Tro Tàn Biển Sâu

chương 007: búp bê

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi ngọn lửa cháy hừng hực màu lục bảo dần dần biến mất, mặt biển xung quanh cũng bắt đầu bình tĩnh lại.

Xác nhận từ đầu dê rừng rằng “Tàu Mất Quê” đã rời khỏi vùng biển nguy hiểm, tiếp theo có thể tự mình vận hành di chuyển, Duncan thả tay ra khỏi bánh lái tối om om, giờ phút này hắn đang cúi đầu, ánh vào trong mắt là cơ thể đã trở lại thành máu thịt, và boong Tàu Mất Quê đã trở về hình dáng ban đầu sau khi ngọn lửa xanh lục tắt đi.

Nhưng từ nơi sâu xa, hắn có cảm giác … rất nhiều chuyện đã không còn như trước.

Hắn có thể cảm thấy được, trong khoảnh khắc bản thân mình nắm chặt vào bánh lái Tàu Mất Quê, một vài thứ đã xảy ra biến hóa, ngọn lửa màu xanh lục kia kết nối hắn với chiếc thuyền này, thậm chí kết nối hắn với cả mảnh biển cả này, dù bây giờ ngọn lửa đã tàn lụi, hắn vẫn cảm nhận được kết nối vô hình ấy, cảm nhận được mỗi một chi tiết nhỏ nhất trên chiếc thuyền vĩ đại dưới chân.

Duncan từ từ nhắm mắt lại, hắn nghe thấy tiếng thì thầm như có như không truyền tới từ những hành lang hun hút tăm tối của Tàu Mất Quê, tiếng thầm thì đó mang theo cảm giác thân thiết vô hình, hắn nhìn thấy đèn lồng bên trong phòng thuyền trưởng chẳng biết đã sáng lên từ lúc nào, ánh sáng trắng bệch nhảy múa trong chụp đèn pha lê, hắn nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào vỏ tàu, phảng phất có ánh mắt thâm sâu ẩn giấu dưới làn sóng biển, nhưng khi hắn thử tìm kiếm nguồn gốc của ánh mắt đó, nó lại ẩn nấp đi như có ý thức…

Duncan mở mắt, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, cánh buồm linh thể như sa như sương trên cột buồm Tàu Mất Quê cũng theo đó mà lay động, hắn đi về phía cầu thang hướng tới boong tàu, dây thừng bên cạnh cầu thang ngọ nguậy lui sang hai bên.

Hắn hiểu được rằng… sau khi lựa chọn tiếp nhận bánh lái, hắn mới là thuyền trưởng chân chính của chiếc thuyền này.

“Thuyền trưởng, chúng ta đang nổi lên từ biên giới Linh Giới, rất nhanh sẽ trở về thế giới hiện thực,” tiếng của đầu dê rừng truyền tới từ phía bên cạnh, nhưng lần này lại không cần thông qua ống đồng truyền tin trên thuyền nữa, mà trực tiếp xuất hiện trong đầu Duncan, nó cũng không quá ồn ào mà trở nên nghiêm túc hơn nhiều khi nói đến chuyện chính sự, “Chúng ta khá may mắn, lúc hạ xuống sâu nhất cũng chỉ "Lắc" một chút ở tầng dưới cùng Linh Giới, gần như không bị ảnh hưởng bởi độ sâu Sâu Thẳm.”

Thế Giới Hiện Thực, Vùng Biển Linh Giới, Biển Sâu Sâu Thẳm, còn có Á Không Gian dường như nằm ở nơi còn sâu hơn nữa… Trong đầu Duncan nổi lên những từ ngữ kỳ quái này liên tiếp xuất hiện ngay trước mặt mình, hắn biết rõ những từ đó đang chỉ vào tình hình chân thật của cái thế giới quái đản này, nhưng hắn vẫn không biết ý nghĩa chân chính của những từ ấy là gì.

Chỉ có điều lúc nghe tiếng đầu dê rừng gọi mình là “Thuyền trưởng”, Duncan cứ loáng thoáng cảm thấy một chút biến hóa nhỏ bé vi diệu trong giọng điệu của đối phương, hắn thậm chí nghi ngờ rằng dù là giờ phút này mình nói ra thân phận bản thân là “Chu Minh” đi nữa, đầu dê rừng vẫn sẽ phục tùng mệnh lệnh… đây chính là biến hóa xảy ra sau khi mình cầm lái, đồng thời khôi phục lại từ trong “Lửa Xanh”.

Có điều sau khi do dự suy tính, hắn vẫn không tùy tiện thử nghiệm vấn đề đó, cũng không hỏi thăm đầu dê rừng về những vấn đề liên quan tới Linh Giới, Sâu Thẳm và Á Không Gian.

