Trò Chơi Sinh Tồn Trong Truyện Ngược - Điêu Bảo Bảo

chương 40: bị lừa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Lune

Cửa phòng mở ra, chỉ thấy bên ngoài có một chàng trai nhã nhặn đang đứng, y đeo một cặp kính không gọng mỏng trên sống mũi, hiển nhiên là Tiết Tấn.

Biểu cảm của Lục Diên khá là ẩn ý: "Thì ra là cậu?"

Tiết Tấn đứng ngoài hành lang, thấy người mở cửa là Lục Diên, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, giọng điệu khó nén nổi sự ngỡ ngàng: "Lục Diên? Thế mà cậu vẫn sống?"

Lục Diên khoanh tay dựa vào khung cửa, hỏi với vẻ hào hứng: "Xin hỏi sếp Tiết, tôi chết khi nào vậy?"

"Oa! Không ngờ anh vẫn còn sống này, tuyệt!"

Một giọng nữ ngọt ngào không đúng lúc vang lên, thu hút ánh mắt của Lục Diên nhìn qua. Anh thấy đằng sau Tiết Tấn bỗng thò ra một đôi tai thỏ, một cô gái đeo băng đô con thỏ nhảy ra, dè dặt đưa tay chào Lục Diên: "Hây, anh còn nhớ em không?"

Lục Diên sững sờ, hóa ra là cô gái gặp ở công viên giải trí hôm đó.

Thực ra Tiết Tấn và Lâm Annie đã đến ngoài cửa từ nửa tiếng trước rồi, chỉ là vì một lý do nào đó mà chưa gõ cửa thôi.

Lâm Annie đứng ở hành lang, dùng cùi chỏ huých huých Tiết Tấn, vẻ mặt khá sốt ruột: "Anh gõ cửa đi."

Tiết Tấn nghiêng đầu, thoạt nhìn không muốn dính líu vào chuyện này, y cúi đầu lướt điện thoại, đầu ngón tay hững hờ vuốt tới vuốt lui trên màn hình: "Ai muốn vào thì người đó gõ cửa, chính em khăng khăng đòi đến đấy chứ, anh không muốn vào đâu."

Lâm Annie sốt ruột đến độ giậm chân, băng đô tai thỏ trên đầu run một cái, cô hạ giọng: "Lỡ đâu anh Trạch Xuyên giết anh ta rồi thì sao? Lỡ đâu anh Trạch Xuyên làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn được nữa thì sao!? Tiết Tấn, anh đã hứa với em là không làm chuyện phạm pháp rồi cơ mà!"

Tiết Tấn sửa lại: "Anh có làm đâu."

Lâm Annie đạp y một cái, má đỏ bừng vì tức giận: "Anh Trạch Xuyên cũng không được! Anh đúng là chẳng được tích sự gì cả, chuyện lớn như thế mà hôm qua mới nói với em, anh nói sớm thì đâu có xảy ra chuyện hả!? Ghét thật!"

Hôm đó, sau khi từ công viên giải trí về, Lâm Annie vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, gặng hỏi Tiết Tấn mấy ngày mới biết được sự thật: Thì ra anh đẹp trai đã giúp mình ở công viên giải trí kia lại chính là nhân tình của Tưởng Bác Vân - Lục Diên, hơn nữa, chẳng những đối phương giấu giếm thân phận mà còn âm thầm chuyển đến bên cạnh nhà anh Trạch Xuyên rồi nảy sinh tình cảm với anh ấy!??

Lúc ấy Lâm Annie nghe xong mà cả sốc điếng người, giời ạ, cô có viết tiểu thuyết thì cũng chẳng dám viết thế, chuyện máu chó như thế mà lại xảy ra ở ngay bên cạnh mình!?

Sốc xong thì đến lo lắng.

Lâm Annie lớn lên cùng Dụ Trạch Xuyên từ nhỏ nên quá hiểu tính cách của đối phương thế nào, yêu rồi thì muốn người ta sống thật tốt, hận rồi thì chỉ muốn kẻ đó chết quách đi. Cô thử đặt mình vào vị trí đó, phát hiện hy vọng sống sót của Lục Diên quả thực quá mong manh.

