Trương Thạc choáng váng, tròng mắt trừng to: "Anh đùa em đấy à?"
Du Tùng không thèm nhìn anh ta.
Trời lạnh, anh mặc một chiếc áo khoác da cổ đứng màu đen, thoáng cử động một chút, áo da phát ra tiếng soàn soạt.
Anh nắm tay chống lên môi, nhẹ nhàng nói: "Em ăn cơm chưa?"
Lúc sau Dư Nam mới phản ứng lại: "Anh hỏi em à?"
Du Tùng im lặng nhìn cô.
"À." Cô nói: "Em chưa."
Du Tùng dịch tầm mắt, vài giây sau nói: "Vậy cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?"
"Không được." Dư Nam mỉm cười với anh, "Em phải về ăn cơm với ông ấy."
Hai người cách nhau không tính xa, Du Tùng cúi đầu vừa khéo có thể thấy đỉnh đầu cô, cô không thấy anh, mà nhìn chằm chằm đống giấy thải trên bàn.
Từng mẩu rối tung quấn quanh, giống đoạn dây rối.
Trương Thạc nói xen vào: "Ăn xong rồi mang về cho chú Tưởng cũng được mà."
Dư Nam không đáp lời anh ta, hơi nghiêng đầu, trong không gian nhỏ hẹp tối tăm, mùi thuốc lá nhàn nhạt phả vào chóp mũi, trộn lẫn với mùi áo da, không khó ngửi, có chút khó hình dung.
Cô dịch nửa bước bước, nhận thấy ánh trên đỉnh đầu, nhìn về phía Du Tùng, lại bổ sung một câu: "Em không đói, không đi đâu, anh với Trương Thạc ăn đi."
Cô vừa nói vừa cười.
Trước đây, Dư Nam rất ít khi cười với anh, thường xuyên nghiêm mặt, thái độ không hề tốt một chút nào. Giống hệt con vật nào đó khi xù lông, luôn luôn cảnh giác, chuẩn bị công kích.
Bây giờ rốt cuộc cô cũng chịu cười với anh, một nụ cười rất bình tĩnh rất thản nhiên, tim Du Tùng lạnh lẽo, phía sau vẻ tươi cười kia che dấu thái độ xa cách, chẳng qua hiện tại anh cố tình không nhìn thấy.
Im lặng một lúc, mắt anh sáng như đuốc, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ điều gì trong mắt cô.
Du Tùng nắm chặt tay, rũ mắt, cuối cùng cũng hiểu, dường như không có việc gì mới là sự trừng phạt nặng nhất đối với anh.
Trương Thạc thấy hai người không nói lời nào, anh ta xoa nhẹ cái mũi, nhớ đến việc mình phải làm.
Anh ta giơ đống giấy vụn trên bàn lên, chậc chậc vài tiếng: "Nhiều thế này, thật sự muốn em dính hả?"
Dư Nam lấy lại bình tĩnh, nói: "Tôi có quen một người, khi anh ta sao chép giấy tờ, có thể để máy tính rà quét qua giấy vụn, hệ thống sẽ định dạng, đại khái có thể dựa theo tỉ lệ nhất định để phục hồi."
Ánh mắt Trương Thạc sáng lên: "Mẹ kiếp, thế cũng được à?"
Dư Nam nói: "Tôi cũng không chắc chắn, thử xem sao."
Dư Nam không trực tiếp đi, trước tiên gọi điện thoại thông báo cho bạn, sau đó viết địa chỉ cho Trương Thạc.
Cuối cùng, Trương Thạc có chút việc gấp, Du Tùng đành phải tự mình chạy đi một chuyến.
Bạn cô là nam, ở trong một con ngõ nhỏ hẻo lánh, khi ra mở cửa, Du Tùng không khỏi nhìn lâu hơn một chút, bộ dáng đối phương bất phàm, dáng người xuất sắc, vai rộng eo hẹp giống anh, trên người chỉ mặc quần đùi, còn lại để trần thân trên.
Du Tùng đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, thoáng nhíu mày.
Anh bạn cô ngậm một điếu thuốc, không định tiếp đón anh, xoay người vào phòng.
Du Tùng theo vào, đối phương nhìn tập giấy vụn, không cho đáp án khẳng định, chỉ nói thử xem.
Sau đó anh ta bắt đầu bận rộn, Du Tùng đứng chờ bên cạnh.
Đây là một ngôi nhà cũ, xà nhà tường nhà cũ kĩ, đồ đạc lộn xộn, dưới chân tường để rất nhiều dụng cụ không biết tên và thiết bị điện tử.
