Trò Chơi Sớm Chiều

chương 98: gặp gỡ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhân dịp năm mới, Úc Thừa có chút thời gian rảnh rỗi, bèn dẫn theo Hoài Hâm tới Hải Nam du lịch.

Bên kia khí hậu nhiệt đới gió mùa, cho dù là mùa đông thì nhiệt độ vẫn rất thoải mái, Hoài Hâm mặc một bộ váy dài mỏng, khoác thêm một chiếc áo lông ngắn nhỏ kiểu nữ, không hề thấy lạnh chút nào.

Đến đêm bọn họ lại đi dạo phố ẩm thực, nơi tràn ngập cảm giác khói lửa phố phường này khiến Hoài Hâm vô cùng hoài niệm. Cô còn nhớ, lúc nhỏ mình thích đi khắp các hàng quán trong ngõ nhỏ với bố mẹ nhất để mua những thứ nho nhỏ kỳ lạ.

Thức ăn ở Tam Á cũng tràn ngập nét độc đáo của vùng nhiệt đới, đủ loại trái cây, gà hầm dừa cũng cực kỳ ngon, Úc Thừa đưa Hoài Hâm lên du thuyền của mình, đêm đó còn được ăn thử món cơm tôm hùm bào ngư cực kỳ đặc sắc.

Đã đến Hải Nam thì không thể không xuống biển, khách sạn của hai người ở gần biển, đến đêm, bãi cát cực kỳ náo nhiệt. Ánh đèn sáng trưng dọc theo đường đi như những vì sao sa. Có người nằm trên mấy chiếc ghế ở bãi cát nghỉ ngơi, có người lớn dắt con cái xuống biển chơi, có người còn tổ chức tiệc và đốt lửa trại dưới hàng dừa ở khách sạn, những ca sĩ nước ngoài vừa đánh đàn vừa hát.

Cảm giác ở đây chính là thời gian trôi qua cực kỳ chậm. Sau khi hưởng thụ cảm giác bình yên, linh cảm viết tiểu thuyết của Hoài Hâm lại tuôn trào như suối.

Buổi chiều Úc Thừa họp, cô bèn ngồi trong phòng viết tiểu thuyết suốt buổi chiều, ý tưởng tuôn trào khiến cô vô cùng hài lòng. Buổi tối nghe nói trên tầng thượng có mở party hồ bơi lộ thiên, Úc Thừa xoa đầu cô, hỏi cô có muốn đi chơi hay không, cô vô cùng hào hứng, cũng gật đầu đồng ý.

Lần này đồ bơi mà Hoài Hâm mang theo chính là đồ mua hôm đi dạo phố gần đây, kiểu liền thân khá là bảo thủ, nhưng phần đùi có điểm xuyết thêm nếp gấp váy xinh xinh, mặc lên người phác họa vô cùng rõ nét đường cong lả lướt, trên dưới toàn thân không có chỗ nào dư thừa, có lồi có lõm.

Hoài Hâm thay quần áo xong đi ra khỏi nhà tắm thì đối diện với tầm mắt của Úc Thừa, đôi mắt sâu của người đàn ông chăm chú nhìn cô một lát, dường như có vẻ sâu xa nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Bản thân cũng đã thay quần áo phủ thêm áo choàng tắm màu trắng… Đương nhiên, anh không quên cúi người xuống, tỉ mỉ giúp Hoài Hâm buộc chặt dây áo choàng.

Bể bơi ngoài trời rất lớn, thậm chí bên ngoài cũng không có tường vây, có thể nhìn thấy dòng xe cộ ở đường phố bên dưới. Bóng đêm rất đẹp, gió đêm thấp thoáng thổi qua, người trong hồ không nhiều cũng không ít, bầu không khí cũng khá náo nhiệt.

Khách sạn chuẩn bị tháp sâm panh, có thể uống ở trong bể bơi, chuẩn bị phục vụ chu đáo nhất cho những người giàu đến đây nghỉ phép.

Hoài Hâm và Úc Thừa cụng ly, uống hai ly cho ấm người, sau đó cô xung phong thể hiện cho anh thấy kỹ thuật bơi lội xuất sắc của mình.

“Em biết cả 4 kiểu bơi lận đấy!” Cô vô cùng tự hào, háo hức muốn thử.

Úc Thừa mỉm cười, nhéo mặt cô, chậm rãi đáp: “Bé nhà anh giỏi quá.”

Hai người đều cởi áo choàng tắm treo ra ở bên cạnh rồi xuống bể bơi, Úc Thừa đi xuống trước, lúc Hoài Hâm vịn thang muốn xuống thì bị anh ôm vào trong lòng.

“A…” Cô khẽ hô một tiếng, bọt nước cũng văng lên theo tiếng cười vui vẻ.

Úc Thừa chỉ mặc một cái quần bơi ngắn, cơ bụng rõ ràng đè ở trên lưng cô, rất rắn chắc. Hoài Hâm liếm môi, trước khi chuẩn bị bắt đầu bơi thì ánh mắt sáng ngời, mạnh bạo trở tay soạng cơ bụng một lúc, sau đó khi anh muốn đưa tay mò tới, cô phản ứng rất nhanh mà trượt đi ngay, còn rất đắc ý mà quay lại nhìn anh.

Úc Thừa nhếch môi cười, lắc đầu như thể bất lực với cô… Tác phong điển hình của Lisa.

