Hắn đang nghe! Tyrion nghĩ. “Họ cướp đi túi tiền của ta khi bắt ta, nhưng vàng vẫn là của ta. Catelyn Stark có thể bắt giữ người, nhưng bà ta không bao giờ cướp tiền của hắn. Điều đó chẳng vẻ vang gì. Giúp ta, và tất cả số vàng sẽ là của ngươi.” Sợi dây của Mord lại phóng ra, nhưng lần này khá nhẹ nhàng hời hợt, chậm chạp và khinh thường. Tyrion tóm lấy sợi dây da. “Anh không gặp bất cứ nguy hiểm nào. Tất cả những gì anh cần làm là chuyển một bức thư.”
Tên cai ngục kéo sợi dây da về. “Thư à,” hắn nói, như thể chưa bao giờ nghe thấy từ đó. Cái nhíu mày tạo nên những đường rãnh sâu trên trán hắn.
“Ngài nghe thấy rồi đó, Lãnh chúa. Chỉ cần chuyển lời của tôi tới phu nhân của ngài. Nói với bà ấy...” Nói cái gì? Nói gì sẽ khiến phu nhân Lysa mủi lòng đây? Ý tưởng đột nhiên tới với Tyrion Lannister. “... nói với bà ấy rằng ta muốn thú tội.”
Mord giơ tay và Tyrion gồng mình đỡ cú đánh tiếp theo, nhưng tay cai ngục lại phân vân.
Nỗi nghi ngờ và lòng ham muốn dấy lên trong đáy mắt hắn. Hắn muốn vàng, nhưng hắn sợ bị lừa; hắn có vẻ thường xuyên bị người đời lừa gạt. “Nói dối,” hắn càu nhàu chán nản. “Gã lùn định lừa ta ư…”
“Ta sẽ viết giấy ước,” Tyrion thề.
Vài kẻ mù chữ coi khinh các văn tự; một số khác dường như sùng kính những con chữ, như thể nó là một loại ma thuật vậy. May mắn là, Mord thuộc loại thứ hai. Gã cai ngục hạ sợi dây xuống. “Viết vàng đi. Nhiều vàng vào.”
“Ờ, nhiều vàng,” Tyrion đoan chắc với hắn. “Cái túi tiền của ta chỉ là chút xíu thôi anh bạn ạ. Anh trai ta còn mặc áo giáp bằng vàng nguyên chất kia.” Thực ra, áo giáp của Jaime là thép mạ vàng, nhưng gã ngốc này sẽ không bao giờ nhận ra sự khác biệt. .
Mord trầm ngâm mân mê sợi dây đai, nhưng cuối cùng, hắn mủi lòng và đi mang giấy mực tới. Khi tờ giấy viết xong, gã cai ngục nghi ngờ nhíu mày. “Giờ chuyển lời cho tôi,” Tyrion giục.
Khi họ tới tìm anh vào tối muộn ngày hôm đó, thì anh đang co ro nằm ngủ. Mord mở cửa nhưng vẫn im lặng. Ser Vardis Egen dùng gót giày đánh thức Tyrion dậy. “Đứng dậy đi, Quỷ Lùn. Phu nhân muốn gặp ngươi.”
Tyrion dụi mắt và mơ hồ nhăn nhó. “Chắc chắn rồi, nhưng sao ngài nghĩ tôi muốn đi gặp bà ấy chứ?”
Ser Vardis nhíu mày. Tyrion vẫn nhớ nguyên ông ta như thế nào trong suốt bao nhiêu năm ròng làm đội trưởng đội lính gác của Quân sư. Một khuôn mặt vuông vức, tóc muối tiêu, người cơ bắp, không có chút khiếu hài hước nào. “Ta không quan tâm tới mong muốn của ngươi. Đứng lên, không ta sẽ lôi ngươi đi.”
Tyrion vụng về đứng dậy. “Một đêm lạnh,” anh nói, “và Đại Sảnh lại quá giá buốt. Tôi không muốn bị phong hàn. Mord, nếu có thể, mang áo choàng tới cho tôi.”
Tay cai ngục lườm anh, mặt ngu ngơ nghi ngờ.
“Áo choàng của ta,” Tyrion nhắc lại. “Áo choàng da mèo ma ngươi lấy của ta đó. Nhớ lại đi.”
“Đưa hắn cái áo choàng chết tiệt đó ngay,” Ser Vardis nói.
Mord không dám cằn nhằn. Hắn lườm Tyrion như nhắc anh về lời hứa hậu đãi trong tương lai, nhưng hắn vẫn đi lấy áo choàng. Khi hắn quấn nó quanh cổ kẻ tù nhân của mình, Tyrion mỉm cười. “Cám ơn. Ta sẽ nghĩ về anh mỗi khi nhìn thấy nó.” Anh quàng đuôi áo choàng qua vai phải, và lần đầu tiên cảm thấy ấm áp sau bao nhiêu ngày trời lạnh cóng. “Dẫn đường đi, Ser Vardis.”
