“Đi rồi không nhất định sẽ gặp được người.” Chử Đình nói, người bệnh bị bệnh nặng bình thường sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật sẽ bị đẩy vào phòng bệnh ICU (phòng chăm sóc đặc biệt), sau khi thoát khỏi nguy hiểm mới có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường. Người nằm ở trong ICU, đến ngay cả Từ Phàm thân là con trai ruột đoán là mỗi ngày cũng chỉ có thể gặp hai mươi phút, những con mèo con chó như bọn họ càng đừng nói đến gần, sợ là tới gần cũng không dựa vào gần được: “Ngày hôm qua Từ Phàm có thể trở về, vậy chứng tỏ rằng cấp cứu đã thành công. Hiện tại chỉ xem ông ta có thể thoát khỏi kỳ nguy hiểm hay không.”
Anh vừa được đưa đến thế giới này đã được Từ Phàm tỉ mỉ chăm sóc, Từ Phàm rất tốt với anh, anh cũng nguyện trả lại.
“Nếu không thoát được kỳ nguy hiểm thì làm sao bây giờ?” Thiệu Triệt xen mồm nói.
“Nếu thực sự như vậy, thế ông trời rất không công bằng.”
Nhưng đến cuối cùng, bà Phạm vẫn dẫn theo hai con mèo Chử Đình Thẩm Tiêu đi bệnh viện một chuyến. Giống với suy đoán của Chử Đình, bác sĩ Từ quả thật nằm ở trong ICU, bọn họ không thể nhìn thấy người, thú cưng bị nhốt ở trong túi mèo, bọn họ coi như thuận lợi gặp được mẹ Từ mua cơm cho Từ Phàm.
“Sao bà đến đây?” Từ Phàm có hơi bất ngờ, anh ta nhìn thấy hai con thú cưng nhà mình, miễn cưỡng nở nụ cười: “Để chó ở nhà một mình, hy vọng lát nữa nó đừng quậy.”
Nhìn thấy Từ Phàm mọc râu trong một đêm, bà Phạm cứng rắn nhét một lá bùa bình an vào trong tay anh ta: “Bác sĩ Từ là người tốt, lúc trước ông ấy còn từng đề cử bác sĩ trị liệu cho con gái tôi. Tôi không biết đền đáp gì, chỉ có thể đưa một lá bùa bình an trước kia cầu được cho ông ấy, chỉ mong một bác sĩ tốt như ông ấy có thể sớm thoát khỏi nguy hiểm.”
Nhìn thấy bà cụ trước mặt vẻ mặt lẫn dáng vóc đều tiều tụy, Từ Phàm không cảm thấy bà cụ này quá mức mê tín. Lá bùa vàng xấu xí, vào lúc này anh ta xem như là một loại mong ước tốt đẹp.
“Cảm ơn bà.” Từ Phàm nhận bùa: “Nếu cha tôi chuyển biến tốt đẹp, đến lúc đó tôi nhất định sẽ thông báo cho bà.”
“Được được.” Bà Phạm liên tục gật đầu: “Vậy tôi mang mèo trở về, cậu cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu không thú cưng của cậu sẽ lo lắng.”
Từ Phàm muốn nói chúng nó sao có thể biết lo lắng chứ, nhưng nghĩ đến tối hôm qua các thú cưng yên lặng làm bạn, anh ta lại thấy ấm áp trong lòng: “Yên tâm, thời điểm quan trọng, tôi không thể suy sụp.”
Nhìn thấy bà Phạm rời đi, Từ Phàm hít sâu một hơi, vào tòa nhà bệnh viện.
Giao đồ ăn cho mẹ xong, mẹ Từ nhìn thấy lá bùa vàng trong tay anh ta, không khỏi hỏi: “Đây là cái gì?”
“À.” Từ Phàm nhìn lá bùa vàng, giải thích một chút: “Đây là bùa bình an của bà cụ nhà đối diện tặng, nói là hy vọng cha con có thể tỉnh lại sớm một chút.”
