Trương Thiên Phi vỗ vỗ vai Lạc Thành: “Yên tâm, hôm nay tao thế nào cũng nghĩ ra biện pháp từ chối anh ta.”
Ấn phím trả lời, giọng của Thái tử Hồ truyền tới: “Thiên Phi…” Cái câu “hôm nay tôi có việc quan trọng rồi” được Trương Thiên Phi chuẩn bị tới mép, thìâm thanh của Hồ Tần Nhàn dừng một chút, rồi tiếp tục, mang theo chút yếu đuối: “Ba tôi muốn cắt đứt quan hệ cha con với tôi…Ông ấy nói mất mặt… Tôi không nên xuất hiện trong chương trình kia… Thực sự có chút mất mặt…” Thấp giọng cười khẽ một tiếng, “Tôi thật không biết, đứng trên tầng thượng nhìn xuống đèn đường, hóa ra lại đẹp như thế…”
Trương Thiên Phi bị dọa sợđến độđổđầy mồ hôi lạnh, giọng nói rất trấn tĩnh hỏi: “Hồ Tần Nhàn, Tần Nhàn, giờ anh đang ở tầng thượng chỗ nào? Tôi đến tìm anh, tôi sẽ mang tới hai chai bia, anh thích bia hiệu gì.”
Hồ Tần Nhàn im lặng một lúc rồi mới đáp lại: “Ờ, loại nào cũng được. Tôi đang ởĐế Huy.”Điện thoại bị ngắt.
Trương Thiên Phi vơ lấy áo khoác rồi chuẩn bị chạy ra ngoài, quay đầu lại nói với Lạc Thành: “Hồ Tần Nhàn xuất hiện trên TV, bị ba anh ta muốn cắt đứt quan hệ, hôm nay anh ta nếu nhảy lầu thiệt thì mày chính là gián tiếp giết người đấy.”
Lạc Thành đã chim sợ cành cong, nghe xong những lời này thì sắc mặt nhợt nhạt hơn cả nến sắp tắt, vội vàng hỏi: “Mày đi đâu?”
Trương Thiên Phi quăng áo khoác lại: “Fuck, đi tìm Hồ Tần Nhàn! Còn cần hỏi à?”
Đế Huy thật ra là tên chung của một hệ thống tòa nhà thương mại, tổng cộng có bảy tám tòa cao ốc. Hồ Tần Nhàn chỉ nói đang ởĐế Huy, nhưng không nói rõ tòa nhà nào, Trương Thiên Phi gọi điện thoại động viên Hồ Tần Nhàn, song không dám hỏi. Lái xe vụt tới dưới chân tòa Đế Huy A, chạy lên tầng thượng của từng tòa từng tòa một, cuối cùng phát hiện Hồ Tần Nhàn ở tầng cao nhất của tòa nhà E.
Thái tử Hồđang đứng cạnh lan can, trong tay cầm cái gìđó lên cao, làm tư thế chuẩn bị nhảy lầu.
Trương Thiên Phi vội vàng chầm chậm bước đến, nhẹ giọng gọi tên: “Tần Nhàn?”
Hồ Tần Nhàn lập tức xoay người lại, thứ hắn đang cầm trong tay giơ lên không trung hóa ra là điện thoại di động, ánh sáng màu xanh yếu ớt, chiếu lên khuôn mặt tươi cười rạng rỡcủa hắn: “A? Sao anh tới nhanh được như vậy.”
Trương Thiên Phi ngẩn người. Thái tử Hồ sải bước rời khỏi lan can đi về phía y, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, tuyệt không giống một thanh niên đau khổ muốn nhảy lầu tự sát.
Tới gần rồi, Hồ Tần Nhàn thắc mắc hỏi: “Ủa? Sao anh không mua bia?”
Trương Thiên Phi ngẩn ra: “A…Ờ… Quên rồi.”
Hồ Tần Nhàn nói: “Không sao, tôi định chờ anh tới thì xuống luôn. Lúc anh nói muốn tới tôi đã gọi điện cho nhà hàng đặt chỗ rồi, là cái chỗ lần trước tôi nói đó.”
