Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cửa phòng Lưu Ngũ bị đẩy ra. Thứ mùi hôi chân làm người ta hít thở không thông, thậm chí nhịn không được nôn khan lại một lần nữa ập vào mặt. Dù đã sớm có chuẩn bị, các người chơi vẫn không nhịn được lui về sau vài bước. Trong khoảng thời gian ngắn không ai dám bước vào.
Dư Tô đứng ngoài cửa, quay lưng về phía giếng trời hít thở vài lần, mới cảm giác mình rốt cuộc sống lại.
Những người khác cũng không tốt hơn chỗ nào. Đặc biệt là nam què chân đã quên hết mọi chuyện, cùng với Trương Tam trước đó căn bản không chân chính xuất hiện.
Hai người này, một người thì quên sạch, một người thì chưa từng trải qua, đột nhiên không kịp phòng bị mở cửa, liền hít vào một lượng lớn mùi hôi, lúc này đều đỡ tường nôn khan một trận.
Lý Vân duỗi tay xoa nhẹ chóp mũi, yên lặng bước vào, dùng quần áo trên giường bao lấy đống giày ném ra ngoài sân.
Trong thời gian chờ đợi mùi hôi tản đi, nam què chân nhìn trong phòng vài lần, nhỏ giọng nói:
"Dựa theo lời mấy người, đêm nay tôi là quỷ. Như vậy, nhiệm vụ gϊếŧ người của tôi đã xong. Lúc này chính là thời gian an toàn mà nhiệm vụ để cho chúng ta tìm manh mối."
"Hẳn là vậy." Trương Tam nói:
"Nếu giống như hôm qua, mỗi đêm vừa có người chết thì trời đã sáng. Chúng ta lại bị bắt đi ăn xin cả ngày, làm gì có thời gian tìm manh mối? Vậy không phải tới tối chỉ có thể ngồi chờ chết thôi sao?"
Nam què chân gật đầu, nhìn khắp mọi người một vòng, thần sắc nghiêm túc nói:
"Mấy người nói trước đó cổng chính là mở. Sau đó mọi người đều rời khỏi nơi này ra ngoài tìm manh mối. Nhưng hiện tại, trong thời gian nhiệm vụ thực sự để cho chúng ta tìm manh mối, cổng chính lại bị khóa?
Cho nên, tôi hoài nghi, manh mối kỳ thật liền tại khu nhà này. Không, hẳn là có thể khẳng định. Nếu không một đám người tàn tật hành động không tiện như chúng ta sao có thể trèo tường ra tìm manh mối? Cái ứng dụng này sẽ không thiết lập cho chúng ta độ khó cao như vậy đi?"
Những người khác đều lục tục gật đầu, đồng ý với quan điểm của nam què chân.
Vinh Huy nói: "Đó là thứ nhất, thứ hai là bây giờ quá muộn rồi, hẳn sẽ xuất hiện manh mối quan trọng."
"Ừ." Dư Tô gật đầu:
"Cái ứng dụng này vốn có thể tùy ý tàn sát tất cả người chơi, nhưng nó lại thiết lập các loại nhiệm vụ bắt buộc các người chơi hoàn thành, biểu thị mục đích của nó không phải gϊếŧ sạch mọi người, cho nên nhất định sẽ cho các người chơi còn tồn tại manh mối để hoàn thành nhiệm vụ."
Hiện đã chết người, bọn họ lại cơ hồ chưa có đầu mối gì. Xác xuất tối nay tìm được manh mối quan trọng rất cao.
Trương Tam nói:
"Mùi đã bay gần hết, nhanh tìm xem. Nơi này nhỏ như vậy, khẳng định thực mau tìm được! Đúng rồi, còn không biết giám sát có thể tỉnh dậy hay không? Mọi người động tác nhẹ nhàng một chút."
Nam què chân đề nghị: "Chúng ta phân công ra tìm kiếm, mau chóng tìm xong toàn bộ các nơi chưa tìm, trừ bỏ phòng Lưu Ngũ, còn có phòng của Lý Nhị cùng với các NPC khác. Hai gian phòng này mặc dù có người, nhưng cũng có khả năng manh mối được đặt ở nơi đó, cần đi tìm mới được."
Vinh Huy lên tiếng: "Tôi có thể đi."
Nam què chân há miệng, lại cúi đầu nhìn chân mình, bất đắc dĩ nói:
"Tuy rằng tôi muốn đi, nhưng nơi này chỉ có thể giao cho người hành động dễ dàng...... người đều đi đi."
