Trò Chơi Vương Quyền

chương 57-58

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Mở Đầu - Phần

Dưới ánh sáng buổi sớm, căn phòng ông lúc này trở nên hôn ám và âm trầm. Lão học sĩ già run rẩy vươn tay châm nến và mang đến phòng làm việc dưới bậc thang dẫn lên tổ quạ, nơi các loại thuốc mỡ, thuốc nước và dược liệu để đầy trên giá. Cúi xuống tầng giá cuối cùng, giữa đống Chai lọ, ông vươn tay lấy một cái bình kính màu chàm, không lớn hơn ngón tay út. Ông thổi đám bụi bám đầy quanh bình và mang đến bàn làm việc. Sau khi ngồi xuống ghế, ông mở bình và lấy vật trong đó ra. Bên trong là cát hạt thủy tinh bé xíu, không to hơn các hạt mầm, được cuốn trong tấm da dê. Ông mở tấm da dê ra, dưới ánh sáng của ngọn nến, chúng lấp lánh giống như đồ trang sức, tỏa ra ánh tím khiến cho lão học sĩ tự thấy mình chưa bao giờ thực sự nhìn thấy màu sắc này trước đây.

Hơi thở của ông mỗi lúc trở nên nặng nề. Dùng ngón tay út, ông sờ vào một trong những hạt thủy tinh. Vật nhỏ bé như thế này có thể nắm giữ sức mạnh sinh tử. Nó là kết tinh của một loại cây chỉ sinh trưởng trên quần đảo Hải Ngọc (Jade Sea), bên kia thế giới. Khi những phiến lá đủ tuổi, được ngâm với nước vôi, rồi nước đường và đồ gia vị cực hiếm lấy từ Quần đảo Mùa Hè. Sau đó phiến lá có thể bỏ đi, nhưng dung dịch phải được cô đặc với tro và để kết tinh lại. Quá trình thực hiện rất chậm và gian nan, nhưng kết quả rất đáng giá và trân quý, hiếm có khó tìm. Chỉ có các nhà giả kim của Lys là biết cách, có thể thêm các Vô diện nhân của Braavos nữa… và các học sĩ trong tổ chức của ông cũng biết, nhưng thứ này không thể bàn luận rộng rãi ngoài thành Citadel. Tất cả mọi người đều biết rằng một học sĩ sẽ có được một hạt kim loại mỗi khi học xong một phương pháp chữa bệnh - nhưng lại quên mất rằng một người nếu biết cách chữa bệnh cũng sẽ biết cách giết người. Cressen không còn nhớ tên của loại lá cây mà Asshaii gọi hay tên loại chất độc trong hạt thủy tinh này. Trong thành Citadel nó đơn giản được gọi tên là “Kẻ bóp chết người”. Pha nó với rượu, vào cơ thể người uống nó sẽ co chặt lại, khiến cho khí quản tắc nghẽn, ngạt thở. Người ta nói khuôn mặt nạn nhân khi chết sẽ chuyển sang màu tím giống như màu hạt thủy tinh nhỏ này, rất giống người nghẹn thức ăn.

Và đêm nay, khi lãnh chúa Stannis mở tiệc chúc mừng các chư hầu cùng các phu nhân… và người phụ nữ mặc váy đỏ, Melisandre đến từ Asshai.

Mình trước hết phải đi nghỉ đã, học sĩ Cressen tự nói với mình. Khi trời tối mình phải lấy lại toàn bộ sức lực. Bàn tay không được run rẩy, dũng khí không được suy yếu. Đây là việc bất đắc dĩ phải làm, và phải được hoàn thành. Nếu các chư thần có thật thì họ chắc chắn sẽ tha thứ cho ta. Gần đây ông ngủ rất kém và một giấc ngủ trưa chắc chắn sẽ giúp ông phục hồi thể lực để đối mặt với đau khổ sẽ xảy ra. Run rẩy bước đến bên giường, nhưng trước khi nhắm mắt lại ông vẫn nhìn thấy ánh sáng của sao chổi, đỏ tươi, sống động lóe lên trong giấc mơ của mình. Một ý thức mơ hồ đến với ông: Có lẽ đây chính là sao chổi của mình; điềm báo sẽ có máu chảy, một cuộc mưu sát… đúng vậy…

Khi ông tỉnh lại thì trời đã tối, phòng ngủ tối om. Đầu ông đau ê ẩm, các đốt xương đau nhức nhưng Cressen vẫn buộc mình ngồi dậy. Bắt lấy cây gậy, ông run rẩy đứng lên. Đã trễ thế này rồi, ông nghĩ. Bọn họ cũng không đánh thức ta. Trước đây ông luôn được mời đến dự tiệc, sắp xếp ghế ngồi gần lãnh chúa Stannis. Khuôn mặt của lãnh chúa hiện lên trong óc, người đàn ông hiện tại không còn là cậu bé mà ông đã quen, đứng một mình trong bóng tối lạnh lẽo nhìn anh trai mình được mặt trời chiếu rọi. Bất kể hắn định làm gì, Robert đều đi trước một bước và làm tốt hơn. Cậu bé đáng thương… số phận hắn luôn phải nhanh tay hành động.

Viên học sĩ tìm thấy các hạt thủy tinh trên bàn và đem gói chúng vào tấm da dê. Cressen không dấu chúng trong nhẫn, như những nhà độc dược của Lys yêu thích, mà cất những “Kẻ bóp chết người” vào một trong những túi lớn túi nhỏ nằm trong ống tay áo rộng thùng thình, sau đó mở cửa và gọi “Pylos, cậu đâu rồi?” Không nghe thấy tiếng trả lời, ông liền gọi lại, giọng to hơn “Pylos, ta cần cậu giúp.” Vẫn không có tiếng trả lời. Quái lạ, viên học sĩ trẻ có phòng ngủ ngay phía bên kia cầu thang, nhất định phải nghe được tiếng gọi của ông chứ.

