Editor: Tiểu Hách
Lãnh Quân Kỳ rất tốt với Phong Tàn Tâm, tốt đến mức Tàn Tâm và anh trai Phong Hạo Tinh đều cho rằng người đàn ông giống như trung khuyển trước mắt căn bản không phải là hắn, là bị mấy thứ gì đó nhập vào? Chỉ là sự thật chứng minh, hắn thật đúng chính là Lãnh Quân Kỳ đấy!
Không chỉ khao bữa sáng còn tặng kèm bữa trưa thêm bữa ăn khuya, hầu như hai bốn tiếng đều làm bạn, cùng chơi, thậm chí là cùng ngủ, chuyện gì cũng nghe theo Tàn Tâm. Còn Tàn Tâm bị đánh bại bởi sự đeo đuổi tấn công điên cuồng của ai đó, không thể làm gì khác hơn là lén lút than thở, nhưng cũng có chút xíu cảm thấy ngọt ngào.
Qua sự quan sát cẩn thận có thể nói là theo dõi đúng một tháng, cho dù không muốn như thế nào nữa, Hạo Tinh không thừa nhận cũng không được, người đàn ông nào đó đối với em trai bảo bối của mình cũng coi như tốt. Đây chính là ý kiến đứng trên lập trường của Hạo Tinh, còn đối với đương sự mà nói, cậu lần đầu tiên nhận được sự ôn nhu của Lãnh Quân Kỳ đối với cậu.
Tàn Tâm thiếu chút nữa là chìm đắm trong sự ôn nhu đó, bất quá, trong lòng lúc nào cũng có sự phòng bị, cảm thấy khó khăn giống như cái gút chết.
Gút chết là loại nút thắt rất khó tháo ra sau khi đã xử dụng để leo hay kéo vật nặng rồi thì rút chặt vào thân dây, nhất là trường hợp dây đã bị ngâm vào nước như là loại gút đơn hay gút kép.
Lãnh Quân Kỳ lại nhân cơ hội, lúc chỉ có hai người ở một chỗ sẽ khẽ hôn cậu hoặc là nhân cơ hội ăn chút đậu hủ, chỉ là chưa từng vượt quá khuôn phép trước mặt anh trai Tàn Tâm. Bởi vì Tàn Tâm và Hạo Tinh tới Thượng Hải để bàn bạc hợp đồng, sự tình đương nhiên là xử lý cho đến khi nào xong thôi, công việc ở Thượng Hải đã giải quyết hết, hai người cũng chuẩn bị thu dọn quần áo, lên đường về nhà, Lãnh Quân Kỳ đương nhiên cũng tính toán đi theo bọn họ.
Cho nên, bây giờ ba người đều đang ở trên máy bay.
Tuy rằng thoáng có đổi cái nhìn đối với Lãnh Quân Kỳ, chỉ là cái vết nhơ của hắn trước đây, cho nên, Hạo Tinh mới không có sắc mặt hòa nhã gì với hắn.
Mà trở về dinh thự rộng lớn, thái độ của Phong Minh Nguyệt và Phong Ánh Ảnh còn ác liệt hơn. Bởi vì hai người họ cũng không quên được, những việc Lãnh Quân Kỳ đã làm với Tàn Tâm, khiến cho hai người họ chẳng những sắc mặt không tốt, ngay cả giọng nói cũng rất tức giận.
Mặc dù đối với Lãnh Quân Kỳ rất khó chịu, nhưng mà, giống như đã nói qua, cũng không có ngăn cản hắn và Tàn Tâm ở chung phòng. Thậm chí là nối gót ra vào như hình với bóng, chỉ là ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy, những anh lớn cũng chỉ là đang cố kiềm chế mà thôi.
Lãnh Quân Kỳ ngắm nhìn Tàn Tâm nằm ngủ mê mệt ở trên giường, nhịn không được rơi xuống trán cậu một nụ hôn.
Chuyện này đáng ra cũng không có gì, chỉ là có điều không may bị Phong Hạo Tinh trông thấy được khi cửa không đóng!
Mà Lãnh Quân Kỳ cảm giác được ánh mắt rực lửa của người nào đó, xoay người nhìn lại, liền thấy Phong Hạo Tinh đứng ở nơi đó, biểu tình khá lạnh lùng.
Còn Hạo Tinh lại giơ tay lên, ngoắc ngoắc một ngón tay, tỏ ý muốn người đàn ông ra ngoài nói chuyện, thấy người kia gật đầu, Hạo Tinh liền đi ra ngoài trước.
