Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

chương 96

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Vân nói làm những người khác đồng thời sửng sốt. Nam què chân gõ đầu:

“Đúng rồi! Sao lại quên mất nơi đó. Chúng ta đây là đi dưới đêm đen! Mau, trở về tìm xem!”

“Ta cảm thấy không có khả năng lắm.” Trương Tam nhún vai:

“Bất quá đêm còn dài, cứ chậm rãi tìm.”

Những người khác tự nhiên không có dị nghị. Một hàng người lại lần nữa về tới phòng.

Trong phòng trừ bỏ chăn bông dơ bẩn cùng chiếu cũ chất đống trên mặt đất, cơ hồ trống không. Mặt đất thực dơ, xà nhà không cao, liếc mắt một cái liền có thể đem chỉnh thể guan phòng thu hết vào đáy mắt.

Chỗ duy nhất có thể có vấn đề, chính là dưới nền đất.

người vào cửa xong, liền lập tức đi tới những hướng bất đồng nhấc lên chiếu cùng chăn mỏng. Cho đến khi những bộ phận trước đó bị che đậy trong phòng đều bị xem xét hết, không sót một cái gì.

“Tôi đã nói sẽ không có.” Trương Tam bất đắc dĩ thở dài một hơi:

“Nếu nơi này có cái gì, chúng ta ngủ trong này lâu như vậy mà chưa phát hiện sao?”

“Tiền mã hậu pháo, nói cái này có ích lợi gì?” Nam què chân nhìn Trương Tam, sau đó ánh mắt xẹt qua mọi người:

“Đi, ra ngoài tìm tiếp. Theo tôi thấy, nơi có khả năng nhất là phòng ngủ của nhóm ăn xin NPC đối diện, phòng ngủ của Lý Nhị cùng Lưu Ngũ hiện tại, không bằng chúng ta tìm từ đối diện trước?”

Vinh Huy nhìn Lý Vân:

“Buổi chiều Lý Vân đã tìm rồi.”

“Không” Dư Tô nói:

“Tuy rằng buổi chiều Lý Vân đã vào tìm, nhưng ban ngày cùng ban đêm không nhất định giống nhau, có khả năng manh mối chân chính chỉ xuất hiện buổi tối. Thứ hai…mấy người có phải quá mức tin tưởng Lý Vân hay không? Lúc ấy chỉ có một mình Lý Vân đi vào.”

Một con mắt còn sót lại của Lý Vân nhìn thẳng Dư Tô:

“Cô đang hoài nghi tôi?”

Dư Tô cười:

“Chẳng lẽ cô thì không nghi ngờ tôi? Hiện tại trừ bỏ nam què chân, bốn người chúng ta không phải đều hoài nghi lẫn nhau sao?”

“Đúng vậy.” Nam què chân nói:

“Tuy rằng tôi đã quên chuyện tối qua. Nhưng thực hiển nhiên, tối qua tôi đã làm quỷ, sẽ không liên tục một người làm quỷ hai lần. Cho nên, hiện tại người duy nhất mọi người có thể tin cũng chỉ có tôi, còn lại đều hoài nghi lẫn nhau thực bình thường.”

Dư Tô nói tiếp:

“Tôi chưa nói hết. Ban ngày lúc Lý Vân đi tìm, trong phòng kia còn người ở trong, cho nên tính như tất cả nơi khác trong phòng đều đã tìm, cũng còn vị trí phía dưới hai người nọ. Cho nên, hiện tại tìm lại một lần, cũng không riêng vì nguyên nhân "không tin được đồng đội" này.”

Ánh mắt Lý Vân vẫn nhìn chằm chằm Dư Tô, vài giây sau mới dời đi.

Trương Tam bỗng cười một tiếng:

“Sao tôi thấy mỗi người đều giống như thật sự nghiêm túc tìm manh mối. Chẳng lẽ đêm nay không có ai làm quỷ?”

Vinh Huy quay lại chính sự:

“Hiện tại NPC ở phòng đối diện đều đang ngủ. Chúng ta tìm thế nào?”

