"Em trai của mẹ cậu"
---
Thịnh Nhậm Tinh ngồi trên ghế trầm tư một hồi lâu rồi quyết định đi tắm rửa trước.
Buồng tắm khá sạch sẽ, trừ bỏ việc vòi hoa sen hơi cũ nên nước cứ bắn tung tóe khắp nơi.
Đúng là tiền nào của nấy.
Sau khi tắm xong, cậu dựa trên đầu giường gọi điện thoại hỏi giặt quần áo.
Đầu bên kia: "Cái gì cơ? Ngại quá ạ, chúng tôi không có loại dịch vụ này."
Thịnh Nhậm Tinh gác chân lên giường, kết quả này hoàn toàn nằm trong dự kiến. Trong lòng cậu không gợn sóng tí nào, nhẹ nhàng thu về một trăm tệ từ bàn đánh cược trong não.
Đầu kia tiếp tục nói: "Có điều chúng tôi có phòng giặt giũ ở lầu một, anh có thể giặt đồ ở đấy."
Thịnh Nhậm Tinh quay đầu nhìn qua bộ quần áo thảy bừa trên mặt đất, mắt lại lia sang chiếc áo choàng tắm trên người mình.
"..."
Sau khi thương lượng bằng một trăm tệ tiền bo, đầu bên kia đáp ứng sẽ giặt đồ giùm cậu, hơn nữa còn rất nhiệt tình tỏ vẻ sẽ giúp cậu sấy khô trước khi đưa về, đảm bảo giặt không sót một sợi vải.
Sức mạnh của đồng tiền tỏa sáng muôn nơi.
Sau khi cúp máy, cậu lật người cầm di động lướt WeChat.
Khâu đầu bư đã gửi cho cậu cả một tràng tin nhắn.
Tin nhắn cuối cùng của cậu dừng lại trên một bức ảnh chụp quầy mì kèm theo câu "Đang ăn tối với người ta".
Phía dưới là một đống chữ oanh tạc như bom nổ.
Khâu Hoài Tín không dám tin nổi:
[Đây là... hàng ven đường???]
[Chỗ như thế này...]
[Chuyện của chú Thịnh đả kích mày dữ vậy hả?! Cái thói ở sạch độ không góc chết của mày đâu?!]
Kinh ngạc cảm thán xong mới nhớ ra:
[Từ từ đã, mày ăn với ai đấy! Thằng nào mà đỉnh thế!]
[Lần trước ông mày đích thân làm cho mày cái bánh kem mà ngoài mặt mày cảm ơn tao sau lưng mày ngại dơ đưa cho Thịnh An Thuyên ăn là ý gì?]
[Lúc ấy tao thông cảm cho chứng sạch sẽ của mày, thì ra là do tao không xứng hả?]
[Tao làm mất ba tiếng đó! Ba tiếng!!!]
[...]
Đọc đống tin nhắn kia xong, mặt Thịnh Nhậm Tinh đen sì, ngón tay nhanh chóng đánh chữ.
[Chỗ đó khá ổn, mì cũng ngon lắm.]
Tay chợt dừng một chút, cậu cười lạnh:
[Con mẹ mày phết kem bơ đếch mang bao tay xong còn bỏ vào mồm liếm, tưởng tao không thấy hả?]
[Đem tặng cho người khác sau lưng mày đã là tôn trọng lớn nhất tao có thể cho mày rồi.]
Vừa gửi xong đầu bên kia trực tiếp gọi điện thoại qua, Thịnh Nhậm Tinh lạnh lùng từ chối cuộc gọi.
Nhưng chỉ nhiêu đấy chưa đủ để ngăn nỗi căm phẫn dạt dào của đối phương.
Khâu đầu bư: [Mày đừng có đánh trống lảng! Nói mau, rốt cuộc là ai mời mày đi ăn? Có phải mày đi tìm thằng ất ơ nào sau lưng tao không? Tao mới tách khỏi mày có một ngày thôi! Mày đã đi tìm người mới rồi ư?!]
X: [.]
Khâu đầu bư: [Mày đừng có chấm câu cho có lệ với tao! Thằng chó đó là ai? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng! Mày không nói tao bán vợ bé của mày!]
X: [Tin nhắn của bạn đã được gửi, tuy nhiên đối phương từ chối nhận tin.]
Khâu đầu bư: [???]
Thịnh Nhậm Tinh rời khỏi khung chat, nhìn giao diện, ngón trỏ gõ gõ trên góc di động.
Cậu mím môi, tiện tay nhấp mở thêm bạn tốt.
Nhập dãy số vào.
Ấn tìm.
[Người dùng không tồn tại]
"?" Thịnh Nhậm Tinh ngẩn người.