Úc Thừa ngồi dựa vào góc hồ tương đối ít người, nhìn Hoài Hâm bơi qua bơi lại. Lúc cô trở về anh vẫn ở đó, đôi mắt hoa đào khẽ cong, chăm chú nhìn cô.

Hoài Tâm liếc mắt nhìn thấy rất nhiều cặp tình nhân có đôi có cặp, bởi vậy cũng không quá câu nệ, nhào tới bám lấy cổ Úc Thừa: “Anh ơi!”

Bọt nước dập dờn ào ào, cô híp mắt cười, gian xảo như hồ ly vậy. Mái tóc ướt dán bên má, xinh đẹp mà lại gợi cảm. Tầm mắt Úc Thừa hạ thấp xuống, chú ý tới cổ áo của bộ đồ liền thân sau khi bị nước làm ướt đã thấp xuống một chút so với vừa rồi anh nhìn thấy.

Người đàn ông cụp mắt, con ngươi đen láy tối sầm, vươn tay ôm người kia vào trong lòng, khẽ véo một cái ở bên hông của Hoài Hâm.

Cô còn chưa nhận ra nguy cơ đang tới, còn cọ cọ trong lòng anh, nhưng một giây sau, Úc Thừa đã đè gáy cô xuống, bịt miệng chặn lời còn chưa nói ra của cô.

Anh đứng lên cao hơn cô không ít, nơi này là vùng nước sâu, nước vừa vặn không quá ngực Hoài Hâm, chênh lệch hình thể khiến cô ngửa đầu rơi vào trong lòng người đàn ông, trông rất nhỏ bé.

Nụ hôn của Úc Thừa trông khí thế hung hãn nhưng thật ra rất dịu dàng, Hoài Hâm chỉ kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng thuận theo anh, kiễng chân duỗi thẳng hai tay ôm chặt lấy cổ anh, hưởng thụ trong bầu không khí men say này.

Đang lúc vô cùng tập trung, chợt nghe bên cạnh truyền đến một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa: “Aaaaaaaaaaaaa!!!”

Giống như có cái gì đó nổ tung chui vào lỗ tai, mí mắt Hoài Hâm bỗng giật một cái, đột nhiên cảm thấy âm thanh này cũng không xa lạ gì.

Cô chậm rãi quay đầu một cách máy móc, sau đó thấy được hai gương mặt quen thuộc đang nhìn chằm chằm vào mình… Là Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt.

Cả người Hoài Hâm cứng ngắc, tầm mắt phóng ra xa, đám người Trương Khả Bân, Lý Thi Văn nằm trên ghế cách đó không xa lọt vào tầm mắt.

Tất cả mọi người của tổ tiêu dùng Bác Nguyên đều ở đây.

Công ty luôn có đãi ngộ rất tốt, có lẽ là đến làm team building. Đầu óc Hoài Hâm rối bời, chỉ cảm thấy hai bên nhìn nhau, không khí yên tĩnh đến kỳ lạ.

Cả người Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt đang run rẩy, chỉ có đôi mắt là còn miễn cưỡng chuyển động được, Hoài Hâm lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới thật sự cảm nhận rõ bọn họ đang đối diện với tình huống gì.

Tất! Cả! Mọi! Người! Đều! Ở! Đây!

Aaaaa, tất cả mọi người đều ở đây!!! Tổng giám đốc Văn và tổng giám đốc Đào cũng ở đây!!! Aaaa cô không muốn sống nữa, không sống nổi nữa!!!

Tuy rằng lúc trước cô ở Bác Nguyên xem như là thực tập trong kỳ học, vốn không có cơ hội ở lại, không liên quan gì đến xung đột lợi ích, hơn nữa hiện tại Úc Thừa cũng không làm việc ở bên đó, cho dù có hẹn hò cũng không có gì. Nhưng xét thấy hai người đã sớm có mập mờ, giờ phút này Hoài Hâm vẫn cảm thấy xấu hổ đến mức muốn nổ tung.

Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt hiển nhiên đã mất đi hành vi năng lực, vẫn là gừng càng già càng cay, sau khi đã hết sốc, tổng giám đốc Văn ở gần đó vẫn giữ thể diện ho khan một tiếng, rồi thăm dò: “Alv?”

Hoài Hâm nghe thấy vậy thì cảm nhận được Úc Thừa lịch sự buông mình ra, ngay sau đó nhìn thấy anh chậm rãi giơ tay, lau son môi của cô ở trên môi, tao nhã lịch sự mà chào hỏi tổng giám đốc Đào: “Thật trùng hợp.”

Hoài Hâm: “...”

Hai ông chủ lớn đều là người hiểu chuyện, họ nhìn qua nhìn lại giữa hai người với ánh mắt sâu xa, cũng không nói gì nữa, chỉ hỏi một lát nữa có muốn ăn khuya với mọi người không.

Sau một trận ồn ào, Hoài Hâm cũng không còn tâm trạng để nghịch nước nữa mà sợ hãi đi theo sau Úc Thừa, cũng không dám nắm tay anh nữa. Ánh mắt Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt ở bên cạnh thật sự khiến người ta không thể ngó lơ.

Vừa rồi khi mới bắt gặp bọn họ tình tứ trong bể bơi, hai người mà bình thường hoạt bát nhất lại giống như bị tắt tiếng, liếc mắt nhìn chằm chằm Hoài Hâm, làm cô sắp nổi cả da gà tới nơi.