Nếu như là vài ngày trước, đúng là hắn đã thực sự rơi vào lo lắng và bất an, khi đó hắn gấp gáp muốn hiểu rõ tình cảnh của mình, nhưng bây giờ có vẻ hắn không cần nóng nảy.

Thế giới này, có tồn tại “Người” khác, tồn tại những con thuyền khác, tồn tại xã hội có trật tự, tồn tại nền văn minh, điều đó đủ để hắn nảy sinh ra rất nhiều mong chờ vào tương lai, thậm chí nảy sinh ra một chút “Quy hoạch” dù vẫn còn mơ hồ.

Trong lúc miên man suy nghĩ, Duncan nhớ lại chi tiết cuộc gặp gỡ với chiếc thuyền đột nhiên xuất hiện từ trong sương mù dày đặc, nhớ lại ống khói bắt mắt trên chiếc thuyền kia, và cả những kết cấu máy móc trực tiếp xuất hiện trong đầu hắn khi nó và Tàu Mất Quê giao nhau.

“Đó là một chiếc thuyền dùng động cơ máy móc… Còn Tàu Mất Quê nhìn qua lại giống như chiến hạm cánh buồm của thời đại trước…” Duncan lẩm bẩm, “Nhưng nó cũng không hoàn toàn là một con tàu máy móc…”

Trên chiếc thuyền kia tồn tại một ít khoang tàu không rõ ý nghĩa, bày trí trong khoang giống như hiện trường tế lễ nào đó, Long Cốt của tàu còn có thể nhìn thấy rất nhiều hoa văn và ký hiệu kỳ quái.

Giống như để trang trí, nhưng lại vượt quá nhu cầu trang trí.

“Đầu dê rừng,” Duncan đột nhiên mở miệng nói, hắn không biết kia tên của đầu dê rừng là gì, vô ý thức nói ra xưng hô trong đầu, “Vừa rồi khi "giao thoa" với chiếc thuyền kia, cái người trông như thuyền trưởng đó đã hét to với ta, ông ấy nói cái gì?”

Có vẻ như đầu dê rừng không thèm để ý chút nào tới xưng hô mà thuyền trưởng dành cho mình, nó tiếp nhận trong vui vẻ và trả lời nhanh chóng: “Sóng gió quá lớn, không nghe được tiếng.”

“Ngươi cũng không nghe rõ?” Duncan nhíu nhíu mày, “. . . Cứ cảm thấy biểu cảm ông ta lúc đó bi tráng như chuẩn bị đồng quy vu tận với ta vậy, thứ ông ta gào thét ra hẳn cũng là chuyện tương đối quan trọng.”

“Muốn đồng quy vu tận với ngài thuộc về phản ứng bình thường của nhân loại, cũng là phản ứng hết sức bình thường đối với thủy thủ trên biển, chẳng có gì đáng để ngạc nhiên, mà tiếng gầm rú của lũ kiến trước khi lay cây càng không cần ngài tốn công phí sức đi để ý. . .”

Trả lời từ đầu dê rừng lộ ra vẻ cực kỳ "đương nhiên", Duncan đang đi từ cầu thang lên boong tàu lại suýt chút nữa dừng bước, hắn kinh ngạc run khóe miệng: “Muốn đồng quy vu tận với ta là phản ứng bình thường của nhân loại?”

Lời này vừa nói xong hắn đã cảm giác có chút không ổn, bởi vì nó chẳng khác gì làm bại lộ lỗ thủng trong thân phận “Thuyền trưởng” hắn đang mang, bại lộ ra thiếu sót trong hiểu biết của hắn về chính “Bản thân”, đây có lẽ do tiêu hao quá nhiều tinh lực vì ngọn Lửa Xanh vừa rồi, cũng có thể tính cảnh giác bị suy yếu vì đã hòa cùng Tàu Mất Quê làm một thể, trong nháy mắt đó Duncan hơi căng thẳng… nhưng có vẻ đầu dê rừng lại hoàn toàn không để ý tới.

“Bọn chúng sợ hãi ngài, rất bình thường,” giọng điệu đầu dê rừng lại còn như có chút tự hào, “Bất cứ kẻ nào di chuyển trên Biển Vô Tận đều nên biết sợ hãi ngài, giống như sợ hãi Old God hay sợ những bóng ma trong Á Không Gian vậy, ngài biết từng có một vị học giả kiệt xuất về công trình học. . . Cũng có thể là nông nghiệp học hoặc là ẩm thực… đã từng nói một câu. . .”