Du Tùng liếc một vòng, ánh mắt dừng lại, rơi xuống một thứ dụng cụ nằm trong góc, anh đi đến, lấy mũi chân đá đá, ngẩng đầu hỏi: "Cái này có bán không?"
......Chờ mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng anh bạn kia cũng vươn vai, đứng lên.
Vào ban đêm, vẫn địa điểm cũ, Du Tùng ném một chồng giấy photo lên trên bàn.
Chỗ này đã được Trương Thạc dọn dẹp qua, ván gỗ và đồ bỏ để vào một góc, bên sườn có một cái bàn cũ nát, bên cạnh để hai chiếc ghế, ngồi lên nghiêng bên nọ ngả bên kia, không quá vững chắc.
Trương Thạc cảm thấy không cần mất công gặp mặt, mấy người bọn họ chưa từng để lộ dấu vết, hơn nữa, nhìn từ góc độ Lữ Xương Dân, gã không biết chuyện, qua gần hai mươi năm, cũng không liên tưởng đến động cơ họ tính kế gã, thế nên không phải cố ý phái người theo dõi, không cần cẩn thận như vậy.
Du Tùng chỉ nói cẩn thận một chút vẫn hơn.
Dư Nam cầm lấy xấp giấy kia, chữ viết trên mặt không quá rõ ràng, gần như có thể nhìn thấy dấu vết bị cắt trước đấy, trình độ khôi phục của tài liệu đạt tới 70%, so với bọn họ dự đoán còn tốt hơn rất nhiều.
Du Tùng đã xem qua trước, đây là bản giao dịch với đối tác mỗi ngày, chỉ nhìn qua là biết hợp đồng mua nhà.
Dư Nam lật lật: "Số hợp đồng này chắc không có vấn đề, rất giống so với hợp đồng ký bên bộ phận tiêu thụ."
Du Tùng châm điếu thuốc, sau đó vứt bật lửa cho Trương Thạc.
Anh nửa dựa vào bàn, ngón tay kẹp điếu thuốc lật giấy, "Bình thường thứ này được để ở đâu?"
Dư Nam nói: "Hợp đồng có sáu bản, trong đó một bản trong tay khách hàng, hai bản để ở hồ sơ cục quản lý bất động sản, còn lại để ở phòng hồ sơ, lưu trữ dữ liệu."
Trương Thạc cũng châm điếu thuốc, "Vậy cái này từ đâu ra?"
Du Tùng hút thuốc, yên lặng nói "Chỗ nên để cô ta không để, bản cần lưu cô ta không lưu, vội vã tiêu hủy, chắc chắn có vấn đề."
Trương Thạc hỏi: "Có vấn đề gì?"
Du Tùng liếc anh ta: "Cậu hỏi tôi?"
Anh ta lại nhìn về phía Dư Nam: "Em gái Nam, em phân tích đi?"
Dư Nam lườm anh ta, tức giận: "Không biết."
Mọi người ở lại một lát, Du Tùng lại cầm xấp tài liệu lên lật xem, tin tức khách hàng coi như hoàn chỉnh, Lưu Đức Thuận, An Thành Hải, Mai Lệ, Đổng Cường, tổng cộng bốn người, bên trên điền hoàn chỉnh tin tức cá nhân và phương thức liên hệ.
Ánh mắt Du Tùng dịch đến cần cuối tài liệu, ngày ký tên phía dưới đều vào tháng trước.
Gần một tháng, bốn bản hợp đồng.
Giả thiết to gan, nếu tồn tại vấn đề, vậy trước đó không biết đã tiêu hủy bao nhiêu bản.
Du Tùng nhíu mày, hoàn toàn đoán không ra ý định của Lữ Xương Dân.
Anh vươn tay chạm vào Dư Nam: "Tìm người tra những người này đi."
Dư Nam chớp chớp mắt: "Muốn em tra à?"
"Sao nào?" Đây không phải Tế Nam, Du Tùng vừa tới không lâu, cơ bản có thể tính trời xa đất lạ.
Dư Nam không rõ, "Tra như thế nào?"
Du Tùng nhớ tới gì đó, hừ lạnh: "Không phải em có rất nhiều bạn bè tà môn ma đạo sao?"
Dư Nam nhớ tới người bạn kia, cười một cái, bỏ tập tài liệu vào trong túi xách: "Được, hôm nào em đi hỏi cậu ấy một chút."
"Hỏi ai?"
Dư Nam nói "Đám bạn tà môn ma đạo."
Du Tùng chau mày, rút tập tài liệu ra ném lên trên bàn, nói với Trương Thạc: "Cậu đi tra, tìm một tên thám tử tư, đáng tin một chút."