Trương Thiên Phi dè dặt hỏi lại: “Nãy tôi nghe anh nói trong điện thoại, ba anh…”
Hồ Tần Nhàn co rút khóe miệng: “Ai, đừng nói nữa, lại nói tiếp… Thực sự mất mặt mà… Lần này đúng là tôi sai rồi, thế nhưng ổng đang nổi nóng, nhận sai ổng cũng không nghe. Từ nhỏđến lớn, suốt ngày dùng cái kiểu cắt đứt quan hệ dọa tôi. Tôi cũng đâu phải thằng oắt ba tuổi màổng còn dọa vậy… Ai! Quên đi…”
Trương Thiên Phi lại cẩn thận hỏi: “Vậy anh gọi điện thoại…”
Dáng vẻ tươi cười của Hồ Tần Nhà nhất thời trở nên có chút do dự: “Vừa rồi gọi cho anh là vì muốn nói chuyện với anh, thế nhưng lại không biết phải nói thế nào…Ông giàđuổi tôi ra khỏi nhà, không hết hai ba ngày là tôi không trở vềđược… Lúc đi tôi cũng không mang theo tiền, mà thẻ tín dụng thì bịổng đóng băng luôn… Tôi tới chỗ anh ở vài ngày sẽ không phiền chứ…”
Trương Thiên Phi lái xe, mang theo Hồ Tần Nhàn ngồi ở ghế phó lái bôn ba trên đường về nhà. Còn cái xe Ferrari phong cách của Thái tử Hồ bởi đỗ xe trái quy định, nên đã bị lực lượng cảnh sát giao thông tha đi. Trước khi lái xe, Trương Thiên Phi đã nhắn một tin “tốt lành” cho Lạc Thành : “Con sơn dương bị mày tàn hại đại khái tối nay sẽ ngủở nhà chúng ta, A-men.” Trương Thiên Phi tựa hồ có thể cảm giác được Lạc Thành đang tru lên thê lương tại nhà.
Vềđến nhà, Hồ Tần Nhàn đã tạo thành thói quen, đem áo khoác nhét vào sofa, tự rót nước cho mình, rồi vô cùng thoải mái ngồi xuống sofa uống. Sau đó tắm rửa qua, đổi sang bộđồ ngủ sạch sẽ của Trương Thiên Phi, xong rồi thì thong thả ngồi xuống ghế, ngáp một cái, Trương Thiên Phi nói: “Nếu mệt thì vô phòng tôi ngủđi.”
Hồ Tần Nhàn ừ một tiếng, đứng dậy đi vào phòng, Trương Thiên Phi không ngờ hắn lại không một chút khách sáo như vậy, nhìn theo hắn vào phòng, thầm nghĩ nếu Thái tử Hồđã không khách sáo thì mình đành phải thảm thương ngủ ngoài sofa một đêm rồi. Khẽ thở dài, bước vô phòng tắm tắm, vừa kì cọ mình vừa nghĩ, không biết Hồ Tần Nhàn phải ởđây tới chừng nào, Lạc Thành lẽ nào định không ăn cơm cũng không đi nhà xí, tự biến mình thành một nhân vật không tồn tại?
Tắm rửa xong, Trương Thiên Phi thấy cửa phòng mình còn mở, đèn cũng sáng trưng, liền đi tới gõ cửa phòng “Anh xem chăn, gối có gì không hợp không, điều kiện sơ sài, anh chịu khó nhé…”
Không thấy tiếng đáp lại, nhưng rắc rối nảy sinh.
Hồ Tần Nhàn ngồi trước bàn y, tay đang cầm một tờ ghi chép cũ, nó vốn được Trương Thiên Phi dán trên ống đựng bút trước máy tính từ rất lâu về trước, trên đó có ghi tài khoản “Chỉ là bày hàng”, tiện tay ghi nhớ luôn mấy tên tài khoản và mật khẩu trong game.
Hồ Tần Nhàn cầm tờ giấy, ánh mắt lạnh lùng, nhếch khóe miệng cười cười: “Hóa ra là account của anh, tốt thật đấy. Gần đây thằng ngu như tôi chắc tạo cho phóng viên Trương không ít chuyện vui nhỉ? “Chỉ là bày hàng”, còn có“Nhất thạch tạp quá vạn mã khô” gìđó… còn có, “Mộng mộng tiểu tiên”. Chúng ta thật có duyên với nhau.”
Sắc mặt Hồ Tần Nhàn tái mét, đang nói chuyện thì lập tức đứng dậy, nắm lấy cổáo của Trương Thiên Phi.
Trương Thiên Phi đứng thẳng bất động mấy giây, sau đó vô cùng trấn định giải thích: “Quản lý Hồ, về chuyện này… Cái này cho tôi giải thích.” Quay mặt đi, lớn tiếng quát: “Lạc Thành, xuất hiện đi! Ra đây! Mẹ nói, mày làđàn ông thì nhanh bò ra đây!”
Song quay đầu lại nhìn Hồ Tần Nhàn rồi chỉ tay về phía sau, giọng bình tĩnh: “Vị“Mộng mộng tiểu tiên”, sắp ra rồi đấy, không phải, tôi.”
Hết chương