Sân bay Đại Lý.
Cổng đón khách bị vây chật như nêm cối, Du Tùng và Dư Nam đứng ở lối đi nhỏ phía xa, khoảng cách giữa họ khá lớn, ở giữa có thể đứng thêm hai người.
Đi cùng còn có Bạch Chấn Dương, bà nội bảo anh ta đi theo, anh ta đứng ở vị trí xa hơn.
Mới nhìn qua, mấy người vẻ mặt khác nhau, người qua đường không biết còn tưởng họ là người xa lạ.
Du Tùng khoanh tay, nghiêng người dựa vào lan can, trải qua tối hôm qua, dọc đường đi anh không nói một lời nào với cô.
Những lời tương tự như thế, bảo anh nói lần thứ hai tuyệt đối không có khả năng.
Khi đó tâm trạng anh rất phức tạp, áy náy và yêu thương đan xen, đêm tối có thể mê hoặc tâm trí, làm cảm xúc sôi trào, khiến tim anh thiêu đốt đến nóng bỏng, nhưng sau đó lại bị mấy câu của cô dập tắt.
Cho dù da anh dày, nhưng đời này chưa từng bị người phụ nữ nào từ chối.
Du Tùng không nói lời nào, cũng không nhìn cô, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cổng ra.
Dư Nam đút hai tay vào túi áo khoác, đứng thẳng tắp.
Đằng trước có người ôm hoa tươi, vô cùng vui vẻ; có người chờ đến nôn nóng, không ngừng kiễng chân nhìn xung quanh; cũng có người giơ bảng hiệu, trên mặt viết: Khách sạn Mỗ Mỗ chào đón ngài.
Nhưng không ai giống họ, mỗi người đứng một nơi, duy trì sự im lặng, không ăn khớp với không khí náo nhiệt bên cạnh.
Nửa giờ trước sân bay thông báo, chuyến bay từ Tế Nam bay tới lùi lại một giờ, mọi người đã đứng chờ từ lâu.
Xung quanh ồn ào, Du Tùng nghe thấy thấp thoáng bên cạnh có người hỏi anh khát không.
Anh quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Dư Nam, đang chờ anh trả lời.
Bây giờ Du Tùng nhìn cô không vừa mắt, nhớ tới lúc trước anh hạ mình, gần như cầu xin, đổi lấy câu nói "không có khả năng" lạnh băng của cô, bây giờ lại tới xum xoe nịnh nọt à?
Anh liếc mắt nhìn cô một cái, hừ lạnh: "Không khát."
Dư Nam hơi sửng sốt, sau đó cười cười: "Em không hỏi anh có khát hay không, mà là hỏi anh gần đây có chỗ nào bán nước không, em khát."
Du Tùng đột nhiên trừng mắt với cô, cắn răng, giọng nói đầy sự tức giận: "Không biết."
Dư Nam: "..."
Cô hỏi nhân viên sân bay bên cạnh, tìm được cửa hàng tiện lợi gần nhất.
Vài phút sau, Du Tùng đứng mệt, anh đổi tư thế, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Dư Nam đang cầm chai nước uống từ từ.
Du Tùng khịt mũi coi thường, nhìn cô nửa ngày, giận dữ nói: "Thật mẹ nó vô lương tâm, giờ này cũng có thể ăn có thể uống khác gì heo đâu."
Dư Nam nói thầm một câu.
"Cái gì cơ?"
"Anh không nghe thấy à?" Dư Nam nhướn mày: "Em nói anh mẹ nó thật giống oán phụ."
Du Tùng cắn răng, trước đây giận dỗi anh sẽ duỗi tay bắt lấy trước ngực cô. Nhưng giờ, đầu ngón tay còn chưa kịp chạm đến lớp vải kia, anh đột nhiên dừng lại, một lát sau, anh nắm chặt thành quyền rồi buông xuống.
Anh nhìn về phía cổng ra một lần nữa, khôi phục im lặng, lần này không đơn thuần chỉ có khoảng cách hai người, mà nhiệt độ còn lạnh đến mức đóng băng.
Hơn nửa giờ sau, cuối cùng cổng ra cũng có tiếng ồn ào.Có người lục tục đi ra, kéo theo hành lý lớn lớn bé bé, hoặc kiễng chân nhìn xung quanh, hoặc dang tay ôm.
Ánh mắt Dư Nam đảo qua một đôi ôm nhau cười hạnh phúc, người qua lại vội vã, nhóm người ra đón người thân cũng tan dần, tầm mắt cô không khỏi chuyển hướng sang cổng ra, sau đó mím chặt môi.
