Trong căn hộ này, từ cây đàn piano cho đến những con búp bê chất đầy phòng kia đều là của Ứng Nguyệt. Thế nhưng, có vẻ như đã xảy ra một số vấn đề nào đó.
Cảm giác bị rình mò càng ngày càng mãnh liệt. Hàn Phi lại tiếp tục tìm thấy một quyển nhật ký bên trong một ngăn kéo khác.
Nét chữ trên quyển nhật ký này rất xinh xắn, người viết chắc hẳn là một người phụ nữ.
“Ngày /: Được chuyển đến nhà mới rồi. Kể từ hôm nay, mình phải làm mẹ của hai đứa trẻ. Mình cần phải nuôi dưỡng cho cả hai đứa nó trưởng thành.”
“Ngày /: Ứng Nguyệt và Minh Mỹ suốt ngày cãi nhau, thật đau đầu. Hai đứa trẻ này đều là con gái của mình, ước gì tụi nhỏ có thể hiểu chuyện hơn.”
“Ngày /: Minh Mỹ muốn nuôi một con thú cưng, chỉ đáng tiếc là sức khỏe của Ứng Nguyệt không tốt, bị dị ứng đối với lông động vật. Tính cách của hai đứa thật sự là không hợp mà.”
“Ngày /: Cả ông xã và Minh Mỹ đều không thích Ứng Nguyệt. Cơ mà, dù gì đó cũng là con gái của anh trai mình, mình sẽ chăm sóc cho nó thật tốt.”
“Ngày /: Hôm nay cảnh sát đã tới, nói rằng Minh Mỹ và Ứng Nguyệt đã bị lạc nhau khi ra ngoài chơi. Bọn họ đã dẫn Ứng Nguyệt trở về được rồi, thật cảm ơn!”
“Ngày /: Muốn trị hết cho đôi mắt của Ứng Nguyệt phải tốn một khoản tiền rất lớn. Nhưng mà không sao cả, mình sắp sửa gom đủ rồi.”
“Ngày /: Tính tình của Ứng Nguyệt càng ngày càng quái lạ. Bây giờ, nó đã không chịu để mình chải tóc cho nó nữa rồi. Thế này thật không ổn, rõ ràng mình còn sắp gom đủ rồi mà.”
“Ngày /: Ngày tết thiếu nhi năm nay thật sự rất vui. Đã lâu lắm rồi ba người nhà mình không được ra ngoài chơi.”
Thoạt đầu, khi vừa đọc nội dung nhật ký thì thấy dường như chẳng có vấn đề gì cả. Tuy nhiên, nếu nghĩ kỹ lại, Hàn Phi lập tức phát hiện ra điều không đúng.
Mỗi một câu mà người phụ nữ ấy viết trong quyển nhật ký đều rất dịu dàng. Thế nhưng đằng sau sự dịu dàng của cô ta lại ẩn chứa một cảm giác kinh hoàng nào đó.
Điều khiến Hàn Phi cảm thấy không ổn chính là đoạn nhật ký vào ngày / - rõ ràng là một nhà có người, nhưng tại sao người phụ nữ viết trong nhật ký lại là người nhà họ ra ngoài chơi? Người bị thiếu kia là ai? Người đó đã đi đâu rồi?
Hàn Phi mở hết toàn bộ ngăn kéo của bàn học thì lại phát hiện một hình nhân bện từ tóc.
Hình nhân kia chỉ có ngón tay cái, phía sau còn ghim một tờ giấy trắng, bên trên viết tên của Ứng Nguyệt và ngày sinh của nó.
Khi Hàn Phi tiếp xúc với hình nhân nọ, bên trong đầu hắn vang lên âm thanh của Hệ thống.
“Người chơi số - Hãy chú ý! Bạn đã tìm thấy vật phẩm nguyền rủa cấp G -- [Hình nhân bằng tóc của Ứng Nguyệt]. Nó được bện từ những sợi tóc của Ứng Nguyệt, ẩn chứa lời nguyền ác độc kèm theo.”
