Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu

chương 29: phù đài (5)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Yểm là gì.

Tạ Thức Y trả lời rằng, là ác. Nhưng trên khắp toàn bộ cửu trùng bát hoang, có lẽ chỉ mình hắn có câu trả lời như thế.

Cũng có lẽ bởi hắn đứng dưới danh nghĩa Minh chủ Tiên minh, ở một góc độ mà người thường không thể đặt mình vào vị trí của hắn.

Ngôn Khanh không biết rốt cuộc Tạ Thức Y đã trải qua điều gì để cho rằng yểm là ác, y chỉ biết trong mắt mình và vô số người khác...

Thì yểm là một căn bệnh vô phương cứu chữa.

Nó là ung nhọt thật sự tồn tại bên trong não bộ, coi não người là đáy huyệŧ và dần dần sinh trưởng, để đến một ngày sẽ mở mắt, giương nanh, gieo ác mộng xuống nhân gian.

Nó là lời nguyền tách biệt khỏi không khí của Ma thần, để rồi lây lan đồng đều cho mỗi một cá nhân. Không ai có thể khẳng định rằng người bên cạnh mình là ma chủng hay là không phải.

Gia tộc họ Tần bố cáo với thiên hạ rằng họ tra cứu sách cổ và tìm ra "thuật trừ yểm", ấy thế nhưng đến tận giờ này chùa Tứ Bách Bát Thập vẫn không mở công khai cho toàn dân chiêm ngưỡng.

Từ khi sống lại Ngôn Khanh đã biết thêm rất nhiều chuyện của Thượng Trùng Thiên.

Nào là về ma chủng, về Tiên minh, về chín tông và ba môn đứng đầu.

Nhưng phải đến lần xuống núi rèn luyện này đây y mới có cơ hội thật sự đặt mình vào hoàn cảnh để hiểu rõ nguồn cơn mâu thuẫn của các phe phái thống trị Thượng Trùng Thiên.

Nếu hôm nay Tiên minh xuất hiện thay vì Minh Trạch, thì chỉ e đứa bé kia đã bỏ mạng ngay tại khoảnh khắc sách Hắc Dị lóe ánh đỏ. Thậm chí là sớm hơn, khi Chương Mộ Thi lấy mạng ả ra làm cái giá phải trả để tố cáo đứa bé, Tiên minh đã thẳng tay gϊếŧ chết nó mà không cho người nhà họ Tôn có cơ hội chống chế một câu.

Tiên minh sẽ không băn khoăn về khả năng vô tội của Tôn Diệu Quang, cũng sẽ không ngại ngần vị Thái thượng trưởng lão đứng đằng sau đứa bé, càng chẳng phải bận tâm về chùa Tứ Bách Bát Thập.

Quyền sinh sát bất kể lí do.

Vừa nghịch dây đỏ trong tay, Ngôn Khanh vừa nhìn Tôn lão thái thái, nhìn Chương Mộ Thi, nhìn Tôn phu nhân, rồi lại nhìn Tôn Diệu Quang với vẻ trầm ngâm.

Kiếp trước sống giữa biển ác nhân, ra tay gϊếŧ người mà chẳng hề ghê tay hay nao núng. Có thể nói y cũng hiểu vì sao Tạ Thức Y lại thờ ơ trước chuyện xảy ra ở thành Thanh Nhạc đến thế. Có lẽ, mâu thuẫn giữa nhà họ Tôn và Chương Mộ Thi còn chẳng đạt đến tiêu chuẩn ồn ào trong mắt hắn.

Nghe lời Tôn Quân Hạo, Ngôn Khanh chỉ cảm thấy buồn cười trước hết. Tôn Quân Hạo dám oang oang nhắc tới chùa Tứ Bách Bát Thập và nhà họ Tần ngay trước mặt Tạ Thức Y, quả thực là bản lĩnh.

"Mẹ ơi, con sợ, mẹ ơi..." Tôn Diệu Quang khóc đến nghẹn ngào, nỗi sợ đè nặng lên sức khỏe chưa hồi phục và tinh thần hoảng hốt của thằng bé, khiến nó túm chặt áo mẹ với khuôn mặt trắng bệch.

Tôn Quân Hạo đau lòng dời mắt: "Minh đạo hữu, Tôn Hòa Bích đã bị Chương tiểu thư ăn thịt thì cũng xem là nợ máu trả bằng máu. Chuyện ở chùa Giang Kim còn lại dẫu sao cũng nên đặt một dấu chấm tròn. Ta cho rằng vẫn cứ nên giao vấn đề của Diệu Quang cho nhà họ Tần xử lý."

