Bóng ma khổng lồ nghiền ép lao tới, mỗi một người trên tàu Gỗ Sồi Trắng đều nhìn thấy cái khoảnh khắc đủ để họ ghi nhớ suốt đời.
Đó là chiếc chiến hạm ba cột buồm, cổ xưa nhưng tràn ngập vẻ uy nghi… ở cái niên đại mà tàu hơi nước không còn là thứ gì kỳ lạ, chiến hạm cánh buồm cổ xưa hiện ra từ trong sương mù dày đặc dường như lao ra từ bức tranh sơn dầu một thế kỷ trước. Cột buồm cao ngất, mạn thuyền dốc đứng, bên ngoài thân thuyền gỗ đen nhánh là ánh lửa màu lục tựa vong hồn rùng rùng thiêu đốt, cánh buồm to lớn căng lên trong hư vô, trên buồm ngưng tụ ảo ảnh gào thét hòa với tầng tầng lửa dữ… khung cảnh ấy, dù là ở trên Biển Vô Biên đáng sợ, cũng chỉ xuất hiện trong những truyền thuyết tai họa kinh hoàng nhất về biển cả.
“Sắp đụng rồi!!!”
Có thuyền viên kinh hoàng thét lớn, những con người kiếm sống trên biển vốn nổi danh thô lỗ gan dạ dũng mãnh, trong thời khắc phải đổi mặt với con tàu khổng lồ như thế cũng không thể không mất bình tĩnh, bọn họ hét lên, chạy nhanh, có người thử tìm chỗ núp trên boong thuyền, có người nắm chặt mọi thứ có thể cố định bản thân ở gần bên, thậm chí có người trực tiếp quỳ xuống trong sóng gió trập trùng, cầu nguyện bằng trái tim thành kính trước giờ chưa từng có, tụng niệm tên của Nữ Thần Bão Tố Gormona hoặc Chúa Tể Tử Vong Bartok.
Trên Biển Vô Biên, phước lành của các vị thần đã suy yếu, chỉ có sức mạnh từ hai vị chính thần này vẫn công bằng chú ý đến tất cả con dân như trước.
Nhưng cũng không phải tất cả thuyền viên đều mất đi tỉnh táo, lái chính trên thuyền ngay lập tức đưa ánh mắt nhìn về phía vị thuyền trưởng mà mình tin cậy nhất, hắn biết rõ du hành trên Biển Vô Biên đầy rẫy nguy cơ tứ phía, một vị thuyền trưởng dày dặn kinh nghiệm vĩnh viễn là mấu chốt quyết định số phận toàn thuyền. Lawrence dong duổi trên biển cả đã hơn ba mươi năm, vị thuyền trưởng già trên năm mươi tuổi này có thể đã không còn được cường tráng như khi còn trẻ, nhưng kinh nghiệm sinh tồn hắn có được trên mảnh biển cả mênh mông này có lẽ vẫn còn tìm được một chút hy vọng sống cho mọi người.
Chiếc thuyền nổi lên từ trong sương mù dày đặc kia, rõ ràng không giống như con thuyền lang thang nơi thế giới hiện thực, mà càng giống như thứ gì đó nhô ra từ Linh Giới hoặc “Chỗ càng sâu”, nếu như nó là một loại dị tượng siêu phàm nào đó, vậy cũng có thể sử dụng sức mạnh siêu phàm để đối kháng.
Các vị thuyền trưởng già dong duổi trên Biển Vô Biên, đều có ít nhiều kinh nghiệm đối mặt với dị tượng siêu phàm.
Nhưng lái chính lại chỉ nhìn thấy sợ hãi và kinh ngạc hiện ra trên mặt thuyền trưởng.
Vị thuyền trưởng già cầm chặt bánh lái không nhúc nhích, có vẻ không hề để ý tới cả con tàu của mình đã bị bao phủ hoàn toàn dưới bóng tối, hắn nhìn chòng chọc vào bóng con tàu đang lao tới ngay phía trước, cơ bắp trên mặt căng cứng như đã hóa thành tượng đá, cuối cùng mới rít ra từ trong kẽ răng vài chữ, mấy chữ đó còn lạnh hơn cả gió nơi vùng Biển Lạnh: “... Là Tàu Mất Quê...”
“Thuyền... Thuyền trưởng?!” Lái chính bị cái tên mới bay vào trong tai đó làm cho giật nảy mình, như bất cứ ai kiếm sống trên Biển Vô Biên, hắn đã nghe qua cái tên này từ những thuyền viên nhiều tuổi hơn, giàu kinh nghiệm hơn và cũng mê tín hơn, “Ngài nói cái gì?! Đó...”