“Hình nhân bằng tóc của Ứng Nguyệt (vật phẩm nguyền rủa cấp G): Tại sao mày vẫn chưa chết? Nơi đây đã không còn là nhà của mày nữa rồi! Mày có biết hay không? Ở đây, căn bản không có ai yêu mày hết. Hàng ngày, chúng tao đều đang mong đợi mày chết đi!”
Hình nhân bằng tóc trên tay không hề có mắt, mang theo hơi lạnh đến thấu xương. Hàn Phi mới chỉ cầm nó lên đã cảm nhận được một loại cảm giác không thoải mái, trong đầu cứ như có người đang không ngừng chửi rủa vậy.
“Mình hiểu rồi.
Ngày /, chủ nhân quyển nhật ký nói là muốn trị hết cho đôi mắt của Ứng Nguyệt cần tốn nhiều tiền, sau đó lại nói là đã sắp gom đủ rồi.
Thế nhưng sau đó, vào khoảng thời gian tháng , cô ta nói Ứng Nguyệt không cho cô ta chải tóc nữa, lại còn nói bản thân rõ ràng đã sắp gom đủ rồi. Từ chỗ này có thể thấy, câu 'gom đủ' mà cô ta nói lúc trước căn bản không phải nói đến phí điều trị, mà là mớ tóc mà cô ta đã lén lút nhổ xuống.
Ngay từ khi bắt đầu, cô ta đã không có dự định điều trị bệnh cho Ứng Nguyệt. Cô ta muốn Ứng Nguyệt phải chết.”
Hàn Phi sắp xếp lại các thông tin trong đầu mình: “Ba người nhà này chiếm đoạt căn hộ của Ứng Nguyệt, hơn nữa còn hại chết con bé. Nhưng mà nếu chỉ có vậy, oán khí của Ứng Nguyệt chắc hẳn không đủ để bao trùm khắp cả tầng đến vậy. Có lẽ bọn họ còn làm ra việc khiến người ta căm phẫn hơn nữa.
Tất cả các khe hở và lỗ thủng trong căn hộ đều có khả năng xuất hiện con mắt. Trong nhật ký và tập tranh kia lại nói rằng con mắt của Ứng Nguyệt có vấn đề…
Có khi nào, cả nhà ba người kia đều từng theo dõi, ức hiếp, lăng nhục Ứng Nguyệt mọi lúc mọi nơi hay không? Đối với một người có vấn đề nghiêm trọng về thị lực, nó hoàn toàn không hề hay biết những cái nhìn mang đầy ác ý kia đến từ đâu. Nó chỉ biết rằng, trong ngôi nhà này, bất cứ chỗ nào cũng đều không an toàn, bất cứ chỗ nào cũng có khả năng chứa đựng những ánh mắt ác ý nhìn chằm chằm nó!”
Rốt cuộc, Hàn Phi đã dần hiểu rõ.
Những việc mình gặp phải trong căn hộ số chính là những gì mà Ứng Nguyệt đã gặp phải khi đó.
Sự hoảng loạn, sợ hãi, bất lực, không thể trốn thoát, khắp nơi đều có khả năng ẩn giấu những ánh mắt ác độc!
“Tập tranh của đứa trẻ, quyển nhật ký của người phụ nữ và di ngôn dưới tấm ván giường của người đàn ông. Tất cả những thứ này vừa khớp ứng với một nhà người nọ. Ứng Nguyệt làm tất cả những điều này có lẽ là muốn khiến những người đã từng hại nó khi đó phải chịu nỗi đau khổ, tuyệt vọng như nó từng phải gánh chịu!”
Hàn Phi đã tìm ra nguyên do vì sao căn hộ số lại trở nên như vậy. Cho nên muốn phá cục diện này, chỉ cần hốt thuốc đúng bệnh là được.
“Mình nhớ là trước đây bà cụ Mạnh Thi từng nói, trên tầng có một đứa trẻ vô cùng nguy hiểm trú ngụ. Đứa trẻ này chắc hẳn chính là Ứng Nguyệt.”
Muốn hóa giải oán khí của Ứng Nguyệt quả thật rất khó. Hàn Phi cũng không hy vọng xa vời là mình có thể khiến Ứng Nguyệt bình tĩnh lại được. Hiện giờ, điều hắn muốn làm nhất chính là hiểu được Ứng Nguyệt, biết được nỗi đau thực sự của đối phương.
