CHƯƠNG : CATELYN
Chiếc vương miện của con trai mới được lấy ra từ lò rèn, và trong mắt Catelyn Stark có vẻ như nó đã truyền sức nặng của nó lên đầu Robb.
Chiếc vương miện cổ xưa dành cho Vua Mùa Đông đã bị mất từ ba thế kỷ trước, khi Torrhen Stark quỳ gối quy thuận và dâng nó lên Aegon Kẻ Chinh Phục. Không ai biết Aegon đã làm gì với nó. Hôm nay, nhờ thợ rèn của đại nhân Hoster làm việc rất tốt, chiếc vương miện của Robb trông rất giống chiếc trong các câu chuyện kể về các đế vương nhà Stark: Một vòng mở bằng đồng đập bẹt khắc chữ của Tiên Nhân, được bao quanh bởi chín thanh kiếm sắt màu đen thẳng đứng. Trên đỉnh vương miện không có vàng, bạc hay đá quý, chỉ có duy nhất đồng và sắt, kim loại của mùa Đông, trầm ám và cứng rắn chống trọi với cái lạnh.
Khi họ đợi phạm nhân được đưa đến tại đại sảnh lâu đài Riverrun, bà đã nhìn thấy Robb tháo vương miện đặt ra sau để ái tóc nâu dày được giải phóng, ít phút sau hắn đội nó lại; sau đó hắn lại xoay xoay nó như thể điều đó giúp cho hắn thoải mái hơn trên ghế ngồi. Mang vương miện là việc không dễ dàng, Catelyn vừa quan sát vừa nghĩ, đặc biệt đối với một cậu bé mười lăm tuổi.
Khi cảnh vệ mang phạm nhân đến, Robb ra hiệu đưa kiếm. Olyvar Frey rút thanh kiếm dâng lên và con trai bà cầm nó đặt lên đùi, ý đồ đe dọa rõ ràng. “Bệ hạ, đây chính là người ngài yêu cầu.” Hiệp sĩ Robin Ryger, đội trưởng đội bảo vệ nhà Tully thông báo.
“Lannister, mau quỳ xuống trước mặt đức vua.” Theon Greyjoy thét lớn. Hiệp sĩ Robin buộc tên phạm nhân quỳ xuống.
Hắn trông không giống một con sư tử, Catelyn thầm nghĩ. Hiệp sĩ Cleos Frey này là con trai của phu nhân Genna, em gái của Lãnh chúa Tywin Lannister, nhưng hắn không di truyền nét đẹp nổi tiếng của nhà Lannister là mái tóc vàng sáng và đôi mắt xanh. Thay vào đó hắn thừa hưởng mái tóc nâu, cằm yếu và khuôn mặt mỏng của Cha, Hiệp sĩ Emmon Frey, con trai thứ hai của Lãnh chúa Walder. Đôi mắt của hắn tái nhợt luôn ngập nước và không ngừng chớp. Đây có lẽ là do ánh sáng. Những trần nhà dưới Riverrun thật tối và ẩm… đặc biệt là trong những ngày này.
“Đứng dậy đi, hiệp sĩ Cleos.” Giọng con trai bà không lạnh lùng như Cha nó, nhưng cũng không phải giọng của một thằng bé mười lăm tuổi. Chiến tranh đã khiến nó trở nên già trước tuổi. Ánh sáng ban mai phản chiếu trên thép của thanh kiếm trên đùi.
Nhưng thanh kiếm không khiến hiệp sĩ Cleos Frey sợ mà là con quái vật Gió Đen, tên con sói mà con trai bà đặt cho. Một con sói vương lớn như bất kỳ con chó săn Na Uy nào, lông xám tro từ đầu đến chân, đôi mắt có màu vàng nấu chảy. Khi con vật tiến về phía trước ngửi viên kỵ sĩ phạm nhân, mọi người trong đại sảnh có thể ngửi thấy mùi sợ hãi. Hiệp sĩ Cleos đã bị bắt trong trận chiến ở rừng Whispering Wook, nơi Gió Đen cắt đứt cổ họng của sáu người.
