Trần Ninh lái chiếc Lamborghini đến trung tâm thương mại Wanda Mall gần nhất, xuống xe đi thẳng đến khu quần áo dành cho nữ cùng Từ Châu.
Theo bản tính của Từ Châu, cô nhất định sẽ không muốn tiêu thêm tiền cho Trần Ninh nữa, nhưng vừa rồi cô đã thay đổi ý định, cô đã đi theo một ông chủ đẹp trai có tiền, ông chủ muốn tiêu tiền để sửa soạn cho mình cũng là vì hình ảnh công ty, cho nên cô coi mình như một công cụ, nhất định phải sửa soạn xinh đẹp, khiến ông chủ hài lòng.
Vì vậy, sau khi hai người bước vào một cửa hàng quần áo, Từ Châu không nói nhiều, toàn bộ quá trình đều do Trần Ninh ra chủ ý.
Trần Ninh nhìn hình ảnh của Từ Châu, cảm thấy cần có một vài bộ đồng phục công sở, một vài bộ dành cho phong cách thường ngày của phụ nữ, và một vài bộ dành cho quần áo thể thao, váy dạ hội, váy dài và ngắn cũng cần mấy bộ, như vậy có thể thích ứng với mọi loại trường hợp.
Trần Ninh chọn một vài bộ quần áo vừa ý, bảo Từ Châu mặc thử, kết quả là Từ Châu trở thành giá treo quần áo vì hình tượng và khí chất quá xinh của mình, mặc gì cũng đẹp, Trần Ninh nhìn mà liên tục gật đầu, mua mỗi kiểu một bộ quần áo, túi mua sắm chất thành một núi nhỏ.
“Ông chủ, mấy bộ quần áo này đủ mặc rồi.
” Từ Châu thấp giọng nhắc nhở, dựa vào mình cô, làm mấy năm cũng không mua nổi nhiều bộ quần áo như vậy, hơn nữa giá cả trên nhãn căn bản đều hơn chữ số, khiến cô sửng sốt.
"Tôi cảm thấy vẫn chưa đủ.
"
Trần Ninh nhíu mày lắc đầu, luôn cảm thấy thiếu gì đó, anh cau chặt mày, đột nhiên nghĩ đến hình tượng trợ lý mà mình muốn nhìn thấy nhất.
“Đúng rồi, thay bộ đồ này vào, mặc thêm vớ chân, giày cao gót!”
Cuối cùng Trần Ninh cũng hiểu anh muốn gì rồi, thế là lấy vài bộ quần áo, bảo Từ Châu đi thử.
“Cái này ổn chứ?” Từ Châu có chút thiếu tự tin hỏi.
“Có gì không ổn, tôi nói được là được.
” Trần Ninh giục Từ Châu vào phòng thử đồ.
Một lúc sau, Từ Châu bước ra khỏi phòng thử đồ, Trần Ninh không khỏi ngẩn người.
Nhìn thấy Từ Châu mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng ở trên người, đường xẻ phía trước hơi thấp, mơ hồ có thể nhìn thấy khe ngực sâu thẳm, bên dưới là một chiếc váy ngắn bó sát màu đen, ôm trọn vòng mông căn đầy, bên dưới nữa là đôi tất đen mờ, bắp chân trông thon thả cân đối, cộng với đôi giày cao gót cao tám phân, từ đầu đến đuôi đã bù đắp hết khuyết điểm rồi, Từ Châu bây giờ, chính là một nữ thư ký gợi cảm.
“Ông chủ, tôi thế này, có phải hơi lố rồi không?” Từ Châu không tự tin hỏi, thậm chí còn cố ý kéo áo lên để không bị lộ quá nhiều.
“Không có, tôi cảm thấy rất hoàn hảo!” Trần Ninh đưa ra lời khen ngợi.
“Ai cha, cô đây, bộ đồ này thật hợp với cô, đẹp quá!” Nhân viên tư vấn mua sắm ở bên cạnh không ngừng khen ngợi.
Trần Ninh nhìn một hồi, cảm thấy vẫn có thể chỉnh sửa lại một chút nữa, thấy trên người ma nơ canh có một cặp kính gọng đen không có tròng, nên liền lấy xuống, đeo lên cho Từ Châu.
Trần Ninh không khỏi cảm thán, búng tay không ngớt, không uổng công thời gian cả buổi chiều của anh, còn tốn nhiều tiền như vậy, lần này thật sự rất hoàn mỹ rồi.