Đại Sảnh nhà Arryn sáng lên với năm mươi ngọn đuốc cháy rực trên các chân đèn gắn tường. Phu nhân Lysa mặc váy lụa đen, với hình mặt trăng và chim cắt thêu trên ngực bằng ngọc trai. Vì bà ta không thể gia nhập Đội Tuần Đêm, nên Tyrion chỉ có thể đoán bà ta muốn mặc đồ tang cho phù hợp với buổi xét xử. Mái tóc dài màu nâu vàng được bện cầu kỳ, thả xuống vai trái. Chiếc ghế cao hơn bên cạnh không có người; chắc chắn Lãnh chúa thành Eyrie nhỏ bé kia đang run rẩy trong giấc ngủ rồi. ít nhất Tyrion cũng mừng vì điều này.
Anh cúi gập người và vội liếc quanh căn phòng. Phu nhân Stark đã triệu kiến các hiệp sĩ cùng những người hầu cận tới nghe anh thú tội, đúng như anh hy vọng. Anh thấy khuôn mặt góc cạnh của Ser Brynden Tully và khuôn mặt chất phác của Lãnh chúa Nestor Royce. Bên cạnh Nestor là một người đàn ông trẻ hơn với bộ râu đen dữ tợn, người không ai khác ngoài người thừa kế của ông ta, Ser Albar. Hầu hết các gia tộc lớn của Thung Lũng đều đã tới. Tyrion thấy Ser Lyn Corbray, mảnh mai như một lưỡi kiếm, Lãnh chúa Hunter với đôi chân phù nề, quả phụ Waynwood với những người con đứng quanh. Những người khác mang trên mình gia huy mà anh không biết; ngọn thương gẫy, rắn lục, tòa tháp cháy, chén có cánh.
Ngoài những lãnh chúa vùng Thung Lũng còn có vài người bạn đồng hành trên đường núi cùng anh; Ser Rodrik Cassel, xanh xao vì vết thương đang lành, đứng cạnh Ser Willis Wode. Chàng ca sĩ Marillion đã tìm ình một cây đàn hạc mới. Tyrion mỉm cười; dù chuyện gì xảy ra tại đây trong tối nay, anh cũng không mong nó xảy tới trong lặng lẽ, và chỉ có một ca sĩ mới có thể truyền câu chuyện đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Ngoài sảnh, Bronn lười nhác nằm dưới một cây cột. Đôi mắt đen của gã kỵ sĩ nhìn xoáy vào Tyrion, và tay hắn nắm chặt lấy thanh kiếm. Tyrion nhìn hắn một lúc lâu, lòng phân vân...
Catelyn Stark lên tiếng trước. “Chúng ta nghe nói ngươi muốn thú tội.”
“Vâng, thưa phu nhân.” Tyrion trả lời.
Lysa Arryn mỉm cười với chị gái. “Thiên ngục luôn luôn khiến chúng gục ngã. Thần thánh có thể nhìn thấy chúng ở trên đó, và không có bóng tối nào để trốn hết.”
“Chị thấy hắn không hề gục ngã chút nào,” Catelyn Stark nói.
Phu nhân Lysa không để tâm tới bà. “Ngươi cần nói gì thì nói đi,” bà ta ra lệnh cho Tyrion.
Giờ là lúc đổ xúc xắc rồi, anh nghĩ và liếc nhìn Bronn. “Bắt đầu từ đâu đây nhỉ? Ta là một người nhỏ bé đốn mạt, ta thừa nhận. Tội lỗi và tội ác của ta không thể nào đếm hết, thưa các lãnh chúa và các quý phu nhân. Ta đã ngủ với gái điếm, không phải một mà là hàng trăm lần. Ta từng ước cha mình, chị gái mình, chính là nữ hoàng duyên dáng của chúng ta chết đi.” Đằng sau anh có ai đó đang cười khẩy. “Không phải lúc nào ta cũng đối xử tốt với kẻ hầu người hạ. Ta có đánh bạc. Ta thừa nhận, thậm chí còn chơi gian lận. Ta đã nói không biết bao điều kinh khủng và độc địa với các lãnh chúa và quý bà cao quý trong triều đình.”
Tất cả đều bật cười. “Một lần nữa, ta...”
“Câm mồm!” Khuôn mặt tròn xanh xao của Lysa Arryn chuyển sang màu đỏ giận dữ. “Ngươi biết mình đang làm gì không hả, gã lùn kia?”
Tyrion nghiêng đầu sang một bên. “Sao ạ, tôi đang nhận tội, thưa phu nhân...”
