Trò Chơi Sinh Tồn Trong Truyện Ngược - Điêu Bảo Bảo

chương 43: đếm ngược

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Lune

Lục Diên không biết tại sao Dụ Trạch Xuyên lại tìm được đến đây, nhưng không thể phủ nhận rằng trong lòng anh bỗng có cảm giác hoảng loạn như bị bắt quả tang đi ngoại tình, đầu lưỡi ngắc ngứ mãi mới nói nên lời: "Sao anh lại ở đây?"

Dụ Trạch Xuyên nhìn thẳng vào Lục Diên, đôi mắt kia ẩn chứa sự nghi ngờ và tìm tòi như muốn nhìn thấu tâm can anh: "Vậy sao em lại ở đây?"

Lục Diên không biết giải thích thế nào, đành phải đổi câu hỏi để chuyển hướng chú ý: "Anh đến đây bao lâu rồi?"

Dụ Trạch Xuyên liếc nhìn đồng hồ: "Hai phút."

Chính xác thì là một phút mười sáu giây.

Lục Diên thoáng thở phào nhẹ nhõm, mới hai phút, vậy thì vẫn tốt, chắc Dụ Trạch Xuyên chưa kịp thấy gì: "Em đến đây gặp một người bạn... Em biết anh muốn hỏi là ai, về nhà rồi nói, về nhà rồi em sẽ nói cho anh biết nhé."

Nếu không hai gã đàn ông đánh nhau trên đường thì mất mặt quá.

Dụ Trạch Xuyên khẽ nhướng mày: "Được."

Thái độ hờ hững của hắn khiến Lục Diên yên tâm hơn một tí, quả nhiên Dụ Trạch Xuyên vẫn chưa biết gì, nếu đối phương mà biết người anh lên gặp là Tưởng Bác Vân thì sao bình tĩnh như vậy được.

Lục Diên: "Em đi bắt xe."

Dụ Trạch Xuyên lại nói: "Không cần, anh lái xe đến."

Lúc này Lục Diên mới phát hiện có một chiếc Bentley đen tuyền đậu bên lề đường, trên xe phủ một lớp bụi mỏng, chẳng biết đã để trong gara bao lâu rồi, anh mới hỏi: "Em tưởng anh nói không thích lái xe mà?"

Dụ Trạch Xuyên mở cửa xe ngồi vào ghế lái, vì trong lòng vẫn còn bận tâm đến chuyện Lục Diên vô cớ đến khách sạn nên giọng lạnh lẽo vô cùng: "Chỉ là không thích lái thôi chứ đâu phải không biết lái. Chẳng lẽ anh phải ôm một con mèo đi khắp nơi tìm em à?"

"Mèo?"

Tầm mắt Lục Diên quét qua ghế sau, thấy đằng sau để một lồng vận chuyển thú cưng màu xanh trắng, bên trong là con mèo hoang nhặt được trong bụi cỏ hôm trước.

Dụ Trạch Xuyên hơi nhíu mày: "Em đi mãi không về, gọi điện thoại cũng không nghe nên anh đành phải đến bệnh viện thú y tìm em, đến đó thì bác sĩ bảo em tạm thời đi có việc nên gửi con mèo ở chỗ họ."

Lục Diên sợ bị lộ tẩy nên lúc gặp Tưởng Bác Vân đã tạm thời tắt thông báo gọi đến từ số điện thoại của Dụ Trạch Xuyên. Anh ngồi vào ghế phụ, thắc mắc hỏi: "Thế sao anh tìm được đến đây?"

Dụ Trạch Xuyên: "..."

Dụ Trạch Xuyên chỉ tập trung lái xe, không nói gì.

Không biết nghĩ tới điều gì mà Lục Diên chậm rãi cúi đầu lấy điện thoại ra xem, thấy lượng pin tiêu hao nhanh khác thường mới khó tin hỏi: "Đừng bảo là anh cài định vị vào điện thoại của em nhé!?"

Lục Diên đã lừa hắn quá nhiều lần, hễ biến mất khỏi tầm mắt là sẽ khiến người ta lo lắng bồn chồn, nhất là trong tình huống không liên lạc được.