Cuối cùng Cressen đành phải gọi đám người hầu “Nhanh lên,” ông ra lệnh “Ta đã ngủ quá lâu rồi. Hiện bữa tiệc đã bắt đầu… có lẽ đang uống rượu rồi… đáng lẽ phải đánh thức ta chứ.” Điều gì đã xảy ra cho học sĩ Pylos? Ông thực sự không hiểu.

Một lần nữa ông phải đi xuyên qua hành lang dài dằng dặc, một cơn gió đêm thì thầm qua các cánh cửa sổ lớn, mang theo hơi thở mặn chát của biển. Những ngọn đuốc treo trên tường thành Dragonstone lay động, thêm vào ánh lửa hừng hực đốt ngoài doanh trại như những ánh sao rơi xuống phàm trần. Trên trời, sao chổi vẫn khoe cái đuôi đỏ rực rỡ và ác độc. Viên học sĩ tự an ủi: Mình đã quá già và quá hiểu biết để sợ những thứ như thế này.

Cánh cửa dẫn đến Sảnh chính có hình con rồng đá há mồm ra. Ông nói với người hầu đứng bên ngoài và tự mình bước vào trong, ông không thể xuất hiện với vẻ yếu đuối. Nỗ lực hết sức, Cressen trèo lên những bậc cuối cùng và bước vào long khẩu. Hai bảo vệ mở cánh cửa màu đỏ nặng nề trước mặt ông, để Cressen tự do bước vào.

Trong tiếng dao nĩa va chạm, cùng những lời bàn luận thì thào, ông nghe thấy Patchface đang hát “…xin hãy khiêu vũ, lãnh chúa của tôi, xin hãy khiêu vũ lãnh chúa của tôi…” cùng tiếng chuông kêu leng keng. Đây đúng là bài ca mà hắn đã hát buổi sáng nay “Những bóng hình đến để ở lại, lãnh chúa của tôi, xin hãy ở lại lãnh chúa của tôi…” Xung quanh những chiếc bàn kê thấp hơn đầy nhóc các hiệp sĩ, cung thủ và đội trưởng các đội lính đánh thuê, bọn họ đang xé những chiếc bánh mì đen khổng lồ rồi chấm vào món cá hầm.

Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Nơi đây không có tiếng cười to, không ồn ào như những bữa tiệc khác, vì lãnh chúa Stannis không cho phép những hành vi này xuất hiện.

Cressen hướng ghế ngồi kế trên cao, nơi các chư hầu ngồi với đức vua. Ông phải bước vòng qua Patchface. Tên hề đang khiêu vũ, chiếc chuông reo vang nhưng chẳng ai buồn nhìn hay xem hắn. Khi hắn đang nhảy nhót đổi chân thì bất ngờ vướng phải tay Cressen, kéo cả hai người ngã xuống va phải thành bàn và ghế, một trận cười vang lên xung quanh. Không nghi ngờ gì, cảnh này đã trở thành một màn hài.

Patchface lồm cồm bò lên người ông, không mặt hề ghé sát mặt, chiếc sừng hươu trên mũ đội đầu đã biến mất “Dưới đáy biển ông đã té ngã,” hắn tuyên bố “tôi biết, tôi biết, ồ, ồ, ồ” cười khanh khách, tên hề đứng dậy, nhảy lên và tiếp tục màn khiêu vũ nhỏ của hắn.

Tỏ vẻ phong độ, lão học sĩ mỉm cười yếu ớt và cố gắng đứng dậy, nhưng một bên hông của ông bất chợt đau nhói và ông sợ rằng nó lại vỡ nát. Ông cảm thấy một đôi tay mạnh mẽ xốc dưới nách giúp ông đứng thẳng lên. “Cảm ơn hiệp sĩ,” ông thì thầm, quay người xem người hiệp sĩ nào đã giúp…

“Học sĩ.” Phu nhân Melisandre cất lời, âm thanh thấp trầm theo đúng khẩu âm ở Hải Ngọc “Ông nên cẩn thận.” Như thường khi, nàng mặc màu đỏ từ đầu đến chân, chiếc váy lụa dài như màu lửa, tay áo dài và cổ xẻ sâu để lộ áo trong màu đỏ sâu hun hút đầy đen tối. Trên cổ nàng cũng đeo một dây chuyền vàng màu đỏ có gắn hồng ngọc.

Mái tóc nàng không phải màu cam hay màu nho như thông thường mà mang màu đỏ đồng sẫm màu, dưới ánh sáng trông như ngọn đuốc. Ngay cả màu mắt cũng đỏ… nhưng làn da nàng vô cùng mềm mại và trắng không tỳ vết, nhợt nhạt như kem. Thân hình thon thả, tao nhã, cao hơn hầu hết hiệp sĩ, bộ ngực đầy đặn, eo nhỏ và khuôn mặt hình trái tim. Mỗi ánh mắt nhìn đến nàng đều không thể rời đi, viên học sĩ cũng không ngoại lệ. Rất nhiều người khen nàng đẹp. Không, bà ta không đẹp, bà ta màu đỏ và đáng sợ, và màu đỏ.

“Tôi… cảm ơn, phu nhân.”

“Ở tuổi ngài, đi đường phải cẩn thận,” Melisandre cung kính “Đêm thì tối và đầy hiểm ác.”

Ông biết thành ngữ này, đó là một câu trong giáo lý của bà ta. Không quan trọng, mình có giáo lý của mình

“Chỉ có đứa trẻ mới sợ đêm tối,” ông nói, bên kia Patchface vẫn tiếp tục ca “Và những bóng hình đến khiêu vũ, lãnh chúa của tôi, xin hãy khiêu vũ lãnh chúa của tôi…”

“Ở đây thật kỳ lạ,” Melisandre nói “Một tên hề thông minh và một trí giả ngu ngốc,” nàng cúi người xuống nhặt chiếc mũ của Patchface ở chỗ nó rơi và và đặt nó lên đầu Cressen. Tiếng chuông reo lên đâm nhói vào lỗ tai ông “Chiếc vương miện này rất xứng đáng với ngài, học sĩ đại nhân,” nàng thông báo. Mọi người xung quanh cười phá lên.

