Sau khi trải qua quan hệ thân thể, thái độ giữa hai người có biến hóa vô cùng kỳ diệu.
Nữ vương thụ đột nhiên trở nên lãnh đạm, bất quá ôn nhu công lại cho rằng người ta đang thẹn thùng.
Mà ôn nhu công vẫn như cũ, sáng sang đưa điểm tâm, tối tối đưa về nhà, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra hắn đang theo đuổi người!
Cho nên, đúng như vậy, ôn nhu công đang theo đuổi nữ vương thụ.
Cùng với người xa lạ làm một lần có thể nói là tình một đêm không quá hiếm gặp, nhưng mà nữ vương thụ không phải người xa lạ, ăn xong liền bỏ đi chẳng phải liền mất một người bạn. Nhưng nếu nói cái gì cũng chưa phát sinh, ôn nhu công lại cảm thấy như vậy là không nên, thái độ của nữ vương thụ cũng biểu hiện hắn không chu đáo. Huống chi mình đối với y cũng có hào cảm, nhớ ngày đó nữ vương thụ nói hắn yếu đuối, không biết nắm cơ hội mà để tiểu học đệ bị người khác cướp mất, hiện tại đã có thể buông xuống tình cảm với tiểu học đệ, mà thích nữ vương thụ rồi, ít nhất cũng phải học được tranh thủ, bằng không lại bị y cười nhạo.
Ôn nhu công hạ quyết tâm hành động nhanh chóng!
Mà nữ vương thụ vẫn giữ thái độ lãnh đạm, bởi vì y không thể cười cười nói nói bình thường với nam nhân đã làm mình khóc trước mặt hắn. Có thể là thẹn thùng, cũng có thể là ngạo kiều, tóm lại là tâm tình khẳng định sẽ có biến hóa.
Rồi sau đó thái độ của ôn nhu công cũng không vì thế mà bất hòa với y, ngược lại còn thân thiết hơn, đối lập với thái độ của nữ vương thụ, y cảm thấy bản thân mình đã quá để ý rồi, chẳng có chút khí phách nam nhân nào cả, chẳng qua chỉ là lần thôi mà, có cái gì to tát, có ai cấm bạn bè không được làm như vậy đâu. Vì thế nữ vương thụ không lãnh đạm nữa, yên tâm đón nhân các loại ân cần của ôn nhu công,
Ôn nhu công cảm thấy thời cơ đã chín muồi, vào một buổi sáng đẹp trời đưa nữ vương thụ đến công ty, sau khi nữ vương thụ xuống xe, liền kéo nữ vương thụ lại, hôn hắn một chút.
Nữ vương thụ vô cùng sửng sốt, mặc dù bọn họ cũng đã từng hôn, cùng không phải một lần, nhưng tình huống ấy không giồng như bây giờ, tên hỗn đản này đang có ý tứ gì?
Ôn nhu công thấy nữ vương thụ bị mình làm cho sửng sốt, cảm thấy sao mà khả ái như vậy, vô cùng thân thiết nhéo mũi của nữ vương thụ, nói “Mau xuống xe đi, không sẽ bị muộn giờ làm.”
Nữ vương thụ đỏ bừng mặt, vội vã mở cửa xe, tìm đường chạy mất.
Nhóm đồng nghiệp vừa vào cửa công ty liền thấy khuôn mặt đỏ chín của nữ vương thụ, sau đó lại thấy được xe của ôn nhu công, nghĩ rằng, sáng sớm đã ân ân ái ái rồi, thật đúng là thân mật hết mức mà.
Kế tiếp, mỗi buổi sáng, mỗi buổi tối trước khi nữ vương thụ xuống xe, đều bị ôn nhu công giữ chặt hôn một chút. Đầu tiên chỉ là nụ hôn ngây thơ, hôn nhẹ một cái là được rồi, ngẫu nhiên chạm môi một cái, nữ vương thụ cũng thành thơi quen, nhưng vào một buổi tối nọ, nữ vương thụ nghĩ ôn nhu công cúi người hôn một chút rồi sẽ đi, thái độ của ôn nhu công lại vô cùng khác thường, cúi đầu hôn sâu.
Nữ vương thụ bị hắn hôn đến không thở nổi, sau đó cảm nhận được một bàn tay với vào trong áo của mình, vuốt ve vòng eo.
Nhất định là cố ý!
Bởi vì vòng eo của nữ vương thụ vô cùng mẫn cảm, thời điểm bị quấy rối không tự chủ được muốn chạy trốn, nhưng phía sau chính là chỗ tựa lưng, thật sự không trốn vào đâu được, vì vậy chỉ có thể xoay đến xoay đi, trốn tránh hàm trư trảo.
Nữ vương thụ vừa bị hôn, vừa bị sờ soạng rốt cục không chịu nổi, phát ra tiếng kêu rên, nắm lấy tay của ôn nhu công, muốn ngăn động tác của hắn lại.
Không ngờ sau khi ôn nhu công rút tay từ trong áo ra, lại bắt lấy tay y, kéo đến khố hạ của chính mình, đè lại chỗ nọ đã sưng lên, đồng thời tay kia điều khiển ghế ngồi ngã xuống.
Ôn nhu công ngừng lại hôn môi, ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống nữ vương thụ, ánh mắt sáng ngời, mang theo tình cảm ấm áp chân thật.
Nữ vương thụ bị hắn nhìn đến run rẩy.
Sau đó ôn nhu công thở dài một hơi, buông tay nữ vương thụ ra, gục đầu lên vai của nữ vương thụ, âm thanh buồn buồn nói, “Là anh nóng vội, thật xin lỗi.”
Nữ vương thụ thấy hạ thân của hắn sưng lớn, sẽ không thoải mái chút nào.