Trên đường đi đến nhà hàng, các ông chủ lớn và Úc Thừa ở phía trước nói chuyện phiếm, cuối cùng vẫn là Hoài Hâm thật sự nhịn không được, nuốt một ngụm nước bọt, chủ động nói chuyện với Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt: “Ờ, tớ, chỉ là...”

Cô đang vắt hết óc để nghĩ cách dùng từ, chợt nghe Hồ Vi nói một câu đầy ẩn ý: “Cuối cùng tớ cũng hiểu rồi.”

Trái tim Hoài Hâm đập thình thịch: “Hiểu cái gì?”

“Khi đó cậu luôn nói xấu đủ kiểu với chúng tớ về tổng giám đốc Alv, tớ và Hiểu Nguyệt còn tưởng rằng thẩm mỹ của cậu có vấn đề.” Hồ Vi mỉm cười: “Bây giờ mới phát hiện, là chỉ số thông minh của chúng tớ có vấn đề.”

Hoài Hâm: “...”

Cũng chỉ có thể nở một nụ cười lúng túng mà không mất lịch sự. Đã lâu không liên hoan với các đồng nghiệp ở Bắc Kinh, Úc Thừa và Hoài Hâm không thể thoát khỏi phân đoạn bị thẩm vấn. Sau khi biết hai người thậm chí đã ổn định, mọi người càng điên cuồng hơn, nhao nhao hỏi đến cùng.

Tổng giám đốc Đào lắc đầu, tặc lưỡi cảm thán: “Không ngờ chỗ chúng ta còn có thể nối tơ hồng đấy.”

Hiện giờ Úc Thừa là LP (đối tác có hạn) của Bác Nguyên, tổng giám đốc Đào và tổng giám đốc Văn có chức vụ cao, cho nên biết bối cảnh của anh nhưng cũng không tiết lộ với những người ở dưới, bởi vậy đám người Trương Khả Bân nhìn thấy Úc Thừa thì vẫn giống như lúc đó, xem anh như cấp cao của Bác Nguyên.

Tổng giám đốc Văn là người từng trải, không hỏi Úc Thừa, ngược lại nhướng mày nhìn Hoài Hâm: “Tiểu Hoài nói cho chúng tôi biết đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Ý chế nhạo trong giọng nói của anh ấy đừng quá rõ ràng, trong mắt bao người, Hoài Hâm ra vẻ bình tĩnh, kể lại chuyện hai người họ gặp nhau ở Đạo Thành một lần nữa.

Chẳng qua một số thời gian có hơi mơ hồ, được đặt sau khi kỳ thực tập kết thúc nên không có vẻ kỳ lạ lắm.

“Cho nên, cô thích tổng giám đốc Thừa ở điểm nào?”

Tổng giám đốc Văn vừa hỏi, ánh mắt mọi người đều sáng lên, quả thật có thể nói là lấp lánh có thần. Hoài Hâm mím môi dưới, nhỏ tiếng chỉ ra một ưu điểm: “Anh ấy rất dịu dàng.”

“Sao tôi lại cảm thấy, Alv quản cấp dưới rất nghiêm khắc nhỉ.” Tổng giám đốc Đào trêu ghẹo, nói xong còn quay đầu hỏi Đặng Trạch và Trương Khả Bân xem có phải không. Hai người thấy thế đều gật đầu lia lịa, khoa trương phụ họa: “Còn không phải sao.”

Bầu không khí trong đội rất tốt, không có cảm giác phân chia cấp bậc, Lý Thi Văn nhiều chuyện đặt câu hỏi: “Hâm Hâm, cô nói thật đi, lúc ấy thực tập, giữa cô và anh Alv có phải đã có tia lửa rồi không?”

Không biết có phải bọn họ đã thương lượng trước hay không, tất cả đều tập trung vào cô, vành tai Hoài Hâm đã nóng đến sắp cháy khét, cuối cùng chống đỡ không nổi mà liếc mắt nhìn Úc Thừa.

Người đàn ông vừa vặn cũng đang nhìn cô, trong đôi mắt hoa đào hiện ra ý cười nhẹ nhàng. Hoài Hâm cau mũi, còn chưa phát tín hiệu cầu cứu, chỉ thấy Úc Thừa đã vươn tay tới, thân mật ôm vai cô, nhếch môi: “Được rồi, có vấn đề gì thì hỏi tôi đi.”

Anh dừng một chút, cười khẽ bổ sung: “Cô gái nhà tôi dễ xấu hổ lắm.”

Hoài Hâm hít sâu một hơi, giương mắt nhìn thấy Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt đang kích động che môi, vẻ mặt đẩy thuyền điên cuồng đến mức phải vào máy hô hấp..

Aaaaa cô thật sự không sống nổi nữa!

Thật sự, thật sự, không, sống, nổi, nữa!

-

Chuyến đi Hải Nam thật sự khiến người ta khó có thể quên, rất lâu về sau mỗi khi Hoài Hâm nhớ lại vẫn xấu hổ đến mức ngón chân co quắp xuống đất. May mà sinh hoạt mỗi ngày của cô rất phong phú, dần dần giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Đúng lúc nghỉ đông, Hoài Hâm vui mừng vì rảnh rỗi, còn phải qua một khoảng thời gian nữa mới về Bắc Kinh, cô bèn hẹn bạn tốt lúc trước đi ra ngoài dạo phố, đều là những người bạn tài sắc vẹn toàn ở Hồng Kông.

Mấy ngày nay không hiểu sao cô và Tạ Phương Dục quen biết nhau, Hoài Hâm phát hiện đối phương thật ra là một người rất thú vị. Mặc dù tính tình khá tùy hứng, nhưng cũng không ngang ngược, còn có vẻ rất đáng yêu.