Bình thường Lâm Annie thích xem phim kinh dị, đêm qua cô còn tưởng tượng ra một trăm kiểu chết của Lục Diên, chết đuối trong phòng tắm, bị đâm chết bằng dao, bị siết cổ bằng dây thừng, cuối cùng bị phân thây trong chung cư, đến nỗi tự dọa chính mình luôn.

Nhất là mấy ngày nay không thể liên lạc được với Dụ Trạch Xuyên, rất khó làm người ta không nghĩ nhiều.

Lâm Annie sợ Dụ Trạch Xuyên sẽ làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn được nên sáng nay kiểu gì cũng phải đến chung cư xem thử, Tiết Tấn bị cô quấy rầy cũng hết cách, đành phải lái xe đưa cô đến.

Vật họp theo loài, người chơi theo bầy, chơi với người hay ghen thì cũng là người hay ghen, Tiết Tấn luôn cảm thấy Lâm Annie không phải chỉ đơn thuần là lo cho Dụ Trạch Xuyên mà là ham sắc đẹp của tên Lục Diên kia thì có, thành thử y chẳng nhiệt tình với chuyện này mấy, giọng điệu chua lòm: "Cậu ta là nhân tình của Tưởng Bác Vân, chết cũng là đáng chết, em lo lắng như thế làm gì?"

Lâm Annie trợn mắt: "Vậy em còn là vợ chưa cưới của Tưởng Bác Vân đây này, theo cách nói của anh thì em cũng đáng chết phải không?"

Tiết Tấn nghẹn lời: "Em khác cậu ta."

Lâm Annie nói năng chính nghĩa: "Đều là người cả, khác chỗ nào? Dù anh ấy có là người xấu thì các anh cũng không thể giết anh ấy được, anh Trạch Xuyên vất vả lắm mới ra tù, anh nên trông chừng đừng để anh ấy bước vào con đường méo mó chứ không phải tiếp tay làm xằng làm bậy."

Cuối cùng Lâm Annie thúc giục: "Mau gõ cửa đi, chân em đứng tê cả rồi."

Nghe vậy, Tiết Tấn mới đứng thẳng dậy, miễn cưỡng bấm chuông cửa, mấy ngày nay y không liên lạc được với Dụ Trạch Xuyên, không phải là không thấy lo lắng, nếu không hôm nay cũng chẳng đến đây làm gì, chỉ có điều y thực sự không tiện nhúng tay vào chuyện này.

Lỡ đâu Lục Diên thực sự bị giết rồi...

Tiết Tấn đang cân nhắc tình cảnh mở cửa lúc nữa, xét tới việc Lục Diên từng giúp mình ở văn phòng lần trước, y mua cho đối phương một miếng đất rồi chôn cất tử tế cũng không phải là không được, hy vọng Dụ Trạch Xuyên đừng băm thi thể ra nát quá.

Cho nên lúc Lục Diên bước ra mở cửa, Tiết Tấn và Lâm Annie cùng rơi vào trạng thái sốc, hoàn toàn không ngờ tên này vẫn còn sống.

Dụ Trạch Xuyên đang tắm nên không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Hắn thay quần áo xong bước ra, kết quả lại thấy Lục Diên đứng ở cửa trừng mắt với đám Tiết Tấn.

Dụ Trạch Xuyên ngạc nhiên: "Sao hai đứa lại đến đây?"

Tiết Tấn đến thì cũng không lạ, nhưng hắn không ngờ là Lâm Annie cũng theo tới.

Tiết Tấn điều chỉnh xong biểu cảm, thuận thế kéo Lâm Annie vào nhà: "Không có gì, mấy hôm nay anh không nghe điện thoại, em với Annie hơi lo nên đến xem thử."

Lâm Annie gật đầu liên hồi như gà con mổ thóc: "Anh Trạch Xuyên, bọn em chỉ tiện đường ghé qua thôi."Dụ Trạch Xuyên giả vờ như không biết suy nghĩ của họ, tiện tay dùng khăn lau tóc, ngay cả ở trước mặt bạn bè cũng vẫn ít nói: "Đến rồi thì ngồi đi."