Mẹ Từ có chút ấn tượng với bà cụ ở đối diện con trai, bà ấy gật đầu, nhận lấy lá bùa vàng: “Chỉ mong nó có thể có hiệu quả.” Nhưng khi lấy được lá bùa vàng, bà ấy lại phát hiện bên trong cứng cứng, tựa như một tảng đá. Bà ấy bóp một cái, nhịn không được tháo lớp bên ngoài lá bùa vàng, thì thấy bên trong bọc một cục đá thủy tinh lớn bằng ngón út.
“Đây là gì?” Bà ấy hỏi đứa con.
Từ Phàm cũng không nghĩ tới bên trong bọc một viên thủy tinh, anh ta nhận lấy xem thử, nói: “Chắc là đá may mắn bọc ở trong bùa.” Anh ta chưa từng tiếp xúc với thứ này, chỉ có thể giải thích như vậy. Viên đá này dù sao cũng không có khả năng chính là một viên thủy tinh thật.
“Mẹ vẫn nên gói lại thì tốt hơn.” Mẹ Từ nói. Sau đó, cho dù bà ấy là người theo thuyết vô thần, bà ấy vẫn hy vọng ông trời thật sự có mắt, để chồng bà ấy nhanh chóng tỉnh lại.
“Vâng.”
Một lần nữa thu lại lá bùa vàng xong, Từ Phàm cầm lại đặt ở trong túi quần áo. Có lẽ là bởi vì vừa mới thấy thú cưng nhà mình, hoặc là cảm động vì có người còn nhớ rõ cha rất tốt, không hiểu sao Từ Phàm cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn không ít, thân thể cũng có tinh thần hơn rất nhiều.
Chỉ không được hoàn mỹ chính là, hình như anh ta đi đâu cũng có gió, cứ cảm thấy xung quanh có một chất khí vô hình đang chảy.
Đợi khoảng chừng hai mươi phút, khi đã đến giờ có thể đi vào thăm, anh ta dặn dò mẹ Từ, đi theo bác sĩ đổi đồ vô khuẩn trước rồi vào trong phòng giám sát.Sau khi vào cửa, người cha đang hôn mê vẫn là bộ dáng đó, anh ta ở bên giường yên lặng nhìn ông ấy một lát, lại hỏi bác sĩ đang làm việc tình huống sơ qua, đợi khi đến giờ, mới đi ra từ bên trong.
“Cửa sổ phòng chú Lý không đóng hả? Sao cháu cảm thấy bên trong cũng có gió.” Khi đi ra Từ Phàm thuận miệng nói một câu.
“Có sao?” Bác sĩ làm nhiệm vụ lại nói: “Nhiệt độ bên trong ổn định, không thể có gió được, chắc là cháu cảm nhận lầm rồi.”
“Vậy à?” Nhưng Từ Phàm lại vẫn cứ cảm thấy ngọn gió đó như bóng với hình…
Về đến nhà, Thiệu Triệt hỏi Thẩm Tiêu bọn họ tình huống: “Linh thạch đó có tác dụng không? Có thể bị phát hiện hay không? Đồ vượt thế giới bước vào thế này là nghịch thiên, cả bệnh viện sẽ không bởi vì linh khí sung túc cho nên làm cho cỏ cây điên cuồng sinh trưởng, mọi người còn tưởng rằng tận thế sắp tới đó.”
“Chúng tôi đã thí nghiệm rồi, nửa khối linh thạch sẽ không làm ra động tĩnh lớn như vậy.” Thẩm Tiêu nói.
Đặt linh thạch vào trong lá bùa vàng đưa cho Từ Phàm, đây cũng là cách mà bọn họ thương lượng ra được.
Loại thời điểm quan trọng này, bảo bà Phạm đột nhiên lấy ra một cây thuốc tặng qua đó, trước không nói Từ Phàm có dám dùng hay không, đồng thời còn có thể đưa tới phiền phức không nhỏ cho bọn họ. Cho nên thuốc không thể dùng, ít nhất hiện tại không thể dùng, rất dễ gây chú ý.
