Nghe xong lời này của Chị Long, ban đầu Hàn Phi còn rất bình tĩnh, nhưng tiếp sau đó, từ nơi sâu thẳm của não bộ trào dâng một loại cảm xúc kỳ lạ.
Cảm xúc ấy bao gồm kể từ khi tốt nghiệp Học viện Sân khấu Điện ảnh đến khi bắt đầu làm việc sau hậu trường, cho đến lúc có được tiết mục riêng của bản thân, rồi sau đó lại rơi vào bước đường cùng, đánh mất đi tất cả.
Trong chớp mắt, toàn bộ ký ức ùa về; Hàn Phi từ từ nhấc ngón tay lên chỉ vào chính mình.
"Tôi? Diễn chính ư?"
"Đúng vậy. Sau khi tổng hợp, cân nhắc tất cả các phương diện, chúng tôi nhận thấy cậu chính là diễn viên chính phù hợp nhất của bộ phim này!" Đạo diễn Khương gật mạnh đầu, khẳng định chắc chắn. Tiếp đó, ông ta dùng sức vỗ mạnh vào vai của Hàn Phi: "Chờ sau này cậu hot lên rồi, nhớ phải mời tôi ăn bữa cơm đấy nhé!"
Vào giờ khắc này, tâm nguyện nhiều năm nay của hắn vậy mà đã thực hiện được rồi. Hàn Phi căn bản không thể nghĩ tới, trước kia mình đã phải cố gắng nỗ lực đấu tranh nhường ấy mà kết quả lại không thu hoạch được gì.
Còn giờ đây, ngày ngày hắn chỉ biết nghiên cứu tâm lý học tội phạm, dự định sau này trở thành một kẻ chuyên đi hỗ trợ cảnh sát làm gì đó. Vậy mà cuối cùng lại được chọn trúng, được trở thành diễn viên chính.
"Đây là kịch bản mà chúng tôi đã đo ni đóng giày chuẩn bị cho cậu này, hãy xem thử đi." Chị Long đưa cuốn kịch bản cho Hàn Phi: "Cậu không cần thiết phải đi đóng vai của kẻ khác. Trong bộ phim này, cậu chính là diễn viên chính, cậu cứ diễn theo như bản thân cậu là được."
Tuy nhiên, Hàn Phi không hề bị niềm vui sướng đang trào dâng trong lòng làm cho choáng váng đầu óc. Hắn lật giở cuốn kịch bản chăm chú đọc, mà tất cả những người còn lại trong gian phòng nhỏ ấy cũng đang nhẫn nại chờ đợi hắn.
Khoảng mười mấy phút sau, Hàn Phi mới đặt cuốn kịch bản xuống, mở miệng nói: "Kịch bản này quá xa rời sự thật rồi, tôi đâu có tài giỏi như nội dung trong đó viết. Trên thực tế, việc bắt được hung thủ của vụ án chặt thây – ghép xác sau năm, chủ yếu là nhờ bên phía cảnh sát của thành phố Tân Hỗ cũng như Mạnh Trường Hỉ mà."
"Mạnh Trường Hỉ?" Sự hiểu biết về Mạnh Trường Hỉ của chị Long và đạo diễn Khương chỉ vẻn vẹn qua đoạn livestream ngắn ngủi kia.
"Ông ấy là người anh thứ hai của hung thủ thực sự. Những chứng cứ then chốt mà tôi giao cho phía cảnh sát chính là do ông ta cung cấp cả." Lúc này, Hàn Phi cũng ngồi xuống cùng mọi người. Hắn kể lại cho mọi người trong phòng toàn bộ thông tin về vụ án một cách ngắn gọn xúc tích nhất.
"Trong vụ án này, tôi chỉ đóng vai trò là một người cung cấp manh mối mà thôi. Nếu muốn lựa chọn ra nhân vật chính cho vụ án này, theo tôi thấy, hai anh em nhà Mạnh Trường Hỉ và Mạnh Trường An mới càng thích hợp hơn. Giữa hai người bọn họ, một người là thế lực hắc ám núp bóng trong ánh hào quang, còn một người lại là ánh hào quang ẩn nấp giữa thế giới hắc ám."