Tiết Tấn và Lâm Annie vào nhà ngồi xuống, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Lục Diên và Dụ Trạch Xuyên khá là khó tả, chẳng phải hai người này là kẻ thù không đội trời chung hả, sao nhìn có vẻ... bình thường quá vậy?

Tiết Tấn đoán nhất định Lục Diên đã cho Dụ Trạch Xuyên ăn bùa mê thuốc lú gì rồi, y đảo mắt một vòng, thấy trên bàn trống không mới chậc một tiếng: "Sao nhà anh đến đĩa trái cây cũng không có thế, khách đến để khách đói bụng à?"

Mới sáng ra y đã chạy đến đây nên chưa kịp ăn gì hết, giờ đói đến nỗi da ngực dán vào da lưng rồi, đương nhiên không loại trừ lý do cố tình gây sự.

Dụ Trạch Xuyên kéo ghế ngồi xuống đối diện, hiển nhiên sẽ không chiều theo tính xấu của y, thản nhiên lên tiếng: "Em đến làm khách nhà người khác mà không biết đường xách theo giỏ trái cây à, bị đói cũng đáng đời."

Lại còn đòi đĩa trái cây? Chưa dùng thịt xào ớt xanh để đầu độc đã là mừng lắm rồi.

Tiết Tấn nghẹn hồi lâu không biết nói gì, y nhìn chằm chằm cái bàn trống không, nghĩ thầm mình đến đây làm gì cơ chứ, chẳng những không có gì ăn mà còn bị người ta mỉa mai khiêu khích.

Lâm Annie không tiện nói gì, bởi vì cô cũng đang đói.

Lục Diên chỉ đơn thuần ngồi bên cạnh hóng hớt.

Dụ Trạch Xuyên chau mày, nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi đôi chim cu này chạy đến đây hóng hớt cái gì, hắn đã đau đầu với việc nấu gì cho Lục Diên mỗi ngày lắm rồi, giờ lại thêm hai đôi đũa nữa, nhất là bây giờ ở trong tủ lạnh ngay cả một cọng hành cũng chẳng còn.

Không biết qua bao lâu, tiếng chân ghế ma sát với sàn nhà bỗng vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

"Két ——"

Lục Diên vô thức nhìn sang thì thấy Dụ Trạch Xuyên kéo ghế đứng dậy rồi nói: "Cũng không còn sớm nữa, xuống dưới tìm chỗ nào ăn cơm thôi."

Thực ra Dụ Trạch Xuyên không đói lắm, chỉ là hắn cảm thấy không khí bốn người vây quanh cái bàn thế này hơi lúng túng nên đổi sang nơi khác có lẽ sẽ tốt hơn thôi. Thế là bọn họ cùng nhau xuống dưới tìm một nhà hàng gần đó chuẩn bị giải quyết bữa trưa, không ngờ tình hình lại càng đối chọi gay gắt hơn.

Trong tiếng violin du dương của nhà hàng, tâm trạng của Tiết Tấn cũng chẳng thả lỏng được chút nào, đôi mắt sau cặp kính nhìn Lục Diên chằm chặp, ra vẻ vô tình hỏi: "Chẳng phải ngày trước cậu ở bên Tân Hải à, sao tự dưng lại chuyển đến bên cạnh nhà Trạch Xuyên?"

Lục Diên cười, trông cực kỳ hiền lành: "Tình cờ thôi."

Tiết Tấn hiển nhiên không tin, vừa mở miệng đã mang theo gai nhọn: "Trên đời thực sự có chuyện tình cờ như thế à?"

Lục Diên khẽ nhướng mày: "Đương nhiên là có rồi, không thì sao lần trước cậu lẻn vào văn phòng Tưởng Bác Vân lại bị tôi bắt gặp chứ?"

Tiết Tấn nghẹn lời: "Cậu..."

Dụ Trạch Xuyên vốn đang xem thực đơn, nghe bọn họ đấu võ mồm với nhau, cuối cùng cũng ngẩng đầu, khẽ khép cuốn thực đơn dày cộp lại: "Lẻn vào văn phòng gì cơ?"