Bởi vì vừa thấy em trai bị hôn, xung quanh Phong Hạo Tinh tản ra hàn nhiệt.
"Rốt cuộc anh có mục đích gì?" Hạo Tinh liền trực tiếp chất vấn ở hành lang uốn khúc.
"Tôi muốn Tàn Tâm... Chỉ cần em ấy!" Lãnh Quân Kỳ với lời nói vắn tắt, cũng có thể thấy được ánh mắt của hắn quyết liệt hơn, suy nghĩ rất kiên định.
"Những chuyện trước đây anh làm thì tính sao?"
"Cho nên tôi hối hận, sau này sẽ không phát sinh chuyện như thế nữa!"
Nói xong, hắn liền đi về phòng, thấy Tàn Tâm vẫn đang chìm trong giấc mộng, nhịn không được câu dẫn ra một nụ cười ôn nhu, chuyện này nếu để cho người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ không tin.
Mà Phong Hạo Tinh, thì đi tìm anh trai và thằng em.
Ở trong thư phòng bên cạnh, ba người không biết hàn huyên cái gì, chỉ biết là, bọn họ chắc chắn có quyết định, cũng chắc chắn sẽ không làm tổn thương em trai bảo bối của họ.
Lúc buổi sáng, hiếm thấy bốn anh em và một cái bóng đèn ngồi cùng một bàn với nhau, đây là ý của mấy ông anh. Bất quá bây giờ tất cả mọi người đều im lặng ăn sáng, chỉ là từng người một đeo đuổi suy nghĩ riêng của mình, bầu không khí hài hòa rất kỳ lạ.
Sau khi ăn xong bữa sáng, ba anh lớn yêu cầu Tàn Tâm đến thư phòng bàn chuyện.
"Anh, có chuyện gì?"
"Em rốt cuộc nghĩ thế nào, muốn cùng một chỗ với Lãnh Quân Kỳ, hay không muốn? Cứ tiếp tục kéo dài như vậy cũng không phải cách hay!"
Hỏi vấn đề xấu hổ như thế, trong lúc cấp bách, Tàn Tâm cũng không biết nên trả lời thế nào.
Muốn trả lời vâng, lại cảm thấy cái này không phải là đáp án mà các anh muốn nghe. Nếu như trả lời không, tim của mình trống rỗng giống như bị mất mát, điều này làm cho cậu vô cùng rầu rỉ.
Nhìn dáng vẻ của cậu, người có mắt đều nhìn ra câu trả lời của cậu là gì, bọn họ cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, chỉ là về tình cảm có chút vô phương tiếp nhận mà thôi.
Bởi vì rõ ràng lúc trước bị cái tên khốn kiếp Lãnh Quân Kỳ kia hành hạ thê thảm như vậy, bây giờ cũng chỉ là hơi tốt với nó một chút thì lại rơi vào tay giặc lần nữa.
Cái này có lẽ chính là tấn bi kịch của tình yêu!
Nếu đã biết câu trả lời, ba người bọn họ cũng không tiện đi ngăn cản, chỉ có thể thành toàn, không lẽ còn muốn chém muốn giết sao?
Nhưng mà, tuyệt đối không có đơn giản như thế để cho bọn họ ở chung một chỗ!
Tình yêu quá dễ dàng có được sẽ không biết quý trọng, chỉ có trải qua thử thách của tình yêu, mới biết quý trọng, giữ gìn, cho nên... Bọn họ cũng có kế hoạch riêng của bọn họ, không phải sao?
Sáng hôm sau, bởi vì ngày hôm qua Tàn Tâm bị gọi đi sau bữa sáng, cả ngày đều không thấy bóng dáng. Cho nên, hắn nôn nóng đi tìm người, nhưng lần lượt tìm khắp các nơi trong dinh thự đều không thấy.
Không thể làm gì khác hơn là mặt dày đi tìm mấy ông anh trai, lại nhận được một câu trả lời "đi du lịch rồi".
Lãnh Quân Kỳ nhịn không được nhíu mày, câu trả lời này vừa nghe cũng biết không có khả năng, bởi vì Tàn Tâm kỳ thực cũng không thích du lịch. Cậu thích nhất chính là làm ổ ở trong phòng, uống trà nóng đọc sách, sao có thể đi du lịch, còn là không biết ngày nào về.