Hai người cùng đi xem show thời trang, quan hệ bất giác trở nên gần gũi hơn rất nhiều. Bình thường ở Hồng Kông, Tạ Phương Dục rất cẩn thận trong việc qua lại với người trong giới, nhưng Hoài Hâm thì lại khác, cô khá là đơn thuần, nên đương nhiên Tạ Phương Dục cũng rất gần gũi với cô.

Cả hai xem xong trình diễn thời trang lại đến nhà hàng Michelin ăn cơm, ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng lạn, Tạ Phương Dục nhìn bóng đêm mà thở dài, nói ra phiền não gần đây của bản thân.

Cô ta cũng đã đến tuổi kết hôn, sau khi kết hôn thông gia với nhà họ Phan thất bại, trưởng bối trong nhà ra sức khuyên can bố, nói phải để cô ta nhanh chóng ổn định. Nào là nhà họ Tề, nhà họ Thành, nhà họ Chu, cho ra được mấy người.

Tạ Phương Dục đau khổ ở chỗ cô ta không thích những người này, sau khi xem ảnh chụp thì cũng không muốn gặp mặt. Trùng hợp cô ta lại là người cuồng nhan sắc, dù có nói thế nào đi nữa cũng không qua được cửa ải trong lòng mình.

Chuyện này dù sao cũng là chuyện đại sự cả đời, cũng không thể qua loa quyết định. Ông cụ Tạ cũng cho cô ta tự do tiếp tục chọn lựa, chẳng qua lần này lại yêu cầu có kỳ hạn, bảo cô ta phải chọn được người trong vòng hai tháng, không thể trì hoãn nữa.

Chuyện này khó khăn biết bao.

Tạ Phương Dục có chứng khó lựa chọn, mỗi ngày xem ảnh chụp vẫn chậm chạp không quyết định được. Khi thấy càng ngày càng gần kỳ hạn, cuối cùng cả người cô ta đều tê dại, thậm chí quyết định tùy tiện chọn, chỉ nhìn lời giới thiệu vắn tắt chứ không nhìn ảnh chụp, kẻo lại không chọn được ai.

Lần này hẹn Hoài Hâm ra ngoài gặp mặt, đúng lúc Tạ Phương Dục cũng đưa danh sách xem mắt cho cô xem: “Bạn yêu dấu, chẳng phải cô viết truyện sao? Cô xem thử tên nào ở trong đây có thể làm nam chính, chọn ra cho tôi là được rồi.”

Hoài Hâm suýt chút nữa thì cười điên, có thể thấy cô ta thật sự đã sống mà không còn hy vọng gì.

Cô cầm danh sách nhìn lướt qua: “Cô chắc chứ?”

Tạ Phương Dục phất phất tay: “Đúng, dù sao người có thể được bố tôi chọn cũng có bối cảnh không tệ được, đều là sống tạm qua ngày, quan hệ hợp tác, là ai cũng chẳng quan trọng.”

Cô ta dừng lại, cảm thấy hứng thú mà tiến lại hỏi Hoài Hâm: “Từ góc độ tác giả, cô cảm thấy cái tên nào nghe có vẻ có duyên?”

Hoài Hâm chớp mắt mấy cái, lần nữa nhìn kỹ những cái tên kia, chọn ra ba cái: “Thành Trí Thâm, Bùi Diên và Phong Khải.”

“Để tôi xem thử.”

Hoài Hâm vốn tưởng rằng Tạ Phương Dục nói đùa, không ngờ cô ta thật sự tùy ý chọn, cuối cùng chọn con trai trưởng của nhà họ Bùi.

Tạ Phương Dục gọi một cuộc điện thoại, nhanh chóng quyết định chọn người với trợ lý riêng của ông cụ Tạ, hơn nữa còn bảo anh ta chuyển lời với ông cụ. Hành động phóng khoáng mạnh mẽ vang dội này đã hoàn toàn chấn động Hoài Hâm, cô thật sự không khỏi vỗ tay cho Tạ Phương Dục.

Cảnh đêm ở Michelin lấp lánh ánh sao, hai người tự rót tự uống một chút rượu, Tạ Phương Dục chống cằm nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, vẻ mặt thoải mái lười biếng.

Cô ta là kiểu mỹ nhân Hồng Kông điển hình, tóc xoăn tự nhiên màu đen, môi đỏ mọng mắt sâu, trông vô cùng quyến rũ.

“Tiểu Hâm, thật ra tôi rất hâm mộ cô.”

Hoài Hâm nhìn cô ta: “Hâm mộ tôi sao?”

Đèn đuốc thành thị giống như cưỡi ngựa đi ngang qua mắt của Tạ Phương Dục vậy, cô ta hơi ngây người, nhìn cảng Victoria phồn hoa ở xa xa rồi nhẹ nhàng nói: “Cô rất tự do.”

Trước kia Hoài Hâm có thể còn chưa hiểu được sức mạnh của tự do, nhưng sau khi ở bên Úc Thừa thì cô càng nhận ra thứ này nằm trong tầm với đối với người bình thường, nhưng đối với bọn họ mà nói lại cần hao tốn tâm sức mới có thể giành được.

Có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, những thứ này vốn là cái giá mà bọn họ phải chấp nhận.

Tạ Phương Dục tụt mood năm phút rồi lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, lúc này điện thoại vừa vặn vang lên, là ông cụ Tạ gọi đến.