Quyết định mạng sống của một ma chủng chưa làm điều ác quá là to tát so với một đệ tử xuống núi lần đầu như Minh Trạch. Trong số họ không ai lường trước được chuyến đi lần này lại dính dáng sâu đến cả môn Phù Hoa lẫn nhà họ Tần và chùa Tứ Bách Bát Thập như thế.

Minh Trạch chỉ đành lẩm bẩm.

"Ta... được, vậy ta..."

Nhưng Ngôn Khanh lại bất chợt mở lời: "Khoan đã."

Lòng cảnh giác phút chốc được dựng lên, Tôn Quân Hạo nhìn chằm chằm cậu thiếu niên mang đến cảm giác đe dọa cho mình.

Môi hắn run run: "Mời đạo hữu."

Ngôn Khanh bình thản: "Như vậy thì chuyện tổ tiên nhà họ Tôn dùng sách Hắc Dị dò yểm cho Tôn Diệu Quang mấy năm trước phải giải thích thế nào?"

Câu hỏi này khiến mọi người sửng sốt.

Phải, nếu Tôn Diệu Quang và Tôn Hòa Bích đều là ma chủng, thì vì sao năm xưa Thái thượng trưởng lão của môn Phù Hoa không tỏ một lời?

Ngôn Khanh: "Bao che ma chủng ở giới Tu chân là tội lớn. Lại nói, nguyên cớ vì đâu mà phải giao cho chùa Tứ Bách Bát Thập xử lý?"

Ngôn Khanh nói với vẻ thản nhiên: "Chùa Tứ Bách Bát Thập ở trận châu Tử Kim, trong khi sự việc lần này xảy ra ở châu Nam Trạch. Chẳng phải chúng ta nên giao cho Tiên minh kia à?"

Tiên minh! Tôn Quân Hạo kinh hoàng trợn trừng đôi mắt. Nhưng hắn ta cũng lập tức hoàn hồn rồi đáp trả đầy bực bội: "Đạo hữu khéo đùa, một người phàm tục như Diệu Quang thì sao có thể giao cho Tiên minh được!"

Ma chủng khiến Tiên minh phải ra tay xử lý nào có ai không phải ác yểm sát thành diệt quốc lừng lẫy một phương!

Ngôn Khanh đáp rằng: "Ta nói được, thì nghĩa là sẽ được."

Tôn Quân Hạo trừng mắt nghiến răng. Phút chốc, hắn ta phóng thẳng một sợi lông vũ về hướng môn Phù Hoa và hằm hè nhìn Ngôn Khanh: "Ngươi không cần lấy Tiên minh ra đe nẹt. Nếu ngươi đã nghi ngờ chuyện năm xưa thì chẳng bằng cứ đối mặt trực tiếp với sư tôn của ta đi."

Ngôn Khanh mỉm cười lễ độ: "Được."

Minh Trạch nghe đến đây thì lo lắng giữ tay áo Ngôn Khanh: "Yên đạo hữu..." Một người chất phác như cậu ta cũng đã đoán ra được thái độ bao che của Thái thượng trưởng lão môn Phù Hoa, mà bọn họ đây chỉ là một trong vô vàn đệ tử tông Vong Tình, tìm đâu ra tư cách đối chất với một vị Thái thượng trưởng lão của một trong Cửu đại tông kia chứ.

Nhưng Ngôn Khanh lại chỉ mỉm cười với Minh Trạch: "Đừng sợ, ta chỉ tò mò chút chuyện mà thôi."

Tò mò liệu môn Phù Hoa có thật sự có thù với hắn hay chăng.

Ngôn Khanh còn chưa gặp được ai xuất thân từ những tông môn khác mà đã biết tuốt tuột khắp trên dưới môn Phù Hoa. Kính Như Ngọc y còn không sợ, thì nói gì đến một Thái thượng trưởng lão bình thường?

Minh Trạch vẫn lo lắng cắn môi: "Yên đạo hữu này... huynh..."

Chẳng qua cậu ta chưa dứt lời thì một luồng kiếm ý màu xanh hung tợn đã đột nhiên cuốn tới từ phía châu Nam Trạch.

Kiếm ý cuồng phong khiến mái ngói đồng loạt run lên và rầm rì rơi xuống- kiếm ý ẩn chứa cơn thịnh nộ đã rục rịch sát ý, đòi chém đầu lũ đệ tử tông Vong Tình!

"Cẩn thận!"

"Tránh ra!"