Sau đó có lẽ do bóng đêm thật đẹp, có lẽ thấy ôn nhu công đáng thương, có lẽ là nữ vương thụ mềm lòng yếu đuối…. Cho nên, nữ vương thụ cầm lấy hạ thân của ôn nhu công, xoa nắn, động tác mang theo dỗi hờn cùng thô lỗ.
Ôn nhu công hít một ngụm khí lạnh, hơi thở dồn dập, cũng không dám có động tác dư thừa nào chỉ có thể liếm nhẹ cổ của nữ vương thụ.
Nữ vương thụ dùng lực nhéo ôn nhu công một cái, nói, “Anh đừng có mà cơ hội!”
Ôn nhu công lúc này mới phát hiện, nữ vương thụ cũng có phản ứng.
Ôn nhu công suy nghĩ, thoạt nhìn em cũng đâu có thờ ơ.
Sau đó cảm thấy mình có vẻ nhàn hạ. Vì thế ôn nhu công liền giúp nữ vương thụ cởi dây thắt lưng cùng khóa quần, cầm hạ thân của nữ vương thụ ngậm vào miệng.
Lần đầu tiên nữ vương thụ bị như vậy, khoái cảm khiến y rên rỉ tựa như mèo nhỏ, hạ thân càng lúc càng căng cứng.
Sau đó nữ vương thụ liền bắn ra, vương khắp mặt của ôn nhu công.
Ôn nhu cầm khăn tay, vừa lau, vừa cười nói, “Đã bao nhiêu ngày rồi em không có tự giải quyết?”
Nữ vương thụ không thèm để ý đến hắn.
Ôn nhu công nắm tay nữ vương thụ, thì thầm bên tai, “Anh giúp em thư thái, cũng nên đền đáp anh một chút đi.”
Nữ vương thụ chỉ có thể nhận mệnh tiếp tục. Không phải các cụ đã dạy rằng lễ thượng vãng lai sao.
Sau đó, hai người tựa hồ đã trở nên ăn ý hơn rất nhiều, hôn môi cũng không chỉ còn là một mình ôn nhu công chủ động nữa, khi tâm tình tốt, nữ vương thụ cũng sẽ hồi đáp. Ôn nhu công có cảm giác được biến hóa này, quả nhiên phải luôn luôn cố gắng tranh thủ.
Quan hệ của hai người trong lúc đó tựa như một tầng cửa sổ giấy, chỉ cần chọc một chút là hỏng. Có điều song phương đều không nói gì, cửa sổ giấy vẫn bảo toàn rất tốt.
Ôn nhu công nghĩ, nếu như bản thân mình đã chủ động, vậy thì làm đến cùng đi. Vì thế liền lên kế hoạch, cuối tuần đưa nữ vương thụ ra ngoại thành dạo chơi. Non xanh nước biếc thích hợp để thả lòng tâm tình, cũng dễ khiến con người ta sinh ra xúc động.
Sau đó, ở trong khu rừng nhỏ, ôn nhu công nói với nữ vương thụ.
Cũng chăng phải lời nói ngây ngô gì, ôn nhu công nói, “Hai ta ở chung đi!”
Nữ vương thụ ngắm nhìn phong cảnh, thật lâu sau, lâu đến mức ôn nhu công tưởng y dùng trầm mặc để cự tuyệt, nữ vương thụ mới trả lời. “Ân.”
Thanh âm nhẹ nhàng, nếu không phải ôn nhu công vẫn đang nín thở chú ý, chỉ sợ sẽ không nghe được.
Ôn nhu công thật cao hứng, độ cong của khóe miệng ngày càng lớn, dấu không không được nội tâm vui mừng, mà hắn cũng không biết phải dấu ra sao.
Sau đó bọn họ đương nhiên là ở cùng.
Ôn nhu công ghét bỏ phòng cũ của nữ vương thụ, vừa cũ nát, vừa không thoải mái, nữ vương thụ lại không muốn ở nhà của ôn nhu công, quấy rầy ba mẹ. Hoặc có thể nói là tạm thời y chưa thể quen được với ánh mắt nhìn con dâu bảo bối của ba mẹ công, cho nên ôn nhu công liền đi tìm phòng ở. Ba mẹ công cảm thán, thật sự là con lớn không thể giữ được, nghe xong, trên mặt ôn nhu công tràn đầy hắc tuyến.
Ôn nhu có cảm giác thành gia, làm việc cũng vô cùng phấn khích, liền đối với công nhân viên trong công ty vô cùng ôn hòa dễ chịu.
Sau đó giống như lời nói của tổng tài công, nữ vương thụ mặc dù vẫn làm trợ lý như trước, nhưng quyền lực tăng lên không ít, tiền lương cũng tăng rất nhiều, có điều cũng đồng nghĩa với việc công việc nhiều hơn, tăng ca cũng nhiều hơn.
Ôn nhu công vô cùng sầu khổ, bởi vì không thể cùng nữ vương thụ ngày đêm làm việc.
Bất quá cho dù nữ vương thụ có làm việc ít đi một chút, cũng sẽ không đồng ý cho ôn nhu công ý kiến ý cò về việc ‘tăng ca’ ở nhà. Y đối với nhu cầu của ôn nhu công không dám lơi lỏng, cho nên chỉ dám để cho ôn nhu công được phóng túng một chút ở thời điểm cuối tuần.
Tóm lại cuộc sống rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Ôn nhu công và nữ vương thụ rất hạnh phúc. Tổng tài công và bình phàm thụ cũng hạnh phúc không kém, vì thế cho nên chỉ có những gợn sóng HE thôi!
========== Hoàn===========
Đại khái là như thế, cứ như vậy mà xong.