“Tàu Mất Quê!!!”
Thuyền trưởng Lawrence lại dường như không nghe thấy tiếng từ lái chính, ông ta dốc hết sức lực nắm chặt bánh lái con tàu Gỗ Sồi Trắng, phảng phất muốn gào thét lên với thứ gì đó, mà gần như ngay khi tiếng hét của ông ta vang ra, thân thuyền nguy nga của Tàu Mất Quê cuối cùng cũng chạm đến đầu tàu Gỗ Sồi Trắng.
Gần như tất cả thủy thủ đều hét ầm lên.
Nhưng va chạm rung trời chuyển đất trong dự đoán lại không xuất hiện… con tàu khổng lồ hừng hực lửa dữ màu lục bảo đó dường như chỉ là một ảo ảnh quy mô lớn, mang theo ảo giác ánh sáng gào thét càn quét qua boong tàu Gỗ Sồi Trắng, vỏ thuyền dày nặng, khoang tàu âm trầm, hành lang mờ tối, Long Cốt và những cột trụ rực lửa… Các thủy thủ trợn to ánh mắt hoảng sợ, trơ mắt nhìn bản thân mình tiến vào trong ảo ảnh về con tàu ma, còn ngọn lửa màu lục đang thiêu đốt con tàu lại như một tấm lưới lửa, quét ngang bọn họ.
Lawrence cũng trơ mắt nhìn ngọn lửa rừng rực gào thét tràn tới bản thân, nhưng trước đó, hắn nhìn thấy lái chính bị lửa quét qua ngay phía trước mình… thân thể lái chính bỗng nhiên hóa thành linh thể hư ảo trong ngọn lửa, hài cốt trong cơ thể rực cháy như củi, hắn lại nhìn thấy vị mục sư trước đài cầu nguyện bên cạnh, ngọn lửa trên người mục sư lúc sáng lúc tối, như thần minh phía sau anh ta còn dùng chúc phúc của mình che chở tín đồ khỏi bị Tàu Mất Quê nuốt mất.
Sau đó, lửa cũng đốt lên người Lawrence, ông ta nhìn thấy thân thể mình cũng có biến hóa y hệt, một thứ cảm xúc mệt mỏi, phục tùng và e ngại mãnh liệt dâng trào khắp toàn thân, Hải Dương Hộ Thân Phù giấu trên người bắt đầu phát huy tác dụng, cảm giác nóng rực và mát lạnh thay nhau xuất hiện giúp lý trí của Lawrence miễn cưỡng được giữ lại, ông “xuyên qua” khoang tàu và hành lang Tàu Mất Quê trong chút lý trí còn sót lại đó.
Khoang tàu âm trầm ngột ngạt đập vào mặt, lại gào thét lao đi, dây thừng và những con hà thối rữa quấn quanh cột gỗ rực lửa màu xanh lục, ông nhìn thấy một khoang chứa hàng to lớn chất đầy những thứ quái dị vốn nên được chôn cất dưới đáy biển sâu. Lawrence lại nhìn thấy một khoang tàu sang trọng, trên mặt bàn đặt trong khoang trưng bày một cái sọ dê rừng bằng gỗ.
Chiếc đầu dê rừng đảo ngược, lạnh lùng nhìn chăm chú vào mắt Lawrence.
Cuối cùng, Lawrence dốc hết sức lực toàn thân để ngẩng đầu lên, thấy được bóng người đang cầm giữ bánh lái… bên cạnh chiếc bánh lái cổ điển, bóng người cao lớn khoác trang phục hàng hải màu đen uy nghiêm mà đáng sợ tựa chúa tể của những con ác mộng, bóng người đó thống trị tất cả u linh liệt diễm, thậm chí ngay cả biển cả sâu tận trong Linh Giới cũng dường như khuất phục, xé mở một vệt nứt sau lưng hắn.
Lawrence chấp nhận số phận, nhắm mắt lại… ông ta biết rõ bây giờ bản thân đã là một phần của Tàu Mất Quê, vị thuyền trưởng ác mộng kia cần một chút vật hiến tế, để thỏa mãn sự cô độc và trống rỗng vô cùng vô tận.
Nhưng một giây sau, ông lại cố gắng gom tất cả dũng khí để mở mắt, Lawrence cảm thấy toàn bộ can đảm lẫn điên cuồng suốt cả đời mình ngưng tụ lại trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi này, ông nhớ tri thức mình có được từ sách vở và truyền thuyết, nhìn chăm chú vào vị thuyền trưởng kinh hoàng đứng trên Tàu Mất Quê bằng thái độ bình tĩnh và thành khẩn nhất có thể.