Ngôn Khanh đang định né tránh thì phát hiện ra những miếng ngói bể hoàn toàn không thể làm y chịu thương tổn- chúng sẽ lập tức bị ánh chớp lạnh lóe lên phá vụn ngay tại khoảnh khắc chạm đến người Ngôn Khanh. Phủ trên người y là một trận pháp phòng hộ được thiết lập bởi kiếm ý của kỳ đỉnh hóa thần, không ai có thể nhìn thấy, cũng như không ai có thể lại gần.

Ngôn Khanh lấy làm sửng sốt. Xem ra Tạ Thức Y rất để ý đến quá trình kết anh của mình.

Điều này làm dấy lên sự ngờ vực dưới đáy lòng Ngôn Khanh, vì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra khi y đắp nặn lại nguyên anh à?

Có điều Ngôn Khanh chưa kịp nghĩ ngợi sâu hơn thì một giọng nói phẫn nộ xé toạc bầu trời đã cắt ngang mạch suy tư của y: "Các ngươi một mực phải nhắm vào nhà họ Tôn ta?!"

Mọi người xung quanh chạy trốn tán loạn, họ đau đớn, quay cuồng, nội tạng như xoắn vào một chỗ. Dưới cơn giận dữ của tu sĩ kỳ đỉnh đại thừa, những mẩu ngói vụn tan tác cũng tràn trề cơn áp lực mênh mang trùm lên toàn thiên địa.

Có lẽ cũng chỉ có một mình Tạ Thức Y và Ngôn Khanh là vẫn bình chân.

Một Thái thượng trưởng lão môn Phù Hoa như tổ tiên họ Tôn thì ắt sẽ chẳng đích thân xuất hiện. Do đó, chỉ có một màn hơi vượt qua vạn dặm núi sông mà bay trở về cùng với sợi lông vũ.

Màn sương xanh bồng bềnh và mờ mịt tản ra giữa không trung, sau đó để lộ chiếc gương hình bầu dục, trong gương là chủ điện của đỉnh Thanh Phong, môn Phù Hoa.

Vị trưởng lão có mái tóc hoa râm ngồi xếp bằng trang nghiêm trong cung điện. Lão khoác lên mình bộ áo xanh đặc trưng của môn Phù Hoa, với vạt áo thêu lông vũ trắng lồng lộng giữa gió.

Hai tay đặt trên đùi, lão từ từ mở mắt và hướng cặp mắt sắc như đao đâm thẳng về phía Ngôn Khanh.

Ánh mắt của một tu sĩ kỳ đại thừa đã chớm ngưỡng tiên thiên.

Theo quan niệm của giới Tu chân, luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh và đại thừa đều thuộc cảnh giới hậu thiên.

Chỉ khi đột phá kỳ động hư, chiếm được sức mạnh xé rách không gian thì tu sĩ mới coi như thật sự thoát thai đổi cốt và sở hữu khả năng đối đầu trời đất, cho nên người ta gọi nó là cảnh giới tiên thiên. Còn kỳ hóa thần sau động hư thì đã đạt đến sự tồn tại gần như ngụy thần.

Kẻ thuộc cảnh giới tiên thiên có thể thao túng không gian.

Thái thượng trưởng lão của tộc họ Tôn tuy chưa hoàn toàn bước vào kỳ động hư, nhưng đối mặt với Ngôn Khanh hiện giờ thì vẫn có thể dễ dàng dùng nội lực nghiền nát thần thức của y.

Lão cả giận nói: "Sao tông Vong Tình có thể dạy dỗ ra một lũ rác rưởi thiếu quyết đoán như đám các ngươi được hả! Hôm nay ta sẽ giúp sư phụ các ngươi bảo ban lại các ngươi cho tử tế!"

Lão muốn bêu đầu Ngôn Khanh.

Nói đoạn lão làm động tác siết chặt nắm đấm bằng ánh mắt dữ tợn, xem chừng là muốn bóp nghẹt Ngôn Khanh.

Nhưng chỉ e lão phải thất vọng rồi.

Một bàn tay khổng lồ ngưng tụ bởi hơi sương dày đặc trong gương tung chưởng về phía Ngôn Khanh, song còn chưa chạm tới đã bị kiếm ý lạnh tới cực thuần chặn đứng, tiêu hủy, không chừa đường chống cự.

Lão già họ Tôn tái mặt, thu tay.

Một vết thương xanh băng sâu đến tận xương âm thầm xuất hiện trong lòng bàn tay lão.

Là kỳ hóa thần.