Dụ Trạch Xuyên đã lén cài chức năng định vị cho điện thoại của anh từ mấy hôm trước, không ngờ hôm nay lại phát huy tác dụng. Dụ Trạch Xuyên nhìn con đường ngoằn ngoèo phía trước, đầu ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng, giọng đầy bình tĩnh:

"Lục Diên, lần sau đừng rời khỏi tầm mắt anh."

"Dù có đi thì cũng phải giữ liên lạc."

Lục Diên cất điện thoại đi, chỉ trong thoáng chốc đã bình tĩnh trở lại, dẫu sao trước đó anh đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, giờ lắp mỗi cái định vị cũng chẳng là gì: "Anh chỉ muốn nói vậy với em thôi à?"

Dụ Trạch Xuyên nhìn chằm chằm vào tình hình giao thông phía trước, ánh đèn đường rọi lên khuôn mặt hắn, vẻ mặt âm u khó đoán: "Không thì sao, em muốn nghe anh xin lỗi à?"

Lục Diên hỏi lại: "Thế anh có làm không?"

Dụ Trạch Xuyên cười khẩy thốt ra hai chữ: "Không."

Dụ Trạch Xuyên từng nói từ lúc Lục Diên mới chuyển tới rồi, thứ hắn nhìn trúng chỉ có thể là của hắn, bất cứ ai cũng không được đụng vào, ai đụng vào thì kẻ đó phải chết.

Hắn phải biết người đó làm những gì, nhất định phải biết người đó đi những đâu, và càng phải biết người đó quen những ai——

Đây là một tình yêu hoặc là sống hoặc là chết, không dung thứ bất kỳ sự phản bội nào, ngột ngạt và bệnh hoạn.

Dụ Trạch Xuyên hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng hành vi này khiến người ta sợ hãi, thế nhưng hắn lại cần phương thức này hơn bất cứ ai để có được cảm giác an toàn.

Bởi vì hắn không bình thường.Nửa đoạn đường sau im lặng đến lạ, người đàn ông bên cạnh không nói thêm câu nào nữa. Dụ Trạch Xuyên thoạt nhìn bình tĩnh nhưng trong lòng càng lúc càng nặng nề, giữa bầu không khí ngột ngạt đến mức làm người ta ngạt thở này, hắn siết chặt vô lăng, trong lòng dấy lên sự u ám vô bờ.

Lục Diên đang nghĩ gì?

Có lẽ là em ấy đang sợ hãi, cũng có lẽ là đang hối hận, hối hận lúc trước mắt bị mù nên mới hẹn hò với người như mình, dù sao thì Lục Diên cũng là người bình thường.

Vậy còn mình thì sao? Mình sai rồi à?

Ý nghĩ này bỗng khiến Dụ Trạch Xuyên cảm thấy bi ai, bởi vì đối phương không thể kéo hắn lên bờ, mà hắn cũng không đủ sức để lôi đối phương xuống nước. Tâm trạng trong chốc lát trở nên tồi tệ đến cực điểm.

Vì Dụ Trạch Xuyên không thích mèo nên sau khi về tới căn hộ, con mèo trong lồng vận chuyển được đưa đến nhà Lục Diên. Con mèo này khi mới đem về hai ngày trước còn ủ rũ, nhưng hôm nay lại như hồi quang phản chiếu, cố gắng bò dậy ăn được một chút.

Dụ Trạch Xuyên đứng ở cửa thấy Lục Diên quay lưng về phía mình, ngồi xổm xuống cho mèo ăn, nhìn dáng vẻ kiên nhẫn và tỉ mỉ, hắn lại càng cảm thấy mình và Lục Diên không thuộc cùng một thế giới, cuối cùng không nhịn được mà cất giọng trầm thấp: "Lục Diên ——"

Lục Diên vô thức quay đầu lại, lại nghe Dụ Trạch Xuyên nghiêm túc hỏi: "Em muốn nghe anh xin lỗi à?"

Lục Diên thoáng chốc tưởng mình nghe nhầm: "Gì cơ?"

