Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thím Lý lúc này bước chân nhẹ nhàng đi tới cửa, thăm dò nhìn thoáng qua trong phòng, thấy Dư Tô đã tỉnh, mới cười nói:
“Dậy rồi! Trước khi đi tiểu tử có dặn thím, kêu cháu nghỉ ngơi cho tốt, chiều tối lại ra ngoài cũng không muộn.”
Dư Tô húp một ngụm cháo ấm áp, gật đầu:
“Cháu đã biết, cảm ơn.”
“Trong nồi còn cháo.” Thím Lý nói tiếp:
“Tiểu tử nói cháu ăn hơi nhiều, nên đã nấu một phần cho tận hai người ăn.”
Dư Tô: “……”
Nàng hẳn là cảm động, nhưng vì lý do gì trong lòng rất muốn bóp chết hắn?
Cơm nước xong xuôi, Dư Tô soi gương, nhìn thấy trên cổ hằn một vòng xanh tím, chẳng khác nào treo cổ tự tử chưa thành.
Cũng may chỉ lúc quay đầu cùng với lúc nói chuyện còn đau, không ảnh hưởng hành động.
Nàng cầm chén dĩa đi rửa, sau đó tìm trong hộp thiêu thùa của thím Lý miếng vải tròng lên cổ, liền ra cửa.
Chưa đi được bao xa, Dư Tô gặp được một NPC trên đỉnh đầu thể hiện lá bài. Cổ hiện đang không thoải mái, Dư Tô dứt khoát nhận công việc này.
Công việc lá bài tương đối đơn giản, ma quỷ chỉ như ve vãn hù người.
Hết ngày, Dư Tô tổng cộng thu được lá bài.
Trên đường trở về nhà thím Lý, nàng đụng phải Phương Mẫn và Ngải Tiếu.
Trên đùi Phương Mẫn nhiều thêm một vết thương, dài tầm - cm, tuy không quá sâu, nhưng máu chảy hơi nhiều, trên quần đã nhiễm đỏ một mảng lớn.
Ngải Tiếu so với Phương Mẫn đỡ hơn chút, trên má chỉ có một vết rạch nằm ngang cũng đang chảy máu, làm nụ cười của hắn tăng thêm cảm giác quỷ dị.
Dư Tô mỉm cười, gật đầu chào hỏi. Đang muốn vòng qua bọn họ, Phương Mẫn liền gọi lại nàng:
“Cô cùng Hồ Nhị là lập tổ đội tiến vào?”
Dư Tô dừng bước, xoay người nhìn về phía Phương Mẫn, không nói gì.
Phương Mẫn cười cười:
“Vừa nãy thấy hắn ở bên kia tiếp nhận một công việc lá bài. Thời điểm hắn đi làm việc, có người theo sau nha.”
Dư Tô thần sắc chưa biến, thậm chí còn cong lên khóe môi:
“Là hắn tìm tôi muốn lập tổ đội. Nhưng chúng tôi vẫn luôn tách ra làm việc, không thân.”
Phương Mẫn đang nói dối.
Ở giai đoạn hiện tại, các lá bài còn chưa tới tay, người chơi không có lý do gì đối phó lẫn nhau. Cho dù muốn cướp đoạt lá bài, cũng nên chờ đến khi các lá bài đã tới tay mới đúng.
Theo lý thuyết, nếu có một người chơi tử vong, các công việc mà người đó đã hoàn thành hẳn sẽ bị reset. Tuy rằng cũng có khả năng nó sẽ trực tiếp được tính đến trong tay sát nhân, nhưng quy tắc nhiệm vụ mà APP tuyên bố không kỹ càng tỉ mỉ nói về chuyện này, nên không ai có thể xác định sẽ là loại khả năng nào.
Nếu các công việc của người chơi tử vong bị reset, như vậy gϊếŧ người chẳng phải là không công sao?
Cho nên trước giờ sáng ngày mai, tại thời điểm lấy được các lá bài, không ai ngu đến mức tốn công tốn sức xuống tay với người khác.
Phương Mẫn nhìn chằm chằm Dư Tô trong chốc lát, gật đầu:
“Thì ra là thế! Vậy cô không cần phải để ý hắn sống hay chết, là tôi làm điều thừa. Đúng rồi, cổ của cô bị thương sao? Không có gì trở ngại chứ?”
Dư Tô cười đáp:
“Không có gì, chỉ bị cắt da, so với vết thương trên đùi cô không đáng nhắc tới. Hai người vẫn nên trở về xử lý vết thương đi.”
“Không vội.” Phương Mẫn nói:
“Còn có một chuyện, lát nữa chúng tôi dự định tập hợp tất cả người chơi lại, thương lượng kế hoạch hành động ngày mai. Đại khái…khoảng giờ tối, địa điểm ở Vương gia đại viện. Cô nhớ tới, thuận tiện báo cho Hồ Nhị một tiếng.”