Catelyn Stark bước lên một bước. “Ngươi bị buộc tội thuê sát thủ giết con trai Bran của ta trên giường ngủ, và âm mưu giết Lãnh chúa Jon Arryn, quân sư.”
Tyrion vô thức nhún vai. “Những tội ác đó tôi không thể thừa nhận được. Tôi không biết về bất cứ vụ giết người nào cả.”
Phu nhân Lysa đứng lên. “Ta sẽ không để người khác nói kháy mình. Ngươi đã đùa quá trớn rồi đấy, Quỷ Lùn. Ta tin rằng ngươi cảm thấy thích thú. Ser Vardis, đưa hắn trở lại ngục thất... nhưng lần này tìm cho hắn một xà lim nhỏ hơn, với nền nhà dốc hơn.”
“Vậy là công lý tại Thung Lũng được thực thi như thế này đây sao?” Tyrion gầm lên, quá lớn khiến Ser Vardis đứng im trong giây lát. “Có phải danh dự đã dừng bước tại Cổng Máu rồi không? Các người buộc tội tôi, tôi không nhận, thế là các người ném tôi lên thiên ngục cho tôi đóng băng và chết đói.” Anh nghiêng đầu, để cho họ nhìn kĩ những vết thương Mord gây ra trên mặt anh. “Luật pháp của nhà vua ở đâu? Eyrie không phải một phần của Bảy Phụ Quốc hay sao? Các người nói, ta là bị cáo. Được thôi. Ta muốn được xét xử! Hãy để ta nói, và để sự thật hoặc sai lầm của ta được phơi bày trước ánh sáng, dưới tầm mắt của thần thánh và con người.”
Những tiếng thì thầm to nhỏ vang khắp Đại Sảnh. Tyrion biết, anh đã thắng được bà ta. Anh mang thân phận cao quý, là con trai của vị lãnh chúa quyền lực nhất trong vương quốc và là em trai của hoàng hậu. Không ai có thể từ chối xét xử anh.
Những người lính gác mặc áo choàng xanh tiến về phía Tyrion, nhưng Ser Vardis buộc họ dừng lại và nhìn phu nhân Lysa.
Cái miệng nhỏ xinh của bà ta nhếch lên thành một nụ cười hờn dỗi. “Nếu ngươi cố chấp và quả thật ngươi có tội, vậy thì chiếu theo vương pháp, ngươi sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Tại Eyrie không có đao phủ đâu, Lãnh chúa Lannister ạ. Cho mở Cổng Trăng.”
Đám đông tản ra. Cánh cửa gỗ đước hẹp đứng giữa hai cây cột đá hoa cương tráng lệ, với một hình trăng khuyết khắc trên gỗ. Những người đứng ngoài cùng nhường đường cho hai người lính gác sóng bước vào. Một người hạ thanh chắn bằng đồng nặng nề xuống; người thứ hai đẩy cửa vào. Chiếc áo choàng xanh của họ bay bay trên vai, do một cơn gió bất chợt xuất hiện qua khe cửa mở. Bên trên là khoảng không thăm thẳm của trời đêm, lấp lánh những ngôi sao lạnh lẽo.
“Hãy chứng kiến vương pháp,” Lysa Arryn nói. Ánh đuốc bập bùng như những sóng tóc trên tường, và thi thoảng có ngọn đuốc kỳ lạ lóe lên.
“Lysa, tôi nghĩ thế này thật không khôn ngoan,” Catelyn Stark nói khi cơn gió u ám len lỏi trong đại sảnh.
Em gái bà lờ tịt đi. “Ngươi muốn xét xử ư, Lãnh chúa Lannister. Được thôi, ngươi sẽ được xét xử. Con trai ta sẽ lắng nghe những gì ngươi muốn nói, và ngươi sẽ nghe lời phán xét từ nó. Sau đó ngươi có thể đi... bằng cửa này hoặc cửa khác.”
Bà ta có vẻ hài lòng, Tyrion nghĩ, chắc chắn rồi. Làm sao xét xử có thể đe dọa bà ta trong khi đứa con yếu ớt của bà ta nắm vị trí chủ tọa? Tyrion liếc nhìn Cổng Trăng.
Mẹ ơi, con muốn thấy hắn bay! Thằng nhỏ đã nói thế. Thằng nhãi con thò lò mũi xanh đó đã ném bao nhiêu người xuống cánh cửa này rồi?
“Cảm ơn, phu nhân tốt bụng, nhưng tôi thấy không cần làm phiền Lãnh chúa Robert,” Tyrion lịch sự nói. “Chúa biết rằng tôi vô tội. Mạng sống của tôi nằm trong tay họ, chứ không phải dưới sự xét xử của loài người. Tôi muốn được xử đấu.”
