Một lúc sau, điện thoại của Trần Ninh đổ chuông, là Huỳnh Minh Đạt gọi đến, anh ta nói đã mang đoàn diễn đến rồi, có thể diễn kịch được rồi.
Trần Ninh lập tức đi tới đập cửa kêu lên: "Cô chủ, cô chuẩn bị xong chưa?"
Từ Châu nghe thấy giọng nói của Trần Ninh thì bước ra mở cửa, vừa gặp mặt liền phát hiện hai mắt Từ Châu đỏ hoe, chắc hẳn vừa nãy đã khóc, lúc này càng thêm căm hận hai cô gái cùng phòng.
" Ông ch..." Từ Châu không hiểu tại sao Trần Ninh lại biến thành bộ dạng này, hơn nữa bên ngoài còn trải một biển cánh hoa hồng khiến cô có chút bối rối.
Trần Ninh bước vào, cầm lấy hai chiếc vali Từ Châu đã thu dọn xong rồi nói: "Cô chủ, đi thôi, ông chủ đang đợi cô trở về thừa kế tài sản!"
Lúc này anh đang quay lưng về phía hai người phụ nữ kia, anh nháy mắt với Từ Châu, ra hiệu cô phối hợp diễn với anh.
"Ồ."
Từ Châu vô thức đáp lại một tiếng, sau đó đi theo Trần Ninh ra hành lang, anh ra hiệu cho Từ Châu giẫm lên cánh hoa hồng rồi đi xuống lầu, còn anh mang theo vali đi theo sau.
“Wow, cô gái kia ra rồi kìa!” Mấy cô gái xung quanh hét lên.
Từ Châu đơn thuần vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô tin tưởng Trần Ninh vô điều kiện.
Cô kéo tà váy dài lên rồi từ từ bước xuống cầu thang trong biển hoa.
Đoàn người vây xem không ngừng vỗ tay, còn mang điện thoại ra quay lại.
Một cô gái xinh đẹp trong bộ váy trắng như tuyết đi giữa biển hoa thật nên thơ và ngất ngây lòng người.
Trần Ninh kéo vali đi theo sau, những người hóng chuyện khác cũng đi theo sau chứng kiến điều kỳ diệu, đây giống như hình ảnh một con phượng hoàng đang bay về nơi nó thuộc về, trông rất kịch tính, mọi người đều muốn biết cốt truyện kế tiếp sẽ phát triển như thế nào.
"Không phải chứ, cô gái Từ Châu kia sẽ về thừa kế gia sản sao?"
Hai cô gái cùng phòng của Từ Châu trố mắt nhìn nhau, nghi ngờ bám theo đám người đi xuống lầu.
Không ngờ, dưới lầu lại càng khoa trương hơn, bên dưới có hai hàng vệ sĩ mặc vest đen vạm vỡ, đeo kính râm đứng thẳng hàng, người đứng đầu là Huỳnh Minh Đạt, khi thấy Từ Châu đi ra, anh ta ra hiệu cho những người đàn ông vạm vỡ mặc vest đen, tất cả mọi người đều cúi đầu rồi kêu lên: "Mừng cô chủ về nhà thừa kế tài sản!"
Điều khiến đám đông ngạc nhiên là ở đây có gần người đàn ông vạm vỡ ngang ngửa đội vệ sĩ riêng của một gia tộc.
Hóa ra đúng thật là có một cô gái giàu có đang ở trong khu chung cư này, chứ người bình thường thì không thể nào triệu tập được một đội vệ sĩ như vậy được.
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn nữa là có một chiếc Rolls Royce rất dài đậu trên con đường xi măng nứt nẻ ở khu chung cư lâu đời, chỉ cần nhìn logo của chiếc xe là đã biết giá trị như thế nào rồi.
Phong cách xa hoa kia nói với mọi người rằng đây là một chiếc xe xa xỉ trị giá hàng trăm tỷ, chính xác là tỷ.
Trần Ninh bước tới mở cốp xe Rolls-Royce ra rồi bỏ vali vào, còn Huỳnh Minh Đạt thì mở cửa xe, kêu lên: "Cô chủ, mời lên xe!"
Giờ phút này, Từ Châu dù có chậm chạp đến mức nào cũng đã hiểu ra, Trần Ninh và Huỳnh Minh Đạt đang diễn một vở kịch cho cô, chính là để cô khoa trương rời khỏi căn nhà thuê này, khiến hai cô gái cùng phòng hay làm khó cô nhìn cho thật kỹ.
“Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã đến đón tôi!” Từ Châu nén nước mắt, cảm ơn sự giúp đỡ của hai người.
Để mọi người nhìn thấy sự kiêu ngạo của Từ Châu còn chưa đủ đâu, còn chưa trút giận xong mà.
Trần Ninh thấy hai người bạn cùng phòng ngơ ngác đứng trong đám đông thì nói với Từ Châu: "Cô chủ, hai cô gái này quá đáng với cô, cô có muốn chỉnh bọn họ không?"
Nói xong, Trần Ninh nháy mắt với Từ Châu, ra hiệu cô hợp tác.
Từ Châu mím môi gật đầu.
Trần Ninh phất tay, một vài người đàn ông vạm vỡ bước đến chỗ hai người bạn cùng phòng của cô rồi kéo họ ra khỏi đám đông.
“Các người, các người làm gì vậy?” Hai cô gái hoảng sợ.
Trần Ninh lạnh lùng nói: "Các người quá đáng với cô chủ nên bây giờ tôi sẽ trừng phạt các người."
“Các người muốn làm gì chúng tôi?” Cô bạn cùng phòng hoảng sợ hỏi.
Người đàn ông mặc vest được bọn họ thuê lấy ra một chiếc rìu, hai người còn lại đặt tay của hai người phụ nữ xuống đất, khiến họ không thể cử động được.
"Hai người nhục mạ cô chủ chúng tôi, theo gia quy nhà họ Từ thì sẽ bị chặt tay để tạ lỗi, bắt đầu đi!"
Trần Ninh nghiêm giọng, vệ sĩ được thuê giơ chiếc rìu sắc bén lên rồi giáng xuống, cô bạn cùng phòng sắp bị chém đứt tay hoảng sợ hét lên, người qua đường cũng che mắt lại không dám nhìn.
Tất cả đã được sắp xếp từ trước, là một công dân tuân thủ pháp luật, anh sẽ không thật sự chặt tay bọn họ, vệ sĩ giữ tay người phụ nữ kia cố tình thả lỏng tay để vô ta rụt tay lại, thế là chiếc rìu chém trúng móng tay của cô ta rồi chém xuống nền xi măng, lưỡi rìu cắm sâu vào đất.
"A…, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, cô Từ Châu, xin cô tha thứ cho chúng tôi!"
Hai cô bạn cùng phòng sợ hãi khóc lóc thảm thiết quỳ xuống van xin tha thứ, Từ Châu mà bọn họ từng ức hiếp bây giờ đã trở thành người thừa kế của một gia tộc bí ẩn, thật quá đáng sợ.
Hai cô gái xấu xa bắt nạt kẻ yếu bây giờ đang cầu xin tha mạng.
Trần Ninh nhìn thấy cảnh này thì trong lòng rất sảng khoái, cuối cùng đã trừng trị được hai người bạn cùng phòng.
Lúc này anh mới nói với Từ Châu: "Xin lỗi cô chủ, thuộc hạ để sẩy tay, tôi bảo đảm lần này nhất định sẽ chặt được tay hai người bọn họ."
“Quên đi, đừng tính toán với bọn họ nữa.” Từ Châu cũng không còn tức giận nữa, lúc này đây chỉ còn lại sự cảm kích với Trần Ninh, anh đã trút giận giúp cô rồi.
Xin hãy đọc truyện tại TRÙMTRUYỆN.
мe
"Coi như hai người gặp may, cút khỏi đây! Nhớ kỹ, sau này nếu còn dám bắt nạt người khác thì cẩn thận cái tay của mình!"
Trần Ninh ra lệnh, vệ sĩ mặc vest đen buông hai người phụ nữ ra, hai cô bạn cùng phòng chạy loạn xạ về nhà.
Đoán chừng sau khi trải qua chuyện này thì bọn họ sẽ không dám bắt nạt người khác nữa.
Vở kịch đến đây là kết thúc, nhưng vẫn còn lễ bế mạc, Từ Châu ngồi vào xe Rolls Royce, Trần Ninh ngồi vào ghế lái phụ, bọn họ tạo thành một đoàn xe rời đi rất hoành tráng, để lại cho khu chung cư cũ này một truyền thuyết cảm hứng đô thị về sự tích phượng hoàng thoát khỏi chuồng gà..