Hoài Hâm loáng thoáng nghe được tiếng chất vấn không thể tin nổi từ trong điện thoại: “Cục cưng chọn xong rồi à? Chẳng phải lúc trước chọn mãi không được sao?”

“Trên danh sách này không phải đều là người bố chọn sao?” Tạ Phương Dục làm nũng: “Con tin tưởng ánh mắt của bố.”

“Ôi! Đứa nhỏ này!”

Chỉ chốc lát sau trợ lý đã nhắn tin giới thiệu tình huống cơ bản về con trai của gia đình mà Tạ Phương Dục đã chọn.

Bùi Diên là con trưởng của nhà họ Bùi, tương lai cũng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Bùi, đã hơn ba mươi tuổi, nghe nói tính cách chững chạc, không thích nhiều lời, nhưng từ nhỏ đã được các trưởng bối coi trọng, cho rằng tương lai có thể làm nên chuyện lớn, từ sớm đã mang trách nhiệm nặng nề.

Hoài Hâm nghe qua cảm giác người đàn ông này giống như kiểu tổng tài bá đạo nhàm chán, ngày nào cũng cắm đầu vào thị trường và báo, ngoại trừ đi bay thì là đi họp. Cô ngại không có nói, Tạ Phương Dục thì lại đề cập trước, tặc lưỡi: “Haiz, tôi còn tưởng có thể bốc được người nào đó thú vị chứ.”

Hoài Hâm bật cười, tò mò hỏi: “Hình mẫu lý tưởng của cô như thế nào?”

“Ờ…” Tạ Phương Dục suy tư một lát, trần thuật: “Trông phải chính trực, dáng người đẹp, cơ bụng sáu múi, sờ vào cảm thấy thích, người mạnh mẽ nhưng không có gia trưởng, phải biết chơi, nhưng cũng không thể quần là áo lượt ăn chơi trác táng cả ngày. Trong mắt không thể không có công việc, trong mắt cũng không thể chỉ có công việc. Người thì không được nhạt nhẽo, cứng nhắc, phải có thú vui nhưng cũng không thể quá nhiệt tình, quá bám lấy tôi. Tốt nhất là phải lạnh nhạt gợi cảm. Phải thường xuyên tặng tôi túi xách phiên bản giới hạn, nhưng không thể tặng tôi loại túi tôi đã có rồi. Hi vọng anh ấy không làm mấy chuyện không thực tế như mua ngôi sao trong vũ trụ rồi đặt tên tặng cho tôi, chỉ cần thỉnh thoảng tặng tôi một ít du thuyền, máy bay và đảo nhỏ là được. Ở bên ngoài mạnh mẽ vang dội sát phạt quyết đoán, nhưng ở riêng thì cũng phải thấu hiểu săn sóc. Không thể quá gian xảo đen tối, cũng không thể quá lịch thiệp. Điểm cuối cùng cũng là điểm quan trọng nhất, nhất định phải sống tốt, không tốt thì miễn bàn. “

Hoài Hâm: “...”

Không thể không nói, cậu chủ Bùi này muốn thỏa mãn yêu cầu của cô chủ thì đúng là hơi khó.

Tạ Phương Dục nhận được phương thức liên lạc của Bùi Diên, có lẽ là do ông cụ nói với phía nhà họ Bùi, không lâu sau Bùi Diên đã chủ động kết bạn wechat với cô ta.

Bùi: [Có tiện gọi điện thoại không?]

Tạ Phương Dục trái lại trả lời rất thẳng thắn: [Có thể]

Tiếng chuông vang lên, Tạ Phương Dục cắm tai nghe vào, đưa một cái trong đó cho Hoài Hâm, hai người cùng ngồi lại nghe.

Bất ngờ thay, giọng nói của Bùi Diên vô cùng trẻ trung, trong trẻo mà thu hút.

Lời nói của đối phương rất lịch thiệp, hy vọng được hẹn gặp mặt Tạ Phương Dục tại câu lạc bộ tư nhân vào trưa ngày mai, hỏi cô ta có thuận tiện hay không, hoặc là có cần sắp xếp lại không.

Là kiểu xem mắt phổ biến nhất, đại khái là muốn bàn chuyện hôn sự với cô ta, lúc này Tạ Phương Dục lập tức đồng ý: “Ngày mai gặp.”

“Ừ, ngày mai gặp.”

Đầu kia dừng lại một lát, giọng nói trầm thấp nói: “Chúc cô Tạ ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm nhé.”

Âm cuối mang vẻ kiêu ngạo xẹt qua bên tai, Tạ Phương Dục giật mình, không lâu sau đã lấy lại tinh thần. Sau khi cúp điện thoại, cô ta hừ một tiếng, chậm rãi tháo tai nghe xuống: “Ra vẻ.”

Sắc trời cũng không còn sớm, Úc Thừa nói muốn tới đón Hoài Hâm, đầu bên kia điện thoại nói vài câu gì đó, cô bèn vội vã chào tạm biệt Tạ Phương Dục, nói hôm nay chơi rất vui vẻ, lần sau hẹn lại.

Tạ Phương Dục nhướng mày nhìn cô, tấm tắc hai tiếng.

Nếu như cô ta nói cái gì thì Hoài Hâm còn có thể mặt dày đối phó, cô ta lại chẳng nói gì cả, chỉ bày ra biểu cảm sâu xa mà không nói gì, làm vành tai Hoài Hâm đỏ ửng, khẽ ho một tiếng: “Tôi đi đây.”

