Người hiệp sĩ lưu vong hết nhìn Dany lại nhìn Viserys; cô đang đi chân trần với đất bùn dính đầy ngón chân và tóc bết dầu, còn anh mặc đồ lụa và giáp thép. Dany thấy sự phân vân trên gương mặt ông. “Ngài ấy có thể đi bộ, thưa Khaleesi,” ông nói, tay giữ lấy con ngựa của anh trong khi Dany lên lưng con bạc.
Viserys chăm chú nhìn ông rồi ngồi bệt xuống. Anh im lặng không nhúc nhích nhưng ánh mắt nhìn họ rời đi tràn đầy căm hận. Sau đó anh nhanh chóng biến mất trong cánh đồng cỏ cao vút. Khi không còn thấy anh đâu nữa Dany lại thấy sợ hơn. “Liệu anh ấy có tìm được đường về không?” cô hỏi Ser Jorah.
“Kể cả một kẻ mù đường như anh trai của người cũng có thể lần theo dấu vết chúng ta để lại,” ông đáp “Anh ấy rất có lòng tự trọng. Có thể anh ấy vì quá xấu hổ mà không trở về với chúng ta nữa.”
Jorah cười lớn. “Ngài ấy còn đi được đâu? Nếu ngài không tìm được Khalasar, Khalasar sẽ tìm được ngài. Khó chết đuối tại biển Dothraki lắm, cô bé ạ.”
Dany biết ông nói thật. Khaiasar giống một thành phố du mục, nhưng không phải di cư vô định. Luôn có quân trinh sát thăm dò phía trước đoàn, báo nguy khi thấy có kẻ thù, con mồi hay bất cứ điều kỳ lạ gì đó, trong khi những kỵ binh mở đường thường canh chừng hai bên sườn. Họ không bỏ lỡ bất cứ điều gì, nhất là ở đây, trên mảnh đất này, trên quê hương của họ. Những đồng bằng này là một phần của họ... và giờ là một phần của cô.
“Ta đã đánh anh ấy,” giọng cô bâng khuâng. Giờ khi chuyện đã qua, cảm giác như cô vừa mơ một giấc chiêm bao kỳ lạ. “ Ser Jorah, ông có nghĩ... anh ấy sẽ vô cùng tức giận khi trơ về không?” Cô rùng mình. “Ta đã đánh thức rồng thiêng, đúng không?”
Ser Jorah khịt mũi. “Người có thể đánh thức người chết không, cô gái? Ngài Rhaegar là con rồng cuối cùng, và ngài đã hy sinh trên dòng Trident. Viserys chưa bằng cái bóng của một con rắn.”
Cô giật mình vì lời nói thẳng thừng đó. Cô đột nhiên thấy mọi thứ lâu nay mình tin tưởng trở nên mông lung. “Ngài... ngài đã thề trung thành với anh ấy...”
“Đúng rồi, cô bé,” Ser Jorah nói. “Và nếu anh trai người chỉ là cái bóng của một con rắn, làm sao hắn xứng đáng có kẻ hầu hạ?” Giọng ông có chút cay nghiệt.
“Anh Vierys vẫn là vị vua hợp pháp. Anh ấy là…”
Jorah dừng ngựa và nhìn cô. “Giờ nói thực đi. Người có muốn thấy Viserys ngồi trên ngai vàng không?”
Dany suy nghĩ. “Anh ấy sẽ không thể trở thành một vị minh quân, đúng không?”
“Có những điều còn tệ hơn thế... nhưng không nhiều.” Hiệp sĩ thúc ngựa đi tiếp.
Dany đi cạnh ông. “Nhưng,” cô nói, “người dân đang chờ đợi anh ấy. Magister Illyrio nói họ đang thiếu những lá cờ rồng và cầu mong ngày Viserys vượt eo biển trở về giải phóng cho họ.”
“Những người dân thường cầu mưa thuận gió hòa, cầu cho con cái khỏe mạnh, và mùa hè không bao giờ kết thúc,” Ser Jorah nói. “Chuyện các lãnh chúa cao quý đấu đá nhau giành ngai báu thế nào chẳng liên quan tới họ, miễn là họ được sống bình yên.” Ông nhún vai. “Nhưng họ chưa bao giờ được bình yên cả.”
Dany im lặng cưỡi ngựa đi bên cạnh, cố chắp ghép những lời nói của ông với nhau như ghép những mảnh xếp hình. Nó khác xa với những điều Viserys đã nói; vậy là người dân hầu như chẳng quan tâm tới ai là vị vua chân chính, ai là phản vương đang trị vì họ. Nhưng càng nghĩ nhiều về lời nói của Jorah, cô càng thấy chúng hoàn toàn đúng.
“Vậy ngài cầu nguyện điều gì, hả Ser Jorah?” cô hỏi.
“Được về nhà,” ông nói. Trong giọng nói ngập tràn nỗi nhớ mong.
“Tôi cũng cầu được về nhà,” cô nói và tin tưởng vào điều đó.
Ser Jorah cười. “Vậy hãy nhìn quanh mình đi, khaleesi.”
Lúc này cô không còn nhìn thấy đồng cỏ nữa. Thay vào đó, cô thấy Vương Đô cùng Tháp Đỏ đồ sộ do Aegon Đại Đế đã xây nên. Cô nhìn thấy Dragonstone nơi cô được sinh ra. Dưới con mắt của trí tưởng tượng, cả Vương Đô lẫn Dragonstone đều bừng sáng dưới muôn ngàn tia nắng, với những ánh nến hắt ra từ các khung cửa sổ. Dưới con mắt của trí tưởng tượng, tất cả các cánh cửa đều đỏ rực.
“Anh ấy sẽ không bao giờ chiếm lại được Bảy Phụ Quốc,” Dany đã biết điều đó lâu rồi. Chỉ là cô không dám nói ra dù chỉ là thì thầm, nhưng giờ cô đã nói cho Jorah Mormont và cả thế giới này nghe.
Ser Jorah đắn đo nhìn cô. “Người nghĩ là không.”
“Anh ấy không thể dẫn dắt một đội quân kể cả khi khal của ta giao binh lực cho anh ấy,” Dany nói. “Anh ấy không có tiền và chỉ có một hiệp sĩ theo sau chửi rủa anh chẳng bằng một con rắn. Người Dothraki khinh bỉ sự yếu ớt của anh ấy. Anh Viserys sẽ không bao giờ đưa chúng ta về nhà được.”
“Cô bé thông minh đấy.” Hiệp sĩ mỉm cười.
“Ta không phải một cô bé.” Cô mạnh mẽ đáp rồi thúc con bạc phi nước đại. Cô phi càng lúc càng nhanh, bỏ xa Jorah, Irri cùng những người khác, chạy cùng con gió ấm áp vờn trên tóc và ánh chiều tà nhuộm đỏ khuôn mặt. Tới lúc cô đến Khalasar, trời đã ngả bóng hoàng hôn.
Nô lệ dựng lều cho cô cạnh một hồ nước. Cô có thể nghe những giọng nói thô thiển vọng lại từ lâu đài cỏ trên đồi. Sau đó là những tiếng cười, khi những người trong khas kể chuyện gì đã xảy ra ở đồng cỏ ngày hôm nay. Lúc Viserys thất thểu trở về, mọi người đàn ông, đàn bà, trẻ con trong trại đều biết anh là một kẻ đi bộ. Không có chỗ cho những bí mật ở Khalasar.
Dany giao con bạc cho những nô lệ rồi vào lều. Bên dưới lớp vải lụa, căn lều thật mát mẻ và hơi tối. Khi Dany khép cửa lều lại, có tia nắng đỏ rực mang theo những hạt bụi li ti trong không khí vươn tới chạm vào những quả trứng của cô. Trong một khoảnh khắc, cả ngàn chiếc vảy đỏ như lửa nhảy múa trước mắt cô. Cô chớp mắt, và chúng biến mất.
Chỉ là đá thôi, cô tự nhủ. Chúng chỉ là những viên đá, kể cả Illyrio cũng nói vậy, và loài rồng đã tuyệt chủng. Cô áp tay mình lên quả trứng đen và nhè nhẹ xoa vòng quanh quả trứng. Viên đá thật ấm áp. “Do mặt trời thôi,” cô thì thầm. “Mặt trời đã sưởi ấm cho chúng trong cuộc hành trình.”
Cô ra lệnh cho các nữ tì chuẩn bị nước tắm. Doreah đốt lửa bên ngoài lều, trong khi Irri và Jhiqui đi lấy chiếc nồi đồng lớn - lại một món quà khác - từ chỗ những con ngựa thồ tới và đi múc nước trong hồ. Khi nước tắm bốc hơi nghi ngút, Irri giúp cô bước vào và trèo vào sau cô.
“Mọi người đã thấy rồng bao giờ chưa?” cô hỏi khi Irri chà lưng và Jhiqui gội sạch cát bụi vương trên tóc cô. Cô từng nghe nói những con rồng đầu tiên tới từ phương đông, từ Vùng Đất Bóng Tối bên ngoài Asshai và những hòn đảo thuộc Biển Ngọc Bích. Có lẽ vẫn còn vài con sống tại đó, trong những vương quốc kỳ lạ và hoang sơ.
“Những con rồng đã biến mất, thưa Khaleesi,” Irri nói.
“Đã diệt vong,” Jhiqui đồng ý.”Từ rất lâu rồi.”
Visrys đã nói với cô rằng những con rồng Targaryen cuối cùng đã chết cách đây một trăm năm mươi năm, trong thời đại trị vì của Aegon Đệ Tam, người được gọi là Thuốc Độc của Loài Rồng. Nhưng chuyện đó đối với Dany dương như cách đây không lâu.
“Ở mọi nơi ư?” cô thất vọng hỏi. “Kể cả ở phương đông?” Phép thuật đã chết ngóm ở phương tây khi đến với xứ sở Valyria và mảnh đất của những mùa hè kéo dài sụp đổ, kể cả những lưỡi thép được yểm bùa, các tài tử bão táp và những con rồng cũng không thể khiến phép thuật quay trở lại, nhưng Dany luôn được nghe kể rằng ở phương đông mọi chuyện lại khác. Người ta bảo những nhà tiên tri vẫn lang thang trên những vùng đất thuộc Biển Ngọc Bích, rằng những con basiliski[] càn quấy khắp những khu rừng vùng Yi Ti, và rằng những thầy phù thủy, những kẻ chiêu hồn, thầy bùa vẫn công khai thi triển pháp thuật tại Asshai, còn các màn huyết chú hay ma thuật vẫn được ngấm ngầm thực hiện. Vậy thì sao ở đó không thể có rồng chứ?
“Không có,” Irri nói. “Các vị anh hùng giết chết chúng, vì rồng là loài quái vật độc ác kinh khủng. Ai chẳng biết thế.”
“Ai chẳng biết thế,” Jhiqui đồng tình
“Thương gia từ Qarth từng có lần nói với tôi rằng rồng tới từ mặt trăng,” Doreah tóc vàng nói khi hong ấm chiếc khăn bên bếp lửa. Jhiqui và Irri cùng tuổi với Dany, là người Dothraki bị bắt làm nô lệ khi Drogo hủy diệt Khalasar của cha họ. Doreah lớn hơn, khoảng hai mươi tuổi. Magister Illyrio đã tìm thấy cô trong nhà thổ tại Lys.
Mái tóc bạch kim sũng nước xòa trước mắt Dany khi cô quay đầu, tò mò hỏi. “Mặt trăng ư?”
