Cửa phòng bị đá văng mạnh bạo, một thanh niên xinh đẹp duy trì tư thế đá, chớ nhìn bề ngoài vô cùng xinh đẹp của y, giống như một mỹ nhân sắc đẹp tuyệt trần. Thế nhưng, người nào đó thật ra còn là cao thủ không thủ đạo, cộng thêm tính tình quái đản, nếu ai dám xem thường y, chắc chắn sẽ bị đánh thành đầu heo.
"Vương bát đản, dám bắt nạt Tâm Tâm!" Người còn chưa thấy bóng đã nghe thấy tiếng.
Hiện lên trước mắt Ánh Ảnh lúc này là một bộ dáng thảm thương của Tàn Tâm, trong miệng bị nhét một miếng vải bố, dấu răng bị cắn trên vai rướm máu. Khắp người đều có những vết bầm tím, dương vt giữa hai chân bị cravat trói chặt, cúc huyệt phía sau và bắp đùi đang dính đầy dịch lỏng màu trắng cùng với tơ máu, bên trong đó vẫn còn một món đồ chơi đang rung động! Người đàn ông kia thì ngồi ở bên giường, lặng lẽ ngắm nhìn món đồ chơi bị làm nhục chính là đứa em trai bảo bối trong lòng mình!
"Tâm Tâm!" Đây là đứa em trai mà ba anh em họ luôn nâng niu trên tay, ngậm trong miệng thì sợ tan chảy, lại bị hành hạ như vậy. Từ nhỏ đến lớn, ngay cả bọn họ cũng chưa từng nặng lời với Tàn Tâm bất kỳ chuyện gì, chứ đừng nói là đánh nó, mắng nó, cái thằng khốn Vương bát đản kia lại hành hạ nó như thế, đồ súc sinh!
Người anh trai hung hăng lôi tên cầm thú đứng dậy quăng ra ngoài, vội vàng lấy ra nhúm vải bố nhét trong miệng em trai, cởi cravat trói buộc dương vt của cậu, sau đó nhẹ nhàng tắt và rút món đồ chơi đang rung động.
"Tâm Tâm..."
"Ánh Ảnh, anh không nên đến!" Đã bị hành hạ vài giờ nhưng Tàn Tâm dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Ánh Ảnh, coi chừng!"
"Làm thế nào mà ngàn năm nay tao mới có thể thấy được con rệp hiếm thấy này?" Cũng không nhìn lại phía sau, quay lại đá một cái vào bụng của Lãnh Quân Kỳ ở sau lưng mình.
"... Cái thứ giày rách này đã bị tao thượng qua, mày còn bảo vệ cho nó như thế?"
"Tâm Tâm dâm đãng!" Gương mặt xinh đẹp của Ánh Ảnh mà lại dùng những lời tục tĩu, hoàn toàn không hợp.
"Ánh Ảnh, xin lỗi, em không đứng nổi, có thể đưa em về nhà không?" Tàn Tâm không muốn hai người họ tiếp tục cãi nhau ầm ĩ vô nghĩa, cậu thà rằng cùng với anh trai mau chóng rời khỏi nơi này. Dù sao cũng bị anh trai thấy mình xấu xí rồi, rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì nữa, cậu cũng không biết, nhanh chóng rời khỏi nơi này mới là việc chính.
"Dám đi?"
"Rồi sao, tao lúc nãy ở dưới lầu đã báo cảnh sát, cũng báo quầy tiếp tân có người bắt cóc, nếu như qua hai mươi phút tao và Tâm Tâm không đi xuống, cái tội danh bắt cóc mày đã có thể bị hình thành! Mau tránh ra!" Dùng drap giường phủ lên thân thể mềm nhũn không gượng dậy nổi của Phong Tàn Tâm, ôm cậu vào trong lòng mình, bực tức vứt lại những lời khó chịu với Lãnh Quân Kỳ rồi rời đi.
Lãnh Quân Kỳ lạnh lùng nhìn bóng lưng của hai người.
Em là của tôi mãi mãi, không ai có thể cướp em đi.