Lão tổ tiên nhà họ Tôn thở gấp. Lần này nhìn Ngôn Khanh, dẫu chưa biết rõ kẻ đứng sau y cũng như quan hệ giữa y và người đó nhưng lão vẫn phải kiềm chế cơn giận dưới đáy lòng. Và hằm hằm nói: "Ngươi muốn gặp ta?"

Ngôn Khanh mỉm cười: "Đúng." Những kẻ cả gan ra tay như vậy trước mắt y vào đời trước, chắc hẳn đều đã bị chặt đầu thả lên đèn sen đỏ.

Mà lúc này Ngôn Khanh cũng chẳng có hứng thú cò kè với lão: "Chỉ là muốn hỏi tiền bối ba câu."

"Kết quả khi dùng sách Hắc Dị dò biển ý thức của Tôn Hòa Bích và Tôn Diệu Quang năm xưa là gì?"

"Nếu là ma chủng, thì vì sao không bẩm báo với tiên môn."

"Nếu không phải ma chủng, thì viên ngọc có thể kiềm chế yểm trong lời Tôn Hòa Bích là gì?"

Dứt lời, Ngôn Khanh cười nói: "Đến lượt ngài, tiền bối."

Chưa từng bị sỉ nhục như thế, lão tổ tiên họ Tôn giận sôi máu mà phất mạnh tay áo. Chẳng qua chẳng những lão không thể động tới Ngôn Khanh mà gió lốc lão gây ra lại còn trút xuống đầu toàn bộ người trong sân Tôn phủ, khiến họ thét gào kinh hãi và bò rạp xuống đất.

Lão phẫn nộ: "Ngươi lấy tư cách gì để chất vấn ta?"

Ngẫm nghĩ chốc lát Ngôn Khanh chớp mắt, mỉm cười: "Lấy tư cách của một đệ tử tông Vong Tình hiền lành và chính trực. Theo trưởng lão thì thế đã đủ chưa?"

Một người đệ tử hiền lành chính trực chính là nhân vật y muốn nhập vai trong lần xuống núi này.

Đến giờ này Ngôn Khanh vẫn chưa có được một đánh giá cụ thể về Thượng Trùng Thiên, những gì y nắm bắt được đều mới chỉ xoay quanh hoàn cảnh của Tạ Thức Y.

Cửu đại tông xâu xé châu Nam Trạch, mỗi phe mỗi kế mà tranh quyền đoạt thế, chẳng nghĩ cũng đoán được tình hình khó có thể thái bình.

Tổ tiên họ Tôn lạnh lùng nói: "Chuyện nhà họ Tôn tự ta sẽ giải quyết, không cần người ngoài phải nhúng tay vào."

Ngôn Khanh: "Giải quyết thế nào? Đưa đến chùa Tứ Bách Bát Thập à?"

Tổ tiên họ Tôn tức thì lạnh mặt, cả giận nói: "Chùa Tứ Bách Bát Thập được xây trên đất nhà họ Tần của châu Tử Kim! Chưa đến lượt một đệ tử cỏn con như ngươi lên tiếng hoài nghi!"

"Ta không đồng ý."

Người cao giọng phản đối là Chương Mộ Thi.

Kẻ chết đến nơi như ả thì còn sợ gì kia chứ.

Lửa giận đốt cháy lý trí và dẫn máu lạnh thấu xương ứa lên vòm họng ả ta. Với cặp mắt đỏ ngầu, ả cố bò đến bên cạnh Ngôn Khanh và khản giọng nói: "Tiên nhân! Ta không đồng ý! Ta muốn Tôn Diệu Quang phải trả giá bằng mạng! Nó là ma chủng! Ngày ấy nó đã cười với ta, nó cười với ta!"

Chương Mộ Thi toan bíu lấy vạt áo Ngôn Khanh thì Ngôn Khanh lại lùi về sau một bước để tránh cho trận pháp làm ả bị thương.

Ả buông thõng tay với vẻ hoang mang, sau đó ngẩng đầu và hướng ánh mắt trống rỗng nhìn người trước mặt.

Nhìn kẻ duy nhất- giữa đám đông hoặc yên lặng, hoặc chế giễu, hoặc suy tính, hoặc bối rối kia- kẻ duy nhất đứng ra vì ả.

Thế rồi Chương Mộ Thi khóc đến run lên, ả nói.

"Tiên nhân, Tôn Diệu Quang đã cười với ta vào cái ngày ở chùa Giang Kim hôm ấy. Nó không vô tội, nó không bị ép. Nó ngồi trên thân xác em ta, vừa cười với ta vừa liếm những ngón tay be bét máu. Sao nó có thể vô tội được đây."

