Trò Chơi Tình Yêu

chương 56

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ch.

"Em muốn ghé vào tiệm bánh này lát." Joe tỏ ý muốn Zack dừng xe để cô ghé vào tiệm bánh trước khi tới trường. Zack thả Joe xuống trước cửa tiệm rồi chạy đi tìm chỗ đậu xe. Joe đi vào tiệm gặp ông chủ mà lần trước cô đã nhờ ông làm bánh cho Matt. Vừa nhìn thấy Joe ông Ngô đã tươi cười.

“ Lại tới mua bánh cho ngừi bạn của cô đó hả?”

Biết ông đang hỏi tới Matt nên Joe lắc đầu "Dạ, kô có, chỉ là sáng sớm cháu nhớ mùi bánh thơm phức ở đây nên ghé vào thôi.”

“ Bác àh, cho cháu cái bánh nhân thơm.” Joe nhận ra giọng nói đó chính là của Matt, cô quay ngui sang nhìn anh. Matt cũng bất ngờ kô kém khi tình cờ lại gặp Joe ở đây.

"Lâu quá kô gặp.” Matt gật đầu chào Joe rồi nói câu chào hỏi ngắn gọn.

Joe cũng gật đầu trả lời "Phải, lâu rồi kô gặp.”

Joe len lén đưa mắt liếc nhìn Matt, trông anh vẫn kô thay đổi gì cả, vẫn mái tóc đó, gương mặt thân thương mang chút lạnh lùng cùng với đôi mắt như đọc được ý nghĩ của ngừi khác. Và cái bóng lưng cô đơn đó đã khiến cho trái tim cô xao xuyến ngay từ lần đầu gặp anh. Thấy Joe đứng nhìn Matt bằng ánh mắt kỳ lạ đó thì ông Ngô đã biết được là cô đang nghĩ gì nhưng thấy thái độ kô hề quan tâm của Matt thì ông cũng hiểu chuyện xảy ra giữa ngừi, ông nhìn Matt cười gợi chuyện.

"Kô ngờ cả lại có cùng sở thích giống nhau, sáng nào cũng ghé vào tiệm bánh của tôi để mua bánh. Nếu nói ngừi kô phải là cặp chắc tôi kô tin đâu.”

Matt và Joe cùng đồng thanh trả lời “ Chúng tôi chỉ là bạn thôi.” Nói xong cả cùng nhìn nhau, bất chợt Zack đi tới thấy Joe đang đứng nên hỏi.

“Em mua xong chưa, chúng ta đi.”

Joe gật đầu “Xong rồi, nãy giờ làm phiền anh phải đợi thật ngại quá.”

Zack xua tay “ Chờ đợi cũng là niềm hạnh phúc mà.” Ông Ngô đưa bánh cho Joe vì biết cô phải đi gấp, ông để ý quan sát xem cử chỉ của Joe và Zack như thế nào.

“ Cám ơn bác, chắc đây là lần cuối cháu tới đây mai mốt kô có dịp ăn bánh do chính tay bác làm nữa rồi.”

Matt ngỡ ngàng khi nghe lời tâm sự của Joe, nhưng anh lại kô dám hỏi cô lí do tại sao. Zack cầm lấy tay Joe. “ Chúng ta đi thôi.” Joe để yên tay mình trong tay Zack, lặng lẽ bước đi theo lời của anh. Vừa đi cô vừa quay đầu lại nhìn Matt, trong ánh mắt của cô như muốn nói điều gì với anh. Còn Matt thì đứng trông theo bóng dáng cô, khi thấy Joe đi chung với ngừi đàn ông khác thì trái tim anh đột nhiên nhói đau cũng giống như cái ngày mà anh đi dự đám cuới của Ariel với Joseph vậy. Nhìn thấy gương mặt thẫn thờ củ Matt, ông Ngô lắc đầu thông cảm rồi nói với anh.

“ Tôi thấy Joe và cậu là cặp xứng đôi, thật ra tôi có thể nhìn thấy được tình cảm của ngừi. Mặc dù là Joe đi chung với ngừi khác nhưng tôi cảm thấy cô ấy kô có cảm giác gì là hạnh phúc hay vui vẻ cả. Có phải cả lại chơi trò đuổi bắt nữa hay kô?”

Matt im lặng suy nghĩ lời nhận xét của ông Ngô.

“ Tình cảm kô thể xem như trò chơi được, tới khi mất đi rồi có hối hận thì đã trễ.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thời gian thấm thoát trôi qua mới đó mà Joseph đi công tác đã đuợc tháng hơn rồi, cũng gần tới ngày mà anh quay trở về. Trong suốt thời gian mà anh đi kô ngày nào là anh kô gọi điện thoại nói chuyện với Ariel. Kô biết ở đâu mà ngừi lại có nhiều chuyện để kể với nhau như thế, Joseph hết kể chuyện ở công ty thì tới phiên Ariel kể chuyện ở nhà. Có nhiều lúc rất bận rộn với công việc nhưng anh vẫn dành thời gian nói chuyện với cô. Như tối hôm nay, anh phải lo nhiều văn kiện bên TQ, cả ngày rồi mà anh vẫn chưa nghỉ ngơi vậy mà vừa có thời gian rảnh là anh lại cầm điện thoại lên gọi cho Ariel. Tiếng chuông vừa reo là cô bắt máy ngay lập tức như sợ ngừi bên kia sẽ gác máy.

“ Đã khuya rồi mà vẫn còn chưa ngủ àh?” Ariel hỏi Joseph.

“ Kô có, thời gian làm việc còn chưa đủ thì lấy đâu ra thời gian để ngủ chứ." Joseph mệt mỏi trả lời.

“ Bộ hôm nay anh mệt lắm sao? Lo làm việc hay đi với cô nào đó?” Ariel dò xét.

Joseph sợ cô hiểu lầm nên cuống quýt lên vội vàng giải thích “Anh làm việc thật mà kô có đi với ai đâu. Nếu kô tin thì em….”

Ariel cười lớn “Em nói chơi mà thôi, kô cần lo như vậy.” Rồi bỗng cô cảm thấy khó chịu trong ngừi nên viện cớ kêu Joseph hãy đi ngủ sớm vì cô kô muốn anh lo lắng cho cô. “ Thôi anh đi ngủ đi, đã khuya rồi.”

Joseph ngạc nhiên khi thấy Ariel đòi gác máy khi ngừi mới nói có mấy câu mà thôi “Em có chuyện gì hay sao mà tự nhiên kêu anh đi ngủ vậy?”

“ Kô, kô có. Chỉ là kêu anh đi ngủ mà cũng hỏi nhiều như vậy nữa.” Cô cằn nhằn.

“ Vậy ngày mai anh gọi cho em, àh nè ở nhà mọi ngừi vẫn bình thường chứ?”

Ariel gật đầu “ Cả nhà vẫn khỏe.”

Joseph ngập ngừng hỏi típ “ Vậy còn.. Lisa, nó có làm khó em hay kô?”

“Em kô dễ bị ăn hiếp đâu, anh yên tâm đi. Thôi được rồi đừng dài dòng nữa, em gác máy đây.”

Joseph luyến tiếc trả lời “Bye.”

Sáng hôm sau Ariel thức dậy với tâm trạng uể oải, sau khi thay đồ đi làm xong thì cô bước xuống nhà ăn sáng với ba má chồng. Thấy gương mặt xanh xao của cô bà Trịnh lo lắng hỏi.

"Con kô sao chứ? Sao sắc mặt lại tái như vầy?"

Ariel xua tay "Con kô có gì, chắc là tại tối hôm wa kô ngủ đủ giấc mà thôi. Àh phải mẹ àh chiều nay con muốn về nhà thăm ba má của con."

Bà Trịnh mở to mắt ngạc nhiên nhìn Ariel, cô tưởng bà kô đồng ý nên hỏi lại "Mẹ kô muốn con đi hả?"

Bà Trịnh mỉm cười dịu dàng lắc đầu "Kô phải, chỉ là mẹ thấy là vì lần đầu tiên con kô gọi bằng mẹ chồng mà lại gọi bằng mẹ."

Nếu bà Trịnh kô nói thì cô cũng kô biết là mình đã thay đổi cách xưng hô cách tự nhiên như vậy, cô cười xòa "Nếu mẹ thích thì từ nay con sẽ gọi như vậy."

Truyện Chữ Hay