Trông thấy nụ cười hiếm thấy của Phong Minh Nguyệt, hắn chỉ biết, đây nhất định là một thủ đoạn của ba ông anh đại nhân muốn chia rẽ bọn họ, hơn nữa bước này cũng quá độc ác, khiến cho hắn trở tay không kịp. Bởi vì hiện tại, hắn cũng không biết Tàn Tâm đã đi đến đâu, chỉ biết là, cậu bây giờ không có ở trong dinh thự này mà thôi.
Hắn bây giờ đâu còn tâm tình ở lại nơi này, vội vội vàng vàng liền cáo từ! Ngay cả hành lý cũng không kịp thu dọn, có thể thấy được Lãnh Quân Kỳ rời đi có bao nhiêu gấp gáp.
Nhưng mà, biểu tình của Phong Minh Nguyệt chỉ là giả vờ cho Lãnh Quân Kỳ nhìn thấy, chờ sau khi hắn ly khai, liền khôi phục lại cái biểu tình lãnh đạm, tựa như phù dung sớm nở tối tàn, mỉm cười căn bản giống như cũng chưa từng xuất hiện qua.
Kế tiếp, thì theo dõi, người đàn ông kia có tìm thấy Tàn Tâm hay không, nếu hắn xem trọng lời nói của Tàn Tâm, hẳn là sẽ biết, Tàn Tâm rốt cuộc ở nơi nào chờ hắn. Bọn họ đã định ra giao ước, Tàn Tâm chỉ nán lại ở nơi đó ba ngày, nếu như trong vòng ba ngày, Lãnh Quân Kỳ không có tìm được Tàn Tâm, là biểu thị, hắn một chút cũng không quan tâm đến Tàn Tâm, y thân là anh trai của cậu, đương nhiên không thể nào để em trai ở cùng một chỗ với người như thế. Nếu như, hắn thật có thể ở trong vòng ba ngày tìm được Tàn Tâm, mấy ông anh bọn họ cũng nên đồng ý, thừa nhận cái tên hỗn đản nào đó trở thành "em rể" mình, cái danh từ này làm cho y thật muốn giết người!
Nếu thật có thể tìm được, vậy bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng, xem như là đồng ý, thế nhưng cũng đừng nghĩ bọn họ sẽ nhìn tên khốn đó với nét mặt hòa nhã nha!
Đã qua hai ngày rồi, trực giác của Lãnh Quân Kỳ nói cho hắn biết, Phong Tàn Tâm sẽ ở Đài Loan, cho nên, hắn lập tức mua vé máy bay, bay về Đài Loan. Ở Đài Loan, hai người ngoại trừ đi công tác ra, từ trước đến giờ chưa từng đi chơi, kỳ thực, nơi có thể tìm cũng không nhiều. Chỉ là, từ trên máy bay xuống tới đã qua gần mười mấy tiếng, chạy khắp các nơi mà hai người đã từng đi qua, nhưng vẫn tìm không được, hay là ở công ty?
Lãnh Quân Kỳ quay về công ty xem lại camera, vẫn là không có...
Hắn nhận được phong thư, rất ngắn gọn, đại ý hắn chỉ có ba ngày tìm người.
Việc này càng làm lòng hắn nóng như lửa đốt, lo lắng tới cực điểm.
Hắn đại khái có thể đoán, phong thư này cũng không phải nói Phong Tàn Tâm sẽ gặp nguy hiểm, bởi vì mấy ông anh cậu sao có thể hại em của mình, nhưng mà, ba ngày theo ý trời... Chắc là nếu như trong vòng ba ngày tìm không được người, có thể sẽ không có cách nào ở cùng một chỗ với Tàn Tâm! Cho nên tinh thần của hắn đang chịu đựng áp lực rất lớn.
Lãnh Quân Kỳ lái xe, điên cuồng tìm kiếm khắp nơi.
Tất cả những nơi hai người đã từng đặt chân tới, tìm một lần lại một lần, thậm chí cũng chạy khắp những nơi đi công tác.
Hắn gần như sắp tuyệt vọng, bởi vì, còn không tới tám tiếng đồng hồ, chẳng lẽ, Tàn Tâm căn bản cũng không ở Đài Loan, trong lòng của hắn rầu rỉ. Nếu là không ở Đài Loan, thì căn bản tìm không được, đây mới là lý do hắn tuyệt vọng. Hình tượng của Lãnh Quân Kỳ lúc này rất chật vật, cằm cũng đã lún phún râu xanh, có thể nói căn bản không có nghỉ ngơi qua.
Hắn đột nhiên nhớ tới, có một chỗ, hắn còn chưa có tìm qua, vội vàng đánh tay lái một vòng.
