"Tượng nữ thần tự do là một người Pháp khổng lồ cô đơn".
Đúng vậy, nhưng cô ấy cô đơn tới khi gặp người bạn mới, tòa nhà Chrysler." Cô cười thích chí trong lòng ba, buổi trà chiều chủ nhật cứ thế trôi qua. Nắng vàng rọi xuống mảnh sân nơi có gốc hồng trắng mẹ trồng. Bà vẫn thường hay nói về việc xây nhà kính ươm hoa hồng đen, thức hoa xa xỉ mà cô thích, còn ba lại muốn xây ao cá cảnh nhỏ dọc lối vào nhà...
New York City
a.m
An Vy quay về trụ sở nộp báo cáo chuyến trải nghiệm thực tế, những ngày qua vì chuyện của ba khiến cô có chút mệt mỏi. Đi tới cùng một việc luôn khó khăn hơn nhiều so với việc cố gắng tìm kiếm sự thật. Mẹ cô trở về quê nhà sau sự ra đi của ba, thành ra những bữa ăn liền đảo lộn và hóa đơn hàng tháng chất chồng vì quá hạn đóng. " Hôm nay mình sẽ giải quyết hết, sau đó về nhà" Vy Vy chấn an tinh thần,cô đặt vé về Việt Nam, trong lòng hoài niệm hương thơm bánh quy hồ đào của mẹ.
"An Vy có đây không? Có người tìm em". Giọng của giáo sư vang lên. Cô khựng lại, trong lòng thoáng chút bất an, mỗi lần đặt vé về là y rằng có chuyện sẽ ngăn cản cô!
"Xin chào", giọng nói này.. Cô ngước nhìn xung quanh tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, tầm mắt thu lại trước mặt người đàn ông điển trai mặc âu phục. "Thiên Vũ, cậu tới đây làm gì vậy?"An Vy mừng rỡ ra mặt, cô bước nhanh lại phía hắn dang tay ôm. Người đàn ông từ đầu tới cuối nét mặt không đổi, lùi lại tránh cô. " Tôi là Trần Đông Vũ, cảnh sát trưởng cục điều tra tội phạm.Hắn giơ thẻ ngành lên, tác phong dứt khoát khiến người khác dè chừng.An Vy khựng lại, cô nhanh chóng thu lại nét mặt ban đầu, kiềm chế cảm xúc căng thẳng.
" Xin hỏi anh tìm tôi có việc gì?" Vy Vy chỉnh lại áo vest ngay ngắn, tay đẩy gọng kính hỏi lại.
" Tôi đến đây đón cô về. Bà Trịnh mới nhập viện vì chấn thương sau gáy khi cố băng qua đèn xanh đại lộ X. Hiện tại đang hôn mê chờ tỉnh lại..
Vy Vy không tin vào tai mình, thanh âm của cô như tấm kính thủy tinh dày cộp bỗng chốc nổ tung, từng mảnh vỡ mạnh mẽ cứa vào thanh quản, bỗng chốc giọng nói của ấm áp của bà như ùa về " Tối nay nhớ về sớm ăn cơm nhé, canh dưa cá mẹ mua rồi!"..
Không nhớ nổi bao lâu sau,cô mơ màng thu xếp công việc, lấy bừa một chiếc áo khoác trên kệ vội vã cùng anh ra sân bay. "Cô dùng đi", Trần Đông Vũ đưa cho cô một tách trà ấm. Mùi nhài sữa khiến cơ thể cô như giãn ra, tứ chi thả lỏng hưởng thụ phút giây hiếm có.
"Cảm ơn cảnh sát Trần".
Anh khẽ gật đầu, ngồi xuống cạnh cô. Ánh mắt anh nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ.Điều hòa máy bay thật muốn làm người ta nghĩ đến món thịt đông cô lạnh.Cô xoay người về phía anh, mùi thuốc lá ngoại nhàn nhạt trên người anh thật thân thuộc.. Ánh nắng chiều New York cũng thật yêu ái đẽo gọt từng đường nét trên khuôn mặt anh. Bộ âu phục lúc này đã được bỏ qua bên, anh xắn từng nếp áo sơ mi trắng.Cô nặng nhọc chìm vào giấc ngủ, sau khi cảm nhận hơi ấm của chính mình trong chiếc chăn mỏng...