Cressen mím môi, nén lửa giận. Bà ta nghĩ ông đã sức cùng lực kiệt, nhưng qua đêm nay thì bà ta sẽ phải xem lại. Ông có già nhưng vẫn là học sĩ của thành Citadel “Ta không cần vương miện mà cần sự thật,” ông đáp lại, nhấc chiếc mũ của tên hề ra khỏi đầu

“Có những sự thật trong thế giới không được dạy ở Oldtown,” Melisandre như cơn lốc màu đỏ quay người bước trở lại bàn ăn trên cao, nơi đức vua Stannis và hoàng hậu đang ngồi. Cressen cầm mũ trả lại cho Patchface rồi bước theo. Học sĩ Pylos đang ngồi ở chỗ của ông.

Viên học sĩ già chỉ biết dừng lại nhìn chằm chằm “Học sĩ Pylos,” cuối cùng ông cất tiếc “Cậu… cậu đã không đánh thức tôi dậy.”

“Bệ hạ yêu cầu tôi để cho ngài nghỉ ngơi,” Pylos ít nhất còn biết đỏ mặt “Ông ấy nói với tôi rằng ngài không còn cần thiết ở đây nữa.”

Cressen liếc nhìn các hiệp sĩ, đội trưởng và chư thần đang ngồi lặng ngắt. Lãnh chúa Celtigar, đã lớn tuổi và cáu kỉnh, mặc chiếc áo choàng dài thêu con cua màu hồng thạch lựu. Lãnh chúa Velaryon đẹp trai chọn áo lụa màu xanh nước biển đeo dây chuyền hình ngựa biển bằng vàng trắng trên cổ hợp với mái tóc dài mềm mại. Lãnh chúa Bar Emmon, cậu bé mập mạp mới mười bốn tuổi, mặc bộ đồ nhung màu tím thêu huy hiệu thiên nga màu trắng. Hiệp sĩ Axell Florent dù ăn mặc trải chuốt vẫn không thể tôn thêm dung mạo vốn bình thường, lãnh chúa Sunglass sùng đạo đeo vòng cổ, vòng tay và nhẫn đá mặt trăng; thuyền trưởng Salladhor Saan từ Lysene mặc bộ đồ sa-tanh đỏ sẫm, khắp người đeo trang sức vàng và châu báu. Chỉ có hiệp sĩ Davos ăn mặc đơn giản, áo chẽn nâu và áo choàng da dê và chỉ Ser Davos đáp lại cái nhìn của ông, trong mắt lóe lên tia thương tiếc.

“Lão học sĩ, ông đã quá ốm yếu và không còn hữu dụng với tôi,” âm thanh nghe như giọng của lãnh chúa Stannis vang tới nhưng sao lại có thể thế “Từ nay về sau, Pylos sẽ phụ tá tôi. Anh ta đã biết cách quản lý những con quạ từ ngày ông không còn đủ sức leo lên tổ nó. Ta sẽ không để ông vong mạng vì làm việc cho ta.”

Học sĩ Cressen nhấp nháy mắt. Stannis, lãnh chúa của tôi, đứa trẻ lúc nào cũng buồn rầu, đứa con mà tôi chưa bao giờ có, ngài không thể làm như vậy, ngài không biết ta đã chăm sóc ngài như thế nào, sống vì ngài, yêu ngài bất chấp những điều ngài đã làm? Phải, yêu ngài thậm chí còn nhiều hơn cả Robert, hay Renly, bởi vì ngài là người thiếu tình yêu, là người cần tình yêu của tôi nhất. Nhưng tất cả những lời ông thốt ra chỉ là: “Tuân mệnh, thưa đại nhân, nhưng… nhưng tôi đang đói. Liệu ngài có thể sắp xếp cho tôi một chỗ trên bàn ngài?” Ở bên ngài, tôi luôn bên ngài…

Ser Davos đứng lên đằng hắng “Bệ hạ, thần rất vinh dự nếu học sĩ ngồi đây bên cạnh.”

“Làm theo lời cậu đi.” Lãnh chúa Stannis quay người nói gì đó với Melisandre, người ngồi ngay bên phải, vị trí khách quý được coi trọng nhất. Phu nhân Selyse ngồi bên trái, nở nụ cười chói mắt nhưng nhợt nhạt như trang sức bà ta đang đeo.

Quá xa, Cressen đờ đẫn, nhìn vào nơi Ser Davos đang ngồi. Từ bàn của đám buôn lậu với chiếc bàn cao kia phải đi qua bàn dành cho các chư hầu. Mình phải tiếp cận bà ta gần hơn nếu muốn bỏ “Kẻ bóp chết người” vào trong ly, nhưng bằng cách nào?

Khi lão học sĩ chậm rãi vòng qua chiếc bàn của Davos Seaworth thì Patchface tiến lại đầy vui sướng “Chúng ta ăn cá ở đây,” tên hề hạnh phúc tuyên bố, cầm trượng khoa lên “Dưới biển thì cá ăn chúng ta. Tôi biết, tôi biết, ồ, ồ, ồ.”

Ser Davos ngồi dịch một bên tạo khoảng trống trên chiếc ghế dài “Đáng lẽ đêm nay tất cả chúng ta nên mặc trong phục hài kịch,” hắn trầm trọng cất lời khi Cressen ngồi xuống ghế “Vì tất cả chúng ta đang làm điều mà chỉ những tên ngốc mới làm. Người đàn bà màu đỏ đã nhìn thấy chiến thắng qua ánh lửa, vì vậy Stannis lập tức ra lệnh xuất binh mà không cần tính toán binh lực. Trước khi bà ta làm xong chuyện chắc chúng ta sẽ thấy những gì Patchface đã nhìn thấy. Tôi sợ tất cả chúng ta sẽ ở dưới đáy biển.”