Trong đám đông có một người chậm rãi đi ra từ bên trong, ông mặc một cái áo khoác màu xanh đen, quần tối màu, đi đôi giày vải thủ công Bắc Kinh, tay cầm một chiếc túi du lịch nho nhỏ, hơi phồng lên, có vẻ không quá nhiều đồ.
Du Tùng buông tay đứng thẳng, đi lên vài bước đón người.
Hai người đứng ngoài mấy mét, anh nhận lấy túi hành lý trong tay Tưởng Kỳ Phong, cúi đầu nói mấy câu.
Tưởng Kỳ Phong nhìn sang bên này, Dư Nam không cử động, đứng thẳng tắp.
Cô nhìn hai người đến gần, ánh mắt dừng trên người Tưởng Kỳ Phong, lông mày ông rậm rạp, hốc mắt sâu hút, gò má cao, bước đi vô cùng thong thả.
Một tay Du Tùng đỡ sau lưng ông, liếc nhìn Dư Nam, sau đó quay đầu đi.
Bạch Chấn Dương cũng tự động bước lên trước hai bước.
Tưởng Kỳ Phong vẫn luôn quan sát Dư Nam, qua mười bảy năm, cô đã thay đổi rất nhiều, nhìn không ra bóng dáng khi nhỏ.
Mọi người đứng ở sân bay, không ai nói gì.
Tưởng Kỳ Phong nhìn cô khoảng chừng năm phút, chỉ vào cô, quay đầu hỏi Du Tùng: "Con gái này chính là con nhóc chết tiệt kia à?"
Du Tùng mím môi: "Là cô ấy."
Tưởng Kỳ Phong không tin: "Vì sao lại khẳng định như vậy?"
Du Tùng nói, "Người năm xưa nuôi nấng cô ấy đến Tế Nam báo án."
Tưởng Kỳ Phong quay đầu lại nhìn về phía cô, nhiều lần trải qua tang thương, trong mắt ông lập loè một thứ ánh sáng mỏng manh, ông run tay chỉ xuống: "Cô cởi giày chân phải cho tôi nhìn xem nào."
Du Tùng kinh ngạc, vội vàng ngăn cản: "Chú Tưởng, đây là sân bay, chúng ta về..."
"Cậu câm miệng."Ông quát lớn một tiếng, nói với Dư Nam: "Cô cởi giày ra."
Bạch Chấn Dương không nhịn được nói một câu: "Ông như vậy có phải có chút quá đáng hay không?"
Tưởng Kỳ Phong hỏi: "Anh ta là ai?"
Du Tùng nói: "Người nuôi dưỡng Dư... Tân Tả."
Chuyện đột nhiên xảy ra, Tưởng Kỳ Phong cũng không lấy làm biết ơn, ông chỉ tùy ý liếc anh một cái, không thèm quan tâm đến anh, nhìn về phía Dư Nam.
Ông không chịu đi, nhất quyết phải chứng thực rõ ràng.
Rốt cuộc Dư Nam giật giật, rút tay từ trong túi ra, cúi người cởi giày thể thao và tất.
Cô để chân trần dẫm lên giày thể thao, Du Tùng cúi đầu, anh đã từng nhìn qua toàn thân cô, nhưng chưa từng chú ý chân phải cô có vết sẹo, vết sẹo kia đã nhạt đi theo thời gian, nhưng hình dạng lại không thay đổi, giống một cây chổi.
Tưởng Kỳ Phong cúi đầu, vẫn không nhúc nhích, Du Tùng cảm giác cơ thể ông hơi lung lay, vội đỡ lấy ông.
Ông run run môi, "... Cô đúng là con nhóc chết tiệt kia." Giọng điệu không có khí thế như trước, nhưng rất khẳng định.
Nhìn nhìn, Tưởng Kỳ Phong đột nhiên hét lớn, "Tôi là lão già nhà cô đây, nhiều năm qua cô chết ở đâu vậy hả? Vì sao không về nhà?"
Dư Nam nhìn ông không biết nói gì, Tưởng Kỳ Phong vỗ đùi, gào một tiếng: "Nói chuyện đi."
Dư Nam mấp máy môi, nửa ngày chỉ nghẹn ra một câu: "Ông bình tĩnh lại đã."
Tưởng Kỳ Phong giận không được, vài giây sau, ông khom người sờ giày, mọi người không biết ông muốn làm gì, chỉ có Dư Nam theo bản năng lùi về sau một bước nhỏ.
