Nhét dưới cùng là năm cuốn sổ nhật ký bao gồm thơ, danh sách Điều Tôi Nên Nói, danh sách Cách Tán Tỉnh, danh sách Điều Tôi Thích Và Ghét và một cuốn nhận xét hết sức chi tiết về mọi cửa hàng đồ cũ trong khu vực. Emma đã nắm rõ hoàn toàn lịch làm việc của các cửa hàng đồ cũ. Cô biết chính xác ngày lô hàng mới về, cách trả giá, và nguyên tắc phải luôn luôn đào bới đến tận đáy thùng đồ - cô đã từng vớ được một đôi giày búp bê Kate Spade gần như còn mới tinh bằng cách đó.
Cuối cùng, Emma lấy ra một cái máy ảnh Polaroid đã móp méo và một xấp ảnh nằm trong góc tủ. Cái máy ảnh này đã từng thuộc về Becky, nhưng Emma đã mang nó đến nhà Sasha vào cái đêm mẹ cô rời đi.
Không lâu sau đó, Emma bắt đầu viết những câu tiêu đề cho mỗi tấm ảnh, về cuộc đời của chính cô và những gia đình nhận nuôi: "Người mẹ nuôi phát mệt với lũ trẻ, nhốt mình trong phòng xem phim hài Leave It to Beaver." "Cặp đôi lập dị chuyển đến Florida không báo trước." "Người mẹ nuôi tốt bụng nửa vời sang Hồng Kông làm việc; đứa con nuôi không được theo." Cô là phóng viên duy nhất viết về các vấn đề của Emma. Nếu hiện tại có tâm trạng để viết, cô sẽ soạn ngay một tiêu đề cho hôm nay: "Người anh nuôi xấu xa huỷ hoại cuộc đời cô gái." Hoặc "Cô gái phát hiện một bản sao của mình trên mạng. Có khi nào là một người chị em thất lạc?"
Emma dừng lại khi nghĩ đến đó. Cô liếc nhìn cái máy tính xách tay hiệu Dell cũ mèm mua ở tiệm cầm đồ nằm vất vưởng trên sàn nhà. Hít sâu một hơi, cô đặt nó lên giường và mở nắp. Màn hình sáng lên, Emma nhanh chóng mở trang mạng nơi Travis đã tìm được đoạn phim. Đoạn phim nằm trên cùng trong danh sách video. Nó chỉ mới vừa được đăng tối đó.
Emma nhấp nút PLAY và hình ảnh xuất hiện. Cô gái bị bịt mắt quẫy đạp và cào cấu. Bóng đen kéo sợi dây chuyền thít chặt quanh cổ cô. Rồi máy quay rơi xuống đất. Ai đó xuất hiện và tháo xuống miếng vải bịt mắt cô gái. Gương mặt cô gái tái mét và ngây ra. Cô điên cuồng nhìn chung quanh bằng đôi mắt to tròn như viên bi. Sau đó cô nhìn thẳng vào máy quay. Đôi mắt cô màu xanh sáng lấp lánh và đôi môi hồng hào, đó chính xác là mặt Emma. Mọi đường nét trên gương mặt y hệt nhau.
"Cô là ai?" Emma thì thầm, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
Tôi ước gì có thể trả lời con bé. Tôi ước mình có thể làm gì đó có ích thay vì cứ âm thầm bám theo sau như một con ma rình mò đáng sợ. Nó giống như bạn đang xem một bộ phim, nhưng không thể la hét hay ném bắp rang vào màn hình.
Đoạn video kết thúc, trang web hỏi Emma có muốn chạy lại không. Lò xo giường kêu cót két khi cô nhúc nhích. Sau một lúc suy nghĩ, cô đánh "SuttonInAz" vào ô tìm kiếm của Google. Một vài trang web hiện lên tức thì, trong đó có một trang Facebook cùng tên: SUTTON MERCER, TUCSON, ARIZONA.
Tiếng bánh xe rít lên ngoài cửa sổ nghe như tiếng ai cười khúc khích. Trang Facebook đã tải xong, Emma thở dồn dập nhìn màn hình. Đó là tấm ảnh Sutton Mercer, đang đứng ở tiền sảnh một ngôi nhà với vài cô gái đứng bên cạnh. Cô mặc đầm hai dây màu đen, đeo băng đô lấp lánh và mang giày cao gót màu bạc.
Emma chớp mắt nhìn gương mặt cô gái, ruột quặn thắt. Cô chồm lên để nhìn rõ hơn, tìm kiếm điểm khác biệt giữa mình và Sutton, nhưng tất cả, từ đôi tai nhỏ nhắn đến hàm răng hoàn hảo thẳng đều tăm tắp, đều giống hệt cô.