Cressen đút tay vào ống tay áo như thể tránh lạnh, những ngón tay lần mò đến những hạt thủy tinh được gói trong tấm da dê “Lãnh chúa Stannis.”

Stannis đang nói chuyện với người phụ nữ đỏ liền quay lại, nhưng phu nhân Selyse cướp lời “Đức vua Stannis. Học sĩ, ông không đúng mực.”

“Ông ấy đã gì, trí óc không còn minh mẫn,” đức vua cộc cằn “Chuyện gì vậy Cressen? Ông cứ nói ra suy nghĩ của mình.”

“Nếu ngài quyết định xuất chinh, thì ngài cần viện đến lý do tương tự như Lãnh chúa Stark và phu nhân Arryn…”

“Ta không cần chung lý do với bất kỳ ai” Stannis Baratheon nói.

“Ánh sáng không cần chung lý do với bóng tối,” phu nhân Selyse cầm tay chồng.

Stannis gật đầu “Gia tộc Stark đang tìm cách ăn cắp nửa vương quốc của ta, trong khi gia tộc Lannister đã ăn cắp vương miện và giết chết anh trai ta, họ đã đại nghịch bất đạo lấy đi quân đội và quyền lợi đáng lẽ phải thuộc về ta. Tất cả bọn chúng là kẻ tiếm ngôi và là kẻ thù của ta.”

Mình đã mất đi hắn rồi, Cressen đau đớn nghĩ. Nếu có bất cứ cách nào tiếp cận với Melisadre… chỉ cần tiếp xúc với chén rượu của bà ta thôi. “Ngài hoàn toàn có quyền hợp pháp thừa kế ngôi vị của anh trai, Robert, vị vua đích thực của bảy vương quốc và vua của người Andals, Rhoynar và Tiên nhân,” ông tuyệt vọng “nhưng ngay cả như thế, ngài không thể có hy vọng thắng nếu không có đồng minh.”

“Ông ấy có một đồng minh,” phu nhân Selyse nói “Whllor, Thần Ánh Sáng, trái tim của lửa, Thần lửa và bóng tối.”

“Các chư thần chính là đồng minh không đáng tin nhất,” viên học sĩ già vẫn kiên trì “và vị thần đó không có quyền lực ở đây.”

“Ông nói là không sao?” viên hồng ngọc trên cổ Melisandre phát sáng khi nàng quay đầu, ánh sáng của nó y hệt ánh sáng của ngôi sao chổi “Học sĩ, nếu ngài còn nói năng bậy bạ thế này, ngài nên đội cái vương miện vừa nãy lần nữa.”

“Đúng vậy,” phu nhân Selyse đồng ý “Cái mũ của Patche, nó rất hợp với ông, lão học sĩ già. Ta ra lệnh ông đội nó lên lần nữa.”

“Dưới đáy biển, không ai đội mũ.” Patchface nói “tôi biết, tôi biết, ồ, ồ, ồ.”

Đôi mắt của lãnh chúa Stannis tối sầm ẩn dấu dưới hàng lông mày rậm, miệng ông ta mím chặt, quai hàm không động đậy. Ông ta luôn nghiến răng mỗi khi tức giận. “Ngu ngốc,” hắn cuối cùng cũng rít lên “Các người đã nghe thấy lệnh của phu nhân ta. Hãy đưa cái mũ cho Cressen.”

Không, viên học sĩ già nghĩ, đây không phải là ngài, không phải tác phong của ngài, ngài luôn công bằng, nghiêm khắc nhưng không tàn nhẫn, chưa bao giờ tàn nhẫn, ngài cũng không biết cách đùa cợt, hơn nữa chưa bao giờ biết cách cười vui.

Patchface nhảy nhót đến gần, chiếc chuông của hắn rung lên clang – a - lang, ding - ding, clink – clank – clink - clank. Viên học sĩ lặng người khi tên hề đội cái mũ sừng hươu của hắn lên đầu ông. Cressen cúi đầu vì sức nặng của nó, tiếng chuông trên sừng hươu rung lên. “Lần sau có lẽ ông ta nên hát những lời khuyên của mình nếu muốn phát biểu ý kiến,” phu nhân Selyse nói.

“Bà đã đi quá xa rồi đấy,” lãnh chúa Stannis nói “ông ấy đã gì và đã phục vụ ta rất tốt.” Và ta sẽ phục vụ ngài đến hơi thở cuối cùng, lãnh chúa đáng yêu của ta, con trai cô đơn đáng thương của ta, Cressen nghĩ, đột nhiên nghĩ ra một cách. Cốc rượu của Ser Davos đang ở trước mặt ông, vẫn còn một nửa. Ông lần lấy một hạt thủy tinh trong ống tay áo, nắm chặt nó bằng ngón trỏ và ngón cái, rồi cầm lấy chén rượu. Ông cầu nguyện động tác của mình thật tự nhiên, nhanh nhẹn, tuyệt đốt không được thất thố. Và Chúa thật công bằng. Trong nháy mắt, vật trong tay ông biến mất. Những ngón tay ông đã không vững vàng, nhanh nhẹn như vậy trong nhiều năm. Ông chắc chắn ngoại trừ Davos thì không ai nhìn thấy. Cầm cốc trong tay, ông đứng dậy “Có lẽ tôi đã trở thành một tên hề thật rồi, thưa phu nhân Melisandre, vậy bà có thể uống với tôi một cốc rượu không? Một cốc rượu vì Chúa của bà, Thần Ánh Sáng của bà? Vì sức mạnh của ông ấy?”

Người phụ nữ đỏ nghiên cứu ông một lúc “Nếu ông muốn thế.”