Hắn nói chính là Vinh Huy, Lý Vân cùng Dư Tô. Tuy rằng Dư Tô thiếu cánh tay, nhưng cũng không ảnh hưởng đi lại. Ít nhất thời điểm lẻn vào phòng, nàng có thể rón rén bước chân, không giống như Trương Tam cùng nam què chân còn phát ra tiếng chống gậy.
"Phòng của Lưu Ngũ không lớn. người chúng tôi tìm là đủ rồi. Chờ chúng tôi tìm xong lại tới phòng bếp cùng chòi gà tìm một lần nữa xem." Trương Tam mở miệng nói.
Lý Vân "ừ" một tiếng, liền bước xuống thềm đá, hướng tới phòng của các ăn xin NPC nằm bên phải cổng chính.
Vinh Huy hỏi Dư Tô:
"Vậy chúng ta tới phòng Lý Nhị?"
Hiện người ngủ trong gian phòng này là Mã Tứ. Dư Tô rũ xuống mí mắt, trầm mặc giây, gật đầu:
"Ok."
Nàng đi theo Vinh Huy, phóng nhẹ bước chân, chậm rãi đi về phía cửa phòng Lý Nhị. Phía sau truyền đến âm thanh nam què chân cùng Trương Tam chống gậy tiến vào phòng Lưu Ngũ.
Dư Tô cúi đầu, mím môi, thoáng dâng lên cảm giác không đành lòng.
Nhưng......nàng cũng không có biện pháp.
Vinh Huy đi trước, nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng. Cho dù động tác thực nhẹ, nhưng cánh cửa gỗ tồi tàn vẫn phát ra tiếng kẽo kẹt.
Cũng may, dưới tiếng ngáy lớn của Mã Tứ, chút động tĩnh này không tính là gì.
Tiếng ngáy vẫn không dừng lại. Vinh Huy cũng tiếp tục động tác, cho đến khi cửa phòng bị đẩy ra, đủ cho một người chen vào.
Hắn quay đầu nhìn Dư Tô, ra hiệu im lặng, sau đó dẫn đầu bước vào phòng.
Dư Tô xoay người lại, thấy trước cửa phòng của Lưu Ngũ lúc này đã không còn thân ảnh của nam què chân cùng Trương Tam.
Trong lòng nàng khẽ thở dài một tiếng, nhấc chân bước vào phòng.
Mã Tứ đang đắp chăn, mặt hướng vào vách tường ngủ. Hai người nhìn không tới mặt hắn, chỉ có thể nghe tiếng ngáy rất lớn từ nơi đó truyền đến.
Bọn họ giống như ăn trộm, thật cẩn thận bước đi trong căn phòng tối đen, lục lọi khắp mọi nơi. Chỉ có cái giường có người nằm kia là bọn họ không dám tiến quá gần, liền ngồi xổm xuống nhìn dưới đáy giường một hồi, không phát hiện bất cứ thứ gì.
Bởi vì cần phải nhẹ nhàng cẩn thận, thời điểm bọn họ ở chỗ này tìm kiếm, tốc độ tự nhiên rất chậm.
Ước chừng phút đồng hồ dưới tâm trạng trầm trọng của Dư Tô chậm rãi trôi qua. Sau đó --
Trong dự kiến, tiếng kêu thảm thiết của Trương Tam vang lên, cắt ngang bầu trời đêm, thống khổ như muốn xé toan yết hầu.
Dư Tô nhắm chặt mắt, lại mở mắt ra, dưới biểu tình kinh ngạc của Vinh Huy, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng, chạy tới phòng Lưu Ngũ.
Không cần nhẹ nhàng cẩn thận, ngay cả tiếng kêu thảm thiết của Trương Tam cũng không thể đánh thức nhóm NPC, huống hồ là tiếng bước chân của nàng.
Trong căn phòng gần cổng chính phía dưới, Lý Vân cũng phi nhanh ra.
Dư Tô là người thứ nhất đuổi tới phòng Lưu Ngũ. Nàng nhìn thấy nam què chân đứng ở một bên, vẻ mặt thắng lợi mỉm cười, cũng thấy được trái tim của Trương Tam sống sờ sờ bị móc ra trên mặt đất.
Không đến một giây sau, nam què chân liền ở dưới mí mắt của Dư Tô biến mất.