Lại nói khi ông cầm giày trong tay, không biết lấy sức lực từ đâu, mạnh mẽ ném vào người cô.
Dư Nam không trốn, vững vàng ăn đủ, nếu để đế giày đập vào người sẽ rất đau, trên người nóng rát.
Đến khi cô gần ăn đủ, hai người đàn ông bên cạnh mới phản ứng lại, Bạch Chấn Dương định kéo cô ra phía sau che chở, không nghĩ tới có người trước anh ta một bước, ánh mắt anh ta u ám, dừng chân.
Du Tùng một tay kéo Dư Nam vào trong lòng ngực, một tay ôm dưới nách cô. Thực ra anh có thể một tay khống chế Tưởng Kỳ Phong, nhưng Du Tùng không làm vậy, anh nghiêng người, dùng lưng cản lại chiếc giày đang bay tới.
Tưởng Kỳ Phong đã giơ tay thì sẽ không thu lại được, tất cả đều rơi trên người Du Tùng. Ông hơi khựng lại, nhưng bất kể là ai, ông vẫn đánh vài cái.
Du Tùng cúi đầu, trong một khoảnh khắc nào đó, đôi môi anh cọ qua trán cô.
Dư Nam nâng cằm lên, bốn mắt nhìn nhau, có thể nghe thấy tiếng hít thở, đã từng quấn quýt triền miên, thân mật hơn thế vô số lần, mà giờ phút này anh chỉ hy vọng có thể ôm cô nhiều thêm một giây.
Người đi ngang qua không nhịn được ghé mắt, chỉ chỉ trỏ trỏ chế giễu.
Tưởng Kỳ Phong mắng: "Thật con mẹ nó cứng rắn, giống hệt lúc còn nhỏ, bị đánh cũng không thèm trốn, cô nói một câu êm tai khó như vậy à."
Ánh mắt Du Tùng rời khỏi mắt cô, quay đầu lại: "Chú Tưởng, muốn đánh thì về rồi đánh, chỗ này là sân bay, tất cả mọi người đều đang nhìn đấy."
Tưởng Kỳ Phong cũng đánh đến mệt mỏi, ném giày đi, đứng thẳng thở gấp: "Để cho bọn họ nhìn, tôi giáo dục đứa con bất hiếu của mình thì có gì phạm pháp? Có nhà không về, nên báo hiếu đến một ngày nó cũng không báo, để ông đây chờ nó nhiều năm như vậy."
Một hơi nói xong, Tưởng Kỳ Phong giống như xả được cơn tức, lưng hơi còng xuống.
Bình tĩnh lại.
Dư Nam lùi về sau một bước, bỗng nhiên nói: "Tôi bị sốt đến hỏng đầu óc, căn bản không biết nhà ở đâu." Mọi người nhìn về phía cô, cô cúi đầu đi tất và giày: "Cũng không biết ông là ai."
Du Tùng cúi đầu trừng cô, muốn lập tức che kín miệng cô, nhưng không có bất cứ tác dụng gì, Dư Nam còn không thèm nhìn anh.
Mặt Tưởng Kỳ Phong đầy vẻ nghi hoặc, hỏi Du Tùng: "Nó nói là sự thật?"
Du Tùng im lặng một lát, cuối cùng gật gật đầu, an ủi nói: "Khi đó cô ấy sốt cao không lùi, sốt thành viêm màng não, nếu không sao có thể mặc kệ chú."
Tưởng Kỳ Phong khó tin, lẩm bẩm: "Ngay cả ông già nhà nó nó cũng không biết?"
Ông nói xong chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lảo đảo, Du Tùng đỡ lấy ông: "Chú đừng kích động, chú Tưởng, chúng ta về nhà rồi từ từ nói chuyện."
Rốt cuộc xe cũng ra khỏi sân bay, bố Tưởng và Dư Nam ngồi xe Du Tùng, Bạch Chấn Dương lái xe theo sát phía sau.
Tưởng Kỳ Phong không thể hiện cảm xúc quá nhiều, bất kể đối mặt với đứa con thân sinh cốt nhục mất mà tìm lại được, hay việc Tưởng Tân Tả mất trí nhớ, không biết ông là ai.
Ông ngồi ghế sau, ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều so với vừa rồi.
Ông thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn Dư Nam ngồi đằng trước, ngẫu nhiên hừ một tiếng.