Bên kia, dường như đã bị ba chữ "chùa Giang Kim" đả động, Tôn Diệu Quang lại rơi vào cơn ác mộng không thể giải thoát, nó òa lên nức nở: "Mẹ! Cứu ta! Cứu ta với! Cứu ta!"

Tôn phu nhân đau đớn mà quỳ xuống, rồi vừa dập đầu vừa nhìn Chương Mộ Thi bằng đôi mắt đẫm nước đầy tuyệt vọng: "Ta cầu xin cô đấy Chương cô nương, xin cô hãy bỏ qua cho Diệu Quang, ta cầu xin cô đấy."

Nàng ta dập đầu đến gần chảy máu: "Chương cô nương, Diệu Quang mới bảy tuổi thôi mà, sao thằng bé có khả năng gϊếŧ em gái cô được chứ. Thằng bé mới bảy tuổi thôi mà, cuộc đời thằng bé chỉ mới bắt đầu mà thôi."

"Hẳn là ngày ấy cô không giữ được bình tĩnh nên đã nhìn nhầm rồi. Sau khi trở về từ chùa Giang Kim thằng bé đã tuyệt thực ba ngày, chỉ nôn mà không ăn nổi thứ gì."

"Ta cầu xin cô, Chương cô nương, xin cô hãy thử đặt mình vào vị trí của ta mà ngẫm, nếu hôm nay em gái cô mới là người bị vạch trần thân phận ma chủng thì sao..." Tôn phu nhân nói năng loạn xạ, đầu óc mơ hồ, cuối cùng nàng ta cười buồn bã: "Nếu con bé không làm gì cả, con bé ngây thơ, con bé được chiều chuộng từ bé, con bé sợ máu sợ đau, để rồi chỉ vì bị yểm ký sinh mà phải chịu án tử hay sao?!"

"Vì sao chứ?" "Lý lẽ ở đâu..."

Tôn phu nhân nghẹn ngào đầy tuyệt vọng trong máu và nước mắt trộn lẫn.

Mà Chương Mộ Thi, ả chỉ lẳng lặng nhìn đối phương quỳ, nhìn đối phương dập đầu chảy máu, không nói một câu.

Tổ tiên họ Tôn nhìn hai người đàn bà với ánh mắt khinh miệt, giọng nói ra cũng không giấu được ý mỉa mai: "Thấy rồi chứ? Đây là hiền lành chính nghĩa mà nhà ngươi hướng tới sao?"

Ngôn Khanh cụp mắt, quấn dây đỏ trong tay và khẽ nở nụ cười: "Thấy rồi."

Đoạn y tiến lên, tóc lung lay theo gió, vạt áo lướt qua máu và nước mắt tràn đầy mặt đất.

Y dừng lại trước mặt Tôn Diệu Quang.

Sửng sốt, Tôn Diệu Quang vội buông tay áo Tôn phu nhân và lùi về sau theo phản xạ.

Ngôn Khanh cúi nhẹ người khiến mái tóc mực dài rủ xuống bên sườn má, cặp mắt đào hoa xinh đẹp của lấp lánh ánh cười theo cùng bờ môi cong khẽ, như chan chứa giọt tình. Rút đi cái chất nhởn nhơ nhấm nhẳng, một khi đã trở nên nghiêm túc thì Ngôn Khanh sẽ lại mang đến cảm giác lưu luyến khó phai. Sợi dây đỏ trên tay y rất dài, rủ cả xuống đất, còn y thì chợt cười nói sau thoáng chốc nhìn Tôn Diệu Quang: "Em trai này, người ta có dạy em rằng ăn thịt người là một thói quen rất tệ không."

Ngôn Khanh gần như than thở: "Và rằng, ăn thịt người, thì không giấu được."

Đặc biệt là khi đứng trước mặt y.

Dây đỏ trong tay Ngôn Khanh bất thình lình quấn lên cổ Tôn Diệu Quang.

Tổ tiên họ Tôn giận dữ: "Ngươi muốn làm gì?!"

Lúc này sắc mặt Tôn Diệu Quanng đã tím tái cả ra, nó vừa ngạt thở vừa sợ hãi.

Tôn lão thái thái kêu lên: "Diệu Quang!"

Tổ tiên nhà họ Tôn cũng la lớn: "Dừng tay!"

Ánh đỏ trong mắt Ngôn Khanh tan đi, y thu tay, dây đỏ lại quấn quanh cổ tay y như bình thường: "Được rồi, nhóc, cho chúng ta xem những ngày vừa qua ngươi có tuyệt thực thật không nào."