Ông có thể cảm thấy tất cả mọi người đang quan sát. Davos giật tay áo ông khi ông rời ghế, tránh ánh mắt của lãnh chúa Stannis, hỏi nhỏ “Ông đang làm gì thế?” hắn thì thầm.

“Làm việc phải làm,” học sĩ Cressen trả lời “vì tương lai vương quốc và linh hồn của lãnh chúa chúng ta,” ông giật tay ra khỏi Davos,một giọt rượu rơi ra.

Nàng thu hút mọi ánh nhìn khi rời khỏi bàn ăn trên cao đi xuống phía ông. Cressen chỉ nhìn thấy nàng, váy đỏ mắt đỏ, viên hồng ngọc đỏ trên cổ, môi đỏ đang mỉm cười thản nhiên khi nàng cầm lấy cốc rượu của ông. Làn da nàng thật nóng, giống như đang phát sốt “học sĩ, vẫn chưa quá muộn để từ chối ly rượu này.”

“Không,” ông kiên quyết thì thào “không.”

“Như ý ông.” Melisandre đến từ Asshai cầm cốc rượu từ tay ông uống hết một nửa, sau đó đưa cốc lại cho ông “Giờ đến lượt ông.”

Bàn tay run rẩy nhưng ông buộc mình phải mạnh mẽ. Một học sĩ của lâu đài Citadel không được phép sợ hãi. Chất rượu chua ngắt trên đầu lưỡi, cốc rượu rỗng tuột khỏi tay rơi xuống sàn nhà.

“Đại nhân, ngài nhất định có quyền lực ở đây,” người đàn bà nói “và ngọn lửa sẽ tẩy rửa tất cả,” từ trên cổ của nàng, viên học ngọc ánh lên đỏ chói

Cressen cố gắng trả lời, nhưng âm từ nghẹn ứ trong cổ. Tiếng ho của ông trở nên khủng khiếp khi ông cố gắng hít không khí. Những ngón tay cứng như sắt xiết chặt quanh cổ và ông đổ sụp xuống, trong khi vẫn lắc đầu, phủ nhận nàng, phủ nhận quyền lực của nàng, phủ nhận phép thuật của nàng, phủ nhận thần linh của nàng. Chiếc chuông đeo ở sừng hươu vẫn tiếp tục rung lên, hát bài ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc trong khi người phụ nữ đó cúi xuống nhìn ông đầy thương hại. Ánh nến nhảy nhót trong đôi mắt đỏ rực của nàng.

Chương : Chương

CHƯƠNG : ARYA

Tại Winterfell mọi người gọi bé là “Arya mặt ngựa” và bé nghĩ cũng chẳng có gì tồi tệ cả, nhưng đó là trước khi thằng bé mồ côi Lommy Greenhands gọi bé là “Đầu chốc”. Bé đúng thật là giống như người bị bệnh chốc đầu. Khi Yoren kéo bé vào ngõ nhỏ, bé vẫn nghĩ ông ấy muốn giết mình, nhưng người đàn ông cáu kỉnh đó lại chỉ ôm bé thật chặt rồi dùng chủy thủ cắt đi mái tóc rối của bé. Bé nhớ làn gió nhẹ thổi bay mớ tóc bẩn thỉu của mình trên mặt đá, tới thánh đường nơi Cha tử nạn. “Ta chỉ mang đàn ông và các cậu bé ra khỏi thành phố. Yoren gầm gừ khi lưỡi kiếm sắc lạnh lướt qua đầu bé “Giờ thì đứng yên nào, cậu bé.” Cho đến khi ông ấy kết thúc công việc thì đầu bé chỉ còn có một nhúm tóc rối mù.

Sau đó thì ông ấy nói với bé rằng trên đường về Winterfell, bé sẽ tên là Arry, thằng bé mồ côi. “Ra khỏi cổng thành không khó, vấn đề là ở trên đường. Cháu sẽ phải trải qua một hành trình dài trong một đoàn không tốt đẹp gì. Lần này ta dẫn ba mươi người đi, cả đàn ông và các cậu bé, tất cả họ đều đến trấn thủ Tường Thành, và đừng nghĩ họ giống như ông anh cùng Cha khác mẹ của cháu,” ông lắc vai bé “Lãnh chúa Eddard đã cứu ta khỏi ngục tối và ta cũng không định tìm các quý tộc thiếu gia ngoài kia. Nhóm người này, một nửa họ sẽ tìm cách bắt cháu về nộp cho hoàng hậu để đổi lấy ơn đặc xá và có thể thêm mấy đồng tiền. Nửa còn lại cũng làm như thế, nhưng trước đó họ sẽ cưỡng hiếp cháu. Vì vậy hãy giữ mình và đừng có đi tiểu trong rừng, một mình. Đó là điều phiền toái nhất, cái chim, vì vậy đừng có uống nước quá nhiều.”

Đúng như ông ấy nói, rời khỏi King’s Landing rất dễ dàng. Đội bảo vệ gia tộc Lannister đứng canh tại cổng thành bắt mọi người dừng lại kiểm tra, nhưng Yoren đưa ra một cái tên và chúng dễ dàng vẫy tay cho xe và hàng hóa đi qua. Không ai buồn liếc đến Arya, họ đang tìm một cô bé quý tộc, con gái Cánh tay phải của nhà vua, chứ không phải là một thằng bé gầy gò với mái tóc lởm chởm. Arya không bao giờ nhìn lại. Bé mong có một cơn đại hồng thủy xuất hiện cuốn theo cả thành phố ra ngoài khơi, cả Flea Bottom và Red Keep, cả Thánh Đường Lớn và mọi thứ, mọi người, đặc biệt là hoàng tử Joffrey và mẹ của hắn. Nhưng bé biết điều này là không thể và dù sao thì Sansa cũng đang ở trong thành phố, nếu xảy ra chuyện đó thật thì chị ấy cũng sẽ bị cuốn đi. Nhớ ra điều này, Arya quyết định chuyên tâm tìm đường về Winterfell.