Du Tùng sắp xếp ổn thỏa, sáng sớm đã đặt xong phòng khách sạn cho ông, nhưng Tưởng Kỳ Phong lại không chịu ở, kiên trì muốn ở chỗ Dư Nam.
Dư Nam sầm mặt không nói chuyện, Du Tùng không hỏi ý kiến của cô, trực tiếp kéo người đến nhà Dư Nam.
Bạch Chấn Dương đến bệnh viện đón bà nội.
Chỉ trong chớp mắt, căn phòng không quá lớn được lấp đầy.
Mọi người ngồi cùng nhau nói chuyện trước đây, mãi đến giờ phút này, Tưởng Kỳ Phong mới nghe được hoàn chỉnh chuyện suốt mười bảy năm qua.
Ông ngồi bên cửa sổ hút thuốc lá, trong lời bà nội nói có biểu đạt sự áy náy.
Tưởng Kỳ Phong không muốn nhìn bất kỳ ai, ngồi im không hé răng.
Năm đó nếu không có nhà họ Dư, Tưởng Tân Tả bây giờ có lẽ vẫn không biết sống chết, không chừng đã bị Lữ Xương Dân bán đi đâu đó.
Họ là ân nhân.
Không phải ông không muốn cảm ơn, nhưng dù sao năm đó nhà họ Dư cũng có năng lực để bố con họ gặp lại.
Nghĩ sai thì hỏng hết, làm gì cũng thành sai.
***
Du Tùng ngồi không bao lâu thì rời đi, buổi tối anh có hẹn với Lữ Xương Dân.
Chuyện lần trước của Dư Nam đã được giải quyết nhẹ nhàng, hàng ngày cô ở dưới mí mắt anh, an phận thủ thường, không chạy đi tìm phiền phức nữa.
Quan hệ giữa Lữ Xương Dân và Du Tùng được kéo gần thêm một bước, gã không còn quá cảnh giác với anh. Gã là người tính toán cẩn thận, đối với đối tác làm ăn từ trước đến nay luôn đề phòng, không phải chỉ có mỗi Du Tùng.
Hơn nữa mấy ngày nay Trương Mạn đến quan sát, hạng mục công trình dần dần tiến vào quỹ đạo, từng người trong các ban luôn làm tốt phận sự của mình, điều này làm gã đối với anh rất hài lòng.
Đêm nay ở Tụ Mãn Lâu, Lữ Xương Dân rất bắt bẻ, nhà hàng ở Đại Lý gã chỉ ưng có mấy nơi.
Bữa cơm này không có người bên cạnh, Lữ Xương Dân đi một mình, Du Tùng cũng không mang theo người khác.
Sáng nay Trương Thạc vừa mới đi qua Xương Dung, buổi chiều Trương Mạn đã có hành động, anh ta thầm đem tổ tông mười tám đời của cô ta ra chửi, rất không tình nguyện đi đến điểm hẹn.
Rượu thịt quá nửa, Lữ Xương Dân nhận một cuộc điện thoại, tiếng trong điện thoại khá lớn, Du Tùng mơ hồ nghe thấy bên kia nhắc tới nhà số 3.
Anh rũ mắt rót rượu, Lữ Xương Dân liếc anh một cái, gõ gõ mặt bàn, ý bảo gã ta ra ngoài nhận điện thoại.
Gã đi ra ngoài, Du Tùng không nhịn được nhíu chặt mày.
Hai người đều uống xong rượu, Du Tùng đậu xe ở bãi đỗ xe, anh ngồi xe Lữ Xương Dân về.
Tài xế đưa Lữ Xương Dân về nhà trước, xe dừng lại ở một chung cư cao cấp, Du Tùng xuống xe tạm biệt gã.
Lữ Xương Dân cúi người dặn dò với tài xế vài câu, sau đó xoay người đi vào.
Tần Kỳ ra mở cửa, hỏi: "Người vừa rồi đứng bên ngoài nói chuyện với anh là ai thế?"
Lữ Xương Dân tháo cà vạt ra: "Tổng giám đốc Du giám sát tổ thi công, Du Tùng."
"Du Tùng?" Không ấn tượng, cô ta nhíu mày: "Em nhìn rất quen."
Lữ Xương Dân cười nói: "Đương nhiên là em thấy quen, hôm em bị cô tình nhân nhỏ hắt cả bát nước vào người ở quán Ngọc Dã, đúng lúc cậu ta cũng ở đó."
"Thế à?" Cô ta nghĩ nghĩ, nhận lấy áo khoác gã cởi ra: "Em không nhớ rõ lắm."
Hết chương 49