Dư Tô nói:

“Nam què chân đề xuất tìm từ đối diện trước. Tôi không đồng ý. Nơi đó nên chừa lại cuối cùng, chờ tìm xong các nơi khác rồi tới đó, thậm chí đánh thức NPC mà tìm cũng không có việc gì. Ngược lại, nếu đi tới đó trước, đánh thức NPC rồi, chúng ta khó mà tìm nơi khác.”

“Đồng ý.” Trương Tam nhanh chóng nói:

“Liền quyết định như vậy! Đi thôi, nhanh lên!”

người rốt cuộc thương lượng xong, một lần nữa ra cửa.

Lúc này đây, bọn họ không tách ra. Cho dù nam què chân cùng Trương Tam đều không giúp được gì nhiều, ba người khác cũng không bỏ lại hai người họ, bởi vậy tốc độ hành tẩu phi thường chậm.

Chòi gà đã xem xong, tiếp theo là phòng bếp.

Trong phòng bếp tạp vật quá nhiều, bọn họ nhỏ giọng thương lượng một chút, quyết định đem những đồ đạc có thể di chuyển đều dịch ra, nhìn xem vài thứ kia có cất giấu cái gì hay không.

Một đám người thiếu tay thiếu chân làm công việc này mất không ít thời gian. Tìm xong phòng bếp, Dư Tô nhìn đồng hồ, nhỏ giọng nói:

“Đã qua phút.”

Trương Tam thất vọng thở ra một hơi:

“Đáng tiếc, vẫn cái gì cũng chưa tìm được. Tôi hiện tại thực hoài nghi, tràng nhiệm vụ này căn bản không có manh mối.”

Sắc mặt những người khác đều có chút trầm trọng. Nam què chân nói:

“Tìm tiếp, còn chưa tìm xong mà.”

Hắn nói xong, dẫn đầu hướng về phía căn phòng sát phòng bếp đi qua.

Đây là phòng ngủ của hai giám sát khác. Hiện tại không ai ở.

Nhưng tìm khắp một vòng, bọn họ vẫn như cũ không hề phát hiện gì.

Vinh Huy hung hăng gãi đầu, vạn phần bất đắc dĩ đối với tình cảnh trước mắt:

“Giờ chỉ có thể đi phòng có người ngủ tìm.”

“Vậy…chỉ có người đi qua được.” Nam què chân chỉ vào chân mình, lại nhìn Trương Tam một cái.

Trương Tam nói:

“Đây không phải là chúng tôi một hai muốn tách ra hành động, thật sự là không còn cách nào.”

Lý Vân đảo mắt qua Dư Tô cùng Vinh Huy, sau đó rơi xuống trên mặt nam què chân:

“Anh không sợ Trương Tam là quỷ?”

Nam què chân nghiêng đầu nhìn về phía Trương Tam:

“Sợ! Tôi cũng chưa nói muốn cùng hắn đợi bao xa. Chúng tôi sẽ đứng trước cửa phòng luôn để mở. Một khi phát sinh chuyện gì, mấy người lập tức có thể nhìn thấy. Cho dù hắn là quỷ, khẳng định không dám động thủ.”

Trương Tam không sao cả gật đầu:

“Ok, làm vậy đi.”

Dứt lời, hắn chống gậy hướng về phía bậc thang dẫn đến phòng Lý Nhị. Dư Tô ở bên cạnh duỗi tay đỡ hắn một phen.

Nam què chân được Vinh Huy đỡ đi theo đằng sau.

Trương Tam bước lên bậc thang, buông tay Dư Tô, nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn, tay trái kéo lưng quần lên một chút.

Ánh mắt Dư Tô theo động tác của Trương Tam rơi xuống lưng quần hắn, sau đó quay đầu nhìn Lý Vân một cái.

Lý Vân im lặng rũ xuống mí mắt.

Sau chốc lát, Dư Tô mới thấp giọng hỏi Trương Tam:

“Cúc quần của anh bị rớt?”

“Ừ, không biết rớt chỗ nào.” Trương Tam không chút để ý đáp:

“Có thể là trước đó đi tìm manh mối bị rơi mất, đúng là phiền chết.”

