“Bên trong hang động không có bất cứ thiết bị thông minh nào, lại có thể chặn các tín hiệu ở một mức độ nhất định nên rất thích hợp cho việc né tránh truy xét. Trong hầm đá có đặt lư hương và di ảnh bà cụ Mạnh Thi, chứng tỏ chủ nhân của hang động và bà ấy có quan hệ không hề đơn giản. Tổng kết lại, xác suất Mạnh Trường Hỉ chính là người ẩn nấp trong hệ thống thoát nước ngầm dưới lòng đất này rất lớn.”
Phân tích của Lệ Tuyết khiến cho tất cả cảnh sát có mặt ở đây đều hưng phấn hẳn lên. Hiện tại, hầu hết cảnh sát của thành phố Tân Hỗ đều đang âm thầm truy vết Mạnh Trường Hỉ, song chẳng chút đầu mối nào cả. Nếu như bọn họ có thể tìm ra Mạnh Trường Hỉ trước, vậy chắc chắn đã lập được công lớn.
Đeo găng tay vào, Lệ Tuyệt nhẹ nhàng gỡ bức ảnh của Hàn Phi xuống: “Bức ảnh này được chụp mới cách đây vài ngày thôi. Chắc là dấu vân tay lưu lại vẫn còn tương đối rõ rệt. Ngoài ra, các cậu hãy mau chóng đi đối chiếu công trình kiến trúc và góc độ chụp trong bức ảnh, lập tức trích xuất các camera ở những đoạn đường có liên quan ngay.”
“Chờ một chút!” Sau khi lấy bức ảnh xuống, Hàn Phi mới nhìn thấy mặt sau của nó còn viết thêm chữ: “Nước đi cuối cùng.”
“Mình là nước đi cuối cùng của Mạnh Trường Hỉ ư? Ý của ông ta là gì đây?”
Phát hiện ra phía sau bức ảnh còn có chữ, Lệ Tuyết lại gỡ ảnh của Mạnh Trường An và Hạ Thủ Nghiệp xuống.
Đằng sau bức ảnh của Hạ Thủ Nghiệp thấm đầy vết máu dữ tợn; về phần bức ảnh của Mạnh Trường An, mặt sau chỉ viết một mốc thời gian.
“Đây chẳng phải là ngày hôm nay sao?”
Nhìn thấy thời gian phía sau bức ảnh của Mạnh Trường An, Lệ Tuyết là người đầu tiên cảm thấy không bình thường. Cô lập tức giở tung đống tư liệu xung quanh rồi nhanh chóng tìm ra được một vài thứ đặc biệt.
“Thẻ quẹt thông tin cá nhân? Bản vẽ phác thảo kết cấu kiến trúc của chi nhánh công ty Vĩnh Sinh Pharmaceutical? Bản đồ hội trường chính của quảng trường quốc tế Tân Hỗ?” Khi Lệ Tuyết tìm thấy những thứ này, việc đầu tiên là cô ấy mở điện thoại ra tìm kiếm: “: chiều ngày hôm nay, tại quảng trường quốc tế Tân Hỗ sẽ diễn ra một buổi triển lãm giới thiệu game với quy mô siêu lớn. Vĩnh Sinh Parmaceutical và Deep Space Technology bắt đầu quảng bá sản phẩm trước tuần, bọn họ sẽ quảng bá về máy chơi game Space Sleep mới nhất.”
“Giả dụ chủ nhân của hang động này chính là Mạnh Trường Hỉ, vậy ông ta nắm rõ về bố cục kiến trúc của hội triển lãm là để bản thân có thể đích thân đến đó ư? Khu vực thành phố thông minh Tân Hỗ không giống với khu phố cổ. Ở đó, hầu như cứ cách mười mấy bước là đã có một cái camera giám sát, trung tâm đầu não của thành phố thì mỗi giây mỗi phút đều có giám sát tất cả các điểm bất thường. Nếu ông ta qua đó, xác suất bị phát hiện sẽ vô cùng lớn!”