Mà linh khí chứa trong linh thạch, trong việc thích đường sống của con người và những thảo dược ấy, theo trình độ nào đó mà nói là cùng một loại. Những thảo dược ấy có thể cần dùng dược tính điều hòa, nhưng linh thạch lại càng trực tiếp khiến cho linh khí ẩn chứa trong không khí xung quanh tăng lên, không cần trình tự quá mức phức tạp.
Từ Phàm mang theo linh thạch trên người, anh ta nán lại trong ICU hai mươi phút, thì tương đương với trị liệu cho bác sĩ Từ hai mươi phút. À không đúng, hẳn là trị liệu cho người bệnh cả phòng có chứng bệnh nghiêm trọng. Cái này còn khó nói rõ hơn thảo dược, hiệu quả nói không chừng còn có thể tốt hơn.
Khuyết điểm duy nhất chính là, linh khí của thế giới này quá mức thưa thớt. Linh thạch vừa bị lấy ra, linh khí đã liều mạng phát tán ra bốn phía. Một linh thạch lớn cỡ ngón út, Thẩm Tiêu suy nghĩ, có lẽ không dùng được bao lâu sẽ biến thành tảng đá vô dụng.
Như vậy cũng tốt, sau đó có kiểm tra, hết thảy cũng không có dấu vết nào.
Từ Phàm đợi ở bệnh viện cỡ ba ngày.
Ba ngày sau, tin tốt truyền đến, cha tỉnh rồi, miệng vết thương khép lại không tệ, người cũng thoát khỏi nguy hiểm, có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường.
Vừa nghe thấy tin tức ấy, mẹ con nhà họ Từ ôm đầu rơi nước mắt.
Khi bọn họ chuyển người qua phòng bệnh, phát hiện bên trong có không ít người bệnh cũng được phê duyệt chuyển theo.
“Mấy ngày nay người bệnh tiến vào ICU tình huống đều khôi phục không tệ: “ Trên mặt bác sĩ phụ trách hiện lên sự thoải mái. Thân là bác sĩ trong bệnh viện, gặp nhiều sinh tử, nhưng đối với những người bệnh đang giãy dụa ở ranh giới tử vong, một người có thể tỉnh lại trong lòng ông ấy cũng thoải mái một phần: “Phần lớn bệnh tình đều có chuyển biến tốt đẹp, lại nói đây vẫn là chuyện chưa từng có.”
Người chờ chết đi ra từ trong ICU, ông ta từng gặp nhiều lắm.
Từ Phàm nghe nói như thế, anh ta nhìn cha, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn. Bận rộn chuyện chuyển phòng, sau khi anh ta thở ra một hơi, đột nhiên đã nghĩ tới lá bùa vàng trước kia bà Phạm đưa cho anh ta, anh ta muốn đưa bùa bình an cho cha đeo.
Ai ngờ chờ khi anh ta lấy lá bùa vàng ra lần nữa, lại phát hiện tảng đá bên trong không biết từ khi nào đã nát. Anh ta không khỏi mở giấy vàng ra nhìn, chỉ thấy tảng đá thủy tinh vốn trong suốt lúc này đã không còn thần thái, anh ta nhẹ nhàng sờ vào, tảng đá hoàn toàn biến thành bột phấn…
Sao có thể biến thành bột phấn chứ?
Tuy Từ Phàm chưa từng mua đồ thủy tinh, nhưng cũng biết, cho dù là một viên thủy tinh cũng không thể biến thành như vậy.
Điều quan trọng nhất chính là, tảng đá này gói ở trong lá bùa bình an. Hiện tại cha thoát khỏi nguy hiểm, viên ngọc trong lá bùa lại nát… Cái này không phải do anh ta nghĩ quá nhiều.
Chẳng lẽ trên đời này thực sự có sức mạnh khoa học không thể giải thích được?
Đứng ở giường bệnh một lát, thấy mẹ bước vào, Từ Phàm thu lá bùa vàng vào.