Đó là một quán cà phê nhỏ, hắn còn nhớ, chỗ đó ở dưới lầu phòng trọ của Tàn Tâm trước đây. Tuy rằng quán rất nhỏ, lại làm cho người ta cảm giác rất ấm áp, nữ phục vụ () đáng yêu của quán bọn họ là con mèo tai cụp xinh xắn dễ thương, thường hay ngồi xổm trên quầy bar, hoặc không sợ người lạ làm nũng với khách trong quán.
Khi hắn đẩy cửa đi vào, người phục vụ liền tiến đến đón "Xin hỏi quý khách cần gì?"
"Một ly cappuccino" Hắn lấm lét nhìn trái nhìn phải một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng, hắn chọn chính là loại cà phê ưa thích của Phong Tàn Tâm. Bởi vì hắn đã thấy người kia, người con trai khiến cho hắn tìm hơn hai ngày nay, người con trai khiến cho hắn ngày nhớ đêm mong, cái người khiến cho hắn muốn ở cùng một chỗ suốt cả đời... Phong Tàn Tâm!
Lúc này, cậu giống như một con mèo lười, làm ổ trên ghế sofa, có thể bởi vì ngồi quá lâu, đầu tựa trên lưng ghế sofa, ngủ rất an ổn.
Giống như sợ quấy rầy cậu, từ từ, nhẹ nhàng, đi tới trước mặt Phong Tàn Tâm, đối phương vẫn đang ngủ và không hay biết.
Muốn gọi Tàn Tâm thức dậy, rồi lại không đành lòng, khi ngồi xuống đối diện với cậu, trông thấy dáng ngủ của cậu, nhìn thật sâu.
Dường như cảm nhận được ánh mắt nồng cháy của ai đó, Tàn Tâm tỉnh lại.
"... Tâm Tâm, anh tìm được em rồi, cho nên... Chúng ta làm lại từ đầu đi!"
Trong mắt Phong Tàn Tâm lộ ra một nụ cười mừng rỡ.
"... Được!" Chỉ một chữ ngắn ngủn như thế, lại làm cho Lãnh Quân Kỳ cảm thấy sự cố gắng của hắn, không có uổng phí. Tuy rằng mấy ông anh của Phong Tàn Tâm vẫn đối với mình không hài lòng, nhưng vậy thì thế nào, quan trọng là mình và Phong Tàn Tâm ở bên nhau cả đời, điều này cũng đủ rồi.
Mặc kệ trước đây rốt cuộc có bao nhiêu ân oán, là ai có lỗi với ai, kể từ giờ phút này, làm lại từ đầu tất cả. Một người có mấy cái năm năm, lại có thể có bao nhiêu thời gian hoang phí, bọn họ thà nắm chặt cơ hội ngay lập tức. Chỉ cần tâm linh tương thông, hết thảy mọi khó khăn đều không còn là trở ngại, đều được khắc phục, cũng giống như tâm tình của hắn bây giờ, bước đến một tương lai mới.
Chú Thích:
. Bản raw là từ "khán bản nương" xuất xứ từ Nhật Bản gọi là Kanban Musume, trong đó "kanban" ý chỉ là chiêu bài của các cửa hàng, hàng quán... để quảng cáo, tuyên truyền và quảng bá bảng hiệu. Kanban Musume chính là chiêu bài nhân viên nữ của các cửa hàng, nữ nhân viên/ nữ phục vụ có thể làm tăng nhân khí và cố giữ lại lượng khách của các cửa hàng, hàng quán... Nói cách khác, Kanban Musume bản thân là một tấm "chiêu bài sống", ngoài mị lực để quảng bá, còn có vai trò kéo thêm sự nổi tiếng. Tiếng Anh gọi là "Poster Girl"
Từ Kanban Musume cũng không phải là tên gọi nghề nghiệp chính thức, mà là một loại tập quán xưng hô, đa số được dùng trong các ngành công nghiệp phục vụ như: nhà hàng, quán cà phê, quán ăn... có lúc cũng dùng cho siêu thị. Nói tóm lại, Kanban Musume chính là nói đến các cửa hàng, hàng quán có nhân viên/phục vụ nữ.
. Mèo tai cụp: là giống mèo Scottish Fold của xứ Scotland có một đôi tai vô cùng đặc biệt với những nếp gấp. Loài mèo này có cặp mắt to tròn, chứa đầy sự ngọt ngào đằm thắm; những sợi râu mọc đều quanh miệng và cái mũi ngắn hơi hênh hếch. Đây là hình bé mèo tài cụp, cái mặt nó manh gì đâu.