Trong lúc đào sông, hai người Tô Hàn, Chung Duệ luôn ban ngày cùng tiến hành nghỉ ngơi đứt quãng, buổi tối cùng nhau đẩy nhanh tốc độ. Bây giờ sông đào đã hoàn tất, vấn đề gác đêm lại cần đối mặt.
“Vòng ngoài đã đào xong sông đào, động vật bình thường không qua được, hay là đừng sắp xếp người gác đêm?” Chung Duệ bàn với đồng đội nhỏ. Vài ngày làm việc tay chân liên tục, hai người đều mệt mỏi rã rời.
Tô Hàn đồng tình gật gật đầu.
Trao đổi thuận lợi như vậy, ngược lại Chung Duệ có chút không tin tưởng.
“Hạn mức cao nhất của giá trị thể lực hai ta đều cao, chẳng may thật sự có tình huống đột xuất, tỉnh lại cũng có thể thong dong ứng đối.” biểu cảm Tô Hàn chăm chú nghiêm túc. Chỉ là sau cùng, cô bỏ thêm một câu, “Ngày mai tôi lên cấp.”
Chung Duệ trong nháy mắt hiểu ý. Mặc kệ giá trị thể lực còn % hay còn %, giờ sáng ngày mai sẽ khôi phục %. Cho nên chỉ cần buổi tối không có nguy hiểm tính mạng, có lẽ cô gái này không định bổ sung thêm…
“Ngủ đi.” Chung Duệ làm như không biết, bảo đồng đội nhỏ nghỉ ngơi.
Vì vậy hai người mỗi người chui vào túi ngủ, ngủ say ở trong lều.
Một đêm ngủ ngon.
Sáng sớm, Tô Hàn tỉnh lại, phát hiện giá trị thể lực của mình còn lại , cảm thấy hơi phiền muộn – nếu lên cấp ở trạng thái trước mắt, dường như có chút lãng phí.
Chung Duệ đúng lúc tỉnh dậy, vừa nói vừa ngáp, “Đi bắt cá chình phóng điện không?”
Đôi mắt Tô Hàn sáng lên, liên tục gật đầu.
Đặt tấm ván gỗ bắc lên hai bên bờ sông, hai người rất dễ dàng đi tới bên kia bờ sông.
Tiếp đó anh rút tấm ván gỗ, giấu ở phụ cận. Sau đó mới nói, “Đi thôi, đi dòng suối nhỏ.”
Hai người một trước một sau đi trên đường, giữ cảnh giác mọi lúc, quan sát cảnh vật xung quanh.
Bỗng nhiên, Tô Hàn cảm giác mình dường như đã dẫm vào cái gì. Một giây kế tiếp lúc định nhấc chân, cô lại phát hiện mình không đi được.
Cúi đầu nhìn, mắt cá chân của cô bị lá xanh quấn chặt.
“Đây là cái gì?” Tô Hàn nhíu nhíu mày lại, muốn nhấc chân lên, không ngờ càng giãy dụa, lá xanh càng cuốn chặt.
“Cẩn thận! Đó là cỏ phù thủy!” Chung Duệ mở miệng nhắc nhở, nhanh chóng chạy về phía Tô Hàn. Ai ngờ trong lúc vô tình chạm phải mấy đóa hoa, bên cạnh lập tức có cành cây, cành lá tràn lên, muốn quấn chặt anh.
Chung Duệ không chút do dự, lấy ra mã tấu chém cành lá.
Cùng lúc đó, Tô Hàn dùng dao găm cắt lá, cuối cùng khôi phục tự do.
“Đi!”
Hai người thoát hiểm, không để ý nói cái gì, nhanh chóng bỏ chạy. Thẳng đến khi chạy ra thật xa, Tô Hàn thở phì phò dừng lại.
Chung Duệ chậm rãi thở ra một hơi, sau đó mới giải thích, “Quấn lấy cô gọi là cỏ phù thủy, bề ngoài rất đẹp. Một khi có động vật đạp phải nó, sẽ bị lá xanh quấn chặt, không thể động đậy.”
“Nếu như trên người không có vũ khí, không thể cắt lá chạy trốn, kết cục sau cùng chỉ có thể là chết đói.”
