Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

chương 71: một lần cuối trong đời

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ông tuyệt đối đừng quá kích động!” Hàn Phi phát giác giọng điệu của Mạnh Trường Hỉ không đúng lắm. Bởi vậy, hắn lập tức mở miệng khuyên lơn: “Cảnh sát đã có mặt tại xưởng làm nước đá Đông Hoa, bọn họ biết hết kế hoạch của ông rồi. Bây giờ, cho dù ông có chạy qua quảng trường quốc tế Tân Hỗ đi chăng nữa, cũng không thể làm tổn hại đến Mạnh Trường An được đâu, ngược lại sẽ chỉ càng làm tăng thêm sự nghi ngờ của cảnh sát đối với ông.”

“Bản kế hoạch kia được làm ra căn bản là viết cho cảnh sát xem thôi. Mỗi ngày tao đều vẽ ra một kế hoạch mới, chẳng qua là kế hoạch đích thực thì sẽ không viết ra giấy.” Không ai có thể đoán được Mạnh Trường Hỉ rốt cuộc muốn đi làm việc gì: “Mạnh Trường An và Mạnh Trường Thọ đều là hung thủ cả. Song nói cho cùng, hung thủ thực sự lại là [cánh bướm] kia. Cho dù có đưa Mạnh Trường An và Mạnh Trường Thọ ra trước vành móng ngựa đi chăng nữa, [cánh bướm] tạo nên tất cả những bi kịch này vẫn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật mà thôi. Nó luôn ẩn nấp phía sau hậu trường, trước giờ chưa từng lộ mặt.”

“Chúng ta cứ tiến từng bước một, bắt giữ Mạnh Trường An trước rồi hãy nói.”

“Nhưng tao không có nhiều thời gian như thế.” Mạnh Trường Hỉ xoay người lại, để lộ ra vết thương lở loét cả một mảng rộng sau lưng: “Trên lưng gánh tội danh giết mẹ, phải chịu đựng những lời giá họa và vu hãm của hung thủ thật sự, tao đã quá đau khổ rồi. Cho nên bây giờ, tao muốn diễn một tiết mục hạ màn thật đặc sắc.”

Lúc này, Hàn Phi đã hiểu đại khái ý của Mạnh Trường Hỉ. Tuy hắn vẫn muốn ngăn cản ông ta, nhưng lại bị Mạnh Trường Hỉ chặn ngang: “Sau khi mày tìm thấy bản chứng cứ kia, nhớ phải chú ý đến an toàn của bản thân đấy.”

“Không cần lo lắng cho tôi.” Hàn Phi khẽ gật đầu.

“Mày đã dính dáng đến vụ án này quá sâu rồi, [cánh bướm] kia nhất định sẽ tìm đến mày! Cho nên có cẩn thận hơn nữa cũng không đủ đâu. Mười năm qua, tao trốn đông né tây, mấy lần gặp bất trắc suýt mất mạng. Giờ nghĩ lại, những điều bất trắc ấy có khả năng chính là do [cánh bướm] đang 'chăm sóc' tao đó.”

“Gặp bất trắc đến mất mạng?”

“[Cánh bướm] ấy thích đùa giỡn với nhân tính, có thể tạo ra sự trùng hợp ngẫu nhiên nào đó. Nhìn thì có vẻ như là hai sự việc hoàn toàn không liên quan đến nhau, nhưng nói không chừng lại chính là một móc câu đoạt mạng người ta.” Mạnh Trường Hỉ nói hết toàn bộ những điều cần chú ý cho Hàn Phi. Sau khi dặn dò xong xuôi, ông ta giơ tay chỉ về cánh cửa: “Hãy đi đi. Sau khi rời khỏi nơi này thì đừng quay đầu lại, cứ coi như hai chúng ta chưa từng gặp mặt nhau. Hy vọng như vậy có thể khiến cho [cánh bướm] để ý đến mày trễ một chút.”

Hàn Phi vẫn đứng trong phòng, không hề di chuyển. Hắn biết, rất có khả năng đây là lần cuối cùng hắn gặp được Mạnh Trường Hỉ.