“Đi thôi.” Lý Vân nhàn nhạt nói, dẫn đầu cất bước vào phòng Lý Nhị, sau đó vươn tay nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra một chút.

Tiếng ngáy bên trong không hề phát sinh biến hóa. Sau khi cửa bị đẩy ra một nửa, Lý Vân liền trực tiếp bước vào.

Dư Tô đi theo sau. Vinh Huy cũng lập tức tiến vào.

Lý Vân quay đầu nhìn thoáng qua Trương Tam cùng nam què chân đứng ở cửa, từ trong phòng có thể tinh tường nhìn đến bọn họ.

Dư Tô đi đến bên cạnh Lý Vân, lấy âm suất cực thấp hỏi:

“Cô thấy thế nào?”

Lý Vân ngước mắt nhìn về phía nàng, đồng dạng nhỏ giọng trả lời:

“Xác suất rất lớn là hắn.”

Dư Tô nhíu mày:

“Nhưng cúc quần kia chính là hắn cùng nam què chân chỉ dẫn chúng ta tìm tới. Hắn không có khả năng cố ý bại lộ chính mình?”

“Bởi vì phần lớn người đều nghĩ giống cô.” Lý Vân nói xong, liền đi thẳng đến trước giường Lý Nhị.

Vinh Huy nghi hoặc hỏi Dư Tô:

“Hai người nói gì đó? Cúc quần làm sao?”

Dư Tô lắc đầu, không giải thích.

Vinh Huy quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, nhỏ giọng hỏi:

“Hai người cho rằng Trương Tam là quỷ?”

“Là Lý Vân nghĩ như vậy……” Dư Tô lấy ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm hắn:

“Tôi vẫn như cũ đối với cả ba người đều hoài nghi.”

Lúc này, Lý Nhị đang quay mặt vào tường bỗng nhiên lật người qua.

Không ai dám lên tiếng nữa, thậm chí ngay cả thở đều đình chỉ. Cũng may, hắn chỉ thay đổi tư thế ngủ, tiếng ngáy hơi tạm dừng một lát lại tiếp tục vang lên.

Lý Vân đứng cách giường rất gần, ánh mắt hơi trầm xuống, chậm rãi tiếp cận mép giường, duỗi tay nhẹ nhàng nhấc lên ga trải giường.

Dư Tô cùng Vinh Huy liếc mắt nhìn nhau một cái, đều tự tìm một chỗ cẩn thận xem xét.

Trên giường, Lý Nhị không biết có phải cảm giác được cái gì, ngủ không quá an ổn, thỉnh thoảng lại xoay người, hoặc là đá chăn, thậm chí còn đứt quãng nói mớ.

Ba người ở dưới động tĩnh của Lý Nhị, không thể không đem lực chú ý hoàn toàn tập trung ở trên người hắn.

Bởi vậy, người trong phòng không hề chú ý tới. Ngoài cửa, Trương Tam cùng nam què chân không biết từ khi nào đã không thấy tăm hơi.

Cho đến khi một tiếng hét thảm, cùng một thanh âm của vật nặng rớt xuống vang lên từ hướng nhà xí.

Các người chơi kinh ngạc đờ đẫn trong chớp mắt, ngay sau đó lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra cửa, hướng về phía nhà xí!

Ngõ nhỏ thông vào nhà xí chỉ đủ cho từng người một đi. Lý Vân chạy đằng trước, tới đó đầu tiên.

Nhà xí chỗ này là loại kiểu cũ ở nông thôn. Mặt dưới là hố phân, mặt trên là gạch lát để ngồi xổm, phía sau thậm chí không có bất luận cái gì ngăn cách, liếc mắt một cái là có thể thấy hố nước bẩn to chứa đầy chất thải.

Lúc này, trong nhà xí đã không có thân ảnh Trương Tam, chỉ còn gậy gỗ ngã trên mặt đất. Ba người vội vàng đuổi tới, theo hướng đặt của gậy gỗ thấy được một người - không - có lẽ phải gọi là một khối thi thể nổi lềnh bềnh trên hố nước thải ——

Thi thể kia chỉ có nửa khuôn mặt cùng một tay còn lộ lên khỏi mặt nước thải màu đen. Các bộ phận còn lại đều bao phủ phía dưới. Khuôn mặt bị bắn lên nước bẩn, thậm chí nhìn không ra bộ dạng.

Mặc dù vậy, dư lại ba người chơi đều rõ ràng biết được. Người bên dưới nhất định là nam què chân.

Thấy rõ hết thảy trước mắt chỉ tốn không đến giây, Vinh Huy há miệng thở dốc, vừa định nói câu gì. Đột nhiên, ba người đều bị một trận choáng váng.

○●○○○

Lúc mở mắt, lại về tới phòng. Cửa sổ nhỏ trên vách tường xuyên thấu vào vài tia sáng mỏng manh —— Sắc trời đã dần sáng. Một đêm này, cứ như vậy kết thúc.

Trong phòng còn dư lại người.

Lý Vân quay đầu nhìn Dư Tô.

Dư Tô đối diện với ánh mắt của Lý Vân, cười cười:

“Không ngờ cô đoán đúng. Trương Tam lợi dụng việc ngày hôm qua nam què chân chế tạo manh mối giả, hại tôi cho rằng manh mối tìm được ban ngày khẳng định là giả. Ai dè……”

“Hai người tìm được gì cơ?” Vinh Huy hỏi.

Lúc trước, Lý Vân căn bản không nói chuyện cúc quần. Dư Tô cũng không nói. Cho nên, tới bây giờ Vinh Huy vẫn không biết.

Dư Tô liền đem chuyện chiều hôm qua nàng cùng Lý Vân phát hiện một cái cúc quần sơ lược lại. Vinh Huy nghe xong, gật đầu:

“Hắn cố ý lộ tin tức để làm những người khác cho rằng người chơi làm quỷ không có khả năng dễ dàng bại lộ bản thân, ngược lại giảm xuống sự cảnh giác của người khác đối với hắn.”

“Buổi chiều tôi còn nói với Lý Vân, manh mối ban ngày tìm được có khả năng là giả. Không ngờ lại là thật.” Dư Tô nhìn về phía Trương Tam:

“Bất quá, tôi rất tò mò, hắn làm thế nào dụ nam què chân đến chỗ xa như vậy? Từ phòng Lý Nhị đến nhà xí, lấy tốc độ của hai người bọn họ, chỉ sợ mất hơn hai ba phút.”

Vinh Huy cau mày gật đầu, nhìn Lý Vân nhỏ giọng nói:

“Sớm biết là hắn, lúc ấy nên kêu bọn họ tiến vào.”

“Nam què chân nếu kiên trì đứng ở cửa, căn bản sẽ không xảy ra chuyện.” Dư Tô nói:

“Cho nên cũng không thể trách chúng ta không kêu hắn vào. Ai biết hắn vì lý do gì muốn đi theo Trương Tam?”

Nàng hất cằm về phía Trương Tam, bất đắc dĩ hỏi:

“Hiện tại nói mấy chuyện này đã muộn. Nam què chân đã chết, xem ra mục đích của "quỷ" đêm nay đã đạt tới. Chúng ta đánh thức hắn không?”

Vinh Huy cách Trương Tam tương đối gần. Hắn đứng dậy nắm lấy bả vai Trương Tam lay vài cái. Đối phương liền tỉnh giấc.

Trương Tam ngồi dậy, ngơ ngác nhìn ba người một lúc lâu, không thể tin tưởng mở miệng:

“Lần này là……tôi? Tôi gϊếŧ nam què chân?”

“Hơn nữa còn đem thi thể người ta đẩy xuống hố nước thải.” Dư Tô bổ sung.

“……” Trương Tam cười gượng hai tiếng:

“Không nhớ rõ, sao tôi có thể làm ra loại chuyện như vậy được?!”

Vinh Huy vỗ vai hắn, quay đầu nhìn về phía Dư Tô cùng Lý Vân:

“Hiện tại chỉ còn ba chúng ta.”

Dư Tô cùng Lý Vân nhìn nhau. Biểu tình đều đồng dạng trầm trọng.