“Công kích tôi là cây ăn thịt người. Một khi có con mồi tới gần, cành lá của nó sẽ quấn chặt mục tiêu cho đến lúc con mồi tử vong. Nếu như trên người có các loại vũ khí dao bầu, dao găm, chém đứt cành cây là có thể sống sót.”
“Thế giới bên ngoài thật là nguy hiểm.” Tô Hàn còn sợ hãi. Nhưng một giây kế tiếp, ý nghĩ thành lập thành lũy an toàn trong đầu càng thêm mãnh liệt.
Tình huống thoạt nhìn hung hiểm, nhưng thật ra hai người không bị thương.
Nghỉ ngơi đôi chút, Chung Duệ thuận miệng nói, “Đi tiếp nhé!” nói xong anh nâng bước chân.
“Ừm.” Tô Hàn đáp lời, vừa định đuổi kịp. Khóe mắt quét bụi cỏ cách đó không xa, ánh mắt ngưng tụ. Đó là cái gì?
Cô nhanh chóng kéo Chung Duệ, chỉ chỉ phương hướng bụi cỏ.
Lúc đầu Chung Duệ không hiểu, sau nhiều lần quan sát, anh mới phản ứng được — một đoạn nhỏ lộ ra ngoài, hình như là đuôi cá sấu?
Chung Duệ không sợ mãnh thú to lớn, nhưng ở trong rừng rậm nguyên thủy, bị kiềm chế rất nhiều. Hệ thống rõ ràng không cho phép người chơi phóng hỏa đốt cây, như vậy các loại vũ khí dễ gây hỏa hoạn như thuốc nổ, lựu đạn, ống phóng rốc-két chỉ có thể cố hết sức tránh sử dụng.
Về phương diện khác, mãnh thú trong rừng rậm nguyên thủy nhiều như vậy, giết được một con, chẳng lẽ còn thể giết chết toàn bộ? Không thể.
Vì vậy, vũ khí chỉ để phòng thân, không chủ động tấn công khiêu khích.
Chung Duệ lôi kéo ngón tay Tô Hàn, nói nhỏ, “Bên này.”
Hai người thử thăm dò rời xa hướng cá sấu. Khi xác nhận an toàn, hai người bọn họ cũng không quay đầu lại rời khỏi.
Đi vòng một vòng lớn, hai người cuối cùng đến dòng suối nhỏ.
Mà giờ khắc này, bên dòng suối nhỏ vô cùng náo nhiệt.
Một con trâu với chân trái có thương tích, bị lạc đàn, đang bị gần hai mươi con sói xám bao vây.
Tuy là con trâu rít gào từng tiếng, ý đồ dọa lui kẻ địch, trên thực tế nó bị ép từng bước một lui về phía sau.
Không biết từ khi nào, mùi máu tươi lan tràn ở trong nước suối.
Đám sói xám đang định tổ chức đợt tấn công, ai biết nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một đàn cá ăn thịt người hung ác lao về phía con trâu!
Hàm răng cá ăn thịt người là hình tam giác, lực cắn cực kỳ kinh người, có thể xé con mồi thành mảnh nhỏ đơn giản. Trong chốc lát, trâu đã bị ăn sạch, chỉ để lại một đống xương trắng.
Đám sói xám từng bước lui lại, cuối cùng quyết định bỏ đi, tìm kiếm con mồi khác.
Đám sói xám xem như là một trong tầng chót của chuỗi thực vật, thế nhưng gặp gỡ cá ăn thịt người càng khó dây dưa, chúng sáng suốt lựa chọn thối lui.
“Không ngờ rừng rậm nguyên thủy lệ còn có cá ăn thịt người.” Chung Duệ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Đồ chơi này xuất kích thành từng đàn, còn hung ác ngang bằng cá chình phóng điện!
Anh lúc này quay đầu hỏi đồng đội nhỏ, “Cá chình phóng điện từ bỏ, chuyển sang bắt cá ăn thịt người thế nào?”
Mặt Tô Hàn không chút thay đổi, trầm giọng hỏi, “Anh biết rõ làm sao bắt cá ăn thịt người à?”
Cô chẳng bao giờ nghĩ tới có một ngày mình tàn bạo đến mức nuôi cá ăn thịt người làm vật nuôi giữ nhà, vì vậy hoàn toàn chưa từng tìm hiểu tin tức có liên quan.
Chung Duệ bắt đầu đào kho hàng tùy thân, hùng hồn nói, “Tôi có lưới đánh cá.”