Tôn Diệu Quang bỗng ôm bụng ngồi bệt xuống đất mà nôn thốc nôn tháo.

Những là thịt đỏ, trắng, vàng.

Nó lại nôn.

Nôn ra một tròng mắt.

Người làm nhà họ Tôn lần đầu gặp phải cảnh tượng này, họ đồng loạt tái mặt và thét lướn.

Nhãn cầu lăn lông lốc, lăn đến dưới chân Tôn lão thái thái. Nhưng Tôn lão thái thái lại không nói gì, đến khi có người qua đỡ mới phát hiện ra bà ta đã bất tỉnh từ lâu.

Gió thổi xì xào.

Nước mắt chững lại trên khóe mắt của Tôn phu nhân.

Tôn Diệu Quang vẫn nôn, nôn ra máu rồi ra mật, dường như sắp nôn ra hết thảy nội tạng bên trong.

Mà Chương Mộ Thi, chứng kiến cảnh này ả chỉ thấy nực cười, cơ thể ả lúc lạnh lúc nóng.

Ngôn Khanh nhẹ nhàng nói: "Nhà họ Tôn các ngươi đúng thật là rõ khéo. Chương tiểu thư ăn thịt Tôn Hòa Bích thì các ngươi chửi rủa nàng ta là ma chủng, lúc nào cũng chỉ trực nghiền xương nàng thành tro bụi, bảo rằng ma chủng tất phải diệt trừ."

"Rồi đến khi con các ngươi lộ ra là ma chủng, các ngươi lại nói chuyện có khúc mắc, con các ngươi không đáng tội chết, nào có ai mới sinh đã ác."

"Rốt cuộc yểm là gì," Ngôn Khanh cũng thật lòng thắc mắc, "Có cần ta moi nó khỏi đầu thằng bé cho các ngươi chiêm ngưỡng thử không."

Không một ai trả lời.

Thành Thanh Nhạc đương tết hoa đăng, nhà họ Tôn lại vừa có hỉ, thành ra giấy màu sặc sỡ rải khắp đường. Nay giấy màu bị gió thốc, phát ra những tiếng xì xào xôn xao khắp đường to ngõ nhỏ, như tiếng thổn thức tuyệt vọng của tân nương trong chiếc kiệu hoa.

Sự thật vén màn, bụi trần lắng lại. Khi mọi người đều tin rằng đây đã là chung cuộc...

Thì Thái thượng trưởng lão của môn Phù Hoa đột nhiên gõ mạnh vào tảng đá đen dưới ghế ngồi.

Thoáng chốc, một trận pháp màu xanh bao trùm quanh phạm vi Tôn phủ.

Lão lạnh giọng: "Dù thế, ta cũng sẽ không để các ngươi quyết định mạng sống của con cháu nhà ta."

"Ta sẽ để nhà họ Tần lo liệu." Lão nói: "Ta sẽ thông báo cho người nhà họ Tần, để họ xem xét sai lầm của Tôn Diệu Quang và kết luận kết cục của nó. Trước lúc đấy, đừng ai trong số các ngươi mong được rời đi."

Thái thượng trưởng lão hoàn toàn xé bỏ lớp mặt nạ giả dối, để lộ ánh mắt bao che dữ tợn. Nhìn xoáy vào Ngôn Khanh, lão gằn từng chữ: "Ngươi còn chưa đủ tư cách gϊếŧ người nhà họ Tôn!"

Chẳng qua lão vừa dứt lời, Tôn phu nhân đã ré lên thảng thốt: "Diệu Quang!"

Có lẽ trận pháp màu xanh ấy đã mài mòn hết sạch kiên nhẫn của Tạ Thức Y.

Chớp mắt, rừng trúc chấn động rì rào. Hàng nghìn hàng vạn phiến lá mỏng tang bay lên, xé rách không trung, kéo theo kiếm ý sâu hoắm, xem nhẹ cơn áp chế do lão tổ tiên họ Tôn mang tới mà xuyên qua cổ họng Tôn Diệu Quang.

Và xuyên vào tay chân cũng như thân thể nó.

Tôn Diệu Quang rên lên. Trong cơn đau đớn nặng nề nó ngẩng đầu, để lộ ra một thứ ánh xanh như đang cuồn cuộn trong mắt, chẳng qua ngay giây sau hai con mắt cũng bị lá xanh đâm thủng.

Kiếm lá xuyên thân không chừa đường phản kháng.