(Chú thích: Flea Bottom là một nơi Đông đúc với những người nông dân nghèo lăn lộn để tồn tại. Kiểu như xóm nhà lá;

Red Keep là lâu đài dành cho vị vua của bảy vương quốc).

Nhưng Yoren đã sai về vụ cái chim. Dẫu sao thì đó cũng không phải phần khó khăn nhất. Lommy Greenhands và Hop Pie mới là phần khó khăn nhất. Những thằng bé mồ côi. Yoren đã tuyển vài đứa từ đường phố với lời hứa hẹn sẽ cung cấp thức ăn cho cái bụng kẹp lép và giày cho đôi chân trần của chúng. Số còn lại ông tuyển từ lao tù. “Đội tuần cần những người có năng lực,” ông nói với chúng khi họ bắt đầu xuất phát “nhưng nếu các ngươi chỉ có khả năng thế này thì cũng đành chấp nhận.” Yoren cũng lớn lên với “thành tích” ngồi tù, trộm cắp và cưỡng gian. Ba trong số những người trong đội lần này lấy từ nhà tù tăm tối nhất, những người mà ngay cả ông cũng phải sợ, vì vậy ông đã nhốt chúng vào cũi sắt trên đường đến Tường Thành: Một người không có mũi, chỉ có miệng trên mặt dùng để ăn uống; một người có cái đầu trọc sáng bóng và hàm răng sắc nhọn; và một người có vết thương đang mưng mủ trên má có đôi mắt không giống con người.

Họ mang tổng cộng năm xe hàng ra khỏi King’s Landing, chất lên đó mọi nhu yếu phẩm cho Tường Thành: Da thú, vải vóc, những thanh sắt, một cái chuồng cho lũ quạ, sách, giấy và mực, một kiện rau chua, dầu ăn, dược phẩm và gia vị. Một đội phụ trách điều khiển ngựa kéo các xe hàng, Yoren mua thêm hai chiến mã và sáu con lừa cho các cậu bé. Arya muốn có một con ngựa hơn nhưng dù sao thì ngồi lừa cũng còn tốt hơn là ngồi trên xe hàng.

Những người đàn ông không để ý gì đến bé, nhưng bé cũng không quá may mắn với các cậu bé. Bé chính là một trong hai đứa mồ côi nhỏ nhất đội, không kể còn nhỏ và gầy hơn đứa còn lại, vì vậy Lommy và Hot Pie nghĩ sự im lặng của bé chính là do sợ hãi, hoặc ngu ngốc hoặc điếc. “Hãy nhìn thanh kiếm của Đầu Chốc kia kìa.” Lommy nói trong một buổi sáng khi họ đang đi xuyên qua những vườn cây ăn quả và những cánh đồng bột mì.

Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Hắn đã từng học việc về thợ nhuộm trước khi bị bắt về tội trộm cắp, hai cánh tay vẫn còn dính màu xanh lét đến tận khuỷu, mỗi khi hắn cười trông giống hệt con lừa đang cưỡi “Chốc Đầu, cậu lấy cắp ở đâu được thanh kiếm đó?”

Arya tức giận cắn chặt môi. Bé có thể nhìn thấy lưng áo choàng của Yoren đang ngồi trên xe chở hàng phía trước, nhưng quyết tâm không chạy đến khóc lóc cầu xin ông giúp đỡ.

“Có lẽ nó là một đứa hầu.” Hot Pie xen vào “Vài quý tộc thích có tiểu hầu.” Mẹ hắn là một thợ làm bánh mì trước khi bà chết. Ngày xưa hắn cả ngày đẩy xe bánh mì của bà đi dọc phố, hét to “Bánh mì nóng đây! Bánh mì nóng đây!”

(Chú thích: Bánh mì nóng- Hot Pie).

“Nó không phải là một tiểu hầu, nhìn nó xem. Tao cược đó thậm chí không phải thanh kiếm thật sự, mà chỉ là một đồ chơi làm từ thiếc.”

Arya ghét bọn chúng cười nhạo về Kim. “Nó được làm từ thép tinh cương, đồ ngu,” bé xoay người nhìn bọn chúng đầy căm tức “và chúng mày tốt hơn nên im mồm lại.”

Hai thằng bé mồ côi hét lên. Hot Pie tò mò: “Mày lấy lưỡi kiếm này ở đâu, Mặt Chốc?”

“Đầu Chốc,” Lommy sửa lại “nó có khi đã lấy cắp nó.”

“Tao không ăn cắp,” bé gào lên. Jon Snow đã cho bé thanh Kim này. Bé có thể để bọn chúng gọi bé là Đầu Chốc, nhưng bé không cho phép bọn chúng gọi Jon là kẻ cắp.

“Nếu nó ăn cắp nó, thì chúng ta có thể cướp lại.” Hot Pie nói “Dù sao thì thanh kiếm cũng không phải của nó. Tao có thể lấy tên tao đặt cho thanh kiếm này.”

Lommy giúi đầu hắn: “Làm đi, đến mà cướp. Ta thách mày đấy.”

Hot Pie thúc con lừa đến gần hơn “Này, Mặt Chốc. Đưa tao thanh kiếm.” Tóc của hắn có màu rơm, khuôn mặt béo núc bị phơi nắng khiến cho da bị lột “Dù sao mày cũng không biết sử dụng nói.” Có, tao biết dùng, Arya định nói thế. Tao đã giết một thằng nhóc, một thằng béo giống mày. Tao đã đâm một kiếm vào bụng nó và nó chết. Và tao cũng sẽ giết mày nếu mày không để tao yên. Nhưng bé không dám nói điều mình đang nghĩ. Yoren không biết chuyện về thằng bé chăn ngựa, nhưng bé sợ những gì ông ấy sẽ làm nếu ông ấy biết chuyện. Arya khá chắc chắn rằng vài người đàn ông trong đoàn cũng là những kẻ sát nhân, ba người đang nhốt trong cũi là chắc chắn nhất, nhưng hoàng hậu không tìm họ, nên tình thế của họ không giống với bé.