Những diễn viên mới bình thường sẽ không dám trực tiếp đề xuất ý kiến với đạo diễn và nhà sản xuất như Hàn Phi. Song Hàn Phi lại là trường hợp tương đối đặc thù, bởi hắn đã đích thân tham dự vào quá trình phá án.
"Tôi đề nghị hãy để nhân vật Mạnh Trường Hỉ này giữ vai chính, Mạnh Trường An thì làm vai phản diện, đây mới gọi là nội dung chân thực nhất." Hàn Phi nhìn chằm chằm vào cuốn kịch bản trên bàn, đồng thời nêu ra cách nhìn nhận của mình.
"Chúng tôi cũng muốn dựa theo sự thật để cải biên lại, nhưng vấn đề là cậu có thể diễn tốt được vai Mạnh Trường Hỉ hay không? Tính cách của vai diễn này quá phức tạp. Bản thân ông ta hẳn cũng đã từng phải chịu một dạng sang chấn tâm lý nào đó." Chị Long vốn là một người hiểu chuyện. Bà ta biết nhân vật kiểu này vô cùng khó nắm bắt.
"Nếu nói trên thế giới này còn có một người có thể bước vào thế giới nội tâm của Mạnh Trường Hỉ, vậy thì ắt hẳn người đó chính là tôi. Tôi đã từng thấy được mặt chân thật nhất của ông ấy, cũng đã từng nghe mẹ của ông ấy thuật lại thời niên thiếu của ông ta." Hàn Phi tin chắc rằng bản thân có thể diễn tốt vai Mạnh Trường Hỉ.
"Dù cho cậu có thể thể hiện được vai Mạnh Trường Hỉ một cách hoàn hảo, nhưng ai sẽ có thể diễn vai phản diện với cậu? Ai sẽ diễn được Mạnh Trường An? Thể loại có hai nhân vật đối chọi gay gắt kiểu này, kỹ thuật diễn nhất định phải cùng một tuyến với nhau mới được. Nếu không, chỉ cần kỹ thuật diễn của một bên quá vượt trội thì sẽ khiến cho vai diễn của bên còn lại hoàn toàn bị lép vế." Chị Long lắc đầu: "Tôi không cho rằng, vào thời điểm hiện tại, đoàn phim này có người có đủ khả năng diễn ra được độ biến thái ẩn sâu trong nội tâm của Mạnh Trường An."
"Hoặc không tôi cũng có thể diễn vai Mạnh Trường An."
"Cậu muốn một mình đóng hai vai?"
"Tôi muốn được thử xem sao. Dù gì thì tôi cũng được coi là một trong những người hiểu rõ về hai người đó mà."
Hàn Phi tỉ mỉ nhớ lại tất cả mọi điều liên quan đến Mạnh Trường An. Từ việc ông ta thường xuyên đọc sách báo, cho đến người thiếu niên có nội tâm biến thái bị đè nén trong câu chuyện của bà cụ Mạnh Thi.
Nét mặt của hắn không ngừng phát sinh biến hóa, từng bóng người khác nhau lướt qua trong đầu của hắn.
Đầu tiên là tên điên cuồng sát khát máu trên tầng kia; tiếp đó là Từ Cầm có bệnh trạng không bình thường với ham muốn cắt thái một cách mất khống chế; sau đó là gã điên với những vết sẹo trên khắp cơ thể ở tầng . Và cuối cùng là con quỷ giết người với vẻ âm nhu tựa như một con rắn độc.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Hàn Phi đã liên tục thể hiện ra loại tính cách khác nhau của những kẻ cuồng sát biến thái. Điều này khiến cho toàn bộ những người trong gian phòng nhìn đến ngây ngẩn.
Mà đây mới chỉ là khởi đầu. Hàn Phi biết, vẻ ngoài của Mạnh Trường An là một nhân tài có tố chất vô cùng lý trí và sự bình tĩnh cao độ. Ông ta có học lực giỏi, năng lực tốt, thậm chí còn trở thành quản lý cấp cao của công ty dược phẩm Vĩnh Sinh, một công ty lớn và vô cùng tầm cỡ.
Bất kỳ ai nhìn vào ông ta đều không thể liên hệ được với một kẻ biến thái. Nhưng chính con người này, khi còn nhỏ hễ tức giận lên là sẽ đi ngược đãi động vật. Chỉ vì theo đuổi cái gọi là [cánh bướm] mà sẵn sàng phạm tội tày trời, hai tay đã nhuốm máu.