Chậm rãi đổ rạp xuống đất với hai mắt mở trừng oán độc trên khuôn mặt còn non nớt, Tôn Diệu Quang chết không nhắm mắt.

Tiếng thét của Tôn phu nhân mắc kẹt trong cổ họng. Biến cố bất thình lình xảy đến làm tất cả mọi người đều kinh sợ.

Tạ Thức Y bước ra, mỗi bước đi của hắn đều được đệm trên ánh bạc bồng bềnh, vạt áo hắn lướt trên máu đỏ tứ tán. Rồi hắn cất giọng nhẹ nhàng như tiếng tuyết rơi: "Vậy ta đủ tư cách chứ?"

Ngay tức khắc, vẻ bặm trợn và chế giễu trên nét mặt lão tổ tiên họ Tôn đều đông cứng.

Mọi người bên dưới cũng cứng ngắc ngẩng đầu.

Họ nhìn người thiếu niên vẫn luôn đứng đằng chót đám đông, vẫn lạnh lùng theo dõi hết thảy, và đến nay mới chậm rãi bước vào trung tâm của cuộc tranh đấu.

Khoác lên mình y phục cách biệt với bụi trần, hắn đi qua yêu hận sinh tử của bao người mà chẳng đoái hoài dù chỉ trong khoảnh khắc. Như thể bất kể là ma chủng, là yểm, hay là máu đỏ và nước mắt thì cũng đều là những thứ tầm thường của cõi tục mà thôi. Chỉ đến khi bước tới cạnh Ngôn Khanh, hắn mới cụp mắt nhìn sợi dây đỏ vất vưởng giữa những ngón tay y, và hời hợt hỏi: "Rèn luyện thế nào?"

Ngôn Khanh: "..." Ngôn Khanh rụt nắm tay vào trong áo, nở nụ cười: "Không tồi, tiếp thu được khá nhiều kiến thức."

Tạ Thức Y cười khẽ.

Lúc này, tổ tiên họ Tôn ngồi trong cung điện môn Phù Hoa như một pho tượng đá.

Vết thương màu xanh băng trong lòng bàn tay lão như lại bắt đầu truyền cơn đâu âm ỉ đi khắp tứ chi.

Máu chảy ngược làm chấn động con ngươi và màng nhĩ lão. Cuối cùng, bằng âm thanh run rẩy, lão dằn từng chữ.

"... Tạ Ứng."

Lão thấy mình như đang chìm vào cơn ác mộng lạnh băng.

Đi kèm với tia máu chậm rãi ứa lên từ ánh mắt già nua và âm độc của lão là tiếng nghiến răng ken két.

Sao Tạ Ứng lại xuất hiện ở đây?

Lẽ ra hắn phải bế quan!

Hắn phải ở điện Tiêu Ngọc!

Phải ở trong bóng rủ của cung điện được nối lên từ những bậc thềm bằng ngọc trải dài vô tận, ở giữa muôn trùng những lớp mành che, dưới ánh sáng của hàng vạn ngọn đèn.

Chứ không phải ở đây.

Tạ Thức Y không hề muốn tốn thời gian tại nơi này, sau khi dời mắt khỏi Ngôn Khanh hắn lại nhìn sang cuốn sách Hắc Dị.

Những ngón tay trắng nhợt của hắn đưa ra ngoài tay áo, khiến sương mù đọng thành sách Hắc Dị cuồng quay như gặp phải gã quái vật khủng khiếp, nhưng rồi vẫn bị hắn dễ dàng nắm lấy.

Cầm sách, Tạ Thức Y hờ hững hỏi: "Trả lời ta, xưa kia ngươi tra ra được kết quả gì?"

Bàn tay bị thương của lão tổ tiên bắt đầu kết sương, lão hét lên kinh hoàng với ánh nhìn sợ hãi: "Là ma chủng! Ta tra ra chúng là ma chủng!"

Tạ Thức Y hỏi tiếp: "Vì sao không báo với tiên môn?"

Lão tổ tiên run rẩy đầy đau đớn: "Ta bị ma xui quỷ khiến mà nảy lòng bao che con cháu, nhưng lúc bấy giờ chúng thật sự chưa làm gì cả!"

Tạ Thức Y ngước mắt, bình thản: "Vậy hạt châu là gì?"

Lão tổ tiên im lặng. Tuy nhiên chỉ trong chốc lát tia lạnh đã xộc thẳng đến tim, lão ngẩng phắt đầu với khuôn mặt trắng bệch. Sẽ không ai quên được cái đêm Tạ Ứng lên làm chủ điện Tiêu Ngọc năm ấy.