Tô Hàn nhủ thầm, thiếu chút nữa cô quên mất, người này có công cụ ăn gian. Suy nghĩ một chút, cô trịnh trọng gật đầu đồng ý, “Vậy là nó, có điều trước tiên cần dẫn nước.”
“Đào mương, dẫn nước suối đi qua.” Chung Duệ đề nghị.
Vì vậy lần thứ hai hai người bận lu bù.
Tô Hàn lần đầu tiên cảm thấy, chơi riêng lẻ là thói quen không tốt. Thời điểm cần sức người, thậm chí chẳng bắt được nô lệ!
Điểm đáng ăn mừng duy nhất chính là, doanh địa nơi đóng quân cách dòng suối nhỏ không xa. Mất chưa đến hai giờ, kênh rạch thuận lợi hoàn công.
Ngay sau đó, lại có bài toán khó mới, “Sau khi bắt về, cá ăn thịt người chạy mất thì sao?”
Chung Duệ như làm trò ảo thuật lấy ra lưới bảo vệ từ trong kho hàng tùy thân, lắp giữa kênh rạch và sông đào. Cứ như vậy, nước sông có thể tự do lưu động, bầy cá lại không bơi ra ngoài.
Tô Hàn khiếp sợ, “Sao cái gì anh cũng có thế?”
Chung Duệ cười rụt rè, trong lòng đang nghĩ, không có chút bản lĩnh đặc biệt, làm sao trở thành đồng đội của em?
Nước suối theo kênh rạch rót vào sông đào, rất nhanh khiến con sông đào đầy nước.
Sau đó hai người lần thứ hai đi tới suối nước, một người vung lưới bắt cá, một người dùng thùng gỗ đựng, thoả thích vớt cá ăn thịt người.
Lúc thùng gỗ sắp đựng đầy, âm thanh máy móc của hệ thống nêu lên, “Ngày thứ của trò chơi.”
Vừa dứt lời, mưa phùn lất phất rơi xuống.
Cùng lúc đó, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên bên tai Tô Hàn, “Giá trị kinh nghiệm /, chúc mừng người chơi cấp bậc +, hạn mức cao nhất của độ chắc bụng +, hạn mức cao nhất của độ sạch sẽ +, hạn mức cao nhất của giá trị thể lực +.”
Giao diện trong suốt viết thông số như sau —
Họ tên: Tô Hàn (chứng thực tên thật)
Cấp bậc: (giá trị kinh nghiệm /)
Nghề nghiệp : Chuyên gia dinh dưỡng (tất cả thiên phú cao cấp, không thể lại tăng cấp)
Nghề nghiệp : Thợ làm xà phòng (tất cả thiên phú cao cấp, không thể lại tăng cấp)
Độ chắc bụng: /
Độ sạch sẽ: /
Giá trị thể lực: /
Hạt mưa tí tách đập trên mặt đất, âm thanh thanh thúy dễ nghe, phảng phất chơi bản nhạc.
“Đi thôi, quay về doanh địa tránh mưa.” Chung Duệ chủ động nhấc thùng gỗ, đội mưa quay về.
Tô Hàn nhanh chóng đuổi theo.
Trở lại doanh địa, Chung Duệ đổ hết cá ăn thịt người bắt được vào sông.
Rất nhanh, cá ăn thịt người tản ra xung quanh, thích ứng hài lòng.
Tô Hàn lấy ra tấm ván gỗ, đi tới bên kia bờ sông, trốn vào lều vải, sau đó chậm rãi thở ra một hơi.
Chung Duệ chui vào sau một bước, giọng nói rất vui mừng, “Doanh địa cuối cùng trở nên tượng mô tượng dạng, không uổng công chúng ta mất nhiều tâm lực như vậy.”
“Ai nói không phải chứ?” Tô Hàn rất cảm thán.
Đào sông đào mấy ngày, hằng ngày mỗi người tiêu hao hết gần độ sạch sẽ! Mặc dù cô có nghề nghiệp “thợ làm xà phòng”, nhưng tiêu xài vẫn nhiều hơn nhập vào. Nếu không phải trong phó bản trước đây cô tích trữ không ít của cải, kế hoạch kiến tạo pháo đài đã sớm chết non.