Ban đầu, sự điên cuồng và biến thái của gã còn bộc lộ ra ngoài, nhưng dần dần, cùng với sự trưởng thành, gã đã học được cách che giấu. Gã bắt đầu giấu tất cả mọi thứ dưới đáy lòng.
Ông ta ấp ủ tất cả những cảm xúc phẫn nộ, giết chóc, dục vọng, áp lực ở trong lòng, để rồi bị hóa thành một con ác quỷ.
Những biểu cảm khủng bố biến thái trên mặt của Hàn Phi từ từ biến mất. Thế nhưng con ác quỷ trong đáy lòng của hắn lại đang cười một cách điên cuồng, dữ tợn.
Biểu hiện trên mặt của hắn càng bình thường thì nội tâm lại càng điên cuồng hơn.
Vào lúc nét dữ tợn cuối cùng trên mặt biến mất, con ác ma sâu trong lòng của hắn cuối cùng cũng chiếm cứ lấy tất cả mọi thứ.
Mở bừng hai mắt, Hàn Phi nhìn lại tất cả mọi người trong phòng. Hắn đã đem đến cho toàn thể những người có mặt ở đây một loại cảm giác đè nén rất đặc biệt. Những người đó cảm thấy bản thân dường như không phải đang đối diện với một người, mà là cả một mặt biển tối đen thăm thẳm.
Khẽ hít một hơi khí lạnh, đây là lần đầu tiên chị Long gặp phải một diễn viên đáng sợ đến vậy, mặc dù chị ta đã có kinh nghiệm rất nhiều năm trong nghề.
Hàn Phi diễn quá xuất sắc, xuất sắc đến mức vượt xa sự tưởng tượng của chị ta.
"Lợi hại."
Chị Long cầm cuốn kịch bản trên bàn lên, trực tiếp ném thẳng vào thùng rác, sau đó bước đến trước mặt của Hàn Phi: "Tôi rất hiếm khi được nhìn thấy một diễn viên chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà đã có kỹ thuật diễn tốt đến mức này. Bộ phim này giao cho cậu diễn xuất quả thực không sai mà."
Sau khi nhập vai, muốn thoát ra khỏi vai diễn Hàn Phi cũng phải tốn một ít thời gian: "Đây là lần đầu tiên tôi đóng vai chính, cho nên tôi nhất định sẽ diễn thật tốt bộ phim này. Chỉ có điều, tôi hy vọng mọi người có thể tôn trọng sự thật, tôn trọng những người đã từng phải chịu tổn thương bởi vụ án này."
"Không vấn đề. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức bám sát sự thật." Chị Long quay đầu sang nói với đạo diễn Khương: "Chú gọi biên kịch tới đây, quá trình sáng tác kịch bản này hãy để cho Hàn Phi cùng tham gia đi. Các chú cũng cần cố gắng khởi quay lại bộ phim, phải mau chóng bù lại khoảng thời gian bị lỡ dở nửa chừng kia.
"Được ạ."
Đạo diễn Khương lôi điện thoại ra, bắt đầu liên lạc với biên kịch. Còn chị Long lại gọi cô nàng đóng vai nữ chính kia lại: "Hàn Phi, đây là người mới trong công ty của chúng tôi. Vốn dĩ ban đầu quay bộ phim này là để cho cô ấy debut. Về phương diện kỹ năng diễn xuất, hy vọng cậu có thể giúp đỡ cô bé nhiều hơn."
Nhìn cánh tay mảnh khảng của cô nàng nữ chính kia, Hàn Phi chậm rãi đứng dậy: "Vai diễn của cô ta trong bộ phim này chính là một vị nữ cảnh sát ư?"
"Đúng thế. Vốn dĩ kế hoạch ban đầu là để cho cô ấy hỗ trợ cậu phá án, để hai người hợp tác với nhau."
"Kỹ năng diễn xuất quả thực rất quan trọng. Có điều so với kỹ năng diễn thì…" Trong đầu của Hàn Phi hiện lên hình bóng của Lệ Tuyết. Hắn đi đến bên cạnh cô nàng nữ diễn viên kia, rồi mở miệng hỏi: "Cô có biết đánh nhau không?"