Những tiếng cười đột ngột làm rung chuyển Đại Sảnh Đường nhà Arryn. Lãnh chúa Nestor khụt khịt mũi, Ser Willis cười khẩy, Ser Lyn Corbray cười hô hố, và những người khác ngửa cổ cười sảng khoái tới mức nước mắt chảy tràn má. Marillion vụng về đánh một nốt nhạc vui tươi trên cây đàn hạc mới bằng những ngón tay bị gãy. Kể cả gió dường như cũng đang rít lên nhạo báng khi luồn vào Cổng Trăng.
Đôi mắt xanh nước biển của Lysa Arryn có vẻ bối rối. Anh đã khiến bà ta mất bình tĩnh. “Chắc chắn ngươi có quyền đó.” Một hiệp sĩ trẻ với hình con rắn lục thêu trên áo khoác bước lên và quỳ một gối xuống. “Phu nhân, mong bà cho phép tôi giành lại công lý cho người.”
“Danh dự này phải thuộc về ta,” Lãnh chúa già Hunter nói. “Vì tình yêu tôi dành cho Lãnh chúa, mong bà hãy để tôi trả thù cho ngài ấy.”
“Cha tôi đã tận tụy phục vụ Lãnh chúa Jon với cương vị Đại Tổng quản Thung Lũng,” Ser Albar Royce lên tiếng. “Hãy để tôi phục vụ cho con trai người.”
“Thần thánh thường yêu quý nhưng người biết lẽ công bình,” Ser Lyn Corbray nói, “nhưng thường đó lại là những tay kiếm giỏi nhất. Chúng ta đều biết người đó là ai.” Ông ta khiêm tốn cười.
Cả tá người nhao nhao nói, không thể nghe ra ai với ai. Tyrion thấy chùng lòng khi biết có nhiều kẻ muốn giết anh tới vậy. Có lẽ đây không phải một kế hoạch khôn ngoan.
Phu nhân Lysa giơ tay ra hiệu im lặng. “Cám ơn các lãnh chúa, và tôi biết con trai tôi sẽ vô cùng cảm kích nếu nó có mặt tại đây. Không ai trong Bảy Phụ Quốc kiên cường và trung thành như những hiệp sĩ Thung Lũng. Điều này tôi có thể đảm bảo với quý vị. Nhưng tôi chỉ có thể chọn một.” Bà ra hiệu. “Ser Vardis Egen, ngài luôn là quân sư đắc lực của chồng ta. Ta chọn ngài làm người bảo vệ chúng ta.”
Ser Vardis im lặng khác thường. “Phu nhân,” ông nghiêm túc nói, quỳ một chân xuống, “xin bà hãy trao gánh nặng này lên vai kẻ khác. Người đàn ông này không phải một chiến binh. Hãy nhìn hắn đi. Một chú lùn, cao bằng nửa tôi và chân bị tật. Tôi vô cùng xấu hổ nếu phải giết hại một người thế này mà gọi đó là công bằng.”
Ồ, tuyệt vời, Tyrion nghĩ. “Tôi đồng ý.”
Lysa nhìn anh. “Ngươi đòi xử đấu.”
“Vậy giờ tôi cũng yêu cầu có người bảo vệ ình, như bà vừa chọn người ình. Anh trai Jaime của tôi sẽ rất vui lòng được lãnh trọng trách này.”
“Sát Vương yêu quý của ngươi đang ở cách đây hàng trăm dặm,” Lysa Arryn độp lại.
“Hãy gửi chim đưa tin tới. Tôi rất vui lòng chờ đợi anh ấy đến.”
“Ngày mai ngươi sẽ đối mặt cùng Ser Vardis.”
“Cậu ca sĩ,” Tyrion nói và quay sang Marillion, “khi ngươi viết khúc tráng ca về chuyện này, nhớ nói với mọi người rằng phu nhân Arryn đã từ chối kẻ lùn này có người bảo vệ, và để hắn, một kẻ tàn tật, bầm dập, tập tễnh đối đầu với hiệp sĩ dũng mãnh nhất của bà ta nhé.”
“Ta không từ chối ngươi điều gì!” Lysa Arryn nói, giọng rít lên nhức óc vì bị chọc giận. “Hãy nói tên người bảo vệ của ngươi, Quỷ Lùn... nếu ngươi nghĩ mình có thể tìm ra người sẵn sàng chết vì ngươi.”
“Cũng giống như lệnh bà, tôi sẽ sớm tìm ra người sẵn sàng giết người vì tôi.” Tyrion nhìn khắp căn phòng dài.
Không ai nhúc nhích. Một lúc rất lâu anh nghĩ liệu đây có phải trò ngớ ngẩn lớn nhất trong đời anh không.
Ở rìa căn phòng có người di chuyển. “Tôi sẽ đứng về phía Quỷ Lùn,” Bronn hô.