Cùng lúc đó, quy tắc chân chính của nhiệm vụ ồ ạt tiến vào trong đầu nàng.
Dư Tô quay đầu lại nhìn thoáng qua ngoài cửa, chỉ thấy Lý Vân vẫn duy trì động tác chạy vội, giống như bị ngưng đọng. Không cần xem tiếp, Vinh Huy hiển nhiên cũng vậy.
Hiện tại, không gian - thời gian này chỉ thuộc về "quỷ", cũng chính là nàng.
Đến bây giờ, Dư Tô rốt cuộc mới minh bạch cách chơi của nhiệm vụ.
Thì ra, ở thời điểm là người chơi bình thường, bọn họ không có khả năng tìm được manh mối hoàn thành nhiệm vụ.
Bởi vì trận nhiệm vụ này căn bản không phải chơi nhóm, mà là từng màn chơi solo có độ khó thăng cấp dành cho từng người chơi một.
Quy tắc trò chơi của "quỷ" là: Khi màn đêm buông xuống, "quỷ" cần gϊếŧ chết một người chơi bình thường. Một khi thành công, nhiệm vụ của người này liền trực tiếp hoàn thành, lập tức trở lại hiện thực.
"Quỷ" có thể chế tạo ảo cảnh, chọn người chơi tham gia vào ảo cảnh, nhưng không thể ở trong ảo cảnh gϊếŧ chết người chơi, cần giải trừ ảo cảnh, trở lại thực cảnh mới có thể động thủ. Ngoài ra, "quỷ" phải đơn độc ở cùng mục tiêu tối thiểu phút đồng hồ mới có thể gϊếŧ người.
Trừ cái này, "quỷ" còn có một nhược điểm chí mạng, chính là thi thể của nó nhất định bị giấu ở chỗ nào đó trong khu nhà này. Tại vị trí kia sẽ có nhắc nhở cho các người chơi khác tìm ra, tỷ như những dấu chân hỗn loạn tại chỗ chôn thi thể Ngô Nhĩ.
"Quỷ" có thể tự lựa chọn vị trí giấu xác, một khi xác định liền không thể sửa đổi.
Nếu các người chơi có thể ở trước khi "quỷ" gϊếŧ người tìm được thi thể của "quỷ", nhiệm vụ của "quỷ" liền thất bại, tức khắc tử vong, từ giữa các người chơi biến mất, trở lại hiện thực chờ chết. Thậm chí ngay cả trong ảo cảnh do "quỷ" chế tạo, thi thể của "quỷ" vẫn như cũ tồn tại, không thể bị hủy diệt.
Đối với người làm "quỷ" mà nói, đây là màn chơi phi thường khó khăn. Đương nhiên, các người chơi khác cũng bởi vì tầng tầng ảo cảnh mà như lọt vào trong sương mù.
Sau khi "quỷ" tử vong hoặc thành công thông qua nhiệm vụ, trò chơi sẽ lập tức tiến vào màn chơi tiếp theo.
Nói cách khác, ở màn chơi đầu tiên, Ngô Nhĩ làm quỷ.
......Hắn đã chết.
Đêm đó, lúc Dư Tô cùng Lý Vân tỉnh dậy đi ra ngoài chính là thực cảnh. Nhưng thời điểm nàng trở lại phòng đã lâm vào trong ảo cảnh do Ngô Nhĩ chế tạo.
Ảo cảnh bắt đầu từ khi Dư Tô bước vào phòng kéo dài đến lúc đào ra thi thể Lý Nhị. Sau khi cùng các người chơi khác một lần nữa trở lại trong phòng, Lý Vân trở lại phòng đánh thức nàng. Ngô Nhĩ liền giải trừ ảo cảnh, tiến vào thực cảnh.
Ngô Nhĩ từ đầu đã nhắm Dư Tô làm mục tiêu. Hắn chế tạo đoạn ảo cảnh kia vì muốn tạo một cộng đồng bí mật mà chỉ có hắn và Dư Tô biết, tạo lòng tin với nàng, sau đó ở trong thực cảnh tìm cơ hội gϊếŧ chết Dư Tô.
Chẳng qua, Dư Tô không trúng chiêu, ngược lại Đường Sam tự đâm đầu vào lưới.
Tuy nhiên, một khắc trước khi Ngô Nhĩ gϊếŧ chết Đường Sam, các người chơi khác đã phát hiện thi thể của "quỷ". Cho nên dù Đường Sam chết trong tay Ngô Nhĩ, nhiệm vụ của hắn vẫn tính thất bại.