“Chờ một chút.” Tạ Phương Dục cầm lấy sâm panh còn chưa uống hết ở bên cạnh lên quơ vài cái, cố ý cười hỏi: “Tôi chuẩn đi nhảy, có muốn đi cùng tôi không?”

“Đi nhảy ư?” Vũ Hoài Hâm tưởng mình nghe lầm, bộ dáng vẻ này của cô ta làm gì có giống đi nhảy, mặc chiếc váy len bó sát, trông thục nữ muốn chết.

Tạ Phương Dục cười tươi: “Trên xe của tài xế nhà tôi có quần áo dự bị quanh năm.”

Hoài Hâm: “...”

Được rồi, trang bị rất đầy đủ.

Tạ Phương Dục: “Thế nào? Đi cùng tôi không?”

Vẻ mặt Hoài Hâm lóe sáng rồi bỗng chốc úp úp mở mở, Tạ Phương Dục ngửa cổ quan sát cô, âm thầm thở dài: “Xem ra tôi không thể cướp người khỏi tay Úc Thừa được rồi.”

Khi thấy màn hình điện thoại của Hoài Hâm lại sáng lên, là người đàn ông gọi điện thoại tới thúc giục, Tạ Phương Dục nhếch khóe môi: “Được rồi, tranh thủ tận hưởng thế giới hai người đi, không cần tàn sát người độc thân như tôi.”

Hoài Hâm mỉm cười chớp mắt, sau đó nhanh chóng lựa chọn trọng sắc khinh bạn, vẫy tay tạm biệt cô ta.

Lúc đi ra nhìn thấy xe của Úc Thừa dừng ở bên đường, thân xe Rolls Royce đen kịt khiêm tốn xa hoa, anh đang dựa vào một bên đốt thuốc đón gió đêm.

Đốm nhỏ sáng rồi lại tắt, khói vừa chạm đến bên môi, có lẽ vì nhìn thấy Hoài Hâm, Úc Thừa lập tức dập đi.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của người đàn ông giương lên, đôi mắt cô hơi sáng lên, chạy chậm vài bước đến trước mặt anh.

Sau khi cô đứng lại có mấy sợi tóc đen nhỏ phất qua hai má, môi hồng răng trắng, vẻ mặt hết sức xinh đẹp sinh động. Khoảng cách không quá gần, nhưng Úc Thừa ngửi được mùi rượu quanh quẩn trong mũi.

“Uống rượu với Tạ Phương Dục à? “Anh giơ tay vuốt tóc mai của cô, giọng nói trầm thấp.

“Ừ.” Cô nhìn anh với ánh mắt lấp lánh: “Trò chuyện rất vui.”

“Vui là tốt rồi.”

Úc Thừa sờ đầu cô, đang muốn nói chuyện, Hoài Hâm đã ngửa cổ nhìn anh, cô chớp mắt, mềm mại nói ra một câu.

“Chồng ơi.”

“...”

Âm cuối nhẹ nhàng nhếch lên, nhưng lập tức tản đi theo trận gió thổi qua. Người đàn ông cụp mắt chăm chú nhìn cô, đón lấy bóng đêm sâu thẳm, một đôi hoa đào vô cùng sâu thẳm đen kịt.

Hoài Hâm vô tội mở to mắt nhìn anh, giống như vừa rồi chính mình không có gọi gì cả, giang cánh tay làm nũng muốn ôm lấy anh.

“Gọi anh là gì?”

Úc Thừa thuận thế ấn vai cô vào ngực anh, giọng nói khàn đặc mê hoặc lọt vào bên tai cô.

“Cái gì là cái gì?” Hoài Hâm híp mắt cười, dụi đầu vào ngực anh, không trả lời anh. Úc Thừa híp mắt, đột nhiên cúi người xuống, ôm lấy cả người cô nhét vào trong xe, ngay sau đó bản thân cũng đi lên.

Tạ Phương Dục từ cửa sổ thủy tinh của nhà hàng nhìn xuống dưới, nhìn thấy tình hình lờ mờ trong xe, đoán chừng đang hôn kịch liệt. Cô ta hứng thú quan sát trong chốc lát, đáng tiếc cửa xe đã nhanh chóng đóng lại, Rolls-Royce chạy đi như bay.

Khóe môi cô ta khẽ nhếch lên, lắc đầu mỉm cười, tầm mắt nhìn vào ly rượu.

Thật ra Tạ Phương Dục chưa từng chờ mong cái gọi là tình yêu, thứ này không tồn tại đối với cô ta, lúc trước đưa ra những điều kiện chọn bạn đời cũng chỉ là trạng thái lý tưởng nhất. Loại đối tượng mà cô ta đang tìm kiếm, nên gọi là “bạn đời”.

Có thể thỏa mãn các điều kiện khách quan và yêu cầu của gia tộc, hơn nữa bầu bạn với cô ta, thật ra như vậy là đủ rồi.

Tạ Phương Dục không kháng cự hôn nhân, nhưng cũng không khát khao. Cuộc gặp gỡ với Bùi Diên ngày mai sẽ tuyên bố kết thúc sự nghiệp độc thân của cô ta, cũng có nghĩa là cô ta sẽ mất rất nhiều niềm vui và trò tiêu khiển. Cho nên Tạ Phương Dục quyết định, đêm nay phải bù đắp lại tất cả mọi thứ chuẩn bị mất đi.