Dư Tô nghiêm túc nói:

“Đáng sợ nhất chính là, đến bây giờ chúng ta đều tìm không ra phương pháp hoàn thành nhiệm vụ.”

“Có lẽ không hề có phương pháp.” Lý Vân lên tiếng:

“Để thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ chỉ có một —— sống đến cuối cùng.”

Gương mặt bị hủy dung đến phi thường khó coi của Vinh Huy giật vài cái:

“Không...không có khả năng…Ấn theo lời cô nói, như vậy...tràng nhiệm vụ này...sẽ chỉ có một người...có thể sống sót!”

Dư Tô cau mày, im lặng.

Ở trong mắt Vinh Huy cùng Lý Vân - những người vẫn chưa biết hoàn chỉnh quy tắc - "quỷ" sau khi gϊếŧ được người cũng không lập tức rời khỏi thế giới này, ngược lại sẽ quên đi hết thảy chuyện phát sinh đêm đó, trở lại thành một người chơi bình thường.

Nói cách khác, có thể rời đi thế giới này, chỉ có người chết.

Dựa theo tình huống hiện tại, dư lại người chơi. Một người có thể tin tưởng là Trương Tam. Trong người khác sẽ sinh ra con "quỷ" kế tiếp. Con "quỷ" kia sẽ tiếp tục đi gϊếŧ người, rồi lại một lần nữa biến trở về đồng đội……

Cứ thế tuần hoàn, cuối cùng chỉ còn một người chơi làm "quỷ" cùng một người chơi bình thường. Người chơi bình thường này khả năng cũng từng làm "quỷ". Nhưng trước mắt, bọn họ có khuynh hướng người đã làm "quỷ" sẽ không liên tục thành "quỷ" hai lần. Nhưng khi chỉ còn mỗi người, hẳn có thể trùng lặp. Mà người chơi bình thường còn sót lại đã không còn đồng đội nào bên cạnh để hợp lực...

Như vậy, người làm "quỷ" cuối cùng chính là người sống sót duy nhất.

Không khí trong phòng tựa hồ bị ngưng đọng. Sắc mặt cả người chơi đều không đẹp chỗ nào. Biểu tình kém cỏi nhất là Trương Tam.

Hắn lúc này so với khi bị ngăn tủ đập vào miệng vết thương còn thê lương hơn:

“Nếu ấn theo khả năng này, tôi đã làm "quỷ" xong rồi, chẳng phải là……”

“Cũng không nhất định như thế.” Dư Tô nặng nề nói:

“Tôi trước nay chưa gặp qua nhiệm vụ nào chỉ có thể một người sống. Mọi người gặp qua chưa?”

Vinh Huy không nói gì. Lý Vân cụp mắt, cúi đầu xuống.

Sau một lát, Trương Tam nhỏ giọng nói:

“Chưa gặp qua, không đại biểu rằng nó không tồn tại……”

Hắn còn không nói hết lời, bởi vì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đi lại —— báo hiệu một ngày mới, công việc mới.

Vẫn như cũ sáng sớm liền ngồi lên Minibus xuất phát, nhưng hôm nay thời gian về trễ hơn một chút, mãi cho đến giờ chiều bọn họ mới về chỗ ở.

Bởi vì có ba giám sát ở bên ngoài bị người hành hung.

Dưới tình huống không tập hợp thành cụm, nhóm ăn xin đều chia làm đội, phân tán ra khắp nơi trong khu vực ăn xin. Bình thường đều là Lưu Ngũ, Mã Tứ cùng Lý Nhị dẫn nhóm ăn xin NPC đi trước, sau đó mới tới các người chơi. Nhưng chiều nay, ở thời điểm các ăn xin bị người kêu lên xe chuẩn bị trở về, có một đám người cầm theo gậy gộc xuất hiện, không nói một lời lao vào đánh.

Đây là tới tranh giành địa bàn. Bởi vì đối phương sớm có chuẩn bị, nhân số nhiều, đám Mã Tứ bị đánh mặt mũi bầm dập, không hề có sức phản kích.

Nhưng sau lưng Mã Tứ còn có vị “Long ca” thần bí, một cuộc điện thoại đi qua, liền có một nhóm người khác tới.