Ngay thời điểm nhiệm vụ của Ngô Nhĩ kết thúc, ván thứ hai của trò chơi bắt đầu. Nam què chân là quỷ.
Lúc ấy, các người chơi bình thường cũng bị ngưng đọng giống như bây giờ, chỉ một mình nam què chân có thể hành động.
Trên thực tế, trời chưa từng sáng. Bọn họ căn bản chưa trải qua ngày hôm sau. Từ thời điểm Đường Sam chết, nhiệm vụ của Ngô Nhĩ thất bại, bọn họ đã lâm vào ảo cảnh do nam què chân bố trí.
Cái gọi là hừng đông, cái gọi là ra ngoài ăn xin......Cả một ngày dài, bao gồm hết thảy mọi chuyện phát sinh thoạt nhìn vô cùng chân thật vào "đêm thứ hai", đều là giả!
Thậm chí "Ngô Nhĩ" vẫn còn tồn tại sau khi bọn họ tỉnh giấc kia cũng là ảo giác mà nam què chân thiết lập.
Bởi vì trong ảo cảnh, manh mối để vạch trần "quỷ" vẫn tồn tại, cho nên nam què chân cố ý bố trí cho cổng chính mở ra, làm các người chơi bị đánh lạc hướng, lãng phí thời gian ở bên ngoài tìm manh mối, xem nhẹ những nơi còn chưa tìm hết bên trong khu nhà này.
Một tầng ảo cảnh đắp lên một tầng thực cảnh, kế hoạch của hắn có thể nói là thông minh tuyệt đỉnh.
Trong ảo cảnh, quỷ không được phép gϊếŧ người. Cho nên hắn sáng tạo ra một Ngô Nhĩ giả, cũng tại hồi ảo cảnh dài dòng này, dẫn dắt mọi người nghĩ lầm Trương Tam mới là quỷ.
Sau đó, hắn lại theo Ngô Nhĩ giả cùng Dư Tô hành động, sau đó mọi chuyện tiếp theo đều phát triển theo ý hắn. Thật thật giả giả, làm Dư Tô thực sự cho rằng Ngô Nhĩ còn sống, hơn nữa đêm nay đã trở thành mục tiêu nhiệm vụ của nam què chân.
Nàng tự cho là thông minh, tin tưởng hết thảy đều là thật, thậm chí còn ở thời điểm Ngô Nhĩ chết phỏng đoán ra kế hoạch của nam què chân. Nhưng không ngờ......ngay cả việc Ngô Nhĩ chết cũng là một trong các tầng bẫy rập của đối phương.
Bởi vì Ngô Nhĩ giả được xem là người thật, hơn nữa tại đoạn ảo cảnh này, mọi người đều vì cái chết của hắn mà tin tưởng hắn, tin rằng sau khi gϊếŧ chết Đường Sam "đêm qua", Ngô Nhĩ liền mất đi tất cả ký ức, lại biến trở về đồng đội mà bọn họ có thể tín nhiệm.
Vì thế, khi trở lại thực cảnh, các người chơi về tới trong phòng liền không hề đề phòng mà tin nam què chân đã "hoàn thành nhiệm vụ gϊếŧ người đêm nay".
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, kỳ thật thời điểm gϊếŧ người chân chính của hắn chỉ vừa mới bắt đầu.
Lúc bọn họ cùng nhau ra ngoài, tới trước cửa phòng Lưu Ngũ, Dư Tô mới nhận thức được có điểm không hợp lý -- chính là thời gian nam què chân sử dụng để gϊếŧ chết Ngô Nhĩ.
Lúc ấy ở ngoài nhà xí, nàng đợi hơn giây, sau đó tỉnh ngộ, lập tức chạy tới xốc màn lên, lúc ấy Ngô Nhĩ đã chết.
Nếu có thể chỉ trong hơn giây hoàn thành nhiệm vụ, vì sao "đêm trước" Ngô Nhĩ phải đợi lâu như vậy mới gϊếŧ Đường Sam?!
Nam què chân có lẽ là muốn canh đúng phút đồng hồ mới động thủ, nhưng Dư Tô không ngốc đến mức đứng ngoài nhà xí lâu như vậy mới nhận thức được có điểm bất hợp lý. Cho nên, hắn chỉ có thể nhanh chóng hành động.
Bất quá, thời điểm ở ngoài cửa phòng Lưu Ngũ, Dư Tô tuy rằng đã đoán được một ít, nhưng vẫn không rõ làm thế nào mới có thể ngăn cản nhiệm vụ của "quỷ".
Nàng không biết sau khi thi thể "quỷ" bị tìm thấy, người chơi đó liền thất bại, chỉ biết mỗi đêm cần chết một người, nên chưa dám mở miệng nói ra suy đoán của mình.
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Tam không hề cảnh giác mà cùng nam què chân đi vào phòng Lưu Ngũ, cũng ở phút sau nghe được tiếng Trương Tam kêu thảm thiết lúc tử vong.
Mà cho dù nàng sớm biết điều kiện để "quỷ" hoàn thành nhiệm vụ hà khắc như vậy, cũng không dám nói cho bất luận kẻ nào.
Rốt cuộc rồi sẽ tới màn chơi mà nàng phải làm "quỷ".
Tỷ như hiện tại......không phải đã đến phiên nàng rồi sao?
Địch nhân giờ phút này chính là nàng, mà những người mấy phút trước còn là đồng đội, nháy mắt đã biến thành mục tiêu khó lường cần phải gϊếŧ chết.
Trong màn chơi thứ , độ khó nhiệm vụ của Dư Tô tăng lên rất nhiều.
Nếu Dư Tô có thể thuận lợi gϊếŧ chết một trong hai người còn lại, liền sẽ cùng với người chơi bị gϊếŧ rời khỏi, dư lại một người riêng lẻ, tính như người đó trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng trong giai đoạn này, "quỷ" không được chủ động cùng một người nào trong đó nhắc tới nhiệm vụ của mình hay phương thức hoàn thành nhiệm vụ của người còn dư lại cuối cùng, để tránh quỷ cùng người chơi đạt thành hiệp nghị, đồng hãm hại một người khác.
Nói ra thì, thực sự hâm mộ người may mắn còn sót lại cuối cùng kia!
Bất quá, có thể liên tục tránh qua lần nguy hiểm bất đồng, cũng không chỉ đơn giản là may mắn.
Bất hạnh nhất chính là Ngô Nhĩ. Có thể vì hắn không đủ thông minh, cũng có thể vì trước nay hắn chưa từng gặp qua loại nhiệm vụ này, mặc dù là con "quỷ" đầu tiên, kế hoạch của hắn cũng không chu toàn, cuối cùng xem như gϊếŧ được Đường Sam, nhưng ngay cả chính hắn cũng bị chết.
Dư Tô hít sâu một hơi, thầm nghĩ, hiện chỉ còn lại Vinh Huy cùng Lý Vân, nàng cần lựa chọn một trong hai làm mục tiêu, hoặc có lẽ đi một bước xem một bước, ai sơ sẩy liền gϊếŧ người đó.
Kế tiếp...thật khó đến mức làm người ta hít thở không thông.
Trò chơi cho "quỷ" tiếng đồng hồ. Nội trong khoảng thời gian này, Dư Tô cần mau chóng nghĩ ra một kế hoạch chu toàn, thiết lập ảo cảnh, hoàn thành nhiệm vụ.
Lý Vân ở trong nhiệm vụ biểu hiện thực bình phàm, là một cô gái bề ngoài soái khí, nhưng thoạt nhìn không dễ chọc. Trải qua màn chơi, đại đa số thời điểm Lý Vân đều thuộc phái hành động, cho đến nay lời nói ra ít đến nỗi đếm trên đầu ngón tay còn chưa vượt hơn ngón.
Biểu hiện như vậy làm Dư Tô có chút vô pháp xác định, Lý Vân rốt cuộc là cực kỳ thông minh, hay chỉ làm ra vẻ trấn định. Có lẽ, Lý Vân đã sớm nhìn thấu mọi chuyện, nhưng giống Dư Tô cái gì cũng không nói. Hoặc có lẽ Lý Vân chưa hề nhìn ra cái gì, chỉ theo những người khác hành động mà thôi.
Không biết là loại nào, bởi vậy Dư Tô không dám tùy tiện xuống tay với Lý Vân.
Mà khuôn mặt của Vinh Huy thật sự quá nát, khó nhìn biểu tình, khó mở miệng nói chuyện. Cho nên hắn cũng không nói nhiều, nhưng cơ bản những gì hắn nói đều hữu dụng, không có câu nào vô nghĩa.