Từ Châu hiện tại là hình tượng kinh điển của một nữ thư ký riêng quyến rũ xinh đẹp trong các bộ phim truyền hình điện ảnh, trước nhô sau vểnh, lại cộng thêm tính cách và tướng mạo bên ngoài của cô, hai loại khác biệt tương phản này giao thoa vào nhau, thật đúng là động lòng người, tôi thấy mà tôi thương.
Trần Ninh liên tục khen ngợi, nhưng thật ra trong lòng càng cảm thấy một cảm giác thành tựu, bởi vì vẻ đẹp trước mắt là do chính anh một tay tạo ra.
Trần Ninh trong lòng cảm thán: "Từ Châu ăn mặc lên cũng không kém Châu Mỹ Mỹ bao nhiêu, xem ra phụ nữ vẫn nên ăn diện mới được, không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ lười.
“Nếu ông chủ thích, vậy tôi mặc bộ này đi làm.
” Từ Châu ngượng ngùng nói.
“Được, chọn thêm vài bộ quần áo để thay nữa, tạo hình cứ dựa theo bộ này làm cơ sở, hình tượng rất hoàn mỹ.
” Trần Ninh mỉm cười nói.
Thế là anh quẹt thẻ thanh toán, tiêu hết tổng cộng hơn triệu trong cửa hàng quần áo nữ này, số tiền này không thể được trợ cấp từ App, nhưng trong tài khoản của Trần Ninh vẫn có số dư hơn tỷ, đủ để anh tiêu xài.
Trần Ninh ném hết quần áo và túi xách mua được vào trong xe, trời tối dần, đã đến giờ ăn tối.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của Từ Châu, theo lý phải ăn một bữa thịnh soạn chúc mừng, nhưng trước tiên phải đem hết đồ về nhà rồi nói.
.
Về đến khu chung cư Phỉ Thuý, nhìn cả toà nhà số , trong lòng Trần Ninh hài lòng, nhưng anh nghĩ đến người anh em Huỳnh Minh Đạt đồng cam cộng khổ của mình ở nhà thuê, hai người trước đây khi nghèo còn chia nhau tô mì gói để ăn, bây giờ anh phát tài rồi, không thể quên anh em được.
"Minh Đạt, tôi tìm cho cậu một chỗ ở mới, bắt xe đến Hoa Viên Phỉ Thuý đi, chỗ này có phòng cho cậu tuỳ ý chọn, ăn ở miễn phí.
” Trần Ninh gọi điện thoại nói.
"Tốt như vậy à? Tên nhóc này anh trúng số sao? Không được, tôi nhất định phải đi nhờ cậy anh, đợi đó, tới ngay.
”
Huỳnh Minh Đạt cũng là một người theo phái hành động, lập tức bắt xe đi ngay, phút sau, đã đến khu chung cư hoa viên Phỉ Thuý.
Khi nhìn thấy Trần Ninh dưới toà nhà số , trên người anh ta chỉ mang một cái túi máy tính, đựng máy tính mà Trần Ninh cho anh ta ở bên trong, ngoài cái này ra, không còn gì khác.
"Tôi nói nha anh Trần, anh thuê nhà ở đây à? Chúng ta cùng thuê một căn đi.
” Huỳnh Minh Đạt nói như lẽ dĩ nhiên.
Anh ta mới chỉ trải qua cuộc sống của người bình thường, kiểu gộp thuê nhà này rất thường thấy.
Trần Ninh nói: "Không phải thuê, tôi mua cả tòa nhà này rồi, tùy ý cậu chọn tầng nào cũng được.
”
"Tuỳ ý chọn? rốt cuộc đã mua bao nhiêu căn vậy?” Huỳnh Minh Đạt ngạc nhiên hỏi.
“Tôi không phải đã nói rồi sao, là một toà nhà, toàn bộ là của tôi, cậu tuỳ tiện chọn căn ở đi.
” Trần Ninh nói.
"Mẹ tôi ơi!"
Chân Huỳnh Minh Đạt chợt mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống, cho dù trí tưởng tượng của anh ta có phong phú đến đâu, anh ta cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng người anh em nhà cùng nghèo năm xưa lại đột nhiên phát tài đến mức này, toà nhà, phải bao nhiêu tiền chứ!
“Không nhiều, chỉ hơn tỷ.
” Trần Ninh nhẹ nhàng nói.
Trước mắt Huỳnh Minh Đạt chợt tối sầm, quả nhiên bị choáng rồi, được Trần Ninh đỡ lấy mới không ngã xuống.
.