Mặc dù vật tư phong phú, song hằng ngày nhìn hàng tồn kho nhanh chóng tiêu hao, cô sẽ có cảm giác sợ hết hồn hết vía. Giống như mỗi khi tiêu hao hết một bộ phận vật tư, cô càng cách tử vong gần hơn một bước…
Trong lúc lơ đãng, Tô Hàn nghĩ tới cơn khủng hoảng trơ mắt vật tư giảm bớt.
Nhắm mắt lại hít sâu, nỗ lực bình ổn tâm tình. Lúc mở mắt, tâm trạng của cô đã khôi phục bình thường.
Chung Duệ ở bên cạnh tính toán, “Lúc rảnh rỗi đi bắt ít cá ăn thịt người trở về. Có chúng giữ nhà, doanh địa đặc biệt an toàn.”
“Làm tổ mãi trong lều không phải ý hay, tốt nhất xây cái nhà gỗ. Nếu có rừng trúc, có thể làm nhà trúc thì càng tốt hơn.”
“Những thứ khác… đợi sau khi dựng xong nhà trúc thì tính tiếp.”
Đối với suy nghĩ này, Tô Hàn có vài quan điểm bất đồng. Cô cảm thấy nên suy nghĩ vì tồn kho, hai người hẳn là an phận vài ngày. Bằng không tích trữ nhiều vật dụng hàng ngày hơn nữa, cũng không chịu nổi tiêu hao.
Chỉ là càng mưa càng lớn, không hề có biểu hiện tạm dừng. Bây giờ thảo luận những thứ này, hoàn toàn không có ý nghĩa.
Vì vậy cô lẳng lặng ngồi ở một bên, kiên trì đợi trời tạnh.
Phòng làm việc nào đó của tập đoàn Cẩm Giang, trên bức tường hai bên mỗi bên treo một cái màn hình.
Màn hình bên trái không ngừng đổi mới từng hàng nội dung, “Người chơi số bị loại.”
“Người chơi số bị loại.”
“Người chơi số bị loại.”
“Người chơi số bị loại.”
Màn hình bên phải chỉ có một chữ số, ” .” đây là số người chơi may mắn còn tồn tại.
Trong chốc lát, chữ số nhảy lên biến thành ” ″.
Tiếp theo liên tục nhảy lên biến thành ” ″.
Người thiết kế Lý Nhạc trận chiến cuối cùng cười tự đắc. Ngày thứ đào thải hết phần người chơi, ngày thứ đào thải hết mọi người, cái này nhất trí với kế hoạch của anh.
Đúng lúc này, một người ngẩng đầu, biểu cảm bất đắc dĩ, giọng nói hiếm khi trầm trọng, “Quản lí, tôi nghĩ chúng ta khả năng gặp phiền toái.”
Mí mắt Lý Nhạc giật giật, không hiểu sao có dự cảm chẳng lành. Anh hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình tĩnh lại, “Nói.”
“Một cái server, hai người chơi một nam một nữ tổ đội, bọn họ không tránh né xung quanh mà lựa chọn nơi tiến hành đóng quân. Hiện nay, bọn họ đã hoàn thành sông đào bảo vệ thành trì, cũng lấp đầy nước suối và cá ăn thịt người.” Càng nói giọng người nọ càng tỏ vẻ bất lực, “Tính toán tỷ lệ thiên phú và vật phẩm tồn kho cũng biết, nếu như bọn họ vẫn trốn trong doanh địa,… ít nhất … Có thể sống qua ba mươi ngày…”
“Bắt đầu ngày thứ , gia tăng độ khó phó bản!” Lý Nhạc trả lời không chút do dự.
Tất cả cấp dưới lập tức nhận lệnh, gõ bàn phím vang trời.
Người nọ lắm miệng hỏi một câu, “Hai người bọn họ cảm tình tốt, chưa từng trở mặt, nếu như cuối cùng không phân được thắng bại thì làm sao bây giờ?”
Lý Nhạc nhìn lướt qua, lạnh lùng nói, “Công tác không đủ nhiều hả?” cho nên cậu mới có thời gian rảnh rỗi nghĩ đông nghĩ tây.
Người nọ rụt đầu một cái, lập tức dời ánh mắt quay lại màn hình máy tính, không dám nói nhiều nữa.
Thật lòng không biết trong lòng Lý Nhạc lúc này chứa chan nước mắt, mụ đản! Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai…