Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

chương 193

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngoại truyện 7

7. Xấu hổ (1)

Hắn luôn kiêu hãnh bởi khả năng khống chế, nhưng...trước mặt người con gái này thì đã hoàn toàn biến mất? Không, nghiêm túc mà nói, cô mới chỉ là một cô bé, một cô bé nhỏ hơn mình rất nhiều, tuổi hắn so ra có thể làm chú của cô!

Nhưng mà, qua nụ hôn vừa rồi hắn mới biết, cô có bao nhiêu tốt đẹp. Cô hoàn toàn như một đứa nhỏ ngây thơ, ngốc nghếch, hồ đồ thừa nhận sự ‘tấn công’ của hắn...Thậm chí hắn còn cảm nhận được, đây là nụ hôn đầu tiên của cô!

Đứa nhỏ đơn thuần!

Phí Dạ hắn, thế nhưng, lại đi đoạt lấy nụ hôn đầu của một cô bé!

Nghĩ đến càng cảm thấy áy náy, nhưng trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ có.

Hơi thở Huân Y dồn dập, có điều, cô cũng cảm nhận được hơi thở rối loạn của Phí Dạ. Gương mặt cương nghị gần trong gang tấc, khiến khuôn mặt cô đỏ ửng lên...

Hắn hôn cô...Thì ra, cảm giác khi hôn rất tuyệt, gần như khiến cô ngất đi.

"Anh, anh...hôn tôi?" Cô có đôi chút lên án, bởi vì một câu ‘Thực xin lỗi!’ của hắn, cô không biết hắn muốn biểu đạt nội dung gì nữa.

"Cô bé ngốc ạ..." Hắn cúi đầu cười, tiếng cười trầm thấp như hương rượu ngon, quanh quẩn bên Huân Y, "Thực xin lỗi, là tôi...không kìm lòng được."

Huân Y cụp mắt xuống, không dám nhìn vào ánh mắt hắn. Không kìm lòng được...đó là điều phát ra từ nội tâm hắn sao?

"Anh...không phải nói xin lỗi với tôi..." Cô nhẹ nhàng cắn môi. Kỳ thật, cô thích hắn, còn hắn? Có phải vì thích cô nên mới hôn cô không?

Phí Dạ thấy cô không nhìn hắn, trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào, đương nhiên cũng không tài nào hiểu được tâm tư của cô. Nhất là khi làn gió đêm thoảng qua, nhiều thứ khiến hắn không khống chế được cảm xúc. Hắn xấu hổ nói, "Tôi...không cố ý xâm phạm cô, xin lỗi."

"Ngoài xin lỗi ra, chẳng lẽ anh không còn gì để nói sao?" Huân Y nâng tầm mắt, ngượng ngùng nhìn hắn, giọng nói cũng nhỏ dần.

"Tôi..." Phí Dạ không hiểu ý của cô, cúi đầu nói, "Cô muốn tôi nói cái gì?"

"Anh..." Huân Y chán nản, cơn sóng lòng đang dâng lên bị một câu này của hắn dập xuống. Dồn toàn lực đẩy hắn ra, cô bực bội rống lớn...

"Phí Dạ, anh là đồ đần!" Quát xong, cô liền quay đâu bỏ chạy.

Phí Dạ lẳng lặng đứng trong làn gió đêm. Hắn không biết sao mình lại đắc tội với cô ấy, duy nhất một điều có thể nghĩ đến: Vừa rồi hắn đúng là cầm thú, đã cướp đoạt nụ hôn đầu tiên của một cô bé!

"Phí Dạ chết tiệt, Phí Dạ thối thây! Đồ đần! Đại đại đần!" Trong phòng tắm, Huân Y căm phẫn mắng nhiếc. Cứ nghĩ tới bộ dáng như khúc gỗ của Phí Dạ trên cánh đồng hoa là cô lại tức giận!

"Anh đúng là ngu ngốc! Sao tôi lại có thể gặp một tên đần như anh cơ chứ?"

Sao hắn có thể như vậy? Sau khi hôn cô, một câu ‘thích!’ hắn cũng không nói, hại cô quá mất mặt, chỉ có thể đầm đìa mồ hôi chạy về phòng!

Cô là con gái nhé, chẳng lẽ chuyện thổ lộ này còn muốn cô làm sao?

Tắm xong, Huân Y quấn khăn tắm rồi về phòng, đôi mày đen rõ ràng mang theo vẻ ấm ức. Cái gì chứ, chuyện này có được gọi là bình thường không?Hắn sẽ không ngốc đễn nỗi không hiểu nguyên nhân cô đỏ mặt đấy chứ?