Câu này rõ ràng là hỏi Tiết Tấn.

Tiết Tấn hơi nhíu mày: "Không có gì, lần trước em lẻn vào văn phòng của Tưởng Bác Vân định lấy sổ sách, kết quả chạm phải báo động suýt thì bị phát hiện, là..."

Nói đến đây thì khựng lại, sau đó y mới miễn cưỡng nói tiếp: "Là Lục Diên che giấu giúp em."

Câu nói này vô hình chung là gỡ bỏ phần lớn hiềm nghi trên người Lục Diên, thậm chí còn ngầm gia nhập vào phe bọn họ.

Nghe vậy, vẻ mặt lạnh lùng của Dụ Trạch Xuyên thoáng dịu xuống, hắn hiếm khi lên tiếng, giọng trầm thấp nghiêm túc: "Lục Diên không có bất cứ quan hệ gì với Tưởng Bác Vân, Tiết Tấn, sau này em đừng nghi ngờ em ấy nữa."

Nói xong im lặng một giây mới bảo:

"Mọi người đều là người anh tin tưởng."

Những thứ Dụ Trạch Xuyên để tâm trên thế giới này đã không còn nhiều, một bàn là đủ. Ánh đèn vàng ấm áp từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, vì cảnh tượng quá ấm cúng, hắn suýt nữa đã quên mất hận thù trong lòng, nhưng vết sẹo trên mặt không khắc nào không nhắc nhở hắn rằng quá khứ ấy là có thật.

Nghe vậy, Lục Diên lặng lẽ nắm tay Dụ Trạch Xuyên dưới gầm bàn, anh không biết mình muốn làm gì, chỉ là anh cảm thấy dường như Dụ Trạch Xuyên rất cô độc, bất cứ sự náo nhiệt nào cũng chẳng liên quan đến hắn.

Dụ Trạch Xuyên siết lại tay Lục Diên, nhẹ nhàng vuốt ve trong chốc lát.

Lâm Annie gục đầu xuống bàn, chớp mắt nói nhỏ: "Anh Trạch Xuyên, anh yên tâm đi, chẳng qua là sổ sách thôi mà, để lúc nào em tìm cách ăn trộm cho các anh."

Nghe vậy, mí mắt Lục Diên giần giật, cô nhóc ngốc này, usb bị anh lừa lấy mất từ lâu rồi, em định trộm chỗ nào?

May mà Dụ Trạch Xuyên không từ chối thẳng thừng, hắn không muốn liên lụy tới Lâm Annie: "Không cần, chỉ là sổ sách thôi mà, có hay không cũng như nhau."

Lục Diên nghe hiểu ẩn ý của hắn, dù có trộm được sổ sách hay không thì Tưởng Bác Vân cũng phải chết.

Lâm Annie vô thức nói: "Nhưng nếu trộm được sổ sách, chúng ta có thể giao thẳng cho cảnh sát bỏ tù Tưởng Bác Vân mà."

Cô vẫn hy vọng dùng pháp luật để giải quyết vấn đề, như vậy thì tay ai cũng không cần phải dính máu nữa, cuộc đời ai cũng sẽ không bị hủy hoại.

Nghe vậy, Dụ Trạch Xuyên không nói gì, ánh mắt có vẻ hơi ảm đạm, còn Tiết Tấn thì giơ tay xoa đầu Lâm Annie: "Gọi món đi, em vừa kêu đói còn gì?"

Họ ăn ý né tránh chủ đề này, không ai trả lời.

Trong lòng Lục Diên hơi cảm khái, không ngờ người tỉnh táo nhất trong đám này lại là một cô nhóc. Nhưng cũng có khả năng là vì hận thù không ập thẳng lên người Lâm Annie và Lục Diên nên họ mới có thể tỉnh táo làm người ngoài cuộc được.

Lục Diên không khỏi bắt đầu suy nghĩ, ý nghĩa của việc mình liên tục sống lại ba lần rốt cuộc nằm ở đâu, chẳng lẽ để sống sót thôi sao?