Càng nghĩ Emma càng tin mình có một người chị em sinh đôi lạc nhau từ nhỏ. Vì một lẽ, đã có lúc Emma cảm thấy mình không cô độc, như thể có ai đó luôn dõi theo cô. Thỉnh thoảng sáng sớm cô tỉnh giấc sau khi mơ thấy một cô gái giống hệt mình... nhưng lại không phải mình. Những giấc mơ luôn sống động như thật: cưỡi ngựa đốm Appaloosa ở trang trại, kéo lê con búp bê tóc đen đi trong sân.
Bên cạnh đó, nếu Becky có thể vô trách nhiệm đến mức bỏ quên Emma ở tiệm Circle K thì có lẽ bà cũng đã làm thế với một đứa con khác. Có lẽ những đôi giày giống hệt nhau Becky từng mua cho Emma không chỉ dành cho cô mà còn dành cho người chị em song sinh của cô đã bị Becky bỏ rơi.
Có lẽ Emma đã đúng, tôi nghĩ. Có lẽ chúng là dành cho tôi.
Emma dời chuột sang các cô gái đứng bên cạnh Sutton trong tấm ảnh. Một thẻ tag hiện tên MADELINE VEGA. Madeline có một mái tóc đen bóng mượt mà, đôi mắt nâu to tròn, dáng vẻ yểu điệu, và giữa hai răng cửa có một khoảng trống y hệt Madonna. Đầu cô nghiêng sang một bên đầy khêu gợi. Trên cổ tay cô có một hình xăm giả - hay thật nhỉ? – hình hoa hồng, và bộ đầm đỏ tươi rũ xuống khuôn ngực như đang khiêu khích.
Cô gái đứng cạnh Madeline là một cô nàng tóc đỏ tên Charlotte Chamberlain với làn da trắng hồng nhợt nhạt và đôi mắt xanh lá đáng yêu, cô mặc một bộ đầm lụa đen che đi đôi vai ngang. Còn lại là hai cô gái tóc vàng giống hệt nhau với đôi mắt to và cánh mũi hếch đứng bên rìa trái và rìa phải nhóm. Tên họ là Lilianna Fiorello và Gabriella Fiorello; dưới tiêu đề Sutton đặt biệt danh cho họ là Cặp Sinh Đôi Twitter.
Tôi nhìn qua vai Emma và nhận ra những cô gái trong ảnh. Tôi hiểu rằng chúng tôi đã từng rất gần gũi. Nhưng họ giống như cuốn sách tôi đã đọc vào mùa hè hai năm trước; rõ ràng tôi biết mình thích họ, nhưng lại không thể kể cho bạn nghe họ như thế nào.
Emma cuộn chuột xuống để xem phần còn lại. Hầu hết thông tin trên trang Facebook đều để chế độ công khai. Năm nay Sutton Mercer cũng lên lớp mười hai như Emma, cô học ở trường trung học Hollier. Sở thích của cô là chơi tennis, đi mua sắm ở La Encantada Mall, và đi dưỡng da bằng đu đủ tại khu nghỉ dưỡng cao cấp Canyon Ranch.
Ở phần THÍCH VÀ KHÔNG THÍCH, cô viết, "Tôi thích hàng hiệu Gucci hơn hàng nhái Pucci, nhưng tôi thích Juicy hơn cả." Emma cau mày nhìn dòng chữ.
Chà, tôi cũng đâu có hiểu.
Emma nhấp chuột vào phần hình ảnh và nhìn chăm chú bức ảnh các cô gái mặc áo thun, váy ngắn và giày thể thao chơi tennis. Một tấm bảng ghi ĐỘI TENNIS TRƯỜNG HOLLIER đặt dưới chân họ.
Emma di chuột qua tên từng người cho đến khi cô tìm thấy tên Sutton. Cô ấy đứng vị trí thứ ba từ trái sang, mái tóc mượt mà cột cao kiểu đuôi ngựa. Emma dời chuột sang cô gái Ấn Độ tóc đen đứng bên phải. Ở vị trí của cô hiện lên thẻ tên NISHA BANERJEE, một nụ cười cực kỳ ngọt ngào nở trên mặt cô.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô gái, một cảm giác bất thường chạy dọc cơ thể không trọng lượng của tôi. Tôi biết tôi không thích Nisha, nhưng cũng không rõ tại sao.
Emma tiếp tục xem ảnh của Sutton Charlotte đứng trên sân tennis cạnh một người đàn ông luống tuổi, cao lớn và điển trai. Không có thẻ tên ông nhưng trên tiêu đề tấm ảnh có viết, "Tôi, C và ông Chamberlain tại giải đấu quần vợt Arizona Classic."
Tiếp theo là một tấm ảnh chụp Sutton vòng tay ôm một anh chàng tóc vàng đẹp trai trông rất ngọt ngào, anh ta mặc áo đồng phục đội tuyển bóng đá trường Hollier. "Yêu anh, G!" cô viết. Một người tên Garrett đã trả lời trong khung bình luận: "Anh cũng yêu em, Sutton."
Wow, Emma nghĩ.
Tim tôi bỗng cảm thấy ấm áp.
Người dịch: Min_ever