Cô ta thành thạo thay đổi trang phục đi hộp đêm, lau đôi môi đỏ mọng, đeo một chiếc khuyên tai Bulgari yêu thích nhất của mình, thờ ơ tựa vào ghế xe.

Quản lý của câu lạc bộ cao cấp nhìn thấy cô ta thì cung kính khom lưng, Tạ Phương Dục nói muốn xem strippers, anh ta vội vàng đi sai người sắp xếp, thay đổi tiết mục tối nay.

Ánh đèn đẹp mắt cùng tiếng nhạc chói tai mới chỉ là màn mở đầu của cuộc vui chơi, Tạ Phương Dục đã sớm thành thói quen, ngồi ở khu vực chính giữa, chờ đợi bầu không khí dần dần đạt đến cao trào.

Không ít người đã tìm kiếm đối tượng, tầm mắt liên tiếp quét tới, chỉ là e ngại vệ sĩ ở hai bên người Tạ Phương Dục nên mới không ra tay.

Tạ Phương Dục rất ít khi mập mờ với người khác ở hộp đêm, nhưng hôm nay cô ta muốn nếm thử. Phí vào cửa của câu lạc bộ này rất cao, có thể đi vào thì ít nhất cũng phải là những tên nhà giàu mặc quần là áo lượt. Cô ta nhìn chung quanh, nhìn thấy hai ba khuôn mặt quen thuộc.

Dưới ánh sáng đan xen làm bộ như không quen biết, dời ánh mắt đi, Tạ Phương Dục thoải mái ung dung mà từng bước tìm kiếm mục tiêu ở trên sân.

Khác với các chị em ngày ngày la hét muốn bao nuôi em trai, thật ra khẩu vị của Tạ Phương Dục rất cố định. Cô ta thích kiểu người trông có cảm giác rất mạnh mẽ, khó chinh phục, chứ dễ dàng thuận lợi quá thì không vui.

Sức hấp dẫn của nam nữ trong cuộc vui là vi diệu nhất, thông thường chỉ dựa vào ánh mắt là có thể truyền được không ít ngôn ngữ. Tạ Phương Dục nhắm thẳng vào một anh chàng đẹp trai chân dài ở phía trước.

Bởi vì đưa lưng về phía nhau, chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng nửa mặt, nhưng dưới ánh đèn những đường nét ưu việt được phác họa ra, trúng hồng tâm của cô ta.

Sống mũi này thật là thằng, đường nét rõ ràng tuấn tú, thật đẹp trai!!!

Sự tò mò của Tạ Phương Dục đã bị kích thích, cô ta quan sát đồng thời lại phát hiện rất nhiều chi tiết nhỏ cực kỳ hấp dẫn mình. Bên cạnh anh chàng đẹp trai không có ai, biểu cảm lạnh nhạt tự rót tự uống, chỉ là tư thế hai chân đan xen dựa vào lưng vào ghế trông rất gợi cảm, đường cong cơ bắp cánh tay mơ hồ phác họa từ trong áo sơ mi âu phục.

Ngay khi cô ta tỉ mỉ đánh giá anh chàng đẹp trai, đối phương dường như có tâm linh tương thông, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng về phía cô ta.

Người đàn ông tóc đen mắt sâu, gương mặt tuấn tú, ánh mắt rất sắc bén, quần áo chỉnh tề, vừa nhìn thì trông có vẻ rất dữ dội khiến cô ta không chịu nổi nhưng khi mặc đồ vào lại cực kỳ xa cách và lạnh nhạt.

Trong đời Tạ Phương Dục thích khiêu chiến nhất, càng là chuyện không có khả năng thì cô ta càng hăng hái nóng lòng muốn thử, độ thích hợp này thật sự đã đạt 100.

Cô vén mái tóc xoăn màu đen lên, lấy một ly rượu vang đỏ, thản nhiên đứng dậy, lười nhác đi về phía người đàn ông.

Chiếc váy nhung dài của Tạ Phương Dục được thiết kế lộ lưng, làn da xinh đẹp trắng như tuyết ở trong hộp đêm vô cùng thu hút sự chú ý. Cô ta ngồi xuống bên cạnh anh chàng đẹp trai, lúc này mới nhướng đôi mắt quyến rũ lên nói: “Này, ở đây có ai không?”

Người đàn ông nhìn cô ta một cái, thản nhiên trả lời: “Không có.”

Tạ Phương Dục nghiêng mắt nhìn anh ấy, ánh đèn neon rơi vào trong mắt cô ta, ẩm ướt mà hơi sáng. Trong ánh sáng mập mờ, cổ cô ta mềm mại như dương chỉ ngọc, nhưng cũng không lên tiếng nữa, chỉ nhếch khóe miệng, tầm mắt lại hướng lên sân khấu.

Tình cờ buổi biểu diễn mà cô ta yêu cầu đã bắt đầu vào lúc này.

Màn thoát y cuồng nhiệt nhưng không hề thô tục, ngược lại nhảy ra một loại cảm giác tao nhã, vũ công nam hòa mình vào trong mặt nước lăn tăn, tóc đen ướt át, vạt áo càng ngày càng xuyên thấu, tựa như căng dây cung đến cực điểm.

Tạ Phương Dục vừa hứng thú thưởng thức biểu diễn, vừa chậm rãi nâng ly rượu lên uống một ngụm.

Lúc này vũ công chậm rãi di chuyển bước chân, đi tới quầy rượu ngồi trong bàn, tương tác với những người dưới khán đài, không khí dưới sân khấu vô cùng sôi động.