Lão bèn cắn răng trả lời:

"Hạt châu không dùng để ức chế yểm, mà dùng để sửa đổi biển ý thức của chúng."

Tạ Thức Y lạnh nhạt gõ nhẹ ngón tay.

Sách Hắc Dị âm thầm giãy giụa nhưng không thể chạy thoát- chẳng mấy chốc, màn sương dày đặc của nó đã bị linh lực mỏng manh nhưng thuần khiết bao lấy và nghiền tan.

Lão tổ tiên trợn trừng hai mắt.

Chỉ nghe Tạ Thức Y nói: "Ngươi còn muốn hỏi gì không?"

Hắn đang nói với Ngôn Khanh.

Lúc này Ngôn Khanh mới sực vỡ nhẽ, ba câu hỏi vừa rồi của Tạ Thức Y đều là những câu mà lão tổ tiên họ Tôn đã phớt lờ Ngôn Khanh.

Thế là y không khỏi bật cười.

Ý cười cũng tràn lên khóe mắt: "Có, ta còn muốn hỏi Tiên Tôn, xem ngài đây định giải quyết những người khác của nhà họ Tôn thế nào."

Tạ Thức Y liếc nhìn Ngôn Khanh, sau đó thậm chí cũng chẳng nhìn nhà họ Tôn mà đã nổi kiếm trận mênh mông từ những chiếc lá trúc xanh lơ lửng giữa trời.

Người nhà họ Tôn mặt cắt không một hột máu.

Không lấy làm ngạc nhiên, Ngôn Khanh lặng lẽ thở dài và kéo tay áo hắn: "Thôi."

Vận mệnh cứ luôn trêu ngươi như thế.

... Một kẻ điên cuồng và không đếm xỉa đến mạng người thì lại trở thành người cầm đầu chính đạo.

Hai người bọn họ trước thì chia xa, sau thì rạn nứt. Ngay tại thành Chướng đêm xưa- đêm của khóc than và đổ máu, họ đã kéo mở cái vết rách vốn có giữa hai người và biến nó thành lạch trời sâu thẳm.

Lạch trời phân cách hai bờ thiện ác, đúng sai, chính tà.

Hoặc cũng có thể chẳng phân cách được gì.

--------- "Ngôn Khanh, ta thường xuyên hoài nghi rằng ngươi là yểm trong cơ thể ta."

Rốt cuộc yểm là gì.

Ngôn Khanh lại nhìn cảnh trần thế trước mắt.

Xương sọ và con ngươi của Tôn Diệu Quang đều bị lá trúc xanh đâm thủng. Tại khoảnh khắc nó chết đi, có thứ gì chảy ra từ mắt nó. Một vật màu đen, thể đặc, đầm đìa tà khí, nó chậm chạp di chuyển như một sinh linh dại khờ sinh ra từ hỗn độn, rồi lập tức bốc khói trắng lèo xèo khi đụng phải những chiếc lá xanh, cuối cùng bị hủy diệt giữa đất trời.

Nó là yểm.

Nó không phải một khái niệm hư vô như "ác".

Nó là một "chất độc" có thực thể, có thể nhìn thấy.

Lại nhìn những người xung quanh.

Tôn phu nhân quỵ xuống đất trong trạng thái hồn bay phách lạc.

Tôn lão thái thái đã ngất đi vì kinh hãi.

Tôn gia chủ vừa mờ mịt vừa ngạc nhiên, không biết phải phản ứng thế nào.

Ngôn Khanh nói: "Thù của Chương Mộ Thi hãy để tự thân nàng báo."

Tạ Thức Y cụp mắt nhìn Ngôn Khanh đang kéo tay áo mình, rồi hời hợt "ừ" một tiếng.

Mọi người lúc này vẫn còn đang bàng hoàng sau khi lão tổ tiên nhà họ Tôn thốt lên cái tên nọ.

Mà đã quen đứng giữa ánh mắt của vô số người- Tạ Thức Y bình thản nhìn Thái thượng trưởng lão môn Phù Hoa. Hắn không quan tâm đến ân oán nhân gian, môi mỉm cười mà hơi lạnh sương tuyết lại thấm đầy trong mắt và trong giọng nói hắn.

"Tôn trưởng lão, vốn dĩ yểm ký sinh rất ngẫu nhiên, vậy mà nhà họ Tôn lại có những hai ma chủng liên tiếp, nói là tình cờ thì tình cờ thật khéo. Giờ ta cũng phải nghi ngờ, có lẽ nào ngươi cũng là ma chủng hay không?"

Truyện Chữ Hay