Viên hiệp sĩ lảo đảo đứng lên, cuống quít lùi về phía sau khiến vài người xem bật cười lớn “Cảm ơn, đại nhân.”
“Bệ hạ,” đại nhân Umber, ngoại hiệu Gretjon, quát lên, trên chiến trường phương Bắc, giọng hắn luôn lớn nhất… và cũng trung thành và dũng mãnh nhất, hoặc hắn luôn kiên trì như vậy. Hắn chính là người đầu tiên tôn con trai bà lên làm Vua Phương Bắc và hắn chưa bao giờ có bất cứ hành vi bất kính nào với tân vương.
“Bệ hạ,” hiệp sĩ Cleos vội vàng sửa lời, “thỉnh ngài tha thứ.”
Hắn, người này, không phải là người dũng cảm, Catelyn nghĩ. Thực sự thì hắn giống người nhà Frey hơn là Lannister. Nếu là ông anh họ Kẻ Giết Vua thì sẽ là một thái độ hoàn toàn khác. Họ sẽ không bao giờ bước được Hiệp sĩ Jaime Lannister phun ra được hai chữ Bệ Hạ.
“Ta sẽ thả ngươi ra để mang thông điệp của ta đến cho chị họ ngươi là Cersei Lannister tại King’s Landing. Ngươi sẽ phải mang một lá cờ hòa bình, cùng với ba mươi lính thiện chiến nhất của ta đi theo giám sát.”
Hiệp sĩ Cleos nhẹ nhàng thở phào: “Vậy thần nguyện ý mang thông điệp của bệ hạ đến cho thái hậu.”
“Nhưng ngươi phải biết rằng,” Robb nói, “ta không thả tự do cho ngươi. Ông ngươi là lãnh chúa Walder đã hứa sẽ trao cho ta sự trung thành và gia tộc Frey cũng vậy. Rất nhiều anh em chú bác của ngươi đã chiến đầu chung chiến hào với chúng ta tại rừng Whispering Wood, nhưng ngươi đã chọn chiến đấu dưới là cờ sư tử. Điều đó khiến ngươi trở thành người nhà Lannister, chứ không phải là người nhà Frey. Ta muốn ngươi đem danh dự của một hiệp sĩ thề rằng sau khi đã trao thông điệp của ta cho thái hậu, ngươi sẽ quay trở về đây với thông điệp của thái hậu và tiếp tục thân phận tù binh.”
Hiệp sĩ Cleos trả lời ngay lập tức: “Thần xin thề.”
“Mọi người trong đại sảnh này đã nghe thấy lời thề của ngươi.” Em trai Catelyn là hiệp sĩ Edmure Tully, người đại diện cho Riverrun và đang lãnh đạo Trident thay Cha đang bệnh nguy kịch, lên tiếng: “Nếu ngươi không quay lại, toàn bộ đế quốc sẽ biết ngươi là người phá vỡ lời thề.”
“Thần sẽ làm như những gì mình thề.” Hiệp sĩ Cleos trả lời tức thì.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. “Thông điệp là gì ạ?”
“Một đề xuất hòa bình.” Robb đứng dậy, cầm thanh kiếm trên tay. Gió Đen di chuyển đến bên cạnh hắn. Cả đại sảnh trở nên yên lặng. “Hãy nói với thái hậu Regent rằng nếu bà ta đáp ứng những điều kiện của ta, ta sẽ thu hồi lại thanh kiếm này và chấm dứt chiến tranh.”