Thứ cảm giác bị dòm ngó kia càng ngày càng mãnh liệt hơn, tựa như đôi mắt lẩn khuất trong bóng tối kia đã gần hắn lắm rồi.
“Ứng Nguyệt ở trong chính căn hộ này; mình phải nghĩ cách gặp nó mới được.”
Rời khỏi căn phòng ngủ có đặt chiếc đàn piano nọ, Hàn Phi lần lượt đi vào nhà bếp, nhà vệ sinh và phòng khách.
Hắn tìm hết một lượt các phòng nhưng vẫn không phát hiện ra được bóng dáng của Ứng Nguyệt đâu. Tuy nhiên, hắn lại phát hiện ra được rất nhiều thứ khiến cho bản thân càng cảm thấy ghê sợ.
Trên tấm rèm phòng tắm trong nhà vệ sinh có lỗ hổng. Mấy cái lỗ hổng này không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để người ta có thể nhòm qua tấm rèm để quan sát.
Khóa phòng trong khắp căn hộ đều đã bị phá hoại, căn bản không thể khóa được. Có những cửa phòng chỉ cần đẩy không quá nhanh thì thậm chí còn không phát ra âm thanh nữa.
Trong tủ giày đặt đôi dép, trong đó có đôi đều bám đầy bụi bẩn. Chủ nhân của mấy đôi dép kia có lẽ bởi vì không để phát ra tiếng động nên thường xuyên cố ý di chuyển bằng chân trần trong căn hộ.
Ngoài những điều này ra, Hàn Phi còn phát hiện rất nhiều loại thuốc gây tổn thương đến thính giác, cũng như một lượng lớn nút bịt tai dính máu trong tủ.
Đối với người có vấn đề về thị giác thì thính giác sẽ trở thành chỗ dựa quan trọng của họ. Vậy mà, những người trong gia đình này dường như còn muốn tước đoạt đi thính giác trên người của Ứng Nguyệt nữa.
“Bây giờ chỉ còn lại duy nhất một căn phòng mình vẫn chưa vào. Căn phòng công chúa kia rất có vấn đề.”
Lấy hết can đảm bước vào căn phòng công chúa, Hàn Phi thấy cả căn phòng đều tiệp một màu hồng phấn. Trên tường có dán giấy dán tường rất đáng yêu, trên nền nhà thì được in hình hoạt họa. Ngay cả chiếc đèn trên trần nhà cũng là loại đèn hình cá được thiết kế đặc biệt. Sau khi mở đèn lên, có cảm giác như ta đang được ở trong thế giới dưới đáy biển vậy.
“Trang trí rất đáng yêu. Vậy mà tại sao mình lại cảm thấy nơi này quá u ám vậy chứ?”
Dừng chân bên cạnh giường, Hàn Phi quay phắt đầu nhìn sang bên cạnh. Dường như trong đống búp bê rải rác dưới nền nhà kia có thứ gì đó đang nhìn hắn.
“Phải chăng Ứng Nguyệt đang ẩn nấp trong cơ thể của một con búp bê nào đó hay không?”
Quả thật, có quá nhiều búp bê trong căn phòng này. Có thể thấy được, cha mẹ của Ứng Nguyệt vô cùng yêu cô bé. Chỉ đáng tiếc, những thứ đồ chơi này vốn dĩ phải thuộc về nó, vậy mà sau đó lại bị người khác cướp đi hết.
“Chú là hàng xóm ở tầng dưới, thật có lỗi khi đã vào đây mà không được sự cho phép của cháu! Chú đối với cháu không chỉ không có ác ý gì, mà ngược lại còn muốn giúp cháu trừng phạt những kẻ đã từng làm hại cháu nữa.” Trong căn phòng ngủ u ám, Hàn Phi cất lời nói với đám búp bê đầy đất: “Chẳng phải căn phòng này chính là để trừng phạt bọn họ hay sao? Chú sẽ nghĩ cách kéo bọn họ vào đây cho cháu nhé?”