"Nhưng –" Garrett khoanh cánh tay cơ bắp trước ngực."Em xin lỗi nhé," Emma vòng tay ôm lấy cánh tay Madeline đầy biết ơn."Nhưng chúng ta vẫn còn cuộc hẹn thứ Bảy tuần này đúng không?" Garrett gọi với theo.
"Ăn tối nhé?""Chắc chắn rồi!" Emma hét trở và Madeline quẹo sang khu đại sảnh của khoa Khoa Học.
Tất cả cánh cửa đều để mở, lộ ra từng dãy bàn thí nghiệm, kệ tủ để đầy những ống nghiệm thuỷ tinh sáng bóng và trên tường dán một tấm bảng tuần hoàn hoá học lớn.
"Cậu không ngại tớ cướp cậu từ tay Garrett chứ?" Madeline hỏi.
"Tình bạn phải quan trọng hơn tình yêu, đúng không?""Chính xác," Emma đồng ý.
"Vả lại Garrett khiến tớ ngộp thở quá.""Chà, đó là kiểu của ảnh mà." Madeline lắc hông.
"Chạy đua nào!" Nói rồi cô chạy ra khỏi đại sảnh, Emma vội đuổi theo.
Họ lao ra dưới cơn mưa rào, chạy băng băng qua sân cho đến khi thấy xe Madeline ở bãi đậu xe, một chiếc Acura cũ có dán hình vũ công ba lê cùng dòng chữ MAFIA HỒ THIÊN NGA."Leo vô đi!" Madeline hét lớn, nhảy vào trong xe rồi đóng sầm cửa lại.
Emma leo vô ghế phụ, miệng cười khúc giọt mưa đập mạnh trên mái xe và kính chắn gió.
"Phù!" Madeline ném túi xách da trang trí bằng đinh tán của cô ra ghế sau và đút chìa khoá vào ổ khoá.
"Đi trung tâm mua sắm La Encantada?""OK," Emma trả khởi động động cơ xe và lái ra khỏi bãi đỗ mà không thèm ngó xem có xe nào đang ra vào không.
Radio đang phát một bài hát của Katy Perry, Madeline bật to volume và hát theo phần điệp khúc với một chất giọng hoàn hảo.
Emma kinh ngạc muốn rớt cằm."Gì thế?" Madeline hỏi, giọng lanh lảnh."Cậu có một giọng hát rất tuyệt, thế thôi," Emma buột miệng.
Và để đề phòng câu nói ấy không thuộc kiểu-của-Sutton, cô nói thêm: "Hát đi con quỷ!"Madeline vuốt mớ tóc mai nhuộm đen ra sau tai và hát một đoạn khác.
Trên đoạn đường quanh co của đại lộ Campbell, điện thoại Madeline reo lên.
Cô vừa nhìn đường vừa rút nó ra khỏi túi và kiểm tra màn hình.
Gương mặt cô trở nên cau có."Mọi chuyện ổn chứ?" Emma nhìn thẳng phía trước, như thể đèn giao thông nơi họ đang dừng xe trông cực kỳ thú vị.
"Chỉ là mấy chuyện tào lao về Thayer thôi.
Kệ đi." Cô ném điện thoại ra ghế sau khiến nó đập mạnh xuống ghế nệm."Cậu có muốn tâm sự về chuyện đó chút không?" Emma thở ra kinh ngạc.
"Với cậu hả?""Chứ ai nữa!" Đó là việc một người bạn nên làm, không phải sao?Tôi cũng nghĩ vậy.
Nhưng tôi lại có cảm giác rằng mình và các bạn không phải loại người nhạy cảm như giao thông bật lên màu xanh, Madeline đạp chân ga.
Đôi mắt cô long lanh như sắp khóc.
"Chỉ là, cảnh sát báo với bố mẹ tớ họ sẽ không tìm kiếm Thayer nữa," cô nói giọng đều đều.
"Thằng bé được xem như là bỏ nhà đi.
Họ không thể làm gì thêm được nữa.""Tớ rất tiếc," Emma đã lùng sục trang Facebook để tìm hiểu xem tại sao em trai Madeline lại bỏ đi, nhưng hầu như chả có gì đề cập đến chuyện chỉ tìm thấy một trang thông báo cậu ấy mất tích và liệt kê những thứ Thayer mặc trước khi biến mất (‘một áo thun polo ngoại cỡ và quần sọt kiểu lính’), nơi lần cuối có người trông thấy cậu (‘con đường mòn gần ngọn núi Santa Rita vào tháng Sáu’), và báo cáo lại rằng đã có một cuộc điều tra ở khu vực đó nhưng không thu được thông tin gì cả, không một chiếc giày, không một chai nước rỗng, và đương nhiên là không có chút manh mối nào về Thayer.
Có cả số tổng đài 800 để mọi người gọi đến nếu họ biết thêm thông tin không kết bạn trên Facebook với Thayer nên Emma không thể vào xem trang cá nhân của cậu để moi thêm thông tin.
Cô cũng để ý thấy Laurel và Thayer tiếp xúc rất nhiều – có những tấm ảnh chụp họ đi cưỡi ngựa, họ đăng các đoạn video trên YouTube lên tường Facebook của nhau và bình luận qua lại về một buổi trình diễn nhạc rock sắp diễn ra ở Đại học bang trang của Laurel chẳng thấy đề cập đến chuyện gì khác.
Nói đúng hơn, Laurel thậm chí không bình luận câu nào về sự biến mất của Thayer – bài đăng duy nhất của Laurel hôm cậu ta mất tích là "Tớ sắp được đi xem Lady Gaga vào tháng Mười Một! Phấn khích quá!"Cần gạt nước kêu kin kít trên kính chắn gió.
Cơn mưa đã tạnh nhanh như lúc nó bắt đầu, vỉa hè lấp lánh ánh nước đọng.
Emma chỉ tay về phía cầu vồng vừa xuất hiện nơi chân trời.
"Nhìn kìa.
Đó là điềm may đó."Madeline khịt mũi.
"Trò may rủi chỉ dành cho bọn ngốc thôi."Emma hướng mắt về phía chân con thỏ đang đu đưa trên chùm chìa khoá của Madeline, tự hỏi không biết cô ấy có thật sự nghĩ như vậy không.
"Cậu biết không, những đứa trẻ bỏ nhà đi sẽ ổn cả thôi," cô nói nhẹ nhàng.
"Cho dù Thayer đang ở đâu, cậu ấy có lẽ sẽ tìm được những người giống như mình.
Họ sẽ chăm sóc lẫn nhau."Mắt Madeline chớp chớp.
"Cậu nghe chuyện đó ở đâu vậy?".