Thoáng nhìn phía sau đại sảnh, Catelyn thấy thân người cao lớn và tiều tụy của đại nhân Rickard Karstark đẩy một loạt cấm vệ quân và lao ra cửa. Không ai nhúc nhích. Robb không để ý những lời xôn xao vang lên. “Olyvar, lấy giấy.” Hắn ra lệnh. Viên cận vệ cầm thanh kiếm và dâng lên một tấm da dê cuộn tròn.
Robb mở cuộn da dê. “Đầu tiên, thái hậu phải thả các chị em gái của ta và cung cấp phương tiện đi đường biển cho họ từ King’s Landing tới Cảng Trắng (White Harbor). Điều này cũng được hiểu là hôn ước giữa Sansa và Joffrey Baratheon sẽ bị giải trừ. Khi ta nhận được tin từ chủ thành thông báo các chị em gái của ta đã trở về Winterfell an toàn, ta sẽ phóng thích hai em họ của thái hậu là cận vệ Willem Lannister và em trai Tion Frey, đồng thời hộ tống họ đến Casterly Rock an toàn hoặc bất cứ nơi nào thái hậu yêu cầu.”
Catelyn Stark ước bà có thể đọc được suy nghĩ ẩn dấu đằng sau mỗi khuôn mặt, mỗi cái nhăn mày và mỗi đôi môi mím chặt.
“Thứ hai, thi thể của Cha ta phải được trả về cho chúng ta, để ông ấy có thể yên nghỉ cạnh anh trai và em gái mình trong lăng mộ dưới Winterfell như ông ấy mong muốn. Thi thể của những người trong đội cận vệ đã hy sinh vì phục vụ ông tại King’s Landing cũng phải được trao trả.”
Người sống Nam tiến, xương khô Bắc về. Bà nghĩ Ned đã nói đúng. Nơi của ông ấy là ở Winterfell, ông đã nói điều đó rất nhiều lần, nhưng mình đã bao giờ nghe? Không, đi đi, mình đã nói với ông ấy như vậy, anh phải trở thành cánh tay phải của Robert, không chỉ vì gia tộc, mà còn vì tương lai của con chúng ta… đều là do mình sai, chính mình, chứ không phải ai khác…
“Thứ ba, thanh Băng của Cha ta phải trả về cho ta, tại Riverrun này.”
Bà quan sát em trai mình, hiệp sĩ Edmure Tully khi hắn nắm chuôi kiếm đứng bên cạnh, sắc mặt im lìm như đá.
“Thứ tư, hoàng hậu phải ra lệnh cho Cha mình là lãnh chúa Tywin thả những hiệp sĩ và trọng thần dưới quyền ta mà ông ấy bắt trong trận chiến tại Green Fork thuộc Trident. Khi ông ấy phóng thích xong, ta cũng sẽ phóng thích những tù nhân ta bắt được tại Whispering Wood và trận chiến tại Camps, trừ Jaime Lannister, người sẽ tiếp tục bị giam giữ vì bảo đảm Cha hắn có thái độ cư xử tốt.”
Bà nghiên cứu nụ cười bỡn cợt của Theon Greyjoy, tự hỏi điều này có nghĩa là gì. Thằng nhóc đó có cái nhìn như thể hắn đang hưởng thụ vài bí mật hài hước. Catelyn chưa bao giờ thích cách cư xử này.
“Cuối cùng, vua Joffrey và thái hậu Regent phải thông cáo khắp nơi đồng ý cho phương Bắc tách khỏi đế quốc. Theo đó chúng ta không còn là một phần của đế quốc, mà là một vương quốc tự do và độc lập, như ngày xưa. Quốc gia của chúng ta sẽ bao gồm tất cả đất đai thuộc gia tộc Stark phía Bắc dòng sông Neck và thêm đất đai tiến đến dòng sông Trident cũng như các dòng suối phụ cận, được bao bọc bởi Golden Tooth ở phía Tây và Dãy núi Mặt Trăng ở phía Đông.”
“VUA PHƯƠNG BẮC VẠN TUẾ.” Greatjon Umber hô to, nắm chặt tay dơ lên cao. “Stark! Stark! Vua Phương Bắc vạn tuế.”