Lý trí của Duncan không chịu tiếp nhận đề tài này, bởi vì hắn rất lo lắng nếu tiếp tục đề tài này thêm nữa, bản thân sẽ không lừa dối nổi (đương nhiên nguyên nhân quan trọng hơn là: thực tế, hắn không muốn phản ứng lại với đầu dê rừng, bởi vì đối phương chỉ cần có người đáp lại thì độ ồn ào sẽ tăng lên theo cấp số nhân), mà chỉ một giây sau, hắn bị một sự vật khác trên boong thuyền thu hút sự chú ý.

“. . . Đây là thứ đồ chơi gì?” Duncan đứng nơi rìa boong tàu, ngạc nhiên nhìn thứ ở trước cửa phòng thuyền trưởng.

Đó là chiếc hòm gỗ dài tầm một người, chế tạo trông cực kỳ tinh xảo, vật liệu gỗ tối màu không biết tên được ghép khít kín kẽ, lại được gia cố bằng đinh tán kim loại trông như làm bằng vàng ròng, ngoài vỏ chiếc hòm còn có hoa văn phức tạp được điêu khắc lên, trông như là chữ viết, hoặc lại như ký tự tượng hình đã bị vặn vẹo hết mức có thể… Cái hòm này tuyệt đối không phải đồ vật vốn có trên Tàu Mất Quê! Lúc trước khi Duncan đi ra từ phòng thuyền trưởng cũng không hề thấy nó!

Sau một hồi lặng im, tiếng từ đầu dê rừng lại vang lên: “. . . Không biết, nhưng chắc hẳn là chiến lợi phẩm. . .”

“Chiến lợi phẩm?!” Duncan không kịp phản ứng lại ngay lập tức, hắn đi vòng quanh chiếc rương hai vòng, “Đồ chơi này nhìn thế nào trông cũng giống một cỗ quan tài, nhưng lại tinh xảo đẹp đẽ hơn quan tài thông thường quá nhiều. . . Khoan đã, chiến lợi phẩm, ý của ngươi là cái thứ này "Lấy" từ trên con tàu kia?!”

“Một chuyến đi săn thành công, thưa thuyền trưởng,” giọng điệu đầu dê rừng có chút nghiêm túc, kèm thêm một chút ngữ âm phảng phất như đang tâng bốc, “Mỗi một lần ngài ra tay đều luôn luôn thắng lợi trở về, đây là bình thường.”

Duncan há to miệng trong vô thức, rõ ràng mình cũng không có ý định lấy thứ gì khỏi thuyền người ta, đây là săn đuổi với “Thắng lợi trở về” quái quỷ gì?

Nhưng suy nghĩ lại, hắn lại sợ lời này mà nói thì không phù hợp hình tượng “Thuyền trưởng” của bản thân, quan trọng hơn là chiếc thuyền máy móc kia giờ phút này đã biến mất sâu trong biển sương mù, liên tưởng đến vừa rồi vị thuyền trưởng râu bạc đó nhìn mình lom lom muốn rách cả mí mắt, trạng thái phảng phất muốn thí mạng chết chùm với mình, hắn cho rằng cái thứ này chắc hẳn là không thể trả về, cũng chỉ có thể ép mọi điều muốn nói về lại trong bụng.

Hắn đứng trước chiếc hòm gỗ hoa lệ như một cỗ quan tài, để ý tới nắp của nó dường như đã lỏng ra, có vẻ chỉ cần một bước nữa là mở ra được.

Sau một chút do dự, hắn đặt tay lên nắp hòm gỗ… chí ít thì hắn muốn biết rõ rốt cuộc bản thân đã lôi thứ gì lên thuyền sau trận “Đua thuyền trong Linh Giới” vừa rồi.

Cơ thể này còn cường tráng hơn trong tưởng tượng, chiếc nắp gỗ cũng không quá nặng nề như đã nghĩ, gần như chỉ dùng một chút sức lực, Duncan đã nhấc được chiếc nắp hòm tối om lên một khoảng nhỏ, sau đó là hoàn toàn nhấc hẳn lên.

Duncan trợn mắt há hốc mồm nhìn vào trong rương.

“Người?”

Trong hòm gỗ, một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp lẳng lặng nằm… mái tóc dài trắng bạc tựa thủy ngân trải rộng trong rương, dung mạo tinh xảo đến hoàn mỹ, lại mang theo một loại khí độ cao quý đến siêu nhiên, mặc một bộ váy cung đình hoa lệ màu tím đen, hai tay chập lại đặt trước người, dường như đang chìm trong giấc ngủ say lâu dài.

Hoàn mỹ như là búp bê.

“Không đúng, đây quả thật là một con rối!”

Trong khi quan sát tỉ mỉ, Duncan đột nhiên chú ý tới kết cấu khớp nối không thuộc về loài người của đối phương.

Truyện Chữ Hay