Nhưng ngẫm lại, thật sự là Huân Y không ôm quá nhiều hy vọng. Trải qua khoảng thời gian tiếp xúc, cô phát hiện ra Phí Dạ này tuy rằng chỉ số thông minh cao, nhưng đối với phụ nữ thì đúng như là có vấn đề ở đầu. Nghĩ đến là lại chán nản vô cùng, cánh tay Huân Y bực bội mà vung lên...

"A..." Cú đập này khiến cô kêu lên một tiếng. Thật sự là người xui thì uống nước lạnh cũng nghẹn mà. Cô quay người lại, ai ngờ, chỉ vì một bước không vững, lần này thì là tiếng thét chói tai, cả người cô ngã xoài xuống...

"Huân Y..." Cửa phòng đúng lúc bị đẩy ra. Đôi mắt Phí Dạ hiện vẻ kinh hãi, ngay sau đó hắn duỗi cánh tay ra, vững vàng ôm lấy cô!

Cả người Huân Y trực tiếp nép vào lòng Phí Dạ!

Hương thơm nam tính thoang thoảng trong nhất thời khiến cô ‘ý loạn tình mê’. Mà cô đang quấn khăn tắm, hắn thì một thân quần áo chỉnh tề... – Cảnh tượng này nhìn qua có chút quái dị, còn có chút mờ ám....

Huân Y mở to hai mắt nhìn, trong lúc nhất thời quên sạch điều muốn nói.

Mà Phí Dạ cũng giật mình sửng sốt, cũng quên phải đẩy cô ra, cứ ôm lấy cô không nhúc nhích, đôi mắt càng thêm tối lại.

"Anh..." Mãi lâu sau Huân Y mới có phản ứng lại, giãy giụa đẩy hắn ra, "Ai cho anh vào? Sao anh không gõ cửa đã vào phòng tôi?"

Phí Dạ bỗng lấy lại tinh thần, sắc mặt cũng một vẻ xấu hổ, vội vàng buông tay ra, "Xin lỗi, tôi, tôi chỉ cảm thấy vừa rồi mình hơi quá đáng, muốn vào giải thích với cô, tôi..."

"Tôi không cần nghe anh nói xin lỗi, tránh ra..." Huân Y cực kỳ phiền não, sao còn lo lắng được đến chuyện khác. Hơn nữa, khoảng cách hai người lúc này quá gần, gần đến mức khiến cô càng thêm bối rối. Chiếc khăn tắm trên người cô rất lớn, cô luôn thích loại khăn tắm dài, không ngờ hôm nay nó lại phát huy tác dụng!

Bàn chân vừa đặt bước liền giẫm thẳng lên một góc khăn. Huân Y lại hét lên, cả người như cái bánh tét lảo đảo không ngừng...

"Cẩn thận..." Phí Dạ quýnh lên, vốn chỉ thầm muốn tiến lên đỡ lấy cô, ai ngờ tầm với lại không khống chế được nên hắn nắm luôn đến khăn tắm, ngay sau đó, thân mình Huân Y hoàn toàn lộ rõ ra...

Suýt chút nữa cô ngạt thở, mà Phí Dạ cũng cực kỳ hoảng sợ. Hơn nữa, Huân Y vốn không đứng vững, thân mình đàn ông lực lưỡng lại áp tới khiến cả hai người ngã xuống nền nhà!

Khăn tắm bị xả tới một bên...

Dưới thân mình cao lớn của Phí Dạ là thân thể trần như nhộng của Huân Y...

Hình ảnh này, càng thêm sinh động.

Huân Y bị ngã đau điếng, cả người bị Phí Dạ đè lên, ngay cả hơi thở cô cũng gần như bị tắc lại nhưng cô lại quên giãy giụa, quên hét ầm lên, chỉ cảm thấy hơi thở nam tính đang vây chặt lấy mình...

Còn Phí Dạ lại cảm thấy hương thơm nữ tính xộc thẳng vào mặt. Giờ khắc này, cảm giác mê ly khi ở cánh đồng hoa lại trở về, khiến cho hắn mất tự chủ mà cứ nhìn cô chằm chằm, quên hết tất cả...

Ánh mắt của cô gái trong lòng thật ngây thơ, như làn nước xuân, dễ thương mà gợi vẻ đa tình, sống mũi thanh tú, đôi môi phớt hồng, hai má mềm mại, mịn màng.

Cần cổ của cô trắng nõn, bờ vai gầy tròn trịa. Đôi bầu ngực đầy đặn nữ tính hơi phập phồng, khi chạm vào lồng ngực rắn chắc của hắn thì sự mềm mại khiến đầu óc người nào đó dần mông lung.