“Ok.” Dư Tô gật đầu, quay người rời đi.
Nàng vẫn có thể cảm giác được sau lưng có hai đạo tầm mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Hiện tại là giờ chiều, nơi xa đỉnh núi, mặt trời đã ngã về Tây, Dư Tô quyết định trở về, là thời gian giúp thím Lý làm việc nhà.
Băm lục bình, cho heo ăn, lại tới phòng bếp xắt rau, vo gạo nấu cơm...Trong lúc đó, Dư Tô còn bị khói bếp làm sặc đến ho khan. Mãi đến khi đồ ăn đều được chuẩn bị tốt dọn lên bàn, Phong Đình còn chưa về.
Thím Lý kêu nàng gọi điện hối thúc hắn, nhưng di động của bọn họ căn bản không thể nghe gọi. Nàng chỉ có thể làm bộ làm tịch cầm điện thoại ra ngoài lầm bầm lầu bầu vài câu, trong lòng bắt đầu lo lắng.
Hay là nàng tự cho là thông minh, lời Phương Mẫn nói, có lẽ là thực sự?
Lỡ như thật có người thừa dịp Phong Đình làm việc ra tay gϊếŧ hắn……
Dư Tô quay đầu vào phòng nói:
“Thím Lý và bác cứ ăn trước. Hồ Nhị đang trên đường về. Cháu đi đón anh ấy.”
“Được rồi, nhanh trở về.”
Dư Tô kéo cổng chạy ra giao lộ, cũng không biết nên đi đâu, nghĩ ngợi một hồi, liền men theo phương hướng Phương Mẫn và Ngải Tiếu đi tới lúc trước.
Mới bước vài bước, nàng liền thấy Phong Đình từ phía sau sườn dốc đi ra.
Phong Đình nhìn thấy nàng, ngẩn người:
“Đã trễ thế này, sao còn ra ngoài?”
Dư Tô: “...À, buổi tối không khí tốt lành, ra tản bộ.”
“Bây giờ là giờ.” Phong Đình nhướng mày, nhanh chân đi tới:
“Trở về.”
Dư Tô xoay người trở về, thấp giọng nói:
“Buổi chiều tôi nhận thêm công việc đơn giản, hiện tại tổng cộng có lá bài.”
“Đủ nhiều, hiện đã mất một người chơi. Lấy lá bài chia cho người còn lại, bình quân mỗi người cũng chỉ có - lá, ngày mai làm thêm việc nữa là đảm bảo.”
Chỉ cần tổng số trên bình quân, vậy khẳng định có người dưới số bình quân. Huống hồ bây giờ còn có một công việc lá bài không ai chịu tiếp nhận, cho nên lá đã xem như trên bình quân.
“Tôi có lá.” Sau khi Phong Đình vào nhà, nhỏ giọng nói:
“Chờ kết toán chúng ta lại phân chia.”
Dư Tô lắc đầu:
“Chỉ cần không phải có ít lá bài nhất liền an toàn, không cần chia cho tôi.”
“Cặp vợ chồng son đã về rồi?” Trong phòng truyền đến thanh âm của thím Lý.
Dư Tô giật giật khóe miệng, nhanh chân chạy vào. Phong Đình theo sau.
Thím Lý vui tươi hớn hở nói:
“Mau tới ăn cơm, chờ hai người nên còn chưa động đũa đâu.”
Phong Đình nhìn Dư Tô, nhướng mày cười:
“Cơm cũng chưa ăn, ra ngoài tản bộ?”
Dư Tô mặt vô biểu tình ngồi xuống:
“Tản bộ trước ăn cơm sau, khẩu vị mới càng tốt hiểu không?”
“Ai da! Nha đầu này còn thẹn thùng, rõ ràng là ra đón người.” Thím Lý cười ha hả, vô tình chọc phá.
Dư Tô: “…Thím à, đêm nay đồ ăn ngon thật.”
Cơm nước xong xuôi, hai người lại giúp đỡ làm chút việc lặt vặt. Lúc thím Lý về phòng xem TV, chuẩn bị ngủ, hai người mới rón rén ra cửa, chậm rì hướng về phía Vương gia đại viện.
Hiện tại là h", cách giờ hẹn Phương Mẫn định ra còn khá lâu.
Ban đêm nông thôn phi thường tĩnh lặng. Mới hơn giờ, nhưng bên ngoài cơ hồ không có ai. Mỗi nhà đều sáng đèn. Ở thời điểm bọn họ ngang qua hộ gia đình nào đó, còn có thể nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng cười nói ấm áp, hoặc tiếng phim truyền hình.
Dưới những đồng ruộng thường thường vang lên tiếng ve cùng ếch kêu hết đợt này đến đợt khác, nhưng không khiến người ta cảm thấy phiền chán, ngược lại càng cảm nhận được nét phong tình của nông thôn.