“Ông ấy nói với tôi rằng mặt trăng chính là một quả trứng, thưa khaleesi,” cô gái vùng Lys nói. “Ngày xưa trên trời từng có hai mặt trăng, nhưng một đã tới quá gần mặt trời và vỡ tung vì nóng. Hàng ngàn hàng ngàn con rồng đã tràn ra, và uống cạn lửa mặt trời. Đó là lý do vì sao rồng thở ra lửa. Rồi sẽ tới một ngày mặt trăng kia sẽ hôn mặt trời, rồi vỡ ra và những con rồng sẽ trở lại.”
Hai cô gái Dothraki khúc khích cười. “Chị đúng là một nữ tì ngốc,” Irri nói. “Mặt trăng không phải trứng. Mặt trăng là một nữ thần, là vợ của thần mặt trời. Mọi người đều biết thế.”
“Mọi người đều biết vậy,” Jhiqui đồng tình.
Da Dany chớm đỏ và hồng lên khi cô trèo khỏi bồn tắm. Jhiqui đặt cô nằm xuống để xoa dầu lên cơ thể cô và cạo sạch đất bít lỗ chân lông. Sau đó Irri rắc lên người cô phấn hoa thơm lừng và quế. Trong khi Doreah chải tóc cho cô cho tới khi chúng sáng lên tựa những sợi bạc, cô nghĩ về mặt trăng, về những quả trứng, và về những con rồng.
Bữa ăn đêm của cô chỉ đơn giản với ít hoa quả, pho mát và bánh mỳ khô, và một bình rượu mật ong để nuốt trôi đồ ăn xuống. “Doreah, ở lại ăn cùng ta,” Dany ra lệnh trong khi bảo những nữ tì khác rời đi. Cô gái thành Lys có mái tóc màu mật ong, và đôi mắt như bầu trời mùa hạ.
Cô cúi mắt xuống khi họ còn một mình. “Người đã mang lại vinh hạnh cho tôi, Khaleesi, “cô nói, nhưng thực ra đó không phải danh dự, mà chỉ là phục vụ thôi. Rất lâu sau khi mặt trăng mọc, họ ngồi bên nhau, nói chuyện.
Đêm đó, khi Khal Drogo tới, Dany đang đợi chàng. Chàng đứng trước cửa lều, nhìn cô với vẻ ngạc nhiên. Cô từ từ đứng dậy rồi cởi váy lụa thả xuống đất. “Đêm nay chúng ta phải ra ngoài, tình yêu của em,” cô nói, vì người Dothraki tin rằng những thứ quan trọng trong đời một người đàn ông phải được thực hiện dưới bầu trời khoáng đạt.
Khal Drogo theo cô bước ra ngoài ánh trăng, những chiếc chuông trên tóc rung khe khẽ. Cách lều của cô vài bước có một tấm thảm cỏ mềm mại, và Dany ấn chàng ngồi xuống đó. Khi chàng định quay người cô lại, cô đặt tay lên ngực chàng. “Không,” cô nói. “Đêm nay thiếp muốn nhìn thấy mặt chàng.”
Ở khalasar không có chỗ cho những chuyện riêng tư. Dany cảm thấy những ánh mắt đang nhìn mình khi cô cởi quần áo chàng, nghe thấy những giọng thì thào khe khẽ khi cô làm theo những gì Doreah đã nói với cô. Nhưng những điều đó chẳng là gì. Cô không phải khaleesi sao? Ánh mắt của chàng mới là điều quan trọng nhất, và khi cô cưỡi lên chàng, cô thấy điều mà cô chưa bao giờ thấy. Cô cưỡi lên chàng một cách cuồng nhiệt như khi cưỡi con bạc, và khi giây phút thăng hoa tới, Khal Drogo đã gọi tên cô.
Khi tới bên kia biển Dothraki thì Jhiqui nhẹ nhàng xoa bụng Dany và nói, “Khaleesi, người có em bé rồi.”
“Ta biết,” Dany nói.
Hôm đó là ngày sinh nhật thứ mười bốn của cô.