Lại thử lần nữa.
[Người dùng không tồn tại]
Số giả hả?
Sau đó cậu phủ định suy nghĩ này trong nháy mắt.
Không có WeChat?
Ngẫm một chốc, cậu soạn tin nhắn: [Cảm ơn vì chiếc ô, mì hôm nay ăn rất ngon.]
Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lát, lại gõ thêm câu: [Khi nào thì trả dù cho cậu được?]
Đánh xong, Thịnh Nhậm Tinh không gửi vội, mà chau mày xem kỹ một hồi lâu.
Không ổn lắm, sến quá đi mất.
Xóa hết đi.
[Trả dù cho cậu khi nào?]
Thế này mới ổn, rất hợp với khí chất của anh Thịnh.
Nhấn gửi đi.
Tin nhắn gửi thành công.
Thịnh Nhậm Tinh trở mình nằm lên giường rồi đặt điện thoại trên gối. Cậu vẫn chưa rời khỏi giao diện, đầu ngón tay ấn ấn trên hai chữ "Hình Dã", tự dưng lại nghĩ đến câu nói 'thằng ất ơ' của Khâu Hoài Tín khi trước.
Nghĩ lại cũng đâu có sai.
.
Hình Dã vừa mới tắm rửa và giặt giũ xong, giờ đang đem đồ ra phơi ngoài cửa sổ.
Sau khi phơi xong, hắn cũng không đóng cửa lại. Hắn chống tay trên lan can sắt bên ngoài rồi tựa người lên khung cửa.
Vết ố trên áo khoác đồng phục rất khó tẩy, hắn phải giặt tay hai lần mới ra được.
Gió rét buổi đêm nhẹ quét cơn mưa phùn tới, đống quần áo trên giá bị thổi bay phần phật.
Thời tiết thế này thì phơi xong chắc còn phải giặt thêm một lần.
Nhưng nếu hắn không giặt, mẹ hắn sẽ truy hỏi không thôi về đống vết bẩn trên quần áo.
Hình Dã sờ sờ túi, lấy ra một gói thuốc lá rồi châm một điếu.
Nhà bọn họ khá gần với con hẻm hắn đánh nhau khi nãy.
Nói đúng hơn là càng sâu tuốt vào bên trong.
Bên trong con hẻm chất đầy những kiến trúc bất hợp pháp, hẹp đến nổi chỉ có thể đi vừa một người.
Cửa sổ ở hai nhà đối diện có thể va phải lẫn nhau, chật chội đến mức ánh sáng mặt trời không thể rọi tới nơi này.
Ban đêm ở đây cũng không có đèn đường.
Có cũng sẽ không để được lâu, chẳng ai muốn điều đấy cả.
Lúc này ở ngoài đường tối mịt không chút ánh đèn, bóng tối bao trùm đến mức trông như một khu phố chết.
Nhưng nếu nghe ngóng kĩ thì lại rất xô bồ. Có đủ loại âm thanh, từ tiếng chào khách đến tiếng đánh nhau, có vui, có cười, có giận, có mắng.
Sức sống của con hẻm đang nở rộ trong màn đêm.
Ngược lại, nhà của hắn thì tĩnh lặng đến bất thường.
Tĩnh lặng là điều bình thường đối với nhà bọn họ.
Hình Dã tựa trên lầu hai, chậm rãi nhả một ngụm khói thuốc.
Ánh mắt hắn dõi theo làn khói khi nó trôi nổi trong không trung, lúc khói đã tiêu tan, hắn lại nhìn vào hư không một cách đờ đẫn.
Tận đến khi điện thoại hắn rung lên.
Lông mi Hình Dã chợt run nhẹ, hắn phục hồi tinh thần lại. Phản ứng theo ngay sau đó là cau chặt mày.
Đây đã là một phản xạ theo thói quen khi hắn nhận được tin nhắn.
Hắn cầm di động lên và nhìn lướt qua màn hình.
Là một dãy số điện thoại ngoài ý muốn.
[Trả dù cho cậu khi nào?]
Hình Dã nhìn chằm chằm một hồi, vốn định đáp một câu [Không cần trả].
Nhưng điện thoại lại vang lên một lần nữa.
Một dãy số quen thuộc gửi tin nhắn đến: [Bên kia đồng ý rồi. Thời gian địa điểm do cậu chọn.]
Trong phòng không bật đèn, nguồn sáng của chiếc điện thoại chấp choáng ánh xanh, phủ lên trên người hắn trông nhợt nhạt đến lạ thường.
Ánh mắt hắn hơi lạnh, chậm rãi gõ câu trả lời:
[Chín giờ tối ngày mai, ở ngã rẽ phía tây.]