“Ngài không cần phải mang tất cả mọi người đi… dẫn ta đi, bỏ qua cho thủy thủ đoàn của ta.”
Nhưng mà bóng người cao lớn kia không trả lời, hắn chỉ lạnh lùng ném ánh mắt tới, trong ánh mắt đó dường như mang theo có một chút hiếu kì… phảng phất như đang hiếu kì vì sao một tên thuyền trưởng phàm nhân bé nhỏ lại dám cò kè mặc cả với mình.
Cuối cùng Lawrence không kìm nổi gầm lên giận dữ: “Bọn họ cũng có vợ con già trẻ!!”
Bóng người đứng trên Tàu Mất Quê rốt cuộc cũng có phản ứng, hắn nhìn chằm chằm về phía Lawrence, tựa như nói thứ gì những chỉ có một thứ tiếng rít vang dội vang lên, trong tiếng thét gào, Lawrence mơ hồ nghe được một chút tiếng nói, nhưng không có một chữ nào nghe được rõ ràng.
Tiếng đáp lời từ trên Tàu Mất Quê truyền đến, cứ thế tiêu tan trong tiếng thét gào của sóng biển…
“Ông nói cái gì?! Gió lớn quá ta không nghe thấy!!”
Một giây sau, tiếng ầm ĩ to lớn xộc vào trong tai Lawrence, hòa với tiếng gió, tiếng sóng biển và tiếng các thủy thủ kêu to ngoài cửa, nơi khóe mắt ông ta quét qua, ngọn lửa xanh lục đang rút đi nhanh chóng, một mảnh ảo ảnh cuối cùng còn sót lại của Tàu Mất Quê cũng tiêu tán sạch sẽ vào không khí như sương mù.
Lawrence hít mạnh, thở ra một hơi, ngay sau đó chú ý đến hai tay mình vốn đã bị liệt diễm màu xanh lục đốt trụi lại khôi phục về nguyên trạng, ngay cả những người khác trong phòng điều khiển cũng đều biến trở lại thành thân thể máu thịt, vị mục sư thành kính đang tựa vào bên cạnh đài cầu nguyện, thở hổn hển, đồng thời không ngừng tụng niệm thánh danh Nữ thần Bão Tố Gormona, bụi mù màu tím đen trong lò xông hương cũng dần dần tan đi, dâng lên từ trong chiếc lò bằng đồng là sương mù trắng tinh khiết.
Lawrence mất một lúc lâu mới ngắt được cơn thở hổn hển, sau đó vừa kinh sợ vừa nghi hoặc quan sát bốn phía, như còn không tin nổi vừa rồi cơn ác mộng kia đã kết thúc, cho đến khi tiếng của lái chính truyền đến từ bên cạnh: “Thuyền trưởng! Chiếc thuyền kia… Tàu Mất Quê bỏ đi!”
Lawrence có chút thất thần, mất vài giây đồng hồ để phản ứng rồi mới tự lẩm bẩm với bản thân: “... Hắn thế mà lại bỏ qua cho chúng ta?”
Lái chính nhất thời không nghe rõ: “Thuyền trưởng? Ngài nói cái gì?”
“Vị thuyền trưởng Duncan đó...” Lawrence lẩm bẩm trong vô thức, nhưng ngay sau đó liền tự giáng cho mình một cái tát, như lỡ không cẩn thận nhấc lên từ ngữ cấm kỵ nào đó vậy, rồi ông đột nhiên ngẩng đầu nhìn lái chính, “Điểm danh toàn thuyền, nhanh! Nhìn xem trên thuyền thiếu mất người nào!”
Lái chính lập tức gật đầu tuân lệnh, nhưng hắn vừa muốn rời đi, Lawrence lập tức gọi hắn lại: “Còn phải nhìn xem trên thuyền có thêm người nào!”
Lái chính sửng sốt một chút, ngay sau đó kịp phản ứng, bên trong ánh mắt nhiều hơn một tia kinh ngạc lẫn sợ hãi, hắn hít sâu một hơi, nhỏ giọng tụng niệm danh hiệu Nữ thần Bão Tố, rồi vội vàng chạy nhanh ra ngoài boong thuyền.
Trên tàu Gỗ Sồi Trắng vẫn còn trong trạng thái di chuyển tại Linh Giới, chuông tập hợp gõ vang dồn dập như chuông đòi mạng.