Dụ Trạch Xuyên bước đến trước mặt Lục Diên, từ từ cúi người ngồi xuống. Cái lạnh của đêm khuya bao trùm quanh người hắn tựa như một cơn mưa ẩm ướt vừa trút xuống. Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm Lục Diên, chậm rãi hỏi từng chữ: "Em muốn nghe anh xin lỗi à?"

Nếu Lục Diên muốn nghe thì hắn sẽ xin lỗi.

Cả đời này Dụ Trạch Xuyên chưa từng cúi đầu trước ai, không ngờ cuối cùng vẫn phải cúi một lần.

"Anh xin lỗi rồi là em không được giận nữa đâu."

Đây là cách thể hiện thành ý nhất mà hắn có thể nghĩ ra được, dù giọng điệu vẫn khá gượng gạo cứng nhắc.

Kỳ thực Lục Diên không giận Dụ Trạch Xuyên, anh không nói gì là vì suốt đường đều đang nghĩ xem về nhà phải giải thích chuyện mình ở khách sạn thế nào, nhưng không ngờ lại khiến Dụ Trạch Xuyên hiểu lầm.

Lục Diên hoàn hồn, anh đặt túi thức ăn cho mèo xuống đất, sau đó vươn tay kéo Dụ Trạch Xuyên vào lòng mình ngồi, trong mắt người nọ thoáng hiện lên vẻ sững sờ song cũng không hề giãy giụa.

Lục Diên cười hỏi: "Trông em giống như đang giận lắm à?"

Làm sao Dụ Trạch Xuyên biết được, dù gì hắn cũng chưa thấy Lục Diên nổi giận bao giờ: "Anh cài định vị vào điện thoại của em, em không giận à?"

Lục Diên nghĩ bụng có gì đâu, anh còn cài thiết bị nghe lén cho Dụ Trạch Xuyên cơ mà, coi như huề nhau đi, nhưng dĩ nhiên là không thể nói vậy được: "Tất nhiên là em có giận."

Dụ Trạch Xuyên ngồi trong lòng Lục Diên, nghe vậy thì lồng ngực bỗng thắt lại, có điều chưa kịp mở miệng thì bên tai đã nhận được một nụ hôn ướt át nóng bỏng, ngứa đến mức làm hắn bất giác nhắm mắt lại.

"Nhưng em cũng có lỗi."

Lục Diên nói câu này là thật lòng thật dạ: "Là do em không cho anh đủ cảm giác an toàn."

Trong mối tình này, tuy anh đã cố gắng hết sức để đối tốt hơn với Dụ Trạch Xuyên nhưng những lời nói dối và giấu giếm bị buộc phải nói ra vẫn gây ra tổn thương chẳng thể cứu vãn cho đối phương. Dụ Trạch Xuyên vốn đã bất an lo lắng, sao có thể chịu thêm kích thích như vậy?

Yêu đương vốn dĩ là chuyện rất đẹp đẽ, nhưng những gì Lục Diên cho hắn nếm trải lại toàn là trái đắng.

Dụ Trạch Xuyên không ngờ anh lại trả lời như vậy, trái tim hắn thoáng rung động, nhưng chưa kịp vui mừng thì giây tiếp theo những nụ hôn dày đặc của Lục Diên đã rơi xuống má hắn, rồi dần dần dời xuống, môi kề môi, lưỡi chạm lưỡi, anh lùi em tiến, không ai chịu nhường ai.

"Ưm..."

Dụ Trạch Xuyên rên khẽ một tiếng.

Nhiệt độ trong phòng tăng lên nhanh chóng, khiến việc hít thở cũng trở nên khó khăn, nếu không thì sao lại cảm thấy thiếu oxy, tim đập loạn xạ như vậy chứ.

Lục Diên kéo Dụ Trạch Xuyên đứng dậy, dắt hắn loạng choạng bước vào phòng tắm, cửa kính đóng lại, tiếng thở dốc dần mơ hồ không rõ, bên trong truyền ra những lời thầm thì đứt quãng.

"Đúng... đúng rồi... em vẫn chưa nói hôm nay đến khách sạn gặp ai..."

"À, Tưởng Bác Vân."

"Rầm——!!!"