Đầu bên kia điện thoại đáp lại hắn rất nhanh: [ok.]
Ở bên ngoài cửa truyền đến tiếng vặn chìa.
Hình Dã giật mình, hắn ném đầu lọc thuốc xuống rồi đóng cửa sổ lại.
Tách.
Đèn được bật lên.
Hình Dã bị lóa mắt bởi ánh sáng bất chợt.
Ngay sau đó, một giọng nói cao vút hét toáng lên.
"Trời đất ơi, mày làm tao sợ muốn chết." Một người phụ nữ trong bộ váy ngắn bước vào. Vỗ vỗ nước mưa trên người, bà càu nhàu, "Sao ở nhà mà không biết bật đèn? Tim tao bị mày dọa nhảy dựng rồi."
Giọng nói của bà vừa cao vừa mỏng, lúc này nói chuyện nghe không giống như giận dữ lắm, ngược lại còn có hơi õng ẹo.
Nhưng Hình Dã lại nhíu mày: "Sao mẹ về rồi?"
Người phụ nữ lườm nguýt hắn một cái: "Cái thái độ kiểu gì đấy!"
Bà quẳng túi xách trên sô pha, bước tới đẩy hắn xê ra, trên người mang theo hương nước hoa thoang thoảng, "Về lấy quần áo."
"Mày có khác gì cái cọc gỗ không chứ, mưa lớn như thế mà còn không biết giúp tao rút đồ vào?"
Nhích mãi mà không được, bà lại đẩy mạnh lần nữa: "Xích ra coi. Mày hút thuốc lúc tao không ở đây hả? Mùi hôi muốn chết!"
Hình Dã nhìn bà, không nói lời nào, người dịch một chút sang bên cạnh.
Chờ người phụ nữ rút hết đống đồ hắn đang phơi bên ngoài xong, hắn mới mở miệng: "Đấy là quần áo con mới giặt."
"Sao không nói sớm!" Người phụ nữ ôm đống đồ cáu kỉnh mắng hắn một câu, lập tức nghi ngờ: "Đêm hôm khuya khoắt mày giặt quần áo làm chi?" Bà quay đầu dò xét hắn từ trên xuống dưới.
Hình Dã điềm nhiên bảo: "Hôm nay nóng, đổ mồ hôi."
Người phụ nữ vẫn nhìn hồi lâu mới buông tha hắn, chậc lưỡi: "Nghèo mà rõ lắm chuyện."
Bà lại treo từng món lên lại, làm xong rồi mới gãi gãi đầu: "Ơ nhưng tao nhớ rõ tao có giặt quần áo rồi mà. Tao nhớ rõ ràng là thế! Cái váy da của tao đâu rồi trời?"
Hình Dã nhắc bà: "Đó là ngày hôm trước rồi."
"..."
Người phụ nữ lại liếc xéo hắn một cái: "Xem như trí nhớ mày tốt."
Bà đóng cửa sổ lại, quay người cầm túi xách đeo vào.
Hình Dã nhìn theo bóng dáng bà: "Mẹ lại ra ngoài à?"
Người phụ nữ ngoái đầu lại, nhìn đứa con của bà đang dựa lưng trên mặt tường.
Bà nở nụ cười, bước qua sờ đầu hắn.
Hình Dã nhíu mày, nghiêng đầu tránh đi bàn tay của bà.
Nhưng dễ gì mà bà chịu tha cho hắn.
Sau đó bà mở túi ra, móc một trăm ra từ trong túi: "Đừng làm nũng nữa, tao qua nhà dì Phương của mày chơi mạt chược tí."
Hình Dã vẫn không nhúc nhích. Khi lườm xuống từ trên cao, trông ánh mắt của hắn có hơi lạnh.
Bà vờ như không thấy, nhét một trăm tệ vào trong túi hắn: "Đi nhé."
Vừa sửa sang quần áo vừa bước ra ngoài, bà bảo: "Mưa to thật, tao nhớ mày có một cái dù lớn lắm đúng không? Cái màu đen ấy, đưa tao dùng với."
Hình Dã: "..."
"Cho bạn học mượn rồi."
"Ồ?" Người phụ nữ ngạc nhiên liếc hắn một cái, nheo mắt: "Bạn nữ ư?"
"Không phải," Hình Dã nói, "Tôn Vấn."
Bà lập tức mất hứng, hừ một tiếng, vừa bước đến cửa lại dặn dò hắn: "Đừng có hút thuốc nhiều quá, có nghe không đấy?"
Hình Dã khoanh tay nhìn bà, vờ như không nghe thấy gì.