Trong chốn xa hoa trụy lạc này, người đàn ông chỉ dựa vào sô pha, cúi đầu uống rượu. Anh ấy dường như không hòa nhập với hoàn cảnh như vậy, nhưng cũng không có ý muốn rời đi.

Tạ Phương Dục híp mắt nhìn người bên ngoài nhét tiền vào trong quần áo vũ công, tiền giấy ào ào bay tá lả đầy đất. Vị rượu vang đỏ đậm đà ở trên đầu lưỡi, lúc cô nghiêng mắt nhìn người đàn ông, lại lần nữa tâm linh tương thông với nhau.

Đối phương vừa vặn cũng nhìn cô ta, ánh mắt ở trong bóng tối có vẻ sâu thẳm, mang theo ý nghĩ mơ hồ.

Khi thấy nhìn lén bị bắt gặt, Tạ Phương Dục dứt khoát phóng khoáng tiến gần hơn, khẽ lắc lắc ly rượu vang, nhếch khóe miệng, nở nụ cười: “Anh đẹp trai, uống với tôi một ly không?”

Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông vẫn thản nhiên nhìn cô ta, một lúc lâu sau mới nâng ly, chạm ly với cô ta một cái.

Tiếng vang lanh lảnh nhanh chóng biến mất trong tại cơn sóng ồn ào này, khoảng cách hai người rút lại gần, sau khi Tạ Phương Dục uống hết rượu, đặt chiếc ly xuống.

Đêm nay, cô xịt “Thẳng đến thiên đường” của Kylian, vừa vặn với mùi rượu có vị gỗ cay nồng, mập mờ lười biếng dưới ánh đèn, hô hấp dần dần hòa quyện vào nhau.

Tạ Phương Dục vẫn luôn biết mình xinh đẹp, cũng rất biết lợi dụng ưu thế. Cô ta cong mắt nghiêng đầu nhìn anh ấy, môi khẽ mở, vươn đầu lưỡi nhẹ liếm đi mùi rượu nồng còn sót lại.

Ánh sáng vừa vặn chiếu vào cô ta, chiếu sáng đôi môi đầy đặn trong suốt, Tạ Phương Dục tới gần bên tai người đàn ông, hỏi: “Hôn môi không?”

Giống như chỉ tùy tiện đưa ra một đề nghị khả thi, cô ta nhẹ nhàng mỉm cười, lại kéo dài khoảng cách, chống cằm lười biếng nhìn anh ấy.

Tầm mắt của người đàn ông hạ xuống như híp lại, ánh mắt sâu thẳm.

Tạ Phương Dục chớp mắt, lúc đang muốn nói cái gì đó, bàn tay với khớp xương rõ ràng của đối phương nắm lấy cổ tay cô ta, bỗng dưng kéo cô ta lại gần, ngay sau đó đáp xuống nụ hôn tràn ngập tính xâm lược.

Kỹ thuật của anh ấy cũng khiến người ta hài lòng như trong tưởng tượng, Tạ Phương Dục hoàn toàn đắm chìm vào đó, người đàn ông giữ chặt sau gáy cô ta, không ngừng đẩy, cạy mở hàm răng của cô ta, hôn môi sâu hơn.

Vệ sĩ hai bên như nhắm mắt làm ngơ, tận chức tận trách mà canh giữ ở bên cạnh, Tạ Phương Dục và người đàn ông hôn nhau say đắm, đối phương ôm cô ta ngồi lên đầu gối của mình.

Anh ấy hôn cô ta đến khi son môi không còn, thở không nổi mới buông cô ta ra. Yết hầu nhẹ nhàng di chuyển, cúi đầu nhìn vào đôi mắt như thủy triều chưa bình tĩnh lại của cô ta, ánh mắt anh ấy sâu thẳm khó dò, không hiểu sao có thêm nét vọng khó nén.

Con mồi mình nhìn trúng mắc câu, cô chủ Tạ rất thư thái, đưa người tới khách sạn gần đó thuộc sở hữu của nhà mình.

Sau đó chuyện xảy ra rất thuận lợi, hai người đều có một buổi tối tuyệt vời. Trước khi Tạ Phương Dục đi ngủ còn mơ mơ màng màng nghĩ, đã có một lần như này thì nghi thức trước khi cưới cũng xem như viên mãn.

Sáng sớm hôm sau Tạ Phương Dục tỉnh được rất muộn, lúc mở mắt ra phơi mình dưới ánh nắng đã từ mép cửa sổ trượt vào trong.

Tạ Phương Dục nhìn đèn chùm tinh xảo xa hoa, bỗng nhiên nhớ ra, hình như trưa nay cô ta phải gặp mặt Bùi Diên, vỗ đầu một cái: “Xong rồi xong rồi, hẹn người ta mười một giờ mà mình quên mất.”

Cô ta gấp gáp vội vàng đứng dậy, người đàn ông ở phía sau lại đưa tay kéo cô ta lại, đè vai cô ta xuống: “Tôi nghĩ ý nghĩa của việc cùng nhau ăn một bữa trưa không còn lớn nữa, cô Tạ à.”

Tạ Phương Dục ngây người trong hai giây, bỗng nhiên cảm thấy khóe mắt muốn nứt ra, cô ta nhìn Bùi Diên giam cầm mình trong lồng ngực, thản nhiên nói một cách sâu xa: “Bây giờ chúng ta đã có hiểu biết sâu sắc hơn về nhau rồi.”

Truyện Chữ Hay