Tàu Mất Quê rất to lớn, lớn đến mức kỳ lạ, theo Duncan, làm một chiếc thuyền dùng buồm làm động lực thì Tàu Mất Quê sở hữu quy mô vượt quá giới hạn cần thiết.
Quy mô to lớn như thế, đồng nghĩa với kho hàng càng thêm rộng lớn, pháo mang theo càng nhiều, kết cấu càng thêm kiên cố, cùng với tư thái càng thêm ổn định trước sóng gió, tất cả đều mang ý nghĩa rằng nó có thể đối mặt với hành trình khiêu chiến xa xôi gian khổ nhất.
Nhưng trước mắt, Duncan còn không có kễ hoạch gì cho cái gọi là hành trình xa xôi cả, chiếc tàu ma to lớn lạ thường này chỉ mang lại cho hắn cảm giác cô độc, nếu như trên thuyền có thêm một “thuyền viên” nói chuyện được, vạy thì đó tuyệt đối không phải việc xấu.
Dù sao trên chiếc thuyền khổng lồ này có rất nhiều “Phòng khách” bỏ không.
Tiếng bước chân phá vỡ sự yên tĩnh trong hành lang, Duncan mang theo búp bê Gothic, buớc xuống cầu thang gỗ, đi tới khoang thuyền tầng dưới ở phía đuôi tàu, nơi này nằm ở ngay dưới phòng thuyền trưởng, xét theo kết cấu thì đây là “Nơi cư trú cao cấp” trong tàu, so với những khu vực u ám âm trầm lại tỏa ra từng tia khí tức quỷ dị ở tầng thấp hơn, ít ra nơi này cũng được coi là sạch sẽ sáng sủa.
Duncan dừng bước trước một khoang thuyền dành cho thuyền viên, tiện tay đẩy cánh cửa gỗ đang khép hờ ra.
Bên trong là căn phòng một người bài trí đơn giản.
Trên thuyền có rất nhiều khoang thuyền cá nhân giống như vậy, nhưng đều bỏ không từ lâu, còn hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu đã từng có người sử dụng chúng.
Sau khi thăm dò sơ qua khu vực tầng trên của Tàu Mất Quê, Duncan đã để ý đến sự tồn tại của những căn phòng trống này, chẳng qua khi đó vẫn chưa suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ hắn đã tự mình nắm giữ con tàu ma này, biết được bí mật con tàu có thể tự vận hành, tự nhiên có một mối nghi hoặc sinh ra.
Chiếc thuyền này vốn đã không cần thuyền viên… Vậy những gian phòng cho thuyền viên này chuẩn bị cho ai?
Phòng cá nhân trong khoang thuyền tầng trên hiển nhiên được chuẩn bị cho những thủy thủ cấp cao như lái chính, phó nhì, thủy thủ trưởng… ở khu vực tầng dưới còn có khoang tập thể với giường chung dành cho thuyền viên bình thường, ngoài ra trên tàu còn có phòng ăn, phòng đánh cờ chơi bài rõ ràng để cung cấp cho nhiều người sử dụng. Khác với những cánh buồm và dây thừng vốn không cần người điều khiển, bản thân những trang thiết bị kia tồn tại chính là chuẩn bị cho “Người”.
Nhưng chiếc thuyền này không cần đến thuyền viên.
Duncan hơi cau mày, hắn đã nhận thức được, chiếc tàu ma bây giờ đang tự mình vận hành trên biển, trong một thời kỳ lịch sử nào đó… Hẳn là cũng có thuyền viên.
Chí ít là thuở ban đầu khi chiếc thuyền được tạo ra, nó được thiết kế hợp lý, sở hữu trang thiết bị cung cấp cho thuỷ thủ đoàn sử dụng.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, dẫn đến chiếc thuyền này biến thành bộ dạng như bây giờ? Thuyền viên trên tàu đã đi đâu? “Thuyền trưởng Duncan chân chính” liệu có phải chủ nhân của con tàu ngay từ đầu? Chiếc đầu dê rừng quỷ dị kia còn biết những bí mật gì?
“Thuyền trưởng?” Một âm thanh nghi hoặc đột nhiên vang lên từ phía sau.
Dòng suy nghĩ của Duncan bị cắt đứt trong nháy mắt, cũng bị giật mình kêu lên, ngay sau đó hắn mới nhận thức được đây là giọng từ tiểu thư búp bê, trong nhất thời hóa ra hắn đã quên cả Alice tồn tại.
Những ngày qua, Duncan đã quen với hiện trạng chỉ có một mình mình sống trên tàu, quen với cả âm thanh ồn ào từ đầu dê rừng, kết quả đến lúc này đột nhiên có thêm một Alice, hắn hơi có chút không quen.
“Ta là Duncan, cô có thể gọi ta là thuyền trưởng Duncan, gọi trực tiếp là thuyền trưởng cũng tùy cô tự do,” Duncan cấp tốc chẩn chỉnh lại biểu cảm một lần, rồi mới xoay người lại nhìn tiểu thư búp bê ở sau lưng, “Gian phòng trống này từ nay về sau sẽ là của cô, vào xem một chút đi.”
“A, vâng!” Alice gật nhẹ, trước hết là nghển đầu vượt qua vai Duncan, nhìn thoáng qua tình hình trong phòng, sau đó xoay người nắm lấy chiếc hòm gỗ vẫn luôn
lơ lửng ngay sau lưng, kéo lên vai, cẩn thận từng li từng tí khiêng quan tài vào gian phòng.
Nhìn thấy chiếc “Quan tài” luôn bám dính lấy Alice như hình với bóng, khoé miệng Duncan không nhịn được xúc động run run,
hắn nhìn tiểu thư búp bê tiểu thư cẩn thận tỉ mẩn đặt cỗ “Quan tài” ở cạnh giường, còn thêm phần cẩn thận kiểm tra lớp lót lông nhung thiên nga phủ bên trong một chút, nhịn không được cuối cùng phải mở miệng: “Cô muốn mang theo cái hòm này suốt có đúng không?”
“Đúng vậy!” Alice nói như chuyện đương nhiên, “Không thì tôi biết phải đặt nó ở chỗ nào?”
“Cái rương này từng là phong ấn lên cô, ta còn tưởng rằng cô sẽ để ý đến chuyện đó chứ,” Duncan nhíu mày, “Hiện tại, xem ra ngược lại, cô không thể rời khỏi nó.”
“Những người kia mới phong ấn tôi, lỗi không phải tại cái rương,” Alice ngồi trên cái hòm, vừa nói vừa vỗ vỗ vào nắp hòm bằng gỗ, “Ngài muốn vào ngồi thử một chút không?”
Duncan lắc đầu: “Không cần, cô cảm thấy gian phòng kia thế nào?”
“A, cực kỳ tốt,” Alice nhìn qua trông thật vui vẻ, tuy vẫn nhìn vào bài trí đơn sơ trong phòng, bản thân lại như đang ở trong cung điện hoa lệ, “Cái đó là tủ quần áo? Tôi không có trang phục gì để thay cả, chắc là không dùng được rồi… Nhưng có ngăn tủ, rất tốt. A, còn có một cái bàn, sau này có thể để đồ lên đó, nhưng hình như tôi cũng không có gì để đặt lên… Có lẽ dùng để đặt đầu được nhỉ? Chải đầu cho tiện…”
“Cô hài lòng là ổn,” nhìn xem một con búp bê Gothic ngồi trên quan tài quy hoạch đời sống sinh hoạt là một cảnh tượng rất quỷ dị, nhất là trong kế hoạch còn xuất hiện một chút nội dung hết sức khả nghi, nhưng trên mặt Duncan đã từ từ lộ ra vẻ mỉm cười, sau đó hắn lùi lại nửa bước về phía sau, biểu cảm khôi phục như bình thường, “Đầu tiên cô có thể ở lại đây nghỉ ngơi một lát, thích ứng hoàn cảnh nơi này một chút.
Cô đươc phép hoạt động tự do ở tầng này và boong tàu phía trên, ngoại trừ cầu thang hướng xuống tầng dưới, kết cấu chỗ này cũng không phức tạp, bản thân cô có thể nắm vững vị trí tất cả gian phòng rất nhanh chóng.
Ta ở trong phòng thuyền trưởng, có việc gì cô có thể đến bên kia tìm ta, nếu như ta không ở đó thì trên bàn hàng hải có một cái đầu dê rừng biết nói chuyện, hắn là lái chính của ta.”
Trước đó Alice còn vừa nghe vừa gật đầu, chờ đến khi nghe tới hai câu cuối cùng lại mở to hai mắt ngay lập tức: “Đầu dê rừng?! Bức tượng gỗ đen như mực đó sao?!”
“Xem ra cô đã chú ý tới nó.”
“Thứ tôi chú ý tới là… Nhưng ngài bảo rằng nó biết nói chuyện?! Mà lại còn là lái chính của ngài?” gương mặt Alice lộ vẻ kỳ lạ, “Tôi còn tưởng rằng đây chẳng qua là cái… Thật không thể tin nổi!”
“… Cô còn là một con búp bê biết đi biết nói,” Duncan nhìn Alice mà mặt không đổi sắc, “Cô lại cảm thấy một cái đầu dê rừng biết nói chuyện là không thể tưởng tượng nổi?”
Alice sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn xem hai tay của mình, phảng phất đến lúc này mới kịp phản ứng lại, nói thầm: “A… Hình như cũng phải?”
Duncan lắc đầu, quay người rời đi: “Cứ thế đi, cô ở lại đây nghỉ ngơi, có chuyện thì tìm ta.”
Tiếng Alice truyền tới từ phía sau lưng hắn: “Vâng, thuyền trưởng.”
Sau khi rời khỏi đó, Duncan cũng không đi tới nơi nào khác mà trực tiếp quay trở lại phòng thuyền trưởng của mình, hắn ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn hàng hải rộng lớn, tượng đầu dê rừng gỗ lập tức hoạt động, quay đầu hướng về phía Duncan với âm thanh ken két:
“A! Thuyền trưởng trở lại rồi! Xem ra ngài đã sắp xếp chu toàn cho quý cô ấy, ngài xem, đúng như tôi đã nói, đó là một quý cô ôn hòa vô hại, tuyệt đối không có ảnh hưởng xấu gì đến hành trình trên biển của ngài, còn có thể giúp ngài trò chuyện giải sầu. Tôi thấy ngài đã quyết định để cô ấy lại trên tàu, ngài định sắp xếp chuyện gì đó cho cô ấy làm sao? Tàu Mất Quê không cần người cho lắm, boong tàu sẽ tự cọ rửa boong tàu, đại bác tự biết lau chùi đại bác, khoang trữ nước sẽ tự bảo trì giữ gìn khoang trữ nước… Có lẽ cô ấy có thể phụ trách quản lý phòng bếp? Hình như ngài vẫn luôn không hài lòng lắm về cơm nước trên tàu… A, nhắc lên cơm nước, có vẻ đầu tiên chúng ta cần bổ sung chút nguyên liệu nấu ăn, thịt muối khô và pho mát cứng trong nhà kho có thể đã hơi cũ kỹ, mặc dù thủy thủ thô lỗ sẽ không bắt bẻ phàn nàn gì về đồ ăn trên biển, nhưng dĩ nhiên thuyền trưởng Duncan vĩ đại…”
Duncan cảm giác mình đầu óc mình đều sắp sôi lên sùng sục, giờ khắc này hắn lại tin chắc vào một việc: Có cái đầu dê rừng ồn ào ở đây rồi, quả thật hắn cần một “đối tượng trò chuyện bình thường” giống như Alice!
“Ngậm miệng,” hắn hung hăng trừng mắt với đầu dê rừng, đợi đến sau khi đối phương ngậm miệng lại mới nói tiếp, “Vừa rồi khi có mặt Alice ngươi quay ra thành thật, ta còn tưởng rằng cuối cùng ngươi cũng học được giữ yên lặng rồi chứ.”
“Không được xen vào khi thuyền trưởng phỏng vấn thuyền viên mới, đây là quy củ trên biển, dù cho kẻ trung thành tôi đây là thợ lái chính kiêm phó nhì kiêm thủy thủ trưởng kiêm…”
Duncan không đợi đầu dê rừng nói xong (trên thực tế nếu như hắn không cắt ngang thì cái đầu dê rừng này vốn không hết lời để nói): “Trong vài ngày tiếp theo, chăm chú để ý tới hành động của con rối kia.”
“A… Hả? Nhìn chằm chằm quý cô kia sao? Ngài vẫn còn chưa yên tâm về cô ta? A à, cũng đúng, cẩn thận là đức tính cần thiết để làm thuyền trưởng…”
“Cô ta có rất nhiều bí mật, mà còn không nói ra toàn bộ, có lẽ
sự thật là bởi vì chính bản thân cô ta cũng không biết, cũng có thể là… Cố ý giấu diếm vì một mục đích nào đó. Tóm lại, bất kể thế nào, chung quy cô ta vẫn là con “Búp bê bị nguyền rủa”, lại còn có danh hiệu “Dị thường 099,” Duncan từ tốn nói, “Trước đó, người trên chiếc thuyền kia vận dụng phong ấn trùng trùng điệp điệp để phòng ngừa Alice rời khỏi hòm gỗ, nhưng bây giờ con rối hình người bị phong ấn đang hoạt động nghênh ngang ngay trên thuyền của ta, ta cần một chút thời gian để xác nhận Alice thật sự là một con búp bê vô hại… Dù chỉ vô hại trên vẻn vẹn mỗi mình Tàu Mất Quê thôi cũng được.”