Lúc sau còn phải cùng người cầm đầu của đối phương đàm phán, đi bệnh viện trị thương. Giải quyết chuyện này tiêu phí thời gian rất lâu, cho nên đưa các người chơi cùng nhóm ăn xin NPC trở về là hai giám sát còn lại và mấy nam nhân lạ mặt.

Sau khi lái xe trở về, hai nam nhân chưa thấy qua kia liền lập tức rời đi, chỉ còn lại hai giám sát cùng tổ với Mã Tứ.

Lưu Ngũ, Lý Nhị cùng Mã Tứ bị thương nặng nhẹ khác nhau, tối nay trông coi cũng chỉ có hai người kia phụ trách. Hai người có vẻ bực bội, vô tâm tình để cổng cho ăn xin ra ngoài dạo, đến chỗ ở liền trực tiếp đuổi bọn họ vào phòng, khóa cổng.

Các người chơi trầm mặc ngồi ở trong phòng gặm bánh bao. Thật lâu sau, Vinh Huy mới mở miệng:

“Bây giờ phải làm sao?”

Lý Vân không nói chuyện, Trương Tam cười lạnh một tiếng:

“Dứt khoát ngủ, dù sao chúng ta cũng chỉ có thể chờ bị "quỷ" gϊếŧ. Không phải nói căn bản không có biện pháp khác sao? Tối nay mọi người đừng ra ngoài, cứ ở lại nơi này cả đêm, tôi thật muốn nhìn xem sẽ phát sinh chuyện gì!”

“Anh thật sự tính ngủ cả đêm?” Dư Tô nhìn hắn, khóe miệng triển khai một nụ cười nhạt:

“Tôi thấy chưa chắc?”

Trương Tam ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng:

“Cô có ý gì?”

“Đừng...ầm ĩ...nữa!” Vinh Huy mơ hồ không rõ hét to một câu, sau đó chậm rãi nói:

“Mọi người...không phải...đồ ngu, đã qua ba ngày...mắt thấy chính là đêm thứ tư. Tôi nghĩ...mọi người trước nay...chưa gặp qua...đến thời điểm này...còn không cho đầu mối nhiệm vụ đi? Cho nên...suy đoán của Lý Vân là có khả năng.”

Dư Tô dựa vào vách tường, từng chút một xé nát nửa khối bánh bao trong tay, nhìn chằm chằm vào những mảnh nhỏ đó, mở miệng nói:

“Cho nên, có người muốn trước khi lại có một con quỷ xuất hiện, tiên hạ thủ vi tường.”

Nói xong, nàng ngước mắt quét qua Trương Tam trong tích tắc, lại rũ xuống con mắt.

Trương Tam giận quá hóa cười:

“Nhìn tôi làm gì? Ý cô là tôi tính toán động thủ gϊếŧ các người? Bằng cái chân này sao?!”

Lý Vân ngửa đầu, dựa vào trên vách tường cứng rắn, nhẹ nhàng thở ra một hơi:

“Câm miệng! Đó chỉ là suy đoán. Còn phải đi tìm manh mối.”

Dư Tô nghiêng đầu nhìn Lý Vân, thầm nghĩ trong lòng, lúc này, nhất định Lý Vân cũng đã tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.

Trương Tam trừng mắt nhìn Dư Tô, không nói nữa.

○●●○○

Trời tối, lại một lần nữa tiến vào quá trình sưu tầm manh mối dài dòng không thú vị.

Nhưng lúc này lại có chút bất đồng.

Nơi người tới đầu tiên là phòng Lưu Ngũ. Gian phòng này tối nay là trống, mà phòng Lý Nhị thì không —— Hai giám sát trước đó đều chen chúc trong căn phòng cạnh phòng bếp ngủ. Nhưng đêm nay Mã Tứ không ở, cho nên một người trong đó liền sang ngủ phòng Lý Nhị.

Các người chơi đã tiến vào phòng Lưu Ngũ rất nhiều lần, thậm chí sắp quen với mùi hôi khiến người ta hít thở không thông kia.