Hai cánh tay ngọc ngà mềm mại, những ngón tay cũng thon thon mà trắng mịn như tuyết, vòng eo thon gọn cùng cái bụng trơn nhẵn, phía dưới là đôi chân thon dài. Từng đường nét đều dịu dàng mà quyến rũ, tựa như hình ảnh của một tiên nữ ở cung Dao Trì vậy.

7. Xấu hổ (2)

Mười tám tuổi – Huân Y có một loại khí chất thanh thuần, một cảm giác chỉ có ở cô gái trong sạch, chưa từng trải qua chuyện ‘gió trăng’.

Người con gái tràn sức sống nằm dưới thân, ánh mắt Phí Dạ không tự chủ được mà bị hấp dẫn, hắn không hề chớp nhìn cô. Giờ phút này, hắn mới biết Huân Y đúng thật là một người phụ nữ, cô không chỉ đơn giản là một cô bé.

"Huân Y..." Hắn cúi đầu gọi tên cô, gương mặt cương nghị không tự chủ được liền cúi xuống, hai đôi môi chậm rãi chạm vào nhau, như say mê một cánh hoa, hấp thụ hương vị của nhau...

Thân mình Huân Y run nhè nhẹ. Cô có thể cảm nhận được biến hóa rõ ràng trên thân thể người đàn ông. Ngay cả ánh mắt hắn cũng có điểm khiến người ta sợ hãi. Cô cũng sợ...

Hẳn là cô phải đẩy hắn ra, lập tức đẩy hắn ra, nhưng...

Khi hơi thở người đàn ông khẽ vờn qua cổ thì Huân Y càng thêm run rẩy, không kiềm chế được mà gọi tên hắn...

"Phí Dạ..." Cùng với tiếng chuông gió, giọng nói cô nghe ra lại càng dễ chịu.

Nhưng chỉ bởi một tiếng này mà trên đầu Phí Dạ như bị một gáo nước lạnh tạt xuống, khiến hắn đột nhiên tỉnh ngộ ra chính mình đang làm gì!

"Huân Y..." Hắn vội vàng đứng dậy, quay đầu không hề nhìn đến thân mình cô, chỉ cầm khăn tắm choàng lên người cô, che đi ‘cảnh xuân mơn mởn’.

"Thực xin lỗi, tôi không cố ý."

Lại là một câu xin lỗi. Huân Y ngây ngốc ngồi trên sàn nhà, nhìn bóng dáng Phí Dạ đang đứng dậy. Nhất thời, đôi mày đen hiện lên vẻ ấm ức cùng u buồn.

Cô cũng không phải người con gái tùy tiện. Thế nhưng, thời điểm nằm dưới người hắn, cô cũng xấu hổ vô cùng. Nhưng sao hắn lại có loại thái độ này? Đoạt lấy nụ hôn đầu của cô, nhìn thân thể cô, kết quả chỉ là một câu – "Thực xin lỗi!"?

Chẳng lẽ hắn đối với cô...một chút động tâm cũng không có sao?

Thấy bộ dáng cô cúi đầu ngồi trên thảm, trong lòng Phí Dạ khẽ đau. Lần thứ hai cúi người xuống, hắn không nói gì mà bế cô lên...

"Phí Dạ, anh làm gì đấy?" Huân Y hoảng sợ, thấy hắn hướng tới phía giường, trong lòng cô càng thêm bối rối.

Phí Dạ không nói gì, cũng không để ý đến tiếng thét ầm ĩ của cô. Sau khi đặt cô xuống giường, hắn nhẹ giọng nói, "Tuy là đầu mùa hè nhưng cứ cẩn thận cảm lạnh là tốt nhất."

Huân Y nghiêng đầu sang một bên, không thèm để ý đến hắn.

Phí Dạ cũng ngượng ngùng, sờ sờ mũi rồi xấu hổ nói, "Trước khi về, tôi vẫn muốn giải thích với cô, vào phòng cô mà không gõ cửa là tôi không đúng, tôi...."

"Nếu anh muốn giải thích với tôi thì tôi nhận, tôi mệt chết rồi, phải nghỉ ngơi." Huân Y chặn ngang lời hắn, dùng khăn tắm bọc kín mình rồi nằm xuống, đưa lưng về phía hắn.

Phí Dạ muốn nói lại thôi. Hắn tự nhận là mình đuối lý, đêm nay hắn liên tục đắc tội với cô.

"Vậy...chúc ngủ ngon." Hắn không thể không đi ra ngoài, cũng không thể cứ đứng nhìn một cô gái không mặc quần áo. Nghĩ nghĩ, hắn đưa tay kéo chăn lại, chu đáo đắp lên người cô, nhìn cô một lát rồi đứng dậy rời phòng.

Đợi cửa phòng đóng lại, tiếng bước chân cũng nhỏ dần, Huân Y lập tức ngồi dậy, từng chút từng chút thở phì phò. Trời ạ...