Nhận ra sự do dự của Hàn Phi, lần đầu tiên Mạnh Trường Hỉ tỏ ra biểu hiện hơi có nhân tính, gã ta vỗ vỗ vai Hàn Phi: “Trong mười năm nay, điều may mắn nhất của tao chính là có thể gặp được mày vào khoảng thời gian ít ỏi còn sót lại này. Nếu mày thực sự muốn bắt được [cánh bướm], nếu như mày thực sự muốn báo thù cho những người đã chết, nếu như mày thật sự muốn biết rõ hết thảy, vậy thì hãy làm theo những gì tao nói đi.”

Mạnh Trường Hỉ rất muốn nở một nụ cười, song những vết sẹo trên mặt lại giãn căng ra, khiến cho nét mặt ấy cực kỳ dọa người: “Chẳng phải tao cố ý hù dọa mày đâu. Chẳng qua là, trong năm trời tao chưa từng nở nụ cười nào hết, bây giờ đã quên mất phải cười như thế nào rồi.”

Câu nói cuối cùng của ông ta đã khiến Hàn Phi rất xúc động.

“Hy vọng kế hoạch của ông có thể tiến hành thuận lợi. Chúc ông may mắn.”

Sau khi nói hết câu, Hàn Phi bèn rời khỏi căn hộ của bố Ngụy Hữu Phúc, vội vã đi đến địa chỉ mà Mạnh Trường Hỉ tiết lộ cho mình.

giờ chiều, Hàn Phi đã tới được vùng ngoại ô cách xa thành phố Tân Hỗ. Nơi đây gần như không có một bóng người.

Cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, quy mô của thành phố càng ngày càng rộng lớn, rất nhiều người thà chen chúc trong những căn hộ chỉ với mười mấy mét vuông thuộc khu vực trung tâm, còn hơn là phải đơn độc chạy ra khu vực ngoại thành xa xôi này sinh sống.

Băng qua con đường đất hiếm hoi, Hàn Phi tìm được tòa chung cư Hạnh Phúc nằm ngay sau nhà máy hóa chất bỏ hoang mà Mạnh Trường Hỉ đã nhắc tới.

Nơi này đã bị bỏ hoang từ rất lâu, cỏ dại mọc tràn lan, bức tường thì bị nước mưa tàn phá nghiêm trọng, bên cạnh còn cắm biển cảnh báo của chung cư.

Có điều, đến cả cái biển cảnh báo kia cũng là thứ đồ có từ nhiều năm trước; bên trên chỉ còn lại lớp rỉ rét, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

“Tòa chung cư có vừa đúng tầng lầu, số tầng giống y như trong game. Chỉ có điều bố trí trong hành lang thì hoàn toàn không giống trong game, hầu hết các căn hộ đều lắp cửa gỗ.”

Ôm theo mối nghi ngờ, Hàn Phi cẩn thận tiến vào tòa chung cư.

Một thứ mùi ẩm mốc lãng đãng trong không khí, khắp nơi đều là rác rưởi và những đồ dùng bị tàn phá nghiêm trọng. Có vẻ như đến cả những kẻ lang thang cũng rất ít ghé thăm nơi này, trên bề mặt rất nhiều đồ đạc đều bám một lớp bụi dày đặc.

Lên đến tầng , Hàn Phi nhìn căn phòng số ngay trước mắt, trong lòng nảy sinh một loại cảm giác rất kỳ diệu, cứ như thể hiện thực và trong game đang đan xen vào nhau vậy.

Cầm vào tay nắm cửa, Hàn Phi đẩy nhẹ một cái mới phát hiện ra bản lề của cửa đã bị phá hoại từ trước.

Bước vào căn hộ, hắn lập tức phải rùng mình.

Rõ ràng là ban ngày, vậy mà trong căn hộ này lại cực kỳ âm u, trong phòng khách bày các loại dụng cụ gia đình đủ hình đủ dạng được xếp bằng giấy.

“Có cảm giác như căn hộ này được chuẩn bị sẵn cho người chết vậy.”

Vì lý do bố trí kiến trúc, ánh sáng mặt trời rất khó chiếu đến phòng khách. Mấy thứ hình nhân bằng giấy và dụng cụ gia đình bằng giấy mang hơi hướng lấp chỗ trống nào đó hầu như đã bị mốc meo cả lên, tỏa ra một mùi hôi thối.

“Nơi Mạnh Trường Hỉ kêu mình đến là nhà vệ sinh.”