Aaaa......Dư Tô đau đầu đè trán.
Chết tiệt! Sao có thể khó đến mức này, đây là cấp độ địa ngục sao?
Nàng đi đến cạnh thi thể Trương Tam ngồi xuống, nhìn chằm chằm chỗ bị moi tim trên ngực hắn, cau mày, lẳng lặng nghiền ngẫm.
Trong đầu nàng xuất hiện một nhắc nhở, còn dư lại giờ phút. Thứ nhất, phải tìm được nơi tàng thi. Thứ hai phải nghĩ ra kế hoạch gϊếŧ chết một người chơi.
Thời gian từng chút một trôi qua ở trong không gian chỉ thuộc về một mình nàng, chậm rãi đi tới giây cuối cùng.
Sau khi đếm ngược kết thúc, Dư Tô đứng lên.
Nàng liếc nhìn thi thể trên mặt đất, dùng sức hít sâu một hơi, nhắm mắt, đi tới cách cửa bước, đưa lưng về phía cửa, đứng yên.
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của Vinh Huy cùng Lý Vân. Mà tiếng ngáy của Mã Tứ ở cách vách đã đình chỉ.
Trong phòng của Lưu Ngũ, thi thể Trương Tam bỗng nhiên biến mất không dấu vết, sau đó xuất hiện ở trong mắt Vinh Huy cùng Lý Vân là người sống sờ sờ --
Trương Tam, và nam què chân.
Đây là điểm mấu chốt trong kế hoạch của Dư Tô --
Thời điểm nhiệm vụ của nàng bắt đầu, Lý Vân cùng Vinh Huy còn chưa đuổi tới. Cho nên bọn họ không tận mắt nhìn thấy Trương Tam chết. Dư Tô có thể lợi dụng thực cảnh vừa phát sinh, nối tiếp với ảo cảnh của nàng, làm người kia cho rằng hiện tại vẫn như cũ là nam què chân đã gϊếŧ chết Ngô Nhĩ, bọn họ đang ra ngoài tìm manh mối.
Giờ này khắc này, Trương Tam còn sống sờ sờ trong phòng. Hắn ngã ngồi trên mặt đất, gậy gỗ cũng dừng cách đó không xa, mà trên cái đùi đầy thịt nát của hắn đang bị đè nặng bởi một ngăn tủ đổ sập xuống.
Cạnh của ngăn tủ chọc vào chỗ bị thương nặng nhất trên đùi Trương Tam. Toàn bộ khuôn mặt hắn không còn chút máu, cả người đau đến không ngừng run rẩy.
Mà nam què chân đang giơ tay bịt miệng Trương Tam -- ngăn cản hắn tiếp tục kêu ra tiếng.
Khoảng cách của Vinh Huy so với Lý Vân gần hơn. Hắn chạy vào cửa đầu tiên, nhìn thấy một màn trước mắt, hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói:
"Sao lại không cẩn thận như vậy?"
Nam què chân nhìn Trương Tam một cái, tựa hồ lo lắng buông tay ra Trương Tam lại kêu lên, vẫn như cũ che miệng Trương Tam, trầm giọng đáp:
"Hắn muốn dịch cái tủ này ra xem đằng sau có giấu manh mối hay không. Nhưng hai chúng tôi đều hành động không tiện, lúc cố dịch tủ, hắn không cẩn thận trượt tay. Ngăn tủ phía trên liền rớt xuống dưới."
Lý Vân lúc này đi vào, cau mày nhìn thoáng qua tình huống trong phòng, chưa mở miệng. Dư Tô liền nhỏ giọng nhắc nhở:
"Tiếng ngáy của Mã Tứ đã đình chỉ. Hắn tỉnh! Đừng nói nữa!"
Nàng vừa dứt lời, trong phòng của Mã Tứ cách vách bỗng truyền đến tiếng bước chân đi lại, cùng với tiếng mở cửa.
Lý Vân đứng cạnh cửa, theo bản năng muốn xoay người đóng cửa lại, nhưng mới vừa vươn tay liền thả xuống -- Bởi vì căn bản vô dụng...
Nếu Mã Tứ đã bị tiếng kêu to đánh thức, hắn nhất định sẽ đi khắp nơi kiểm tra tình hình, cho dù không đến phòng Lưu Ngũ trước tiên, tuyệt đối cũng sẽ đi xuống phía dưới xem xét phòng của nhóm ăn xin.