Dư Tô cười nói:
“Tuy rằng nhiệm vụ rất nguy hiểm, nhưng ngẫu nhiên có giây phút yên bình như vậy, thật giống như chúng ta chỉ đến du lịch một chuyến. Nếu không phải đang làm nhiệm vụ, tôi cũng muốn đến đây chơi.”
“Sau khi rời khỏi cũng có thể…” Phong Đình dừng một chút, đề nghị:
“Như vậy, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, kêu những người khác trong nhà cùng nhau tìm một chỗ đi chơi, thư giãn một đoạn thời gian.”
Dư Tô nhanh chóng gật đầu:
“Được, đi đâu?”
Phong Đình gõ đầu nàng:
“Bây giờ liền tính đến chuyện này?”
“…..."
"Vậy chúng ta nghĩ xem lát nữa bọn họ sẽ thương lượng cái gì.” Dư Tô nói:
“Khẳng định sẽ hỏi trong tay mỗi người có bao nhiêu lá bài, chúng ta tạm thời không thể nói thật.”
Phong Đình gật đầu:
“Mặt khác, nhất định có người nhắc lại chuyện hợp tác, trước đừng tỏ thái độ. Nếu bị hỏi về số lượng lá bài, thì nghe xem những người chơi khác nói bao nhiêu, chúng ta liền nói ra một con số ngang nhau.”
Dư Tô tiếp lời:
“Còn phải hồi tưởng lại, lúc chúng ta tiếp nhận công việc có bị người khác nhìn thấy hay không.”
Bị người thấy được, liền không thể che giấu.
Bất quá, tựa hồ chỉ có các công việc nhận trên đường là có gặp người chơi khác, nhưng đối phương cũng không biết công việc mà bọn họ tiếp nhận là mấy lá bài.
Hai người chậm rì đi tới. Bỗng nhiên thấy ở đằng trước, người chơi La Hổ từ một hộ nhà nông đi ra.
Nói ra thì, những người chơi khác phân biệt cư trú tại nơi nào, bọn họ đều không rõ.
Đây cũng là một trong những vấn đề chốc lát cần chú ý.
La Hổ thấy hai người, liền đứng bên kia chờ. Sau khi Dư Tô và Phong Đình thấy hắn từ xa, liền không mở miệng nói chuyện nữa.
Ba người tiếp tục đồng hành, có nói cũng chỉ ngẫu nhiên nói vài câu không quan trọng.
Trên người La Hổ hẳn là có thương tích. Tuy rằng nhìn không thấy vết thương ở đâu, nhưng sắc mặt hắn không tốt lắm. Môi hơi trắng bệch, hô hấp cũng nặng nề, khả năng bị thương không nhẹ.
Chờ bọn họ đến Vương gia đại viện, là h", còn chưa ai tới.
Đợi thêm một lát, những người khác mới lục tục đến.
Đầu tiên chính là Lâm Khôn - người phát hiện thi thể Lục Đinh trước đó. Tiếp theo là Mã Vũ - một nam nhân vóc dáng thấp bé, cảm giác tồn tại cực thấp, cơ hồ không nói lời nào.
Cuối cùng là Phương Mẫn và Ngải Tiếu.
Thấy mọi người đều đến đông đủ, Phương Mẫn liền nói:
“Hiện tại, mọi người thương lượng một chút tình huống nhiệm vụ. Tôi cảm thấy trước tiên và quan trọng nhất chính là, phải biết được mỗi người đang nắm giữ bao nhiêu lá bài. Tôi có lá, đổi lấy từ công việc bậc một và công việc bậc hai.
Đúng rồi, tôi cảm thấy nói như vậy tiện hơn, lấy số lượng lá bài tương ứng với cấp bậc khó khăn của công việc.”
Lâm Khôn nhíu mày:
“Vì sao phải biết số lượng lá bài của mỗi người? Chờ đến giờ sáng ngày mai tự nhiên sẽ biết.”
Phương Mẫn cười một tiếng:
“Vậy trước khi tôi nói ra số lượng lá bài của tôi, sao không ai ngăn cản? Hiện tại đã nói, nếu mọi người không nói, không phải quá không công bằng sao?”
La Hổ hừ lạnh, trầm giọng nói:
“Tôi chưa bao giờ gặp qua loại người cường mua cường bán như cô. Miệng mọc ở trên mặt cô, là chính cô tự nói ra, lại không ai bức ép, càng không ai giao dịch với cô. Hơn nữa, ai biết lời cô nói thật hay giả?”
Phương Mẫn cong lên khóe môi, nhìn chằm chằm hai mắt La Hổ, hỏi:
“Cả ngày anh chỉ được tới lá bài. Thật sự không muốn biết liệu mình có phải người sở hữu số lượng lá bài ít nhất hay không sao?”