Robb cuộn lại cuộn da dê. “Học sĩ Vyman đã vẽ một bản đồ, chỉ rõ biên giới chúng ta yêu cầu. Ông sẽ đưa bản cho thái hậu. Lãnh chúa Tywin phải rút quân ra khỏi biên giới đó, dừng ngay mọi hành động cướp bóc, đốt nhà và giết người. Thái hậu Regent và con trai bà ta không có quyền thu thuế, thảo cống hay cưỡng bức dân ở đó lao động, và phải phóng thích cho các cận thần và hiệp sĩ của ta khỏi mọi nghĩa vụ, lời thề, nợ nần đối với Ngôi Sắt và gia tộc Baratheon và Lannister. Thêm vào đó, nhà Lannister sẽ giao mười con tin xuất thân quý tộc đến cho ta để đảm bảo hòa bình. Những người này sẽ được ta đối xử như thượng khách theo đúng thân phận của họ. Chỉ cần hai bên tuân thủ mọi điều ước, mỗi năm ta sẽ giao trả hai con tin và hộ tống họ bình yên trở về gia đình.”
Robb ném cuộn da dê xuống chân viên hiệp sĩ. “Đây là những điều kiện, nếu bà ta đáp ứng chúng, ta sẽ trao hòa bình. Nếu không…” Hắn huýt sáo và Gió Đêm tiến tới nhe răng “Ta sẽ cho bà ta một Whispering Wood khác.”
“Stark vạn tuế!” Greatjon lại hô to và giờ thì những người khác cũng kêu lên phụ họa. “Stark, Stark! Vua Phương Bắc vạn tuế!” Con sói vương quay đầu tru lên.
Hiệp sĩ Cleos mặt trắng bệch: “Thái hậu sẽ lắng nghe thông điệp của ngài, đại… Bệ hạ.”
“Tốt.” Robb nói. “Hiệp sĩ Robin, cho ông ấy ăn no và quần áo sạch sẽ. Bình minh ngày mai ông ấy sẽ khởi hành.”
“Tuân lệnh, bệ hạ.” Hiệp sĩ Robin Ryger trả lời.
“Hôm nay dừng ở đây thôi.” Các hiệp sĩ và trọng thần quỳ gối hành lễ khi Robb xoay người rời đi, Gió Đen đi theo hắn. Olyvar Frey chạy nhanh phía trước mở cửa. Catelyn theo họ ra ngoài, em trai đi bên cạnh bà.
“Làm tốt lắm,” bà nói với con trai ở hành lang phía sau, “dù để sói hù dọa người là hành động của một cậu bé hơn là của một ông vua.”
Robb gãi tai Gió Đen. “Mẹ có nhìn thấy mặt hắn không,” hắn mỉm cười hỏi.
“Những gì mẹ nhìn thấy là đại nhân Karstark đi ra ngoài.”
“Con cũng thấy rồi.” Robb dùng hai tay nâng vương miện ra khỏi đầu và đưa nó cho Olyvar. “Đưa thứ này về phòng ngủ của ta.”
“Ngay tức thì, thưa hoàng thượng.” Viên cận thần rời đi tức khắc.
“Ta cược rằng hôm nay rất nhiều người có chung cảm giác với đại nhân Karstark.” Em trai bà, Edmure, lên tiếng. “Sao chúng ta có thể nói chuyện về hòa bình trong khi quân Lannister như dịch bệnh xâm chiếm, cướp bóc mùa màng và tàn sát người dân? Ta nói lại một lần nữa, chúng ta sẽ tham gia trận chiến tại Harrenhal.”
“Chúng ta không đủ binh lực.” Robb có vẻ không vui.
Edmure khăng khăng: “Vậy chúng ta có mạnh hơn nếu chỉ ngồi đây không? Binh lực của chúng ta suy yếu mỗi ngày.”