Len lỏi qua một đống dụng cụ gia đình bằng giấy kia, Hàn Phi mới mở được cánh cửa nhà vệ sinh. Theo lời nhắn nhủ của Mạnh Trường Hỉ, hắn tìm được đám tài liệu bên dưới viên gạch thứ tư.

Sau khi mở ra, Hàn Phi bèn nhìn thấy một bức thư dính máu.

Trong thư có ghi chú địa điểm, lần lượt đối ứng với căn hộ trong tòa chung cư. Trong căn hộ này giấu những bộ phận cơ thể thất lạc cho đến nay vẫn chưa được tìm ra của nạn nhân trong vụ án Chặt thây – ghép xác kia.

Có vẻ đây cũng là một phần nghi thức nào đó, vì nếu liên kết vị trí của căn hộ này với nhau, sẽ có hình dạng hơi giống đôi cánh bướm.

“Rốt cuộc, [cánh bướm] ấy đã biết rõ bao nhiêu về hộp đen và thế giới tầng sâu trong [Cuộc Sống Hoàn Hảo]? Tại sao trong game lại có thể có một tòa chung cư gần như tương đồng với hiện thực thế này?”

Sau khi nhớ kỹ mã số của căn hộ này, Hàn Phi tiếp tục lật giở tài liệu xem xét. Việc hung thủ của vụ án chặt thây – ghép xác lựa chọn tòa chung cư này để giấu những phần thi thể kia không hề ngẫu nhiên.

Mấy chục năm trước, tòa chung cư này vốn là một tòa chung cư ma ám. Bên trong có rất nhiều tin đồn và những lời bàn tán ly kỳ quái dị, cũng là địa điểm tự sát nổi tiếng của Tân Hỗ thời bấy giờ.

Hàn Phi lấy điện thoại tra cứu thử về khu chung cư Hạnh Phúc của thành phố Tân Hỗ, trong nháy mắt đã nhảy ra mấy chục tin tức.

Đọc từng bài báo kia mà cứ như thể đọc tuyển tập chuyện ma vậy, quả thực khiến cho người ta không dám tin.

“[Cánh bướm] trong vụ án chặt thây – ghép xác giấu một phần thi thể của những người bị hại trong tòa chung cư ma ám, lại còn dùng phần thi thể của bọn họ để chắp vá cùng nạn nhân số nhằm tạo ra một cỗ thi thể khủng khiếp nhất. Cỗ thi thể kia phù hợp với những yêu cầu về sự bất hạnh, tuyệt vọng, đau khổ của bọn họ. Chỉ có điều, dựa trên kết quả cuối cùng thì chắc hẳn bọn chúng vẫn chưa tìm ra hộp đen.”

Hàn Phi xem xét những thông tin mà Mạnh Trường Hỉ đã lưu lại. Ngoài những tài liệu chi tiết về vụ án chặt thây – ghép xác, trong đó còn ghi chép rất nhiều nội dung liên quan đến bươm bướm.

Hắn vừa định đọc kỹ hơn, bỗng màn hình điện thoại nhảy lên thông báo đẩy của mục tin nóng.

Từ trước tới giờ, Hàn Phi căn bản chẳng bao giờ chú ý đến những thứ này, song lần này lại khác. Hắn nhận ra bức hình kèm theo tin nóng kia chính là khuôn mặt đã hoàn toàn bị hủy dung của Mạnh Trường Hỉ!

Mở xem thông báo đẩy, bên trong là một cảnh livestream.

Thân trên để trần, Mạnh Trường Hỉ rất bình tĩnh nhìn người ngồi bên cạnh mình. Tựa như ông ta đang ở đài truyền hình, mà cũng giống như đang ở trong một công ty livestream nào đó: “Tôi sẽ không làm hại bất cứ ai trong căn phòng này, nhưng với điều kiện tiên quyết là các người không được cắt sóng hay giở kỹ xảo nào khác.”

Không rõ ông ta đang nói câu này với ai. Nói hết câu, ông ta bèn nhìn vào ống kính: “Mạnh Trường An, tao biết dù cho tao có phải trả giá bằng cả mạng sống của mình, có lẽ vẫn không thể nào tiếp cận được mày, trao đổi với mày, cho nên tao chỉ có thể dùng cách này mà thôi.”

Truyện Chữ Hay