Một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên khiến chính anh cũng giật nảy mình——

Có lẽ, anh có thể thử thay đổi vận mệnh của Dụ Trạch Xuyên?

Không chỉ của Dụ Trạch Xuyên mà còn của Tiết Tấn, Lâm Annie, chỉ cần anh làm chút gì đó thì vận mệnh của những người này rất có thể sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Nhưng Lục Diên vẫn chưa nghĩ ra có nên dính líu vào hay không, anh không nhịn được mà quay đầu nhìn Dụ Trạch Xuyên, chỉ thấy góc nghiêng sắc nét của đối phương, cằm đã gầy đến nỗi nhòn nhọn, người như vậy thực sự có thể buông bỏ hận thù sao?

Dụ Trạch Xuyên cảm nhận được ánh mắt của Lục Diên, hắn hơi nhíu mày: "Em nhìn anh làm gì?"

Lục Diên thốt ra hai chữ khô khan: "Em đói."

Dụ Trạch Xuyên: "Đói thì ăn."

Nói xong, hắn rút luôn thực đơn từ tay Tiết Tấn đưa cho Lục Diên, tuy giờ không còn là tổng giám đốc độc đoán năm xưa nữa nhưng vẫn rất có phong thái tiêu tiền như rác: "Muốn ăn gì thì cứ gọi."

Tiết Tấn bất mãn cất tiếng: "Này, em còn chưa gọi được món nào."

Dụ Trạch Xuyên liếc mắt, giọng điệu hờ hững: "Ngoài gọi món thịt xào ớt xanh ra thì em còn gọi được gì nữa? Đây là nhà hàng Pháp, không có món em thích ăn đâu."

Tiết Tấn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thịt xào ớt xanh thì sao, em cứ thích ăn thịt xào ớt xanh đấy."

Mỗi người tự gọi món mình thích, chỉ có Dụ Trạch Xuyên không thích gì nên khoanh đại vài món. Dạ dày của Lục Diên là dạ dày của người Trung Quốc nên anh không thích mấy món Pháp cầu kỳ nhưng chỉ có một tí xíu trước mặt, chỉ có món thịt bò hầm rượu vang là miễn cưỡng hợp mồm, tàm tạm lấp được cái bụng.

Bọn họ ăn uống no đủ xong, cuối cùng cũng chuẩn bị rời khỏi nhà hàng, lúc ra cửa mới phát hiện bên ngoài đã mưa nhỏ từ lúc nào, những đám mây dày đặc trên bầu trời âm u màu xám chì, khí lạnh ập vào mặt như thể từ mùa thu bước vào mùa đông trong chốc lát vậy.

Lâm Annie bị lạnh, hắt xì hơi một cái: "Làm sao bây giờ, trời mưa rồi, bọn mình lại không mang ô."

Người đàn ông luôn mặc âu phục chỉnh tề trông có vẻ cầu kỳ thái quá như Tiết Tấn, lúc then chốt vẫn ra gì lắm, nghe vậy, y dứt khoát cởi áo khoác ngoài ra choàng lên đầu Lâm Annie, sau đó kéo cô vào lòng mình: "Dùng áo khoác che tạm thôi, dù sao xe cũng ở ngay bên kia đường, không xa lắm."

Đôi mắt Lâm Annie lộ ra từ dưới áo khoác đen láy như chuột hamster: "Thế nhóm anh Trạch Xuyên thì sao?"

Tiết Tấn ấn đầu cô về: "Hai người họ là đàn ông đàn ang, không cần em lo."

Y vẫn còn ghim vụ Dụ Trạch Xuyên không cho mình gọi món thịt xào ớt xanh, nói xong thì vẫy tay chào: "Em đưa Annie về trước, hai người chắc không cần em đưa về đâu nhỉ?"

Tuy Dụ Trạch Xuyên đứng dưới mái hiên của nhà hàng nhưng gió lạnh vẫn cuốn theo nước mưa thổi ào ạt vào người hắn, chẳng mấy mà vai đã ướt một mảng lớn: "Không cần."

