… Thanh xuân như một màu tro xám xịt.
Ba năm cấp ba của tôi chỉ được tóm gọn trong một câu nói.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn hối hận về những chuyện đã xảy ra.
Giá như tôi có đủ cam đảm để nói lên tiếng lòng của mình thì có lẽ mộng tưởng về một thanh xuân êm đềm đã không còn ám ảnh tâm trí.
Suốt khoảng thời gian cấp hai, tôi được mọi người biết đến như một kẻ “cô độc” - thành viên của câu lạc bộ về nhà, bạn gái lẫn bạn bè đều không có, lúc nào cũng chỉ thui thủi một mình.
Tôi đố kị. Tôi ganh ghét. Đố kị với những kẻ được coi là trung tâm lớp học. Ganh ghét với những đứa hễ mở miệng là cười đùa. Sau giờ tan trường, bọn nó sẽ là người đi hẹn hò với đứa con gái mà tôi thầm nghĩ là dễ thương. Suốt ba năm cấp ba ròng rã, tôi vẫn luôn khao khát trở thành một con người như họ.
Vì lòng nhiệt huyết cho một thanh xuân rực rỡ sắc màu, tôi đã chiến đấu hết mình trong màn ra mắt bản thân tại trường học. Song, màn ra mắt đó đã thất bại hoàn toàn.
Nếu so với hồi cấp hai thê thảm của mình thì những tháng ngày cấp ba của tôi đã khởi sắc lên đôi chút.
Từ việc không có nổi một đứa bạn hẳn hoi, giờ đây tôi đã chính thức bị cô lập.
Tôi biết sự kém cỏi của mình là nguồn cơn cho mọi chuyện. Bọn họ ít nhiều đều giấu nhẹm ác ý trong lòng đối với tôi. Ban đầu dường như mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, à không, phải là nhìn qua thì có vẻ mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ mới đúng. Thế nên tôi đã quá kiêu ngạo mà tâng bốc bản thân, để rồi tất cả những gì đáng lẽ sẽ thuộc về tôi đều trở nên thật xa vời.
“Xin lỗi nhé Natsuki. Tôi chẳng thể nào bảo vệ cho cậu được nữa rồi. Tôi――cảm thấy kinh tởm cậu hơn bất cứ thứ gì trên đời này.” Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ như in cái ngày mà mình đã chống chọi lại khoảnh khắc đó.
Tôi đúng là một gã ngu đần mà.
Trải qua ngần ấy khó khăn, tôi nguyện sẽ làm mọi thứ, miễn là có thể vững vàng đối diện với tương lai phía trước.
Dẫu biết rằng niềm tin dành cho ai đó, một khi đã mất thì khó lòng có thể lấy lại được. Sau tất cả, giấc mơ về một thanh xuân rực rỡ sắc màu cũng chỉ là giấc mơ. Khoảng thời gian cấp ba của tôi đã kết thúc trong màu tro xám xịt như vậy đấy.
Nỗi hối hận này không ngừng giằng xé tâm can tôi. Bất luận là bây giờ hay quá khứ, nó sẽ vẫn liên tục đeo bám tôi cho đến tận lúc chết.
Mùa đông của năm thứ tư tại trường đại học, tôi vẫn ôm trọn nỗi đau đó trong lòng. Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng trong tâm khảm, tôi vẫn thầm tự chế giễu bản thân.
Tôi châm lửa điếu thuốc đang ngậm trong miệng, nhẹ nhàng phả ra làn khói vào khoảng không.
Đến khi nhận ra mọi chuyện thì bản thân đã trở thành người lớn mất rồi.
Nhờ bài học xương máu của những năm tháng cấp ba mà tôi đã không gặp phải bất kỳ trở ngại nào khi học đại học. Kết giao với lũ năng động, hướng ngoại một lần đã là quá đủ rồi, và ngay cả khi lên đại học tôi cũng không hay tiệc tùng cùng tụi bạn của mình nên mối quan hệ giữa bọn tôi cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Bảo đây là niềm vui thì cũng không hẳn, mặc dù tôi chẳng cảm thấy khó chịu gì với tình trạng cô đơn như hiện giờ - một vị trí hoàn hảo dành cho người như tôi.
Tôi đã hoàn thành đủ chứng chỉ để tốt nghiệp, và thành công nhận tấm bằng tốt nghiệp của mình.
Hiện tại, tôi đang ký hợp đồng với một doanh nghiệp có chuỗi hệ thống cơ sở hạ tầng bình thường cùng tương lai xán lạn đang đón chờ ở phía trước. Bản thân tôi cứ thế mà tốt nghiệp, cứ thế mà tìm việc làm, rồi cứ thế mà sống lặng lẽ ngày qua ngày thôi. Tôi cũng chẳng hề ghét cuộc sống như vậy tí nào, suy cho cùng thì sống trong một cuộc đời bình thường như thế mới là hạnh phúc.
――― Dẫu vậy, nỗi ân hận của tôi chẳng hề bị phai nhạt theo thời gian.
Ba năm cấp ba như một màu tro xám xịt, để rồi đến khi nhận ra thì những thứ quan trọng cũng đã không còn.“Bất kì ai cũng có thể thay đổi kể từ bây giờ” câu nói này, ừ thì tôi thấy cũng hợp lý đấy. Thế nhưng, dù có thay đổi từ bây giờ đi chăng nữa, những thứ đã vuột khỏi tầm tay cũng chẳng thể nào lấy lại được.
Tôi đã bỏ lỡ cơ hội thứ hai để có một thanh xuân rực rỡ sắc màu mà bản thân hằng khao khát rồi. Cuộc đời cứ thế mà tiếp tục trôi qua, một tôi luôn ngoái đầu về quá khứ, đã không thể tiến bước vì tương lai. Đó là lý do tại sao, tôi không thể sống tiếp được nữa.
―――Cứ nghĩ vậy là mình lại đau khổ rồi cười.
Chẳng phải tôi đang bị bủa vây lấy bởi dòng suy nghĩ là muốn chết quách đi cho xong hay gì đâu. Đây chỉ là đơn thuần là một vết thương trong lòng. Dẫu cho thanh xuân không đi theo hướng mà mình mong muốn, cũng chỉ là một nỗi hối hận mà thôi.
A-aah. Tôi biết mình là một kẻ mạt hạng, nên mới có một lời thỉnh cầu nhỏ nhoi muốn gửi đến người - thần linh ạ.
―――Con khẩn cầu người, xin hãy cho con một cơ hội để làm lại thanh xuân.