Vừa rồi cô sắp điên lên!

Cô thừa nhận mình có chút ‘háo sắc’. Ngón tay chạm lên môi theo bản năng, dường như còn có thể cảm nhận được hơi thở của hắn...Hai má dần đỏ lên, màu đỏ hồng lan đến cổ. Thật khó có thể tưởng tượng nổi nếu hắn có bước hành động tiếp theo...

Nghĩ đến đây, Huân Y lắc mạnh đầu. Tưởng tượng cái gì đấy? Hắn như một tên đầu gỗ, ngay cả câu giải thích cũng thật đáng ghét. Hắn còn dám làm gì với cô nữa?

"Đồ đần! Đần trăm phần trăm!" Cô thấp giọng mắng.

...

Ánh nắng chiếu lên khu vườn trường xanh um cây cối. Huân Y đi ra từ phòng giáo vụ, trong tay ôm một ít tài liệu liên quan đến việc học nghiên cứu sinh. Tuy rằng cô đã tốt nghiệp, nhưng diện mạo cô có thể so với những sinh viên năm nhất, chỉ đi dạo qua vườn trường cũng có thể thu hút rất nhiều ánh nhìn chăm chú.

Trường đại học này tuy không bằng Havard của Mỹ hay Cambridge của Anh, nhưng cũng là ngôi trường danh tiếng, sinh viên ở đây không ít người là nhân tài. Đối với ánh mắt chăm chú của nhóm nam sinh, Huân Y cũng chỉ mang ý cười nhạt vì nó không đáng quan tâm.

Có điều, vừa xuyên qua vườn trường, cô đã thấy một người đàn ông đứng bên bồn hoa. Ánh mặt trời chiếu xuống hắn, dáng người như tượng điêu khắc Roma thu hút rất nhiều ánh mắt của nữ sinh.

Thứ nhất, bởi diện mạo của hắn cương nghị, tràn ngập vẻ nam tính. Thứ hai, bộ dáng mặc âu phục, đi giày da của hắn cũng đủ gây chú ý.

Tim Huân Y bắt đầu đập thình thịch, vì người đàn ông kia không phải ai khác, chính là người đã to gan xâm phạm cô tối qua – Phí Dạ! Tên đàn ông này hiền như khúc gỗ!

Cố gắng trấn định, cô tức giận hỏi, "Sao anh xuất hiện ở đây?"

Phí Dạ hơi nhếch môi, "Tôi tới tìm em."

Sáng sớm nay, cô nhóc này như là ngồi phi cơ mà ra khỏi nhà vậy, Nghe ông Cather nói hắn mới biết cô đi phía nào.

"Tìm tôi?" Huân Y cau mày, trong lòng cũng bất ổn, "Không phải ban ngày anh luôn bề bộn công việc sao? Hôm nay sao lại nhàn như vậy?"

"Tôi đặc biệt đến chờ em, bởi vì tôi cảm thấy cần phải nói chuyện nghiêm túc với em mới được." Phí Dạ nói vô cùng nghiêm túc.

"Chúng ta có cái gì phải nói chuyện?" Trong lòng Huân Y rối bời.

Phí Dạ than nhẹ một tiếng, "Nói chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, tôi thật sự sợ em hiểu lầm."

"Anh..." Huân Y ngẩng đầu, tức giận trừng mắt với hắn, "Xin lỗi, hôm nay tôi bận nhiều việc, tôi phải đi tìm thầy hướng dẫn, không có thời gian nói chuyện với anh." Nói xong, cô xoay người bước đi.

Phí Dạ cũng không vội tiến lên cản trở, ngược lại, chậm chạp theo sau cô, không nhanh cũng không chậm.

Huân Y nhìn lướt qua phía sau, không khỏi chán nản. Tên này đúng thật là tên đầu gỗ! Chẳng lẽ hắn không biết con gái thường muốn càu nhàu thế sao?

Thở hổn hển bước nhanh về phía trước, cô lại phát hiện ra Phí Dạ cũng bước nhanh theo nhưng hắn không tiến lên trước, chỉ lẳng lặng theo sau cô, thật giống như một tên vệ sĩ vậy...

Đồ ngốc...

Tận trong đáy lòng, Huân Y thầm mắng. Cách đó không xa bỗng vang lên một tiếng...

"Huân Y?" Giọng nói của nam giới mang theo vẻ kinh ngạc.

Huân Y dừng lại, ngoảnh đầu về phía đó. Một chàng trai mặc trang phục thoải mái tiến lên. Cậu ta có vẻ khá anh tuấn, đôi mắt thâm sâu nhưng còn mang theo vẻ lãng mạn vốn có của đàn ông Pháp.

Truyện Chữ Hay