“Và ai là người chịu trách nhiệm cho điều đó?” Catelyn trách em trai. Lúc trước vì Edmure nài nỉ Robb mới đồng ý sau khi lên ngôi vẫn để các chư thần giữ lại quân, mỗi người tự phòng thủ lãnh địa của mình. Hiệp sĩ Marq Piper và lãnh chúa Karyl Vance là người đầu tiên rời đi. Lãnh chúa Jonos Bracken tiếp theo sau, thề sẽ đoạt lại lâu đài bị đốt và an táng những người chết và giờ đây lãnh chúa Jason Mallister đã thông báo phải quay trở lại Seagard, dù chiến tranh chưa lan đến đó.
“Chị không thể yêu cầu các chư hầu của ta phải ngồi yên trong thành trong khi đồng ruộng của họ đang bị cướp phá và dân của họ đang bị giết.” Hiệp sĩ Edmure nói. “Nhưng lãnh chúa Karstark là một người phương Bắc và nếu ông ấy rời chúng ta thì đây là một vấn đề nghiêm trọng”
“Cháu sẽ nói chuyện với ông ấy,” Robb nói, “ông ấy mất hai đứa con trai trong trận chiến rừng Whispering Wood. Ai có thể bắt tội ông ấy nếu ông ấy không muốn hòa bình với những kẻ giết con mình… với những kẻ đã giết Cha mình…”
“Chém giết đổ máu nhiều hơn cũng không mang Cha con hay hai đứa con của lãnh chúa Rickard trở lại với chúng ta.” Catelyn nói. “Một đề nghị phải được đưa ra dù một người thông minh hơn có thể sẽ đưa ra các điều kiện dễ chịu hơn.”
“Bất cứ điều kiện nào dễ chịu hơn nữa sẽ khiến con nghẹn chết.” Bộ râu đỏ của con trai bà dựng ngược như tóc. Robb nghĩ bộ râu đó sẽ khiến nó trông uy mãnh hơn, vương giả hơn… già hơn. Nhưng dù có râu hay không thì nó vẫn chỉ là một chàng trai mười lăm tuổi, và mong trả thù còn hơn Rickard Karstark. Thuyết phục hắn đưa ra những đề nghị này đã không dễ, nữa là đề nghị dễ chịu hơn.
“Cersei Lannister sẽ không bao giờ đổi chị em con lấy hai đứa em họ. Tất cả những gì bà ta muốn là ông anh trai, và con biết rất rõ điều đó.” Bà đã nói rất nhiều lần với nó, nhưng Catelyn phát hiện ra vị vua này không còn là một đứa con biết nghe lời.
“Con không thể thả Kẻ Giết Vua, ngay cả khi con muốn. Các chư hầu sẽ không bao giờ đồng ý.”
“Các chư hầu đã ủng hộ con lên làm vua của họ.”
“Cũng có thể dễ dàng khiến con mất vương vị.”
“Nếu vương vị là cái giá mà chúng ta phải trả để Arya và Sansa trở về an toàn thì chúng ta sẽ tự nguyện trả nó. Một nửa chư hầu cũng muốn giết Lannister ngay tại tù. Nếu hắn chết trong khi làm tù binh của con, người ta sẽ nói…”
“… rằng hắn bị trừng phạt đúng tội.” Robb tiếp lời.
“Vậy còn các chị em con thì sao?” Catelyn sắc nhọn. “Họ cũng là trừng phạt đúng tội? Ta bảo đảm nếu có bất kỳ chuyện không may nào xảy ra với hắn, Cersei sẽ lấy máu trả máu…”
“Lannister sẽ không chết.” Robb nói. “Không ai có thể trực tiếp đến nói chuyện với hắn mà không có sự cho phép của con. Hắn được cung cấp thức ăn, nước uống, rơm sạch, tiện nghi hơn rất nhiều so với điều hắn xứng đáng được hưởng. Nhưng con sẽ không thả hắn, dù có vì Arya và Sansa đi nữa.”