Bà cầm thứ đồ ngay bên cạnh ném hắn: "Đừng có giả điếc với tao, đi ngủ nhanh đi. Ngày mai không đi học à? Lại bị gọi điện về nhà thì tao cầm chổi đập chết mày."
Rầm. Cánh cửa bị bà đóng sầm lại.
Hình Dã bắt được vật ấy, đệt mẹ nó, là một cái vỏ son rỗng tuếch.
Hắn im lặng một hồi, khẽ thở dài, tùy tay quẳng nó vào trong thùng rác.
Sau đó hắn cầm điện thoại lên, xóa đi dòng chữ vốn định nhắn cho Thịnh Nhậm Tinh.
Một lần nữa gửi tin nhắn mới.
[Tùy cậu.]
.
Tối hôm qua Thịnh Nhậm Tinh ngủ không thoải mái lắm, cậu vẫn luôn cảm thấy có một con muỗi đang vo ve bên tai mình, mà bật đèn lên thì chẳng thấy được gì, phiền đến mức cậu xém nhảy dựng lên gϊếŧ người.
Mãi đến khi ánh bình minh hé lộ qua đường chân trời, cậu mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Nhưng vừa chợp mắt được một khoảng thời gian tưởng như giây lát thì di động lại vang lên.
Cậu để chế độ rung, lúc này âm thanh ong ong không ngừng nghe cực kỳ giống tiếng muỗi.
Thịnh Nhậm Tinh nhắm chặt hai mắt lần mò chiếc tủ bên đầu giường, sau khi mò ra thì không thèm nhìn đã ấn từ chối.
Một giây sau,
Bzz-bzz-
Cậu đằng đằng sát khí cầm điện thoại lên, muốn nhìn xem thằng nào có duyên thế.
Là một số điện thoại lạ.
Vừa liếc qua một cái, ánh sáng bên ngoài quá mãnh liệt làm cậu nhắm tịt cả mắt lại.
Thịnh Nhậm Tinh uể oải nghiêng người qua một bên, ấn nghe xong thì đặt điện thoại trên tai, chờ người ở đầu bên kia cất tiếng nói.
"A lô?"
Là giọng một người đàn ông, "Là Thịnh Nhậm Tinh đấy à?"
"Ông là?"
"Ấy, cháu đang ngủ à?" Người ở đầu bên kia cư xử rất thân quen với cậu, "Giữa trưa rồi mà còn chưa dậy hả cháu? Cùng ăn một bữa cơm không?"
"Ông là ai?" Thịnh Nhậm Tinh cau mày, nhẫn nại hỏi lại một lần nữa.
"Hử?" Đầu bên kia chợt bất ngờ, thầm thì như đang lầm bầm làu bàu, "Nó không lưu số mình à?"
Ở bên kia đột nhiên xuất hiện thêm tiếng của một cậu nam khác.
Người đó phì cười: "Xấu hổ chưa, chú kể đi kể lại cả nửa ngày, thì ra là người ta còn chả biết chú là ai."
"Câm miệng coi." Người đàn ông trầm giọng mắng họ một câu, sau đó ho khẽ, "Vậy cậu giới thiệu một chút ha?"
"Cậu tên Ngụy Hoan, em trai của mẹ cháu. Xem như là cậu của cháu đó."
Trong cơn mơ màng, ý nghĩ thứ nhất của Thịnh Nhậm Tinh là, mẹ ông mới là em ấy, bắt quàng làm họ kiểu gì vậy.
Lời nói của đằng kia vừa lướt qua đầu lần nữa thì cậu bỗng nhiên bừng tỉnh.
Cậu trợn mắt ngồi dậy: "... Cậu út?"
Bên kia nhẹ nhàng "ầy" một tiếng: "Nhớ ra rồi à?"
Xong lại thì thào với người bên cạnh: "Đã bảo là nó chưa quên mà!"
Vừa mới tỉnh giấc làm đầu óc cậu còn chưa hoạt động bình thường lắm, ngơ ngác "dạ" một tiếng.
Đây là em út của mẹ cậu, người vẫn luôn ở tại Tuyên Thành.
Hồi còn nhỏ bọn họ có từng gặp nhau, chỉ là sau khi cãi một trận to với ba cậu thì ông không còn giữ liên lạc nữa.
Lúc Thịnh Nhậm Tinh tới Tuyên Thành còn nghĩ có nên đi tìm ông hay không, kết quả là người ta đã tự gọi điện thoại tới trước rồi.
Cậu chớp chớp mắt, vừa xoa trán vừa bảo: "Xin lỗi cậu, nãy con chưa tỉnh ạ."
"Không sao cả, cậu giỡn mấy câu ấy mà." Người đàn ông cười xòa, không để bụng.
"Có rảnh không? Ra ngoài ăn bữa cơm nhé?"