Đến lúc đó nhìn thấy trong phòng không có người, Mã Tứ sẽ lập tức đi đánh thức giám sát khác, hoặc trực tiếp tìm tới phòng Lưu Ngũ.
Các người chơi không thể tàng hình, còn làm gì được bây giờ?
Lúc này, Dư Tô cấp tốc nói:
"Người què, anh cách Trương Tam xa một chút. Tất cả mọi người mau ngồi xuống đất, trước tiên làm bộ kinh ngạc lo sợ, chút nữa cũng đừng vội nói chuyện!"
Lúc này, Mã Tứ đã chú ý thấy cửa phòng Lưu Ngũ đang mở.
Hắn mang dép lê, đến góc tường cầm lên một cây gậy gỗ, cảnh giác đi về phía phòng Lưu Ngũ.
Bên trong, người đều ngồi dưới đất, sắc mặt lo sợ nhìn Mã Tứ xuất hiện ở cửa. Chân của Trương Tam vẫn như cũ bị đè dưới ngăn tủ.
Mã Tứ nhìn thấy tình huống trong phòng, nhíu mày, cực kỳ đề phòng mà lạnh giọng hỏi:
"Đêm hôm khuya khoắt mấy người chạy vào đây làm gì?!"
Dưới biểu tình sợ hãi khẩn trương của mọi người, Dư Tô run giọng mở miệng:
"Chúng tôi...chúng tôi vốn đang ngủ...Mã ca, thực xin lỗi! Gian phòng kia của chúng tôi vừa thối vừa dơ, chăn cũng không đủ ấm, hôm nay Lưu ca lại không ở đây, cho nên chúng tôi liền lén vào phòng Lưu ca ngủ...Không ngờ, đều do hắn--"
Nàng duỗi một lóng tay chỉ vào Trương Tam đang đau đến nhe răng trợn mắt:
"Lúc hắn ngủ không biết sao làm đổ ngăn tủ, đập vào vết thương, lúc này mới......"
Ánh mắt Mã Tứ theo lời Dư Tô nói nhìn về phía Trương Tam.
Bắp đùi đầy thịt nát của Trương Tam bị đập đến chảy ra mủ huyết, vừa ghê tởm vừa khủng bố. Hắn hiện tại vẫn cứ đau đến cả người run lên bần bật.
Mã Tứ nhìn những người khác một vòng, cuối cùng tức giận giơ gậy đánh vào Lý Vân đứng gần
cửa nhất.
Một gậy kia nện vào trên lưng Lý Vân, phát ra một tiếng trầm vang, vừa nghe liền biết cực đau.
Như vậy vẫn chưa kết thúc, đánh xong, Mã Tứ lại hùng hùng hổ hổ hướng về phía nam què chân đánh xuống một gậy, tiếp theo là Vinh Huy, Dư Tô, ngay cả Trương Tam đã đau đến cả người phát run cũng không tránh được.
"Mẹ nó! Một đám rác rưởi chó chết! Dám ở dưới mắt lão tử lén lút làm ra loại chuyện này. Không muốn sống nữa phải không?! Có tin lão tử hôm nay đánh chết tụi mày hay không! Khó trách trong phòng Lưu Ngũ càng ngày càng thối, thì ra là mùi hôi từ trên người tụi mày!"
Hắn mắng một người đánh một gậy, cuối cùng là Trương Tam.
Đánh xong, Mã Tứ ném gậy sang bên, duỗi chân đá đi ngăn tủ trên đùi Trương Tam, quát:
" mẹ! Mau cút về, lần sau còn phát hiện chuyện này, lão tử liền chém đứt chân từng người một!"
Vinh Huy là người đầu tiên đứng lên, chạy nhanh ra ngoài. Lý Vân theo sau, tiếp đó là Dư Tô, còn lại là nam què chân cùng Trương Tam hiện hành động càng phi thường phi thường khó khăn.
Không ai đi đỡ hắn -- Bọn họ còn chưa quên, Ngô Nhĩ trước đó đi đỡ nam què chân đã bị đánh.
Mã Tứ vẫn đứng bên cạnh, mắt lạnh nhìn chằm chằm bọn họ, chờ đến khi Trương Tam lấy tốc độ rùa bò trở lại trong phòng, mới xoay người đi lấy ổ khóa, trực tiếp khóa lại phòng của các người chơi.