Đứa con trai đang cúi đầu xuống nhìn nàng, Catelyn nhận ra. Là chiến tranh khiến hắn trưởng thành quá nhanh, nàng tự hỏi, hay tại vương miện họ đã đội lên đầu hắn. “Con sợ phải đối đầu với Jaime Lannister lần nữa, đó mới là sự thật, phải không?”
Gió Đen gầm gừ như thể nó cảm nhận được sự giận dữ của Robb, và Edmure Tully đặt bàn tay lên vai Catelyn ngăn bà đừng quá xúc động. “Cat, đừng. Thằng bé có quyền làm thế.”
“Đừng có gọi cháu là thằng bé.” Robb nói, đem tức giận trút lên ông cậu Edmure tội nghiệp, người chỉ có ý định nói giúp hắn. “Cháu đã gần là một người đàn ông trưởng thành, và là vua của cậu, thưa ngài. Và cháu không sợ Jaime Lannister. Cháu đã đánh bại hắn một lần và sẽ đánh bại hắn lần nữa nếu cần phải thế, chỉ là…” Hắn gẩy sợi tóc dài ra khỏi mắt và lắc đầu. “Cháu định lấy Kẻ Giết Vua đi đổi lấy Cha, nhưng…”
“… nhưng các chị em gái con không đủ quan trọng?” Giọng bà lạnh băng. “Con gái không đủ quan trọng, phải không?” Robb không trả lời nhưng ánh mắt đầy đau thương. Đôi mắt xanh, đôi mắt của nhà Tully, đôi mắt của bà. Bà đã làm hắn tổn thương, nhưng hắn quá giống Cha để thừa nhận chuyện đó.
Mình đang làm gì vậy, bà tự nói với mình, các chư thần ơi, chuyện gì đang xảy ra với mình? Hắn đã làm hết sức, cố hết sức, mình biết điều đó, mình hiểu điều đó… nhưng mình đã mất Ned, chỗ dựa của đời mình, và mình không thể chịu đựng thêm nỗi đau nếu mất mấy đứa con gái…
“Con sẽ làm tất cả có thể để cứu hai đứa.” Robb nói. “Nếu thái hậu còn chút lý trí nào, bà ta sẽ chấp nhận các điều kiện. Nếu không, con sẽ khiến bà ta hối hận từng ngày.”
Rõ ràng hắn không muốn tiếp tục đề tài này nữa. “Mẹ, mẹ chắc không muốn đến Twins? Tốt hơn là mẹ nên rời xa chiến trường và làm quen với các cô con gái nhà lãnh chúa Frey để giúp con chọn cô dâu khi chiến tranh kết thúc.”
Nó muốn mình đi, Catelyn cay đắng nghĩ. Xem ra vua không bao giờ cần mẹ và ta đang nói với nói những điều mà nó không muốn nghe. “Con đã đủ lớn để quyết định xem đứa con gái nào nhà lãnh chúa Walder thì phù hợp với con hơn là mẹ, Robb ạ.”
“Vậy thì hãy đi với Theon, ông ấy sẽ rời đây vào ngày mai. Ông ấy sẽ giúp nhà Mallister áp giải tù binh đến Seagard rồi sau đó đi thuyền đến Quần Đảo Sắt – Iron Islands. Mẹ có thể tìm tàu ở đó và quay lại Winterfell trong vòng một tháng, nếu thuận hướng gió. Bran và Rickon cần mẹ.”
Và con thì không đó có phải là ý con không? “Ông ngoại không còn sống lâu nữa, ngày nào ông ngoại còn sống, chỗ của ta là tại Riverrun cùng với ông ấy.”
“Con có thể ra lệnh ẹ đi với tư cách là vua, nếu điều đó là cần thiết”.