“Con trở về nghỉ ngơi một lúc đi.” Mẹ Từ thấy trong mắt con trai tràn đầy tơ máu, cũng có chút đau lòng anh ta. Hiện tại chồng đã thoát khỏi nguy hiểm, bà ấy cũng bảo con trai trở về nghỉ ngơi một chút: “Trong bệnh viện có một mình mẹ trông là được. Trong nhà con còn có thú cưng, cũng nên trở về nhìn xem.”
Từ Phàm nhìn cha đang ngủ, nghĩ tạm thời rời đi cũng được, vì thế đáp: “Vâng. Con đi về trước tắm rửa thay quần áo một cái lại đến, đến lúc đó con thay mẹ trở về nghỉ ngơi đi. Dù sao cha đã thoát khỏi nguy hiểm, mẹ cũng không cần luôn trông coi.”
“Biết rồi, con mau đi đi, cả người toàn mùi hôi chua.” Mẹ Từ đuổi người nói.
Từ Phàm cười rời phòng bệnh, về đến nhà, chó mèo cũng không ở nhà. Trước tiên anh ta rửa mặt một phen, sau khi đổi một bộ quần áo nhẹ nhàng khoan khoái, mới mở cửa đối diện.
Chờ sau khi gõ một hồi lâu, bên trong cũng không có tiếng động, mới nhớ tới lúc này bà cụ hẳn ở dưới lầu bán đồ chua.
Vì thế anh ta lại xuống lầu tìm, vừa lúc lướt qua bà cụ sắp thu quán về nhà nấu cơm.
Bà Phạm nhìn thấy anh ta lại hỏi: “Bác sĩ Từ thế nào?” Sự thân thiết trong giọng nói không cần nói cũng biết.
Đối với sự quan tâm của bà ấy, trong lòng Từ Phàm rất hưởng thụ: “Nhờ phúc của bà, đã chuyển tới phòng bệnh bình thường.” Ngụ ý, chính là thoát khỏi nguy hiểm.
Bà Phạm gật đầu, dựa theo kịch bản trước đó Chử Đình thiết kế cho bà ấy nói: “Cũng tầm thời gian lúc trước tôi dự tính. Thoát khỏi nguy hiểm thì tốt rồi.”
Nghe nói như thế, Từ Phàm ngẩn ra: “Thời gian bà dự tính? Thời gian nào?”
Bà Phạm cười, cũng không nói tiếp: “Chúng tôi cần phải trở về. Buổi tối cậu vẫn phải đi bệnh viện sao?”
“Phải đi.”
“Vậy ngày mốt tôi lại đi bệnh viện thăm bác sĩ Từ.” Bà Phạm nói.
“À, được.” Nhìn thấy bà cụ trước mặt chậm chạp cầm bình đồ chua rỗng rời đi, trong lòng Từ Phàm lại cảm thấy trên người bà ấy không hiểu sao có một tầng sương mù.
Rõ ràng chính là một bà cụ sống bôn ba mà thôi…
Bà Phạm nói được thì làm được, ngày thứ ba bà ấy mua một túi táo to dẫn theo hai con mèo đến bệnh viện thăm bệnh. Tới bệnh viện, ngoài phòng bác sĩ Từ có không ít người thăm bệnh.
Cho dù bà ấy cố ý tránh thời gian thăm bệnh cao điểm, vẫn có không ít người ở bên ngoài thăm. Cuối cùng vẫn là Từ Phàm thấy bà ấy, bà ấy và Thẩm Tiêu Chử Đình mới thành công vào phòng bệnh.
Tiến vào phòng bệnh, Thẩm Tiêu lập tức thấy người đàn ông trung niên nằm ở trên giường. Vẻ mặt của bác sĩ vẫn ổn, ánh mắt ôn hòa, cũng không có bởi vì gặp phải những việc này mà trở nên thô bạo. Sau khi ông ấy nhìn thấy hai con mèo, ông ấy vui sướng muốn ôm lấy.