Hắn ngửa đầu nhìn mái che mưa phía trên, trong mắt lóe lên vẻ mờ mịt khó nhận ra, như thể không hiểu tại sao mình đã đứng dưới mái hiên rồi mà vẫn bị mưa xối ướt, hắn thuận miệng nhắc nhở: "Về nhớ chuyển tiền cơm cho anh, chia đôi."

Tiết Tấn đã đi xa rồi, nghe vậy thì suýt vấp ngã, y quay đầu nhìn Dụ Trạch Xuyên, tức tối nói: "Đồ keo kiệt."

Dụ Trạch Xuyên thản nhiên rời mắt: "Keo kiệt còn hơn sĩ."

Dù sao hắn cũng không thích để Tiết Tấn được lợi.

Thấy nhóm Tiết Tấn đi rồi, Dụ Trạch Xuyên mới nói với Lục Diên: "Về nhà thôi."

Có lẽ vì trời mưa nên tâm trạng của Dụ Trạch Xuyên không tốt lắm, nói xong, hắn xoay người đi về phía chung cư. Đột nhiên có một cái áo khoác mang theo hơi ấm choàng lên đầu hắn, ngăn gió mưa cùng khí lạnh ở bên ngoài.

"..."

Dụ Trạch Xuyên khựng bước, ngước mắt nhìn kẻ đầu têu: "Em làm gì vậy?"

Lục Diên không đáp, chỉ dùng một tay kéo Dụ Trạch Xuyên vào lòng, anh chỉ còn mỗi cái áo thun trắng cộc tay, lúc này đã bị nước mưa xối ướt nhẹp dính sát vào người, anh chỉnh lại cái áo khoác rồi mới giải thích: "Che mưa cho anh."

Anh thì thầm nhắc nhở, giọng điệu đứng đắn vô cùng: "Dụ Trạch Xuyên, anh cũng là người có bạn trai rồi đấy."

Dụ Trạch Xuyên: "..."

Đôi mắt của Lục Diên rất đẹp, đuôi mắt hơi cong lên, lông mi rõ nét từng sợi, khi không cười thì ôn hòa bao dung, lúc cười lên lại đầy vẻ phong lưu đa tình. Đối mặt với một đôi mắt như vậy, trái tim Dụ Trạch Xuyên không kiềm chế được mà run lên trong thoáng chốc, hắn cau mày quay đi, định gạt áo khoác xuống trả cho Lục Diên: "Anh đâu phải đứa trẻ ba tuổi, không cần em che mưa cho."

Nhưng Lục Diên lại ngăn cản động tác của hắn: "Khoác vào, lỡ bị cảm em lại phải chăm anh."

Nói xong, Lục Diên mặc kệ Dụ Trạch Xuyên giãy giụa, cưỡng ép ôm vai hắn đi về nhà, người kia giãy giụa một lúc, thấy không được nên đành thôi.

Dụ Trạch Xuyên hiếm khi ngoan ngoãn như vậy.

Hắn được che kín trong áo khoác, động tĩnh bên ngoài hòa lẫn với tiếng vải cọ xát truyền vào tai như thể được khuếch đại lên vô số lần, nghe không rõ, chỉ có nhiệt độ nóng hừng hực từ cái ôm của Lục Diên là thật, đụng tay là chạm được.

Hắn bỗng tham lam lưu luyến một cái ôm ấm áp như vậy vô cùng, vừa nghĩ tới lúc sau khi mình chết rồi sẽ không còn cơ hội chạm vào được nữa, hắn không khỏi tiếc nuối chần chờ.

Họ cứ thế sóng vai đi đến dưới chung cư, khi đi ngang qua bồn hoa thì đột nhiên nghe thấy một tiếng meo meo yếu ớt, Lục Diên vô thức dừng bước, Dụ Trạch Xuyên cũng dừng bước theo.

Lục Diên tò mò: "Hình như bên trong có một con mèo thì phải?"

Anh nhìn thấy sinh vật đáng thương là không thể lờ đi được, ví dụ như Dụ Trạch Xuyên bên cạnh, lại ví dụ như con mèo lông ngắn màu trắng đang nằm co ro vì lạnh trong bụi cỏ, lòng trắc ẩn dâng trào khiến anh ngồi xổm xuống bên bồn hoa không thể bước đi nổi.

"Dụ Trạch Xuyên, ở đây có một con mèo thật nè."

Liên quan gì đến anh? Dụ Trạch Xuyên lạnh lùng nghĩ thầm. Hắn khác với Lục Diên, hắn không có nhiều lòng trắc ẩn như vậy, hắn miễn cưỡng giữ vẻ kiên nhẫn đứng tại chỗ, nhíu mày nói: "Chắc là mèo hoang."

Hắn cố ý nhấn mạnh từng chữ, nhắc nhở Lục Diên: "Về thôi, không về nhà sớm thì trời sẽ mưa to đấy."

Dụ Trạch Xuyên rất lo Lục Diên sẽ nảy ra ý định ngu ngốc nhận nuôi con mèo này, bởi vì điều đó đồng nghĩ với vô vàn phiền phức, loại người tàn tạ như họ còn không gánh nổi sinh mạng của chính mình thì sao gánh vác được một sinh mạnh còn tan nát hơn nữa?

Nhưng cũng may Lục Diên rất nghe lời hắn, nghe vậy thì thoáng chần chờ, cuối cùng anh vẫn đứng dậy đi qua. Thấy vậy, tâm trạng Dụ Trạch Xuyên đỡ hơn chút, cảm thấy không phí công khi hẹn hò với cậu bạn trai này, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì trên vai đã bị đẩy nhẹ, Lục Diên đẩy hắn vào dưới tòa nhà chung cư trước.

Sau đó Lục Diên lấy cái áo khoác đang choàng trên đầu Dụ Trạch Xuyên xuống: "Sắp mưa to rồi, em sợ con mèo kia chết cóng, để mang về nhà xem thế nào đã."

Nói xong, anh sải bước quay lại bên cạnh bồn hoa, dùng áo khoác bọc con mèo lại, chỉ lộ ra cái đầu trắng nho nhỏ, lông mèo ướt nhẹp, nó gầy đến mức trơ hết xương, nhưng đôi mắt màu hổ phách lại long lanh, đẹp vô cùng.

Sắc mặt Dụ Trạch Xuyên cứng lại: "..."

Hắn nghi ngờ Lục Diên đang cố tình làm trái ý mình, hắn trầm giọng nói: "Anh ghét động vật, nhất là mèo."

Loại động vật yếu ớt chỉ một ngón tay là có thể bóp chết được này thì nuôi làm gì.

Lục Diên cúi đầu nhìn con mèo trong lòng rồi đưa nó đến trước mặt Dụ Trạch Xuyên lắc lắc: "Anh không thấy con mèo này giống anh lắm hả?"

Con mèo xấu xấu gầy gầy này giống mình chỗ nào? Ốm yếu như Lục Diên thì đúng hơn.

Dụ Trạch Xuyên nhanh nhẹn lùi lại một bước, chau mày: "Tóm lại là anh không nuôi đâu."

Lục Diên: "Không sao, em nuôi."

Không thì chữa khỏi xong rồi tìm người nào tốt bụng nuôi cũng được.

Dụ Trạch Xuyên trừng mắt: "Em cũng đừng hòng mang nó vào nhà anh!"

Lục Diên: "Không sao, để nhà em cũng được."

Dụ Trạch Xuyên tức đến nỗi mặt mày xanh mét nhưng lại không nói ra lời để phản bác, hắn dứt khoát xoay người sải bước vào thang máy.

Lục Diên đi sau, thấy thế định đuổi theo, nhưng điện thoại trong túi lại đột nhiên rung lên. Anh ôm mèo bằng một tay, tay còn lại lấy điện thoại ra xem tin nhắn, là của một số lạ gửi đến, vừa mở ra xem thì sắc mặt thoáng thay đổi, anh lập tức dừng bước ——

Trên màn hình điện thoại chỉ có một dòng chữ ngắn gọn.

【Lục Diên, em xem qua usb chưa?】

Truyện Chữ Hay