“Nhìn nó kìa.” Lommy Greenhands cất giọng the thé “Tao cược nó sắp khóc bây giờ đấy. Đầu Chốc, mày muốn khóc không?”

Lúc đi ngủ tối qua bé quả thực đã khóc khi mơ thấy Cha. Buổi sáng tỉnh lại, mắt bé sưng đỏ và khô, nhưng hiện tại bé không thể nhỏ thêm bất chợt giọt nước mắt nào nữa dù tính mạng có chỉ mành treo chuông.

“Nó sắp đái ra quần rồi.” Hot Pie phán đoán.

“Để nó yên,” thằng bé có mái tóc đen bờm xờm cưỡi lừa bên cạnh chúng lên tiếng. Lommy gọi thằng bé này là Bull, vì hắn lúc nào cũng cầm theo cái mũ có hai sừng hươu trên đầu, nhưng lại không đội. Lomy không dám chọc đến Bull vì hắn trông già và thân hình cao lớn hơn tuổi thật, với vòm ngực rộng và hai tay rắn chắc.

“Mày tốt hơn nên đưa thanh kiếm cho Hot Pie, Arry.” Lommy nói “Nếu Hot Pie muốn, nó đã từng đánh một thằng nhóc đến chết. Và tao cá nó sẽ làm điều đó với mày đấy.”

“Tao đã vật nó xuống và đá như một quả bóng, và tao vẫn tiếp tục đánh đập nó cho đến chết.” Hot Pie khoe khoang “Tao đánh nó nhừ tử. Hai quả bi của nó vỡ ra và máu chảy lênh láng. Tốt hơn là mày dâng thanh kiếm ra đây.”

Arya rút từ cạp quần ra thanh kiếm luyện tập “Mày có thể lấy cái này,” bé nói với Hot Pie, không muốn đánh nhau

“Đó chỉ là thanh gỗ,” hắn thúc lừa đến gần hơn và cố gắng bắt lấy chuôi thanh Kim.

Arya huýt sáo khi đánh roi vào mông con lừa của hắn. Con vật kêu một tiếng, lồng lên và đột ngột tăng tốc, hất Hot Pie ngã xuống đất. Bé không do dự ổn định con lừa của mình rồi thọc một cú vào bụng hắn khi hắn cố gắng đứng dậy khiến hắn kêu một tiếng đau đớn, một lần nữa ngã ngồi trên đất. Sau đó bé đánh mạnh vào mặt và mũi hắn phát ra tiếng vang như một tiếng gãy. Máu chảy ròng ròng. Khi Hot Pie bắt đầu gào khóc, Arya xoay người tiến đến Lommy. Greenhands đang há hốc miệng trên con lừa của hắn. “Mày cũng muốn thanh kiếm phải không?” Bé la lên nhưng hắn không trả lời, cuống quít giơ hay tay xanh lè trước mặt thét chói tai bảo bé cút ngay.

Bull quát lên “Phía sau cậu,” và Arya vội vàng xoay người. Hot Pie đang đứng lên, trên tay nắm chặt một cục đá lớn. Bé chờ hắn ném nó, nghiên đầu tránh rồi phóng đến. Hắn nhắc một tay lên và bé đánh vào tay đó, sau đó là hai má và rồi khuỷu chân. Hắn muốn chụp bé nhưng bé nhảy tránh sang bên cạnh và giơ thanh kiếm gỗ đập vào đầu hắn. Hot Pie khuỵu xuống rồi lại lảo đảo đứng lên truy kích. Khuôn mặt đỏ au dính đầy máu và bụi, Arya bày ra tư thế của vũ công dưới nước và chờ đợi. Khi hắn đến đủ gần, bé hét lên, đánh vào điểm ngay giữa hai chân hắn, cú đánh mạnh đến nếu đây là thanh kiếm thật thì có thể xẻ đôi người hắn lên đến tận mắt.

Lúc Yoren kéo bé ra khỏi hắn, Hot Pie đã quỳ rạp trên mặt đất, nước đái đầy người vừa bẩn vừa thối, khóc lóc trong khi Arya vẫn tiếp tục đánh, rồi lại đánh, rồi lại đánh “Đủ rồi.” Một người áo đen hét lên, cướp thanh kiếm gỗ từ tay bé “Cháu muốn giết thằng hề này à?” Khi Lommy và vài tên khác bắt đầu cáo trạng, lão nhân quay về phía bọn họ “Câm miệng lại, không thì ta cho ăn đòn cả lũ bây giờ.Nếu ai còn gây chuyện, ta sẽ cột chúng mày vào sau xe hàng đến tận Trường Thành,” ông hít một hơi “và nhất là cháu, Arry. Cháu lại đây với ta, nhanh lên.”

Tất cả mọi người nhìn bé, ngay cả ba người đang nhốt trong cũi sắt sau xe hàng. Người đàn ông béo đang nghiến răng phát ra tiếng thanh nhưng Arya không để ý.

Lão nhân kéo bé rời khỏi đường mòn đi vào trong rừng, vừa mắng mỏ vừa thì thào “Nếu biết trước những chuyện này ta đã không mang cháu rời khỏi King’s Landing. Cháu có nghe ta không, cậu bé?” Mỗi lần ông phát ra chữ “cậu bé” âm thanh như muốn rống lên để bé chắc chắn nghe thấy “Cởi quần ra. Nhanh lên, nơi này không có người. Làm đi.”

Ủ rũ, Arya làm theo lời ông. “Đến kia, dựa vào cây sồi, đúng vậy, như thế.” Bé lấy tay vòng qua thân cây, mặt úp vào lớp vỏ cây thô ráp “Bây giờ cháu phải hét to. Hét thật to vào.”