Từ Phàm thỏa mãn ông ấy.
Mà mẹ Từ ở bên cạnh khi biết bà Phạm chính là bà cụ ở đối diện nhà con trai, lại tự mình rót ly nước đưa đến trong tay bà ấy: “Cảm ơn lá bùa bà tặng. Bà có lòng rồi.”
Mẹ Từ cũng không biết ẩn giấu đằng sau lá bùa đó, bà ấy chỉ đơn thuần cảm thấy bà cụ này đã lớn tuổi như vậy còn chạy tới bệnh viện thăm chồng bà ấy, thật sự là có lòng.
“Chuyện nhỏ.” Hôm nay bà Phạm không chỉ đến thăm bệnh đơn giản như vậy, sau khi bà ấy trò chuyện vài câu với mẹ Từ, thì hỏi bệnh tình của bác sĩ Từ, sau đó lại đưa ra một tấm bùa bình an.
Không nghĩ tới bà cụ cho bùa nữa, bà ấy không khỏi cự tuyệt nói: “Bùa bình an có một lá là đủ rồi…”
Từ Phàm cũng nheo mắt, nghĩ đến lá bùa bình an trước đó. Anh ta không đợi mẹ nói cho hết lời, đi trước một bước nhận lấy lá bùa bình an, cảm ơn nói: “Đây cũng là ý tốt của bà Phạm, mẹ, chúng ta hãy nhận đi.”
Loại ý tốt này không ngại nhiều, nhưng tặng bùa thêm, mà lại là tặng ở trong bệnh viện, mẹ Từ cứ cảm thấy không quá thích hợp.
Nhưng nếu con trai mở miệng, lại nghĩ đây cũng là tâm ý của bà lão người, bà ấy cũng bèn gật đầu, lại cảm ơn bà Phạm.
Tặng bùa rồi, mục đích đạt thành, bà Phạm cũng không quấy rầy thêm nữa, đứng dậy xin từ biệt.
Bà ấy đi rồi, trong phòng bệnh phía trước phía sau lại thấy có vài vị khách đến thăm cũng không thể không gặp, cuối cùng bác sĩ ra mặt đuổi người, lúc này phòng bệnh mới khôi phục yên tĩnh.
Trên giường bệnh, bác sĩ Từ có chút mệt mỏi, lại ngủ mất. Mẹ Từ dịch chăn cho ông ấy, trong ánh mắt vẫn có một chút ưu sầu.
Mà Từ Phàm thì lấy viên thủy tinh trong bùa bình an vừa mới nhận được ra.
Khi anh ta cầm viên ngọc này trong tay, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, luôn cảm thấy được tâm trạng trở nên bình thản hơn không ít.
Viên ngọc này là pháp khí sao? Cái loại khai quang chăng?
Sau khi Từ Phàm quan sát một lát cũng không có kết quả, anh ta gói lá bùa lại một lần nữa, sau đó đặt vào trong túi áo bệnh trước ngựa của cha.
Mẹ Từ thấy vậy, nói: “Ngày mai con cũng đừng đến đây, đi làm đi. Miệng vết thương của cha con muốn dưỡng lành, ít nhất mười ngày nửa tháng, không thể chậm trễ công tác của con.”
“Vâng.” Từ Phàm không từ chối, hơn nữa trong lòng anh ta cũng định bắt đầu đi theo bác sĩ Trần học trung y. Hiện tại anh ta làm những việc lặt vặt như bốc thuốc ở trong phòng khám trung y của bác sĩ Trần, bây giờ anh ta đã hối hận về lựa chọn lúc trước, chỉ có thể xem có thể bù lại từ trung y hay không.
Thu dọn xong lúc gần đi, Từ Phàm vẫn nhịn không được dặn dò mẹ một chút: “Cha ông ấy… Nếu thân thể chuyển biến tốt đẹp, nhớ nói cho con một tiếng.”
“Yên tâm đi, nhất định rồi.”
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/tro-choi-sinh-ton-doi-khat/chuong-110