Sau ba giây im lặng, phòng tắm bỗng bùng nổ những âm thanh kinh thiên động địa, tiếng vòi hoa sen đập mạnh xuống sàn, tiếng chai sữa tắm rơi vỡ một đống, tiếng nước chảy tứ tung, còn cả...

Tiếng Lục Diên cầu xin tha thứ đầy đau đớn nữa.

Sự thực chứng minh rằng, hai gã đàn ông đánh nhau trong phòng tắm cũng khá mất mặt.

"Đau đau đau, anh buông tay ra trước đã! Buông ra đi! Nghe em giải thích đã!"

Dụ Trạch Xuyên khóa tay Lục Diên ra sau, đè chặt anh vào tường gạch men, tâm trạng tốt đẹp vừa rồi tan biến sạch sẽ, chỉ còn lại sắc mặt âm trầm đáng sợ, hắn nghiến răng ken két hỏi: "Em vừa nói gì? Nói lại lần nữa xem!!?"

Lục Diên tủi thân quay đầu lại: "Vậy anh thả em ra trước đi đã."

Dụ Trạch Xuyên nheo mắt lại: "Rốt cuộc em có nói không hả?"

Lục Diên: "Em nói! Em nói!"

Thế là Lục Diên kể lại toàn bộ ngọn ngành, chỉ là cốt truyện hơi sửa đổi một tẹo, lược bỏ một vài chi tiết then chốt:

"Mấy hôm trước Tưởng Bác Vân đột nhiên dùng số lạ liên lạc với em, nói muốn cất tạm usb ở chỗ em, thứ đó rất quan trọng với anh nên em định lừa lấy, không ngờ địa chỉ hẹn gặp lại là ở khách sạn..."

Lục Diên nói một câu, sát khí trong mắt Dụ Trạch Xuyên lại tăng thêm một chút, đến cuối cùng, sắc mặt hắn đã không thể dùng khó coi để hình dung nữa rồi.

Lục Diên nhận thấy đối phương đã nới lỏng tay bèn xoa cổ tay mình rồi xoay người nhìn Dụ Trạch Xuyên, vội vàng giành thế thượng phong về mặt đạo đức trước khi đối phương nổi giận: "Những gì em làm đều là vì anh cả, thế mà anh còn hung dữ với em."

Anh có vẻ rất ấm ức.

"Thôi bỏ đi, em biết ngay anh không tin em mà."

Anh giống như bắt đầu cam chịu.

"Anh và Tưởng Bác Vân đều giống nhau, lừa được em rồi thì không thèm trân trọng nữa."

Anh bắt đầu trả đũa.

Nhưng Dụ Trạch Xuyên lúc này không có tâm trạng để ý mấy chuyện lặt vặt kia, hắn nghiến răng, ánh mắt âm u thâm trầm như điềm báo mưa to gió lớn sắp ập đến: "Tưởng Bác Vân có làm gì em không?"

Sờ tay ôm eo có tính không?

Lục Diên kiên quyết lắc đầu, giọng điệu hơi tiếc nuối: "Không, may mà lúc đó Lâm Annie đến kịp, em nhân lúc lộn xộn chạy ra ngoài, chỉ là không lấy được usb giúp anh thôi."

Nghe vậy, ánh mắt muốn giết người của Dụ Trạch Xuyên cuối cùng cũng giảm bớt, nhưng cũng chỉ một chút thôi. Hắn giấu cơn giận ngập trời trong lòng dưới vẻ ngoài bình tĩnh, lúc ngước mắt nhìn Lục Diên lại thấy đối phương vẫn đang tỏ ra ấm ức.

Sau một khoảng im lặng dài, Dụ Trạch Xuyên bỗng chậm rãi lại gần nâng mặt Lục Diên lên, hắn không biết nên dùng cử chỉ gì để bù đắp cho sự mất kiểm soát vừa rồi của mình nên chỉ đành vụng về hôn đối phương.

Một cái, rồi lại một cái, từ từ mạnh dần lên, thậm chí còn thấy có mùi tanh của máu.

"Anh không cần usb, em cũng không được gặp Tưởng Bác Vân nữa."