"Tin tức cụ thể, chúng ta phải tra tỉ mỉ thông tin người nhà họ Phương, bao gồm người thân bạn bè, đơn vị công tác, hành tung hoạt động ngày thường, còn cả quan hệ cá nhân." Anh dừng một chút, "Muốn để người ta tận lực làm việc, nhớ chiếu cố nhiều một chút."
"Được." Trương Thạc ngậm thuốc, cuộn xấp tài liệu, nhét vào trong ngực.
Mọi người ra khỏi phòng.
Du Tùng ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời đầy sao, rải dày đặc trên màn trời xanh đen, lấp lánh sáng ngời.
Đã là cuối mùa thu, gió đêm làm không khí mát lạnh.
Ở đây không giống Tế Nam, mặc dù đến mùa đông cũng sẽ không có tuyết rơi đầy trời, cành lá điêu tàn.
Thứ mạnh mẽ duy nhất chính là gió, ở phương bắc, gió lạnh cắt thịt, mà Đại Lý, gió sẽ lặng lẽ chui vào trong xương tủy.
Anh kéo chặt quần áo, quay đầu, Dư Nam đi bên cạnh anh, hai người cùng đi vào hẻm nhỏ, ra khỏi ngõ nhỏ rắc rối phức tạp sẽ xuất hiện rất nhiều con đường.
Ai đi đường nấy, phân chia trái phải.
Anh bỗng nhiên muốn con đường phía trước dài thêm một chút.
Du Tùng thu hồi tầm mắt, hỏi: "Ngày mai em đưa hay là anh đưa?"
Dư Nam im lặng trong chốc lát: "Em đưa đi, nhà em gần sân bay, anh đừng chạy về bên kia, cố gắng tránh đi."
Du Tùng chỉ "Ừ" một tiếng, cũng không còn lời gì để nói.
Ngõ nhỏ chật hẹp, Dư Nam nhớ tới một việc, lục lọi túi xách, giao cho Du Tùng một thứ.
Du Tùng khựng lại: "Em có ý gì?"
"Mật mã là sáu con số." Dư Nam nhìn anh: "Em đưa trước cho anh từng này, khi ông ấy về, tiền điều trị bệnh phải nhờ anh lót trước." Cô thoáng dừng lại: "Sau này em sẽ từ từ trả cho anh."
Du Tùng bỗng nhiên dừng lại, sự dịu dàng trong mắt nháy mắt ngưng đọng, hai tròng mắt âm u, nhìn cô chằm chằm.
Trương Thạc đi được một nửa, phát hiện hai người đứng bất động, cửa ngõ nhỏ hẹp, bọn họ đứng lại gần như không có chút khe hở nào.
Anh ta gọi một câu: "Đi thôi!"
Không ai để ý đến anh ta, anh ta thoáng nhận ra có gì đó không ổn, hai người im lặng giằng co, giống như phút tĩnh lặng trước khi chiến tranh bùng nổ, Trương Thạc đứng yên tại chỗ một lát, khụ một tiếng: "Em vào trong xe chờ anh nhé, anh Du."
Du Tùng không trả lời, mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm Dư Nam.
Dư Nam cúi đầu: "Em cũng đi đây."
Không đi được, Du Tùng đẩy cô vào góc tường, một tiếng "Rầm" vang lên, Dư Nam che cánh tay, cắn môi nhìn anh.
Du Tùng quơ quơ tấm thẻ trong tay: "Bên trong có bao nhiêu tiền?"
"Mấy vạn."
"Mấy vạn?"
"Bốn vạn."
Du Tùng cười một cái, "Có mỗi chút này? Thời gian trả hết còn rất xa."
"Em biết, nhưng hiện tại em chỉ có từng đấy."
Du Tùng muốn bóp nát cô, tiến lên một bước, bóp chặt khuôn mặt Dư Nam: "Đổi sang phương thức khác cũng được."
Ánh đèn trên đỉnh đầu mờ nhạt, bao phủ bóng dáng hai người, bốn phía hoang vắng, cỏ dại mọc thành cụm. Dư Nam co rúm trong góc, lòng bàn tay kề sát vách tường, đầu ngón tay cào cào, chạm vào đám rêu phong khô khốc, cảm giác thô ráp.
Đèn đường giống như đường sáng, bên dưới có rất nhiều hạt bụi nhỏ li ti bay múa, chậm rãi rơi xuống.
Bóng người trên mặt đất chẳng phân biệt anh em, càng giao càng chặt.
Du Tùng hung hăng gặm cắn môi cô, nhiều ngày mất ăn mất ngủ, rốt cuộc cũng khôi phục được khoảng cách thân mật nhất, nhưng phải thông qua phương thức này.
Anh tỉ mỉ cảm nhận từng xúc cảm dưới lưỡi, từng tấc da thịt, liếm láp, liếm mút. Hai tay siết chặt, tựa như khảm cô vào linh hồn.
Du Tùng dùng răng cắn cô, tất cả nhung nhớ và đau đớn mãnh liệt ập tới, anh hận cô, hận cô làm anh do dự không quyết đoán, hận cô làm anh lạc lõng, hận cô làm anh đau.
Hàm răng cắn chặt, Dư Nam run rẩy rên khẽ một tiếng, hai người đồng thời nếm được vị tanh ngọt.
Anh muốn cô đau, đau giống anh.
Dư Nam không phản kháng, cũng không đáp lại, mặc anh hoành hành.
Dần dần, Du Tùng không thỏa mãn, anh nhớ đêm mưa nhiệt huyết sôi trào kia, nhớ ngày cô tận tình phóng túng.
Anh ôm mặt cô, hôn hôn, rút một bàn tay sờ lên lưng quần của cô.
Cúc quần "Cạch" một tiếng lỏng ra, một bàn tay đè lên tay anh, Du Tùng dừng lại.
Rời khỏi môi cô, anh thấy rõ mắt cô, con ngươi đen nhánh lộ vẻ lãnh đạm và xa cách, Dư Nam châm chọc cười: "Chúng ta thật sự chạy không thoát loại quan hệ này."
Tim Du Tùng chợt lạnh, theo bản năng lùi về phía sau một bước, lạnh giọng nói: "Loại gì?"
"Bạn tình."
Đêm nay, tan rã trong không vui.
Ngày hôm sau, Dư Nam đưa Tưởng Kỳ Phong ra sân bay, hai người không nói chuyện.
Dư Nam giúp ông xách hành lý, vẫn là cái túi khi tới, xẹp lép, cô cầm trong tay mà không thấy nặng chút nào.
Tưởng Kỳ Phong chắp tay sau lưng, đi trước cô một bước.
Sân bay ồn ào, Dư Nam giúp ông đăng ký vé, ông cúi đầu nhận, không hề liếc nhìn cô một cái: "Về đi, tôi đi đây."
Không có một câu dư thừa, ông quay người đi về phía cổng kiểm tra.
Dư Nam nhìn bóng lưng của ông, Tưởng Kỳ Phong còng lưng, đi chầm chậm, hai bàn tay trắng, không khác gì khi tới, trong mắt cô, lại rất tiêu điều cô độc.
Cô hơi hé miệng, vài lần muốn gọi ông lại nói một câu, Tưởng Kỳ Phong lại không quay đầu, không hề lưu luyến đi vào cổng kiểm tra.
Trước khi đăng ký, ông nhận được một cuộc điện thoại.
Đối phương nói: "Chú Tưởng, đến Tế Nam cháu đã sắp xếp người đi đón chú, Tiểu Trương mà chú quen đấy."
Tưởng Kỳ Phong chỉ "Ừ" một tiếng.
Du Tùng nghe thấy rõ ràng giọng ông có gì đó không thích hợp, anh không nói, đợi một lát, bên kia thấp giọng tự nói: "Tốt, tốt là được... Được rồi, tôi đăng ký."
Du Tùng nghẹn ắng, bên kia truyền đến tiếng tút tút.
Anh nắm lấy di động, thật lâu sau, cũng không cử động dù chỉ một chút.
***
Sau một tuần, thám tử tư mới gửi tài liệu đến, các loại giấy tờ và ảnh chụp xếp dày thành một chồng, mọi người tách ra truyền tay nhau xem, có vẻ không tìm thấy bất cứ manh mối hữu dụng nào.
Tìm kiếm qua nửa đêm, Trương Thạc đã bò ra bàn ngủ.
Dư Nam cố gắng căng mí mắt, Du Tùng vỗ cánh tay cô: "Anh phát hiện ra một vấn đề."
"Gì ạ?"
Du Tùng rút ra vài tờ giấy từ trong xấp tài liệu ra, bày ra trước mặt cô: "Mấy người này có một điểm chung."
Dư Nam xem qua, nửa ngày sau: "Người nhà bọn họ, sắp tới đều nhập viện ở bệnh viện thị trấn?"
"Còn gì nữa?"
"... Cùng ở trong một khoa," cô nhìn anh: "Khoa thận."
Hết chương 52