“Mạnh Trường Hỉ sẽ không vì mấy trò game mà mạo hiểm đến vậy. Khẳng định là ông ta có lý do nhất định phải đến đó.” Hàn Phi cũng cầm điện thoại lên tìm kiếm. Rất nhanh sau đó, hắn đã tìm ra nguyên nhân: “Chiều hôm nay, công ty game sẽ giới thiệu thiết bị game mới nhất do Deep Space Technology và công ty Vĩnh Sinh Pharmaceutical hợp tác nghiên cứu, phát hành. Một vị quản lý cấp cao của công ty Vĩnh Sinh Pharmaceutical cũng sẽ tới dự.”
Hắn giơ bản tin trong di động cho tất cả cảnh sát ở xung quanh: “Trong những người đại diện cho công ty dược phẩm Vĩnh Sinh đến tham dự, có Mạnh Trường An!”
“Mạnh Trường Hỉ muốn đi giết Mạnh Trường An?” Hai đồng chí cảnh sát mới tới cảm thấy sự việc này không phải chuyện nhỏ, cho nên bọn họ chuẩn bị lập tức báo cáo với cấp trên. Nếu như quản lý cấp cao của công ty Vĩnh Sinh Pharmaceutical bị giết, vậy hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.
“Bình tĩnh!” Lệ Tuyết quét mắt nhìn một lượt đống tài liệu trong hang động: “Lúc ban đầu, tôi cũng không hoàn toàn tin tưởng vào những lời của Hàn Phi nói. Mọi loại chứng cứ đều chứng minh Mạnh Trường Hỉ chính là hung thủ giết người. Thé nhưng sau khi nhìn thấy hang động này, tôi bèn cảm thấy sự việc thực sự không đơn giản như chúng ta vẫn nghĩ. Một tên hung thủ liệu có thể bỏ ra thời gian năm trời để đi thu thập từng chút manh mối của vụ án không? Chỉ có người muốn tìm ra chân tướng sự việc mới đi làm những điều này.”
“Mạnh Trường Hỉ là một kẻ vô cùng thông minh. Gã cực kì có lòng nhẫn nại và sự bền bỉ. Một người như vậy sẽ không đột ngột làm ra những quyết định bốc đồng, trừ phi có việc gì đó kích động gã mà thôi.” Hàn Phi nhìn khắp lượt các đồng chí cảnh sát ở xung quanh.
“Đêm hôm qua, trong Cục có nhận được một tài liệu nặc danh. Đối phương đưa ra bằng chứng chỉ rõ Mạnh Trường Hỉ chính là hung thủ giết người trong vụ án giấu xác trong tủ đông.” Một đồng chí cảnh sát nhìn sang Lệ Tuyết và Hàn Phi, do dự cả buổi mới dám mở miệng.
“Bằng chứng?” Lệ Tuyết cực kỳ kinh ngạc: “Sao tôi không được biết vậy?”
“Chị lúc nào cũng đề nghị thầy của mình khống chế Mạnh Trường An, lại đối đãi cẩn trọng với Mạnh Trường Hỉ. Điều này trái ngược với hướng điều tra tổng thể của chúng tôi.” Đồng chí cảnh sát nọ lắc đầu: “Tối ngày hôm qua, chúng tôi đã nhận được vài bản ghi hình, ghi lại cảnh tượng Mạnh Trường Hỉ đã chôn cất xác của đủ loại động vật trước đây. Trong đó có xác một con chim nhỏ bị cắt lìa thân, còn có mèo hoang, chó hoang nữa. Chỉ nội việc nhìn thấy đống xác bị cắt lìa thân thể ấy là chị đã có thể cảm thấy nội tâm của gã này biến thái đến nhường nào. Đương nhiên, nếu chỉ vẻn vẹn có xác động vật không thôi, vậy thì chúng tôi cũng sẽ không truy nã gã ta trên toàn thành phố đâu. Mà cái quan trọng nhất là cảnh cuối cùng được quay lén trong đoạn ghi hình, tên Mạnh Trường Hỉ trong cảnh đó đang chuẩn bị chôn giấu một cỗ thi thể người.”