Lục Diên thuận thế ôm lấy eo hắn, cúi đầu hôn lại, âm thanh mơ hồ chìm giữa bờ môi quấn quýt của hai người họ, anh trêu chọc: "Anh hay ghen thế này, lỡ có ngày nào đó em nhân lúc anh không có ở đây, lén ra ngoài ăn vụng thì sao?"

Dụ Trạch Xuyên muốn bù đắp cho Lục Diên nên dù người kia có chơi trò gì thì hắn cũng chịu được, nhưng vừa nghe vậy, hắn lập tức ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, mắt đỏ hoe: "Trừ phi anh chết!"

Lục Diên chỉ cười: "Vậy trước khi chết anh nhớ lập di chúc, để lại một nửa tài sản cho em nhé."

Nghe vậy, Dụ Trạch Xuyên mím môi, nghẹn hồi lâu mới nhả ra được một câu: "Anh tổng cộng chỉ có chín cái thẻ."

Lục Diên chờ đoạn sau: "Rồi sao?"

Dụ Trạch Xuyên nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, rầu rĩ lên tiếng: "Tám cái đều đưa cho em rồi."

Lúc này Lục Diên mới nhớ ra hình như lần trước Dụ Trạch Xuyên đã đưa hết thẻ trong ví cho mình, chỉ giữ lại một cái thẻ để chi tiêu hằng ngày. Anh chợt nghĩ bụng, đây là tên ngốc chui từ đâu ra thế. Anh vuốt ve vòng eo mềm dẻo của đối phương, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng: "Anh không sợ sau khi chết rồi, em cầm tiền của anh đi ăn chơi trác táng à?"

Anh chờ Dụ Trạch Xuyên tức giận bất bình hoặc hung tợn đe dọa mình, dù sao sống với nhau một thời gian, anh cũng coi như hiểu được tính cách đối phương rồi.

Nhưng Lục Diên chỉ cảm thấy một đôi tay vòng qua cổ mình, người kia ôm anh rất chặt, như thể toàn tâm toàn ý ỷ lại và tin tưởng anh, giọng nói khàn khàn: "Em sẽ không đâu."

Dụ Trạch Xuyên nhắm mắt tựa vào vai Lục Diên: "Lục Diên, anh tin em."

Hay là nói, anh chỉ còn mình em thôi.

Trên giường là lúc Dụ Trạch Xuyên yếu đuối nhất, điều đó có nghĩa là tất cả những điểm yếu của hắn đều bị phơi bày trần trụi, đến mức đơn thuần như một đứa trẻ, người khác nói gì hắn cũng tin.

Lục Diên ngẩn ngơ, thầm nghĩ một kẻ lừa đảo như mình cũng có ngày được người khác tin tưởng sao?

Anh im lặng ôm chặt Dụ Trạch Xuyên, mở vòi hoa sen xối nước nóng róc rách, cẩn thận rửa sạch cơ thể giúp đối phương, giọng nói lẫn trong tiếng nước chảy làm người ta không nghe rõ: "Dụ Trạch Xuyên, vậy anh hãy cố gắng sống lâu một chút được không?"

Dụ Trạch Xuyên nhắm mắt lại, lông mi run rẩy giây lát, tựa như nghe thấy, lại tựa như không nghe thấy.

Tối đến, Lục Diên đổ chút thịt nghiền vào bát thức ăn mèo, con mèo hoang này là giống tuxedo, nếu nuôi béo lên chắc sẽ đáng yêu lắm, tiếc là giờ nó gầy đến mức gần như trơ xương, trông rất uể oải mệt mỏi.

Nhưng thỉnh thoảng nó vẫn sẽ cố gắng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay của Lục Diên, vừa ngoan ngoãn lại vừa yếu ớt.

Lúc đó Dụ Trạch Xuyên đang ngồi trước máy tính làm việc, tiếng gõ bàn phím nhẹ nhàng vang lên, ánh sáng màn hình chiếu sáng đôi mắt u ám của hắn tựa như sự yên bình cuối cùng trước cơn bão.