◇◆◇
"Tâm Tâm... Xin lỗi, cũng tại anh không bảo vệ em thật tốt..."
"Anh... Em muốn rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt..."
Tuy rằng bản thân bị tổn thương rất sâu, nhưng vẫn theo bản năng muốn bảo vệ Lãnh Quân Kỳ... Cậu yêu người đàn ông này đã nhiều năm rồi... Cũng sớm dồn hết tâm tư tình cảm của mình vào anh ta, không thể thu trở lại.
"Anh sẽ không bỏ qua cho người dám hành hạ em như thế, anh muốn cho nó thân bại danh liệt!" Ánh Ảnh vừa thấy em trai của mình bị lăng nhục, làm gì dễ dàng buông tha cho cái tên đàn ông ngang tàng kia.
Y cắn răng, ở trong đầu hung hăng chém chém chém tên nào đó thành khúc.
"Anh... Đủ rồi! Chúng ta về nhà, đi ngay hôm nay, đi liền bây giờ... Em không muốn trả thù Quân Kỳ, em có thể trở về nhà làm trợ lý riêng cho anh cả, mãi mãi không gặp mặt anh ta nữa, anh ba cũng đừng so đo nhiều như vậy, em van anh!" Tàn Tâm mở miệng yêu cầu.
Ánh Ảnh nhất thời rơi vào tình thế lưỡng nan, y vốn không muốn... Chết tiệt... Nhưng đây là lần đầu tiên Tâm Tâm đưa ra yêu cầu, y làm sao có thể để cho em trai khổ sở.
Ánh Ảnh hoàn toàn không có khả năng chống cự đối với Tàn Tâm, y đành bại trận với ánh mắt như cún con của đứa em.
"Được... Mọi thứ anh đều chiều theo ý em! Anh đi tìm máy bay ngay bây giờ, Tâm Tâm đi thu dọn đồ đạc!" Nếu mình không thể động thủ dạy dỗ tên khốn kiếp kia, nói cho anh cả và anh hai, bọn họ nhất định sẽ dạy dỗ thật tốt cái tên vô lại kia!
"Ừm... Em lập tức đi thu dọn ngay, phiền lòng cho anh quá!" Tàn Tâm không có nghĩ nhiều đến ẩn ý trong lời nói tìm máy bay của anh trai.
Khi Tàn Tâm thu dọn xong hành lý, Ánh Ảnh lôi kéo Tàn Tâm đi ngay ra ngoài cửa.
Ánh Ảnh lại lôi kéo Tàn Tâm đến sân thượng của toà nhà.
"Anh... Rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Ha ha... Anh đã gọi trực thăng dùng tốc độ nhanh nhất bay sang đây, tránh cho em hối hận lại không muốn về nhà!"
"Không cần như thế chứ... anh... Quá phô trương rồi!"
"Chúng ta ngồi trực thăng đến sân bay trước, rồi dùng máy bay riêng ở phi trường bay thẳng về nhà!" Ánh Ảnh vừa cười vừa nói, chỉ là giọng nói khá nghiêm túc, một chút cũng không giống như nói đùa, làm Tàn Tâm càng muốn òa khóc lớn... Tác phong làm việc của các anh trai đều rất phô trương! Còn có chút khác người, nên mới làm cho cậu muốn một mình sống tự lập.
"Ha ha... Trực thăng đến rồi!" Ánh Ảnh mở miệng nói.
Chờ trực thăng dừng lại, Tàn Tâm hiểu không còn cơ hội để hối hận, Ánh Ảnh cũng tỏ ý bảo cậu lên trực thăng, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi vào trực thăng.
Ánh Ảnh cũng nhảy lên theo.
"Đến sân bay riêng rồi bay sang bên kia!" Ánh Ảnh liền hạ lệnh.
"Vâng, Ảnh tiên sinh!" Phi công rất nhanh lái trực thăng bay lên không trung, ra đến sân bay.
Quân Kỳ, chúng ta không thể gặp lại nhau rồi... Anh nhớ giữ gìn sức khỏe, hy vọng anh có thể tìm được người anh yêu thương, là do chúng ta không có duyên phận... Không thể ở bên nhau...