Vị đồng nghiệp còn lại của Lệ Tuyết cũng mở miệng nói: “Chứng cứ quan trọng hơn nhiều so với phán đoán chủ quan. Sau khi nhận được bằng chứng ấy, Cục đã lập tức tăng cường phạm vi lùng tìm gã Mạnh Trường Hỉ. Hơn nữa, còn bắt đầu sử dụng cả kỹ thuật tiên tiến nhất để tiến hành dò xét. Chắc hẳn gã đã phát giác ra sự nguy hiểm, biết được rằng bản thân sẽ không trốn tránh được nữa, cho nên mới muốn mạo hiểm một phen.”
“Bản ghi hình đó là thật ư?”
“Đã thông qua giám định kỹ thuật, bản ghi hình là thật.”
Nhận được câu trả lời xác thực, Lệ Tuyết bèn nhìn sang Hàn Phi. Lúc ban đầu, cô tin tưởng vào lời nói của Hàn Phi, cho nên mới kiến nghị với thầy của mình như vậy. Thế nhưng đứng trước bằng chứng xác thực kia, cô nàng lại bắt đầu dao động.
“Có vấn đề!” Hàn Phi vẫn kiên định như cũ: “Bản ghi hình mà mọi người xem kia có phải chỉ ghi lại quá trình chôn cất động vật thôi, không hề có quá trình sát hại động vật, đúng chứ?”
“Cho dù không quay được cảnh động vật bị sát hại, nhưng chỉ cần xét đến việc cuối cùng gã muốn chôn xác là đã đủ để chúng tôi bắt gã rồi.” Đồng chí cảnh sát nọ nói rất có lý, không thể chối cãi lại được.
Thế nhưng đúng vào lúc tất cả mọi người đều nhận định Mạnh Trường Hỉ chính là hung thủ, thì Hàn Phi nghiến chặt răng lại. Hắn đã từng nghe được ở chỗ của bà cụ Mạnh Thi rằng, cùng với việc các hành động của Mạnh Trường An ngày càng điên cuồng, các anh của gã cũng bắt đầu can dự vào.
Hàn Phi nhớ rất rõ những lời bà cụ từng nói. Khi ấy, người anh Mạnh Trường Thọ đã có công ăn chuyện làm kia còn kiếm bác sỹ tâm lý cho Mạnh Trường An. Anh hai Mạnh Trường Hỉ thì giúp cậu em của mình giải quyết hậu quả.
Nói cách khác, xác động vật mà Mạnh Trường Hỉ đem đi chôn kia toàn bộ đều là hậu quả do Mạnh Trường An giết hại cả. Càng khiến cho người ta ghê tởm chính là, sau khi biết được điều này, Mạnh Trường An không chỉ không biết hối cải, mà ngược lại, gã còn quay lại cảnh tượng Mạnh Trường Hỉ chôn giấu xác động vật ấy.
Ngay từ lúc còn nhỏ như vậy mà gã đã biết lợi dụng lòng yêu thương của anh trai mình để giá họa mọi tội lỗi lên người anh ấy.
Nếu so sánh với vẻ bề ngoài sáng sủa, đẹp trai của Mạnh Trường An, vậy thì gương mặt có vết bớt của Mạnh Trường Hỉ sẽ khiến người ta có ấn tượng không tốt ngay từ đầu.
Kể từ khi Mạnh Trường An bắt đầu truy tìm [Cánh bướm], có khả năng gã đã coi Mạnh Trường Hỉ là kẻ chết thay cho mình rồi.
Nghĩ đến đây, Hàn Phi cũng hiểu ra một chuyện khác nữa.
Mạnh Thi là người hiểu rõ ba anh em nhà này nhất, cho nên bà nhất định phải chết.
“Ban đầu, bên phía cảnh sát tìm ra manh mối trong nhà của Mạnh Trường Hỉ chắc hẳn là do Mạnh Trường An cố ý lưu lại. Con ác quỷ này đã sớm lên kế hoạch cho tất cả. Gã vẫn luôn nắm được nhược điểm của Mạnh Trường Hỉ. Một khi sự việc bị bại lộ, gã sẽ gửi những chứng cứ này đi.”
Điểm khiến cho người ta không thể phản bác được chính là, những chứng cứ này cũng đều là sự thật.
Trên người Mạnh Trường Hỉ có tội, song kẻ thủ ác chân chính không thể dung thứ lại là Mạnh Trường An.
“Mọi người hãy nhìn cái này đi!” Một đồng chí cảnh sát lại tìm ra một bức bản đồ vẽ bằng tay trong một góc tài liệu. Bên trong chú thích vị trí của hầu hết camera giám sát tại quảng trường quốc tế, thậm chí còn trù tính ra một con đường tương đối an toàn nữa.
“Thẻ căn cước công dân đánh máy được chuẩn bị chuyên biệt cho những người bị tàn tật. Giả dụ như một số công dân bị hủy hoại gương mặt, không thể tiến hành nhận biết bằng khuôn mặt được, hoặc một số người mù không tiện nhận diện đồng tử, v.v… Chiếc thẻ căn cước công dân của Mạnh Trường Hỉ không biết được lấy từ chỗ nào. Nếu như lai lịch của chiếc thẻ ấy có vấn đề, nhiều nhất là trong vòng phút thì hệ thống đã có thể phát hiện và cảnh báo rồi!”
“Nói cách khác, sau khi vào trong hội trường, gã chỉ có thời gian phút đồng hồ để hoàn thành việc mưu sát kia.”
“Xét về mặt thời gian, con đường mà hắn trù tính ra có thể hình dung bằng hai chữ hoàn hảo.”
Đã nắm rõ được phương án hành động cụ thể của đối phương, hai đồng chí cảnh sát nọ lập tức hành động ngay.
Nhìn tuyến đường giết người kia, Hàn Phi lại không hề rời đi. Hắn đổi góc độ khác để suy nghĩ. Nếu như bản thân muốn đi làm loại sự tình kiểu này, sau khi ghi nhớ tuyến đường rồi sẽ nhất định hủy hết thứ này chứ không lưu giữ lại làm gì.
“Có cảm giác Mạnh Trường Hỉ đang cố ý lưu lại những thứ này. Có khả năng ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc nơi này sẽ bị phát hiện ra. Nếu là vậy, địa điểm mà ông ta đến nhất định không thể nào là địa chỉ đã xuất hiện trong tài liệu kia.”
“Ngoài ra, Mạnh Trường An rõ ràng biết công cuộc truy tìm của cảnh sát sẽ tạo áp lực rất lớn cho Mạnh Trường Hỉ, vậy mà lại sớm công khai tin tức, lớn tiếng báo tham gia buổi triển lãm giới thiệu sản phẩm mới. Gã ta tựa như đang cố ý dẫn dụ Mạnh Trường Hỉ đến giết mình vậy.
Hai anh em nhà này đều không phải kẻ ngốc, ắt hẳn đều có thể đoán ra được suy nghĩ của đối phương cả. Chỉ có điều, Mạnh Trường An sử dụng dương mưu, Mạnh Trường Hỉ không đi giết gã thì có khả năng sẽ mất đi cơ hội cuối cùng. Dưới tình huống như vậy, Mạnh Trường Hỉ biết lấy gì để phá cục diện này?”
Nghĩ đến đây, Hàn Phi lại nhìn về phía bức ảnh của mình.
“Tại sao Mạnh Trường Hỉ lại viết dòng chữ [nước đi cuối cùng] ở mặt sau bức ảnh của mình?”