Cùng với một bản báo cáo phân tích rủi ro đất đai được gửi đi, chỉ chốc nữa thôi là Tưởng Bác Vân sẽ nếm trải cảm giác thân bại danh liệt là thế nào. Sức mạnh internet hùng hậu có thể khiến bản báo cáo này lên hotsearch chỉ trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, sau đó Tập đoàn Ngân Xuyên cũng sẽ đối mặt với áp lực dư luận chưa từng có.

Nhưng Dụ Trạch Xuyên vẫn cảm thấy chưa đủ.

Hắn muốn Tưởng Bác Vân phải trả giá bằng cái chết.

"Anh nói con mèo này đặt tên gì thì hay nhỉ?"

Lục Diên đột ngột lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Dụ Trạch Xuyên, hắn nhìn theo tiếng thì thấy Lục Diên đang chải lông cho con mèo kia, hắn im lặng giây lát rồi nói: "Lục Diên, bác sĩ bảo nó không sống được bao lâu nữa đâu."

Hôm nay khi Dụ Trạch Xuyên đến bệnh viện đón mèo tiện thể lấy luôn kết quả kiểm tra sức khỏe: "Bác sĩ nói trước đây nó có thể đã gặp tai nạn giao thông, không chỉ bị gãy chân phải mà các cơ quan nội tạng còn bị tổn thương ở các mức độ khác nhau, hơn nữa còn bị suy thận nghiêm trọng, ngày mai còn phải đưa đi tiêm nữa."

Thực ra nói tới nói lui, Dụ Trạch Xuyên chỉ muốn nói một câu:

"Việc nó có thể sống qua tuần này hay không còn là vấn đề nên không cần thiết phải đặt tên."

Tên gọi chỉ là một cách xưng hô, nhưng có tên cũng đồng nghĩa với "ký ức", mà "ký ức" lại đại diện cho sự khó quên. Đừng dành quá nhiều tình cảm cho một con mèo sắp chết, nếu không đến lúc đó người đau khổ sẽ chỉ là chính mình thôi.

"Suy thận?"

Nghe vậy, Lục Diên sững người, rồi nhanh chóng hoàn hồn lại luôn. Anh vuốt ve đám lông màu đen trên đầu con mèo, hơi buồn nhưng cũng không buồn lắm, dù sao cũng mới nuôi chưa được bao lâu. Anh suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Vậy gọi nó là Trường Mệnh nhé?"

Dụ Trạch Xuyên mỉa mai: "Tục."

Lục Diên: "Bách Tuế?"

Dụ Trạch Xuyên: "Càng tục."

Lục Diên: "Kệ, cứ gọi nó là Bách Tuế."

Lục Diên bế Bách Tuế vào ổ mèo mới mua, phủi lông trên người rồi mới bước đến bên bàn làm việc bế "mèo bự" Dụ Trạch Xuyên lên, sau đó xoay người đi về phía phòng ngủ: "Anh vừa bận gì đó, ngủ cũng không ngủ."

Dụ Trạch Xuyên: "Không có gì, gửi cho bạn một món quà thôi."

Lục Diên khẽ ném hắn lên giường, có vẻ như đang ghen nên liên tục ném ra một loạt câu hỏi khiến người ta không biết trả lời thế nào: "Bạn nào, nam hay nữ? Già hay trẻ?"

Dụ Trạch Xuyên vươn tay ôm cổ anh, lời nói mơ hồ không rõ: "Không có gì, một người bạn sắp chết thôi."

Nói xong, hắn nghiêng đầu hôn lên cổ Lục Diên, để lại từng vết một như thể đang đánh dấu vật sở hữu của mình.

Nào hay ở một nơi khác, sau khi biết được dự án bất động sản của mình có vấn đề, Tưởng Bác Vân tức giận đến phát điên, đập phá lung tung khiến đồ đạc vương vãi khắp nơi.

Gã kiệt sức ngã ngồi xuống ghế, nghiến răng ken két rồi âm trầm thốt ra mấy chữ ——

"Điều tra cho tôI!!!"

Chiếc đồng hồ treo tường lặng lẽ chạy, báo hiệu sự khởi đầu của một ngày mới, đồng thời cũng bắt đầu đếm ngược thời gian hoàn thành nhiệm vụ.

Truyện Chữ Hay