Cháu không hét đâu, Arya quật cường, nhưng khi Yoren đánh cây roi vào đùi, bé không nhịn được cất tiếng hét chói tai “Biết đau rồi chứ?” Ông nói “Thử cái này đi,” cây kiếm gỗ vụt tới và Arya lại hét lên, bám chặt cây cho khỏi ngã. “Một cái nữa” bé nắm chặt, cắn môi, rụt người khi nghe thấy tiếng rít. Lần này nó đau đến mức bé nhảy bật người tru lên. Mình sẽ không khóc, bé nghĩ, mình sẽ không bao giờ khóc. Mình là người nhà Stark chủ thành Winterfell, gia huy của nhà mình là sói vương, sói vương không bao giờ khóc. Bé có thể cảm giác được dòng máu đang chảy xuống chân trái, cả đùi và má đều đau muốn chết. “Giờ thì cháu đã chú ý lời ta nói chưa.” Yoren nói “Lần tới nếu cháu còn động gậy gộc với một trong những anh em của mình, cháu sẽ bị phạt gấp đôi. Có nghe không? Giờ thì mặc quần lên.”

Họ không phải là anh em của mình. Arya nghĩ khi kéo quần lên, nhưng bé biết tốt hơn không nên nói điều đó ra ngoài miệng. Tay bé bối rối lật tới lật lui thắt lưng.

Yoren nhìn bé “Vẫn còn đau à?”

Hãy bình tĩnh như mặt nước, bé tự nhủ, đó là cách Syrio Forel đã dạy bé “Có chút.”

Yoren hít một hơi “Thằng bé kia còn đau hơn. Nó không phải đứa đã giết Cha cháu, cô bé, kể cả thằng ăn cắp Lommy cũng không phải. Cháu có đánh chúng cũng không mang ông ấy trở lại được.”

“Cháu biết,” Arya rầu rĩ thì thào.

“Có vài thứ ở đây mà cháu không biết. Mọi chuyện không diễn ra như nó vốn thế. Ta có kế hoạch rời đi, các xe hàng đã chất đầy và một người đàn ông đến mang cho ta một cậu bé, cùng một túi tiền và một thông điệp, ông ấy muốn ta đừng hỏi lai lịch thằng bé. Sau đó lãnh chúa Stark mặc hắc ý nói với ta rằng hãy đợi, ông ấy sẽ đi cùng cháu. Cháu nghĩ tại sao ta lại ở đó? Không ngờ chuyện lại rẽ sang hướng khác.”

“Là Joffrey.” Arya thì thào “Nhất định hắn phải chết.”

“Sẽ có người làm việc đó, nhưng không phải ta, cũng không phải cháu.” Yoren mang thanh kiếm gỗ trả lại cho bé. “Lấy ít rau chua ở phía sau xe,” ông nói khi họ quay lại đường mòn “Ăn vài cây rau đi, nó sẽ giúp cháu giảm đau.”

Nó quả thật giúp giảm đau chút ít, nhưng vị thật ghê tởm, khiến nước bọt của bé có màu như máu. Dù vậy bé vẫn đi bộ suốt thời gian còn lại trong ngày và ngày tiếp theo, và ngày tiếp theo nữa, mông đau rát đến mức không thể ngồi lên lừa được. Hot Pie còn thảm hại hơn. Yoren chuyển đi một vài thùng để thằng bé có thể nằm sau xe ngựa gần mấy bao lúa mạch, hắn rên rỉ bất cứ khi nào xe đi vào chỗ xóc. Lommy Greenhands không bị thương gì nhưng hắn cố gắng tránh càng xa Arya càng tốt. “Bất cứ khi nào em nhìn nó là nó lại giúm người lại,” Bull nói với bé khi bé đi bộ cạnh lừa của anh ta. Bé không trả lời. Tốt hơn là không nói chuyện với bất cứ ai.

Đêm đó bé nằm lên trên tấm chăn mỏng dải xuống nền đất khô cằn, nhìn lên ngôi sao chổi khổng lồ đỏ rực nơi chân trời. Ngôi sao chổi này thật đẹp nhưng cũng thật đáng sợ. “Hồng Kiếm.” Bull gọi nó như thế, anh ấy bảo nó giống như một thanh kiếm, lưỡi kiếm đỏ như mấy lấy từ lò rèn ra. Khi Arya nghiêng đầu về phía phải, bé cũng thấy nó giống thanh kiếm, chỉ là không phải thanh kiếm mới. Nó giống Băng, thanh kiếm khổng lồ của Cha, được làm bằng thép của người Valyria, và màu đỏ là máu của lãnh chúa Eddard vẩy trên lưỡi kiếm sau khi Ser Ilyn chặt đầu ông theo lệnh Đức vua. Khi chuyện xảy ra, Yoren đã mang bé đi xa nhưng bé nghĩ thanh Băng của Cha sau này cũng sẽ giống như sao chổi này.

Cuối cùng bé cũng chìm vào giấc ngủ, mơ về nhà. Con đường vua uốn lượn đi qua Winterfell trên đường đến Tường Thành, và Yoren đã hứa sẽ để bé tại đó mà không cho ai biết thân phận thực của bé. Bé sẽ lại được gặp mẹ, Robb, Bran và Rickon… nhưng bé muốn gặp Jon Snow nhất. Bé mong bằng cách nào đó họ sẽ đến Tường Thành trước khi đến Winterfell, để Jon có thể xoa tóc và gọi bé là “em gái nhỏ.” Bé sẽ nói với hắn “Em nhớ anh” và hắn sẽ nói anh cũng vậy, như cái cách mà họ luôn nói chuyện với nhau. Bé thích điều đó. Bé thích điều đó hơn bất cứ thứ gì.

Truyện Chữ Hay