Lý Vân đi vào đầu tiên, trực tiếp bước tới mép giường bắt đầu tìm.

Dư Tô cùng Vinh Huy trước sau vào cửa. Trương Tam chống gậy chậm rì ở cuối cùng.

Vinh Huy vừa muốn bắt đầu tìm kiếm. Dư Tô yên lặng duỗi tay kéo hắn một phen. Hắn kỳ quái quay đầu lại nhìn, nàng liền chỉ mép giường Lưu Ngũ.

Vinh Huy nhìn qua một chút, trong ánh mắt vẫn tràn đầy nghi hoặc.

Dư Tô hơi hé miệng, lại chưa nói ra cái gì, ngay sau đó tựa hồ đánh mất ý định nói chuyện, xoay người hướng về phía tủ tìm kiếm.

Trong lòng Vinh Huy càng thêm nghi hoặc khó hiểu. Thấy Dư Tô như vậy, hắn cũng không dám trực tiếp mở miệng hỏi, chỉ có thể áp xuống nghi vấn, đi sang hướng khác.

Cho đến khi tìm xong gian phòng này rời khỏi, hắn mới cố ý rớt lại đằng sau, nhỏ giọng hỏi Dư Tô:

“Chuyện gì?”

Lý Vân ở phía trước dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua bọn họ.

Dư Tô lắc đầu, cái gì cũng không nói.

Vinh Huy lại càng cảm thấy có vấn đề, duỗi tay kéo Dư Tô một phen, ánh mắt nhìn Lý Vân đi xa, lại hỏi:

“Rốt cuộc...làm sao?”

Dư Tô lúc này mới nhỏ giọng nói:

“Anh không chú ý sao? Trước mép giường Lưu Ngũ có một con dao gọt hoa quả.”

Vinh Huy sửng sốt, ngay sau đó mới nhớ tới.

Nơi đó thật là có một con dao nhỏ, mà hiện tại……không thấy.

Quan trọng nhất chính là, vừa rồi Lý Vân đi vào liền trực tiếp tới mép giường.

Lý Vân hoàn toàn có thể sấn lúc ấy lấy đi con dao! Rốt cuộc con dao kia không lớn, giấu thực dễ dàng!

Lý Vân vì lý do gì muốn giấu đao? Nguyên nhân rõ ràng.

Ấn theo tình huống hiện tại, tràng nhiệm vụ này có khả năng cuối cùng thật sự chỉ có một người sống. Ngay cả Trương Tam cũng đã sinh ra ý định xuống tay trước! Mà Lý Vân, cũng ẩn giấu một con đao!

Hắn ngập ngừng nói:

“Xem ra tối nay, quỷ……không chỉ có một……”

“Đi, theo sau Lý Vân.” Dư Tô bất đắc dĩ thở dài, cất bước ra ngoài.

Lý Vân lúc này đã chạy tới gian chính phòng trung gian, đang đẩy cửa. Bên trong có người ngủ, cho nên động tác của Lý Vân phi thường nhẹ.

Trương Tam chống gậy, lại bởi vì tối nay giữa các người chơi không hòa hợp, không ai đỡ hắn. Hắn cũng không dám dựa quá gần, tránh động tĩnh quá lớn đánh thức người bên trong.

Thực mau, Lý Vân mở cửa ra, đi vào đầu tiên.

Vinh Huy nhìn Dư Tô, theo lên.

Trương Tam không có biện pháp đi qua, mà Dư Tô chậm rãi hướng về phía cửa vài bước, lại không bước vào.

Lúc này, Lý Vân đi đến giữa phòng bỗng nhiên đứng lại, quay đầu nhìn Vinh Huy, hạ thấp giọng nói:

“Nếu tôi đoán không sai, con quỷ tối nay, là Linh Tử bị cụt tay kia.”

Vinh Huy sửng sốt:

“Dựa vào đâu? Tối nay...chỉ mới vừa bắt đầu, sao có thể...khẳng định được?”

Lý Vân hướng về phía cửa nhìn thoáng qua:

“Tôi có chứng cứ. Anh đi vào sâu chút, đừng để Linh Tử nghe được.”

Truyện Chữ Hay