đứng trước một tòa nhà màu trắng cân đối, ngẩng đầu lên đọc tên tòa nhà.
Trước đó trên đường, Diệp Tử Tình đột nhiên gửi cho nàng một tin nhắn, nhắc nhở hôm nay nàng có thể đi tụ hội cùng Tống Kiến Nhân.
Tống Kiến Chi không biết tại sao, liền hỏi chị gái về bữa tiệc, Tống Kiến Nhân liền dẫn nàng đi cùng.
Trúc Ô nằm trong vùng non xanh nước biếc cách thành phố S không xa, thảm thực vật được bảo tồn tốt, vào mùa hè nóng nực, cây xanh ngày càng dày đặc, tiếng ve sầu không ngừng kêu.
Được bao quanh bởi một biển cây xanh, tòa nhà xinh đẹp này giống như vẫn còn trên núi Thất Quyết nhưng tinh xảo và yên tĩnh hơn các danh lam thắng cảnh đại chúng.
"Ừm, đây là dân túc của bạn chị." Tống Kiến Nhân vừa nói vừa dẫn em gái vào trong.
Bên hồ có chim sẻ đang uống nước, khi nhìn thấy có người tới, chúng bay vào bóng cây rậm rạp, bóng dáng nhỏ bé nhanh chóng biến mất.
"Không có người sao?" Tống Kiến Chi nhìn chung quanh, không phải mùa hè là mùa của dân túc sao? Tại sao lại không có người?
"Ở đây chỉ chiêu đãi một vài bạn cũ của chị, không có người khác." Diệp Tử Tình đi ra khỏi phòng, cười nói thêm.
"Diệp tỷ!" Tống Kiến Chi lắc lắc tay cô nói, có thêm hai ba người đi ta từ phía sau Diệp Tử Tình, họ đều trạc tuổi Tống Kiến Nhân, toát ra mị lực thành thục, hoặc giỏi giang, hoặc ưu nhã.
"Cậu đến rồi."
So với trạng thái ở công ty, bây giờ Tống Kiến Nhân thoải mái hơn rất nhiều, nói: "Không đến trễ chứ."
"Nào có trễ bằng Huyên Huyên, mau vào ngồi đi." Nữ nhân mặc áo sơ mi ôn hòa nói, mặt mày cũng không xinh đẹp lắm, nhưng cả người trông rất thoải mái, giống như gió xuân trên núi.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn Tống Kiến Chi, "Đây là em gái cậu sao?"
"Ừm, Tống Kiến Chi, Chi trong hoa sơn chi."
Tống Kiến Chi mỉm cười chào hỏi: "Dạ... chào các chị."
"Ai nha, thật ngoan."
"Đôi mắt của em gái cậu thật trong sáng." Nữ nhân kia nồng nhiệt khen ngợi.
Tống Kiến Chi bị những lời liên tiếp của họ làm cho không biết nói tiếp như thế nào, nàng hiếm khi đối mặt với nhiều người lạ đến làm quen cùng một lúc như vậy nên chỉ có thể cố gắng duy trì nụ cười thẹn thùng, giống như một đứa trẻ gặp họ hàng trong dịp Tết.
Một nhóm người nói nói cười cười, lúc này mới đi vào nhà.
Toàn bộ tầng một thông thoáng, từ cửa vào có thể nhìn thấy hồ bơi ngoài cửa sổ sát đất, bóng tre đang nhảy múa xào xạc bên cạnh hồ bơi.
Toàn bộ đồ nội thất đều bằng gỗ, cực kỳ đơn giản, trên đó bày ra một số đồ trang trí có độ bão hòa cao, tạo ra va chạm mãnh liệt.
Nữ nhân mặc sơ mi mang đến cho họ hai cái ly có hình dáng đơn giản, Tống Kiến Chi nói cảm ơn rồi nhận lấy, liền nghe Diệp Tử Tình bên cạnh nói, "Cậu ấy là chủ nhân của dân túc, Ôn Toa."
"Là cậu ấy thiết kế nơi này." Tống Kiến Nhân không nhanh không chậm nói.
"Thật lợi hại a." Đây là lần đầu tiên Tống Kiến Chi gặp thiết kế sư, nàng chân thành khen ngợi.
Ôn Toa mím môi cười nói: "Quá khen, không đáng nhắc tới. Nào, chúng ta uống trà đi."
Người ta nhiệt tình tiếp đãi, Tống Kiến Chi rất nể tình mà nâng lên nếm thử.
Thân ly hơi lạnh, Tống Kiến Chi vẫn đang suy nghĩ bên trong là cái gì, là nước đậu xanh đá đặc biệt của dân túc sao? Mãi đến khi uống một ngụm vào miệng, nàng mới nhận ra nó sủi bọt, kích thích vị giác, hình như là-"
"Coca lạnh??"
Ôn Toa cười, đôi mắt cong cong, "Không nghĩ tới đi."
"Ha ha ha ha ha." Trong phòng vang lên tiếng cười, lúc này Tống Kiến Chi mới phát hiện, chị gái vẫn luôn không động vào ly, những người khác cũng không ai uống.
"Trí nhớ của Kiến Nhân thật tốt, lần nào cũng nhớ đến sở thích xấu của Tiểu Toa."
"Trí nhớ của tôi cũng tốt, chỉ có cậu ngốc!"
Cuối cùng Tống Kiến Chi không thân với họ, bưng cái ly có chút vô thố, Tống Kiến Nhân nói: "Sở thích xấu của Ôn Toa, không muốn uống thì đừng uống."
"Đúng đúng đúng, Tống tiểu muội đừng hoảng hốt, chờ Ngụy Trí Huyên tới-"
"Chờ cái gì, không phải tôi tới rồi sao." Một âm thanh lười biếng vang lên, vẻ mặt Ngụy Trí Huyên cao ngạo bước vào, theo sau còn có người nào đó.
Là Hà Hi Lam, Tống Kiến Chi kinh ngạc, quan hệ của cô ta với Ngụy Trí Huyên rất tốt sao?
Đặt hai người này lại với nhau lập tức khiến Tống Kiến Chi nhớ đến nam nhân Ngụy Kiêu.
Nhìn thấy Ngụy Trí Huyên mang người tới đây, mọi người tựa hồ đều không có khác thường, như thường lệ nói đùa, mời hai người ngồi xuống, Hà Hi Lam mỉm cười dịu dàng, gật đầu với Tống Kiến Chi như chào hỏi.
Quả nhiên Ôn Toa mang ly trà không đứng đắn cho hai người Ngụy Trí Huyên, Ngụy Trí Huyên uống hai ngụm, hét lên: "Ôn Toa! Cậu lại làm cái này!"
Ôn Toa cười như gió xuân thổi qua mặt: "Không phải cậu vẫn như cũ sao, lại bị lừa rồi."
Chỉ hai câu nói, đã lộ ăn ý và quen thuộc giữa những người bạn cũ, dễ dàng làm người khác nhận ra dễ như trở bàn tay.
Tay cầm ly của Hà Hi Lam run lên, lông mi rũ xuống, nuốt ngụm Co ca hơi đắng trong môi.
Cô ngẩng đầu lên, lộ ra chút kinh ngạc: "Là coca."
"Coca lạnh mới giải nhiệt nha." Ôn Toa nghiêm túc nói.
"Ngụy biện." Ngụy Trí Huyên lải nhải: "Năm nay có gì vui? Tôi không muốn ra vườn hái rau cho cậu đâu, nói trước đi."
"Khó có được từ thành phố đến đây một chuyến, xem cậu lười biếng kìa."
"Cậu chưa thấy đâu, năm nay Tiểu Toa đã dọn dẹp phía sau rất đẹp, một nửa bức tường ngăn bằng hoa hồng."
"Dù đẹp đến đâu, tôi cũng sẽ không đến đó, nếu có điều hòa là nghỉ dưỡng tránh nóng, có wifi thì chính là thiên đường nhân gian, tôi muốn ở thiên đường." Ngụy Trí Huyên uể oải nói, ôm chiếc gối màu cam.
Trong lúc những người khác đang trò chuyện, Ôn Toa mang theo hai ba người ra phía sau chuẩn bị nấu ăn, Tống Kiến Nhân vốn định dẫn Tống Kiến Chi đi thăm vườn rau nhỏ của bạn mình, nhưng sau đó cô lại đổi ý, kêu Ngụy Trí Huyên lên tầng hai.
Ngụy Trí Huyên thở dài thật sâu, chậm rãi ôm gối đi theo Tống Kiến Nhân.
Trong phòng khách chỉ còn lại Tống Kiến Chi và Hà Hi Lam.
Tống Kiến Chi đang ôm gối, nhìn thấy Hà Hi Lam đang nhìn lầu hai một lúc.
Hai người không có đề tài chung, cũng không thể nói "A, lần trước gặp nhau cô còn là bạn gái của Ngụy Kiêu!"
Mặc dù Tống Kiến Chi biết cô và Ngụy Kiêu luôn chỉ là trên danh nghĩa, nhưng nghe vẫn là có chút vi diệu.
Tống Kiến Chi xấu hổ muốn lấy điện thoại ra chơi Anipop, vẫn là Hạ Hi Lam thu hồi ánh mắt lại trước, nhẹ giọng nói: "Tống tiểu thư vừa từ trường quay về sao, Minh Tự có khỏe không?"
Nhắc đến Minh Tự, Tống Kiến Chi thực sự có rất nhiều chuyện để nói, lời nói đến bên môi nàng liền nhớ tới hình như Hà Hi Lam là đối thủ của Minh Tự tỷ tỷ, cho nên nàng đành nuốt xuống tất cả xúc động, đúng trọng tâm trả lời: "Tiến độ của đoàn phim vẫn rất thuận lợi, cũng không gặp phải khó khăn gì."
Không biết là Hà Hi Lam vô tình hay cố ý, đề tài vẫn xoay quanh Minh Tự: "Vậy thì tốt rồi, nhiệt độ của bộ phim này rất cao, lại có đạo diễn Bối chỉ đạo, được Tống thị hộ giá, phỏng chừng sẽ đoạt giải."
Đây là lần đầu tiên Tống Kiến Chi cảm nhận được Hà Hi Làm giỏi nói chuyện như vậy, sao có thể khen Minh Tự tỷ tỷ đến dễ nghe như thế?
"Cũng không hẳn, gần đây sự nghiệp của Hà tiểu thư cũng rất thuận lợi, mọi người đều đang tiến về phía trước."
Hà Hi Lam nhẹ nhàng cười: "Đều là công ty chiếu cố."
Bầu không khí dần dần trở nên sinh động, Hà Hi Lam cũng hiểu được. Quả nhiên, Tống Tam và Minh Tự có mối quan hệ rất tốt, thậm chí--
Cô nhớ tới vào ngày thử vai , Minh Tự đã chặn ánh mắt của Tống Kiến Chi ra khỏi cô, xem ra đó không phải là ảo giác của cô.
Hà Hi Lam càng nắm chắc đối với cuộc trò chuyện này, mỉm cười nói: "Hai tuần sau sẽ có một sự kiện, người tổ chức đã mời Minh Tự và tôi. Hẳn là Minh Tự có thời gian đến đó đi?"
"Diệp tỷ nói sẽ điều phối tốt, nhưng Minh Tự còn phải quay phim, thực sự rất mệt".
"Cũng đúng, khoảng thời gian này cô ấy rất vất vả..." Hà Hi Lam đáp lại, ánh mắt vô thức lướt qua tầng hai.
Hai người họ đang nói cái gì vậy?
Trên tầng hai có thiết kế một phòng tắm nắng, Tống Kiến Nhân thản nhiên đóng cửa lại, cô dựa vào cửa, một chân co lên, dáng người yểu điệu, một chân thẳng tắp thon dài, nhẹ nhàng nói: "Tình hình của Ngụy Kiêu thế nào rồi?"
Ngụy Trí Huyên ngồi ở trên bàn đá trắng, chiếc gối màu cam tùy ý ném sang một bên, sắc mặt không được tốt lắm: "Ngụy Kiêu mất tích rồi."
Trước khi tới đây, nàng đã biết nhất định Tống Kiến Nhân sẽ hỏi, chuyện đã xảy ra không thể giấu được, tốt nhất là sớm nghĩ cách tìm được Ngụy Kiêu.
Dù Ngụy Kiêu có làm gì đi chăng nữa, cũng phải tìm được người rồi lại nói.
Nàng kể lại những gì vệ sĩ nói lúc sáng, cuối cùng nói: "Hẳn là người của cậu sẽ sớm quay lại mang tin tức về, tôi không có lừa cậu."
"Ừm." Tống Kiếm Nhân bình tĩnh đáp: "Tôi sẽ để bọn họ tiếp tục tìm cho đến khi tìm được."
"Tìm được nhớ nói cho tôi biết." Ngụy Trí Huyên đúng lý hợp tình yêu cầu chia sẻ thông tin, sau đó hỏi: "Rốt cuộc đứa em trai đê tiện của tôi đã làm gì? Cậu có thể cho tôi biết không?"
Trong mắt Ngụy Trí Huyên tràn đầy dò hỏi.
Tống Kiến Nhân đứng thẳng, không trả lời mà mở cửa rời đi.
Cô đã dùng thủ đoạn che đậy sự việc, xóa đi dấu vết, chỉ để càng ít người biết đến chuyện này.
Lúc này sao cô có thể nói với Ngụy Trí Huyên.
Sau khi Minh Tự quay phim xong trong ngày, buổi tối vội vàng đến một khách sạn gần sân bay thành phố N để nhận phòng, sáng sớm bay đi tham dự roadshow và các hoạt động khác, không nghỉ ngơi mấy ngày liền.
Hoàng hôn trên núi có màu vàng đỏ, thật tráng lệ, kéo dài theo đường cao tốc, trải dài vô tận.
Trên điện thoại là gọi video với Tống Kiến Chi, xung quanh Tống Kiến Chi rất náo nhiệt, đều là nữ nhân, hơn nữa còn là những nữ nhân xinh đẹp có đặc điểm khác nhau. Họ đang ăn cơm ở nhà hàng trên sân thượng, hoàng hôn ở bên cạnh bọn họ, bầu trời xanh hồng, một màu kẹo dịu dàng.
Thậm chí Minh Tự còn nhìn thấy sườn mặt của Hà Hi Lam, Hà Hi Lam không nhìn về phía Tống Kiến Chi mà đang tự tay cắt trái cây đưa cho một người khác.
Tống Kiến Chi nhìn cảnh tượng náo nhiệt ở đây, sau đó nhìn Minh Tự tỷ tỷ lẻ loi trên màn hình, nàng quay người dựa vào lan can, nụ cười rạng rỡ hơn ánh hoàng hôn, đôi mắt mèo vũ mị: "Minh Tự tỷ tỷ sẽ không ghen đi."
Lúc này, phía sau Tống Kiến Chi là bầu trời trong xanh, mơ hồ có thể nhìn thấy núi rừng ở phía xa, đột nhiên chuyển từ bức tranh xa hoa của nhân gian thành một bức tranh phong cảnh núi non.
Minh Tự nhìn động tác nhỏ của Tống Kiến Chi, thấp giọng nói: "Như thế nào, sợ chị ghen còn cố ý giấu đi sao?"
"Không có." Tống Kiến Chi gõ ngón tay vào Tiểu Minh Tự trên màn hình, "Sau này em sẽ đưa chị đến đây, tên nơi này nghe rất êm tai, tên là Trúc Ô, là bạn của chị gái thiết kế, Diệp tỷ cũng ở đây, hóa ra bọn họ đều là bạn cũ."
Nói đến đây, Tống Kiến Chi trộm nhìn về phía nơi đó, mọi người đang ăn, thấp giọng chia sẻ những câu chuyện phiếm: "Aiz, Ngụy Trí Huyên cũng ở đây, chị có biết Ngụy Trí Huyên không? Chính là chị gái của Ngụy Kiêu, cô ấy mang Hà Hi Lam tới."
"Chị nói xem, bọn họ có quan hệ gì?"
Minh Tự suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em dâu cũ?"
Tống Kiến Chi:...
"Chị sẽ dẫn em dâu đi tụ họp sao? Còn là em dâu cũ." Ngữ khí của Tống Kiến Chi có chút ghét bỏ.
Minh Tự nói: "Không, chị không mang theo gì cả."
Tống Kiến Chi càng không vui: "Còn em thì sao?"
"Chị không mang em theo sao?"
Tống Kiến Chi tức giận, chọc vào màn hình lần nữa. Ngón tay của nàng trượt xuống má Minh Tự, vô tình chọc vào một chỗ kỳ quái, sợ tới mức nhanh chóng thu tay lại.
Minh Tự làm ra tư thái nghiêm túc trả lời câu hỏi, cô khẽ cười, trịnh trọng mà ôn nhu nói:
"Em là bảo bối, phải giấu ở nhà."
Giống như pháo hoa nổ tung trên bầu trời, đủ loại tia lửa bùng lên trong trái tim như mưa, bùm bùm bùm. Trong lòng tràn ngập vui sướng, mật ngọt ngào ngạt bốn phía.
Một đám mây đỏ mỏng rơi xuống trên mặt Tống Kiến Chi, nàng cắn môi dưới, cố gắng kìm nén khóe môi đang nhếch lên, che giấu nụ cười trên mặt.
Nhưng khi che miệng lại, ý cười liền tràn ra từ trong mắt, dù đã cố gắng thế nào cũng không thể giấu được.
Hoá ra lời âu yếm của người mình thích chính là đom đóm ôn nhu nhất